Tên dị tộc được gọi là Minh kia không thèm để ý đến lời chất vấn của Tề Quân, con ngươi thu nhỏ dần trở lại bình thường, gã giương mắt lên, nhìn chòng chọc vào Lam, sau đó bật cười khanh khách: "Lam, cậu đã đến rồi."
Tiếng cười kia chẳng hề dễ nghe, nhưng lại bình tĩnh đến kỳ lạ, thậm chí còn không chút lo lắng, như là đã đoán trước được mọi việc, Trình Hiểu khẽ híp mắt lại, thấy đối phương đứng dậy mà chả thèm xấu hổ, hoàn toàn không quan tâm đến những người đứng đây, vô cùng thoải mái mặc lại quần áo bị ném ở một bên, từ trên giường bước xuống.
Hai chân gã lội dưới nước nhưng cứ như đi lại trên không, mặt nước tĩnh lặng không một gợn sóng, Minh chẳng chút trở ngại tiến về phía bọn cậu.
Minh khẽ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lam và Tề Quân, trực tiếp bỏ qua Trình Hiểu đứng bên cạnh, chỉ là một tên nhân loại mà thôi, mặc dù từ trong tư liệu gã có thể đoán được Trình Hiểu đang giấu tài (che giấu tài năng), nhưng trong mắt gã thì việc này chả có gì đáng phải lo.
Đã là tên hề, thì có nhảy nhót mấy cũng chỉ là tên hề mà thôi.
"Tôi rất bất ngờ." Minh nhếch miệng mỉm cười, giữ cự ly một mét, không hề phong bị khoanh tay đứng tại chỗ: Tuy rằng từ lâu tôi đã nghi ngờ rằng cậu không chết, nhưng đột nhiên gặp lại...!Hình như cậu gầy đi nhiều.
...! Tại sao? Lam hờ hững hỏi, nhưng chẳng hề rời tay khỏi chuôi đao, chiến lực của Minh không thể khinh thường, đúng ra lúc nãy anh nên để Trình Hiểu đứng chờ ngoài cửa.
Minh mấp máy môi, dường như khẽ thở dài, rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Lời này của cậu là hỏi về việc phản bội và phát lệnh truy nã năm đó, hay là hỏi về chuyện tốt mà tôi đang làm?"
Lam không hề thả lỏng cảnh giác, khẽ rút chiến đao ra, đôi mắt lạnh lùng sắc bén, nghiêng người về trước che chở cho Trình Hiểu, sát ý mạnh mẽ tản mát quanh thân.
Đừng vội ra tay.
Minh không nhanh không chậm hạ hai tay xuống, nhìn vào mắt Lam một cách nghiêm túc: "Chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm, ít nhất cậu cũng cho tôi cơ hội để giải thích đã chứ."
Vừa dứt lời, Minh khẽ liếm khóe môi, nuốt xuống vết máu dính bên miệng, thấy Lam im lặng không nói, thì nhún vai: Chỉ là việc hôm nay bị cắt đứt như vậy làm tôi khá khó chịu.
Chuyện tốt...!Trình Hiểu âm thầm chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, không hề có lính mai phục, nhưng nghe cách tên này nói chuyện, cậu thấy gã chẳng có chút sợ hãi nào cả.
Ánh mắt bén nhọn của Lam lướt qua Minh, tiện đà để ý người vẫn đang bị trói không thể nhúc nhích ở trên giường, bởi vì khoảng cách hơi xa, lại bị mép giường cản mất tầm nhìn nên anh không thể quan sát một cách cẩn thận được.
Tề Quân và Lam trao đổi bằng mắt, cậu ta cẩn thận tiến lên từng bước, im lặng vòng qua Minh đang đứng chính giữa, dự định tiếp cận chiếc giường duy nhất trong căn phòng.
Lúc này Minh bỗng nhiên quay đầu lại, thoáng liếc qua Tề Quân đã bày sẵn tư thế đón địch, thanh âm bình tĩnh vang lên: Khỏi phải phiền phức như vậy, các cậu không cần đề phòng tôi.
Dứt lời, gã trực tