Hai khẩu pháo sinh vật thay đổi hướng bắn, nhắm thẳng vào phủ thành chủ, đây là một loại vũ khí đặc thù được chế tạo dựa trên năng lực hành động và tốc độ phản ứng của dị tộc, là một trong những loại vũ khí hạng nặng tầm xa từng làm cho các chủng tộc trong vũ trụ sợ vỡ mật.
Nếu nổ pháo thì chẳng phải sẽ cũng nhau "thăng thiên" sao? Trình Hiểu híp mắt lại, loại pháo có tính sát thương cao này không hề dễ đối phó, một khi đã bắn, tuyệt đối sẽ nổ bay cả phủ thành chủ.
"Chúng tôi không sợ việc cùng nhau chết." Giọng nói của Tiêu Bạch mạnh mẽ vang xa, ánh mắt cứng rắn: "Nhân loại không thiếu người có thể kế nhiệm, hàng trăm hàng ngàn anh hùng sẽ đứng ra gánh vác, đây là điều đám dị tộc bọn mày không thể so sánh được!"
Trình Hiểu nhíu mày, nếu dùng vũ lực khống chế đối phương, rõ ràng là có thể kéo dài thời gian, nhưng không hoàn toàn đảm bảo việc họ có nổ pháo hay không, còn nếu dùng kỹ năng di chuyển trong nháy mắt với nhiều người, thì cậu lại chưa từng thử qua, xác suất thành công khá thấp...
Táp đứng yên tại chỗ, sừng sững bất động, ánh mắt bén nhọn nhìn thẳng vào đối phương, giọng nói điềm tĩnh: "Các cậu bắt người của bọn tôi."
"Cậu ta là nhân loại, không phải là dị tộc bọn mày!" Tiêu Bạch quát lớn, lại thấy tên dị tộc kia chưa từng liếc qua mình, chỉ trước sau như một nhìn về phía Lý Nhiên.
Cùng lắm chỉ là một cái danh hiệu tham mưu, lại còn từng phản bội bầu bạn, Tiêu Bạch nhếch môi cười lạnh, cái tiết mục yêu nhau lắm cắn nhau đau này hắn không có hứng thú xem.
Chỉ là thân thể tên dị tộc này, hắn chắc chắn muốn có.
"Thả họ ra ngoài đi." Lý Nhiên im lặng nửa ngày, sau đó phất tay ra hiệu cho quân lính ngoài cửa nhường đường, rồi xoay người nói với Táp: "Anh ở lại, quân đội chưa lui thì sống chết của con tin chưa biết."
Lam liếc nhìn Táp, thân là đoàn trưởng quân đoàn một, anh ta không thể tùy tùy tiện tiện vứt bỏ trọng trách trên vai, việc này còn liên quan đến vinh nhục hưng suy của cả quân đoàn.
Huống chi, anh không cho rằng, quân đoàn một sẽ trơ mắt nhìn chủ tướng của mình bị bắt đi, đó là một sự sỉ nhục mà dị tộc khó có thể chịu được.
Trình Hiểu tổng kết lại chuyện này như sau, đơn giản là vì mình có thể chữa khỏi cho Táp, nên nhân loại tự do muốn mình vì họ cống hiến tài năng về mặt y dược, sau đó liền "mời" cậu đến đây, bây giờ thì có thể trở về để suy nghĩ.
Chỉ là không ngờ rằng dị tộc lại phản ứng mạnh như thế, phái toàn bộ quân đoàn một đến đây.
Tiếp đến, bây giờ...!Đối phương muốn Táp ở lại để làm con tin, đồng thời không ngại việc thả họ trở về.
Một bên chỉ muốn rời đi, một bên lại kiêng kỵ quân đoàn đang đóng ngoài thành, sợ mình thả hổ về rừng, hai phía đều im lặng, không nghĩ ra được biện pháp nào để vẹn toàn cả hai.
Vốn là nếu không bị ai phát hiện, sau khi hai bên đàm phán xong, thành phố tự do có thể thả người, quân đoàn ngoài thành thì rút lui, vẹn toàn cả đôi bên, dù là dị tộc hay nhân loại tự do cũng không ai muốn xảy ra chiến tranh trong thời kỳ thiên tai này.
Không chiếm được vật chất, đánh thắng cũng chỉ là con số không, nên chẳng cần thiết phải vì vậy mà hao tổn tài lực và tổn thương dân chúng, huống chi còn một đám mãnh thú vẫn luôn quanh quẩn bên ngoài, nhìn chằm chằm vào các thành như miếng mồi ngon, muốn tồn tại ở mạt thế thì giết chóc là một phần không thể thiếu.
Đáng tiếc, tin tức bị lộ, kích động quân đội đến để đảm bảo an toàn cho tham mưu, thậm chí lấy pháo sinh vật ra uy hiếp họ, dù sao với khoảng cách gần như thế, nếu hai dị tộc trường thành ra tay thì tính mạng của Lý Nhiên cũng không an toàn.
"Tham mưu Lý, có việc tôi muốn báo với ngài." Tiêu Bạch thấy tình hình phát triển khác với những gì mình dự tính, Lý Nhiên không định bắt bọn họ lại, mà có ý muốn thả đi...
Chẳng lẽ Lý Nhiên bị dọa sợ rồi, cùng lắm là một cái quân đoàn mà thôi, đây là cơ hội hiếm có, nếu bỏ lỡ, sẽ rất khó để uy hiếp Táp lần nữa.
Dị tộc tên Lam này hình như chức vị cũng không lớn, sắc mặt Tiêu Bạch bình tĩnh, quay đầu lại, ý bảo binh lính đứng ngoài cửa cứ an tâm, đứng nóng nảy: "Để đề phòng vạn nhất, tôi không được sự đồng ý của ngài đã tự tiện chuẩn bị trước, xin ngài hãy tha lỗi."
Hắn khiêm tốn nói.
Lý Nhiên giương mắt lên, tỏ vẻ nghi ngờ.
Quân y có chuẩn bị trước? Nhóm lính bên ngoài hai mắt nhìn nhau, lúc trước dựa vào độc của Tiêu Bạch có thể làm Táp trọng thương, đó cũng là việc hắn gạt Lý Nhiên làm, mà bây giờ...
Trình Hiểu híp mắt lại, nghe nói tên này là quân y, ngoại trừ y thuật cao siêu, còn biết cách dùng độc.
Tiêu Bạch vươn ngón tay thon dài của mình ra chỉ về phía Trình Hiểu: "Không có thuốc giải của tôi hắn không sống qua đêm nay."
Trình Hiểu lạnh nhạt nhìn ngón tay đang chỉa về phía mình, rồi dời ánh mắt đến gương mặt đối phương, hắn ta thoạt nhìn rất nghiêm túc nhưng khóe miệng lại mang theo sự chế nhạo.
Có hai tên dị tộc chiến lực mạnh mẽ thì đã sao, Tiêu Bạch rất bình tĩnh, nắm chắc phần thắng.
Lam nghe vậy con ngươi liền khẽ co lại, chết tiệt, không có mùi máu, không có nghĩa là lông tóc chẳng tổn hao gì, là do anh khinh địch!
Kéo nhân loại vẫn đang đứng im lặng ở bên cạnh vào lòng, cậu đang sợ sao, anh đưa tay vào trong áo Trình Hiểu, đặt lên ngực để cảm nhận nhịp tim của cậu, tuy mạch đập rất mạnh mẽ nhưng đôi khi lại có chút hỗn loạn.
Chẳng lẽ thật sự trúng độc rồi.
Ngón tay của Lam chà xát lên điểm mềm mại trong ngực khiến Trình Hiểu khẽ run, cậu có chút không khỏe dời người đi, rút tay của anh ra, đây chẳng qua là dấu hiệu trước khi cậu chuẩn bị sử dụng dị năng thôi.
Ánh mắt Lam trở nên lạnh băng, cả người nhanh chóng lao đi, một tay xách cổ áo Tiêu Bạch, tốc độ ra tay cực nhanh, Lý Nhiên đứng bên cạnh thậm chí còn chưa kịp ngăn cản.
Hai chân bị nhấc lên khỏi mặt đất, chỉ có thể đung đưa vô lực trên khung trung, Tiêu Bạch cố gắng kiềm nén sắc mặt, tên dị tộc này không phải rất quan tâm đến bầu bạn của mình sao, như thế nào lại dám ra tay với hắn?!
"Thuốc giải." Thanh âm của dị tộc lạnh lẽo như suối băng ngàn năm, rét buốt đến tận xương.
"Bọn mày...!đưa tay chịu trói...!bằng không, cứ chờ...!nhặt xác nó đi!" Giọng nói của Tiêu Bạch cứng rắn, hắn nghĩ, nhân cơ hội này đem hình tượng cao lớn của mình khắc sâu vào lòng quân lính, sau này sẽ dễ hành động hơn.
Về phần dị tộc...!Hừ, có thể đưa cả một quân đoàn đến cứu người, tự nhiên sẽ không trơ mắt giết mình, sợ rằng lát nữa còn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ân hận vì đã làm sai, đau khổ van nài mình đưa thuốc giải.
Lấy một thân thể đến đổi mạng là chuyện vô cùng có lời, ánh mắt Tiêu Bạch dời đi, đường nhìn lơ đãng xuyên qua vai dị tộc quan sát Trình Hiểu không chút sợ hãi, tên thanh niên kia chẳng lẽ không sợ lo lắng chút nào sao?
Vẻ mặt Trình Hiểu hờ hững, chắc Tiêu Bạch đang nói đến luồng khí kỳ lạ trong nháy mắt khi cậu bước vào...!Dị năng của cậu hình như có khả năng tổng hợp và loại bỏ tạp chất trong cơ thể ra ngoài, đương nhiên là bao gồm cả chất độc.
"Tôi không sao." Cậu vỗ vỗ vai dị tộc, da thịt dưới tay căng cứng là vì lo lắng cho cậu sao...
Lam hơi nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm đối diện với Trình Hiểu.
"Độc đã được giải, không cần phải lo." Trình Hiểu khẽ cười, thản nhiên nói.
Không cần phải lo...!Tiêu Bạch bị dị tộc ném dính lên tường, sự đau đớn sau lưng không che lấp được đả kích trong lòng hắn, cái gì là không cần phải lo, đây là một chất độc vô cùng mạnh mẽ, một tên bác sĩ bình thường lại vọng tưởng có thể giải hết?
Tiêu Bạch khinh thường vị tường đứng dậy: "Hừ, đừng lòe thiên hạ, người như mày mà cũng có thể giải? Trừ khi quả cầu năng lượng từ trên trời rơi xuống!"
Trình Hiểu lười phản ứng với cái tên quân y tự tin mười phần này, quay người đi, nói với Lý Nhiên: "Đã không muốn khai chiến thì cả hai bên cùng nhau lùi một bước đi, tôi sẽ ở lại đây một thời gian để xem có thể định cư hay không, anh coi vậy được rồi chứ."
Trình Hiểu tuyệt đối không cho rằng mình có giá trị cao, nhưng nếu dị tộc vì tìm cậu mà điều cả quân đoàn đến đây, thì việc đưa ra kiến nghị như thế là hợp tình hợp lý, bên phía thành phố tự do cũng không tìm được lý do để phản đối.
Dù sao lúc này, ngoại trừ việc dùng pháo sinh vật tấn công thì không một ai ở đây có khả năng giữ chân Táp và Lam, mặc dù Lý Nhiên rất mạnh nhưng lấy một địch hai thì cũng khó giành phần thắng.
Còn chết chùm, là cái kết cuộc không một bên nào muốn nhìn thấy.
Lý Nhiên không ngờ người thanh niên này lại đưa ra đề nghị như vậy, suy cho cùng, xét đến mối quan hệ giữa dị tộc và cậu, ở lại đây dưới tình huống như vậy, có thể nói là khá nguy hiểm.
Trình Hiểu thấy Lý Nhiên gật đầu, thì nhún vai, thật ra đây là một cục diện ba bên, bao gồm cả cậu, tính ra cũng bớt được phiền phức khi phải quay lại đây lần hai.
"Nếu tham mưu đã ra quyết định vậy thuốc giải sẽ được tôi lập tức đưa tới." Tiêu Bạch đứng thẳng người, vừa đưa tay chào theo tư thế vừa nói với Lý Nhiên, vẻ mặt vô cùng thuận theo, phảng phất như chưa từng cư xử vô lễ với dị tộc.
"Quân y Tiêu, anh trước hết nên đi chữa trị vết thương trên cổ đi." Thấy nguy cơ đã được giải trừ, tham mưu cũng không xảy ra việc gì, một tên lính bước lên trước đưa túi thuốc chuyên dụng cho Tiêu Bạch.
"Cảm ơn cậu." Tiêu Bạch khẽ cười nói, thái độ ôn hòa, lịch sự, hắn gật đầu với mọi người trong phòng: "Tôi đi lấy thuốc giải."
Vừa dứt lời liền rời khỏi phòng, tựa như tất cả những xung đột vừa nãy chưa từng xảy ra.
Lý Nhiên nhất thời cũng không tiện nói gì thêm, tuy rằng tin tức rất có thể là do Tiêu Bạch tiết lộ nhưng bây giờ nếu nói ra, khó tránh khỏi việc làm lòng người dao động, giống như trước kia...
Nhớ đến việc hắn từng hạ thuốc mê với mình, sau đó lấy danh nghĩa của anh hạ độc Táp, Lý Nhiên không khỏi thở dài, đã từng là chiến hữu đồng sinh cộng tử, nhưng vẫn chẳng thể hoàn toàn tin tưởng nhau.
Dưới sự giúp đỡ của những thiết bị khoa học kỹ thuật, sự phát triển của thành phố tự do vô cùng rõ ràng, mặc dù kế hoạch ban đầu chính là hợp tác với dị tộc cùng nhau nghiên cứu khoa học, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, từ lần bị thành trung tâm truy sát năm đó, tổn thất vô cùng thảm trọng, khiến sự căm hận dị tộc của mọi người áp đảo tất cả, sau đó thì hình thành thái độ hiện tại của thành phố tự do.
Một giây lỡ lầm, dẫn đến kết cuộc như nước với lửa, Lý Nhiên tuyệt đối không cho rằng, chỉ vì vấn đề duy trì nòi giống mà cả hai bên xảy ra chiến tranh.
Trình Hiểu thấy sắc mặt Lam có gì đó không đúng, dù rằng việc cậu ở lại, dường như sẽ khiến nhóm dị tộc có cảm giác nhục nhã mà về, nhưng trên thực thế thì không phải vậy...
Lam vươn tay ra, xoa xoa mặt cậu, lạnh lùng nói: "Tôi cũng ở lại."
Mắt Trình Hiểu giần giật, cậu phát hiện những hành động mờ ám của dị tộc gần đây ngày càng nhiều, nhất là ở trước mặt người khác.
Lý Nhiên hiển nhiên là vô cùng mừng rỡ vì dị tộc này chịu ở lại, như vậy sẽ nhiều hơn một phần đảm bảo, huống chi với chiến lực của nhân loại tự do, cũng sẽ không e ngại đối phương.
Lẫm ngẩng đầu, nhìn về phía Trình Hiểu, ánh mắt lạnh lùng nhưng rất kiên định, thể hiện yêu cầu của mình.
Trình Hiểu không muốn để cậu nhóc ở lại, không nói đến tính nguy hiểm của sự việc, chỉ riêng chuyện đang ở trên địa bàn của nhân loại tự do, thì hai ấu tể như Lẫm và Khí đã khó sinh tồn rồi.
Vì vậy Trình Hiểu suy nghĩ một lát rồi quyết định để Táp đưa hai cậu nhóc trở về, việc dị tộc lui binh chỉ mất một ít thời gian, rất nhanh họ sẽ gặp lại, mang theo hai nhóc bên người, tuy rằng là một việc vui sướng cả về thể xác lẫn tinh thần nhưng nếu gặp tình huống nguy hiểm thì cái được không bù nổi cái mất.
Sau khi Táp và Lam trao đổi vài câu, liền dẫn hai ấu tể rời đi, trong nháy mắt xoay người đó, Táp cùng Lý Nhiên thoáng liếc qua nhau.
Mắt Táp nhìn thẳng, bước đi vững vàng, không chút do dự nhanh chóng rời khỏi phủ thành chủ, một đường không hề gặp trở ngại.
Đã không thể quay lại, Lý Nhiên nhìn bóng lưng người đó, một lúc sau mới dời tầm mắt, hướng về phía Trình Hiểu nói: "Đêm nay, cậu cứ ở tạm trong phủ thành chủ trước đi, việc mấy ngày sau, mai chúng ta sẽ bàn lại."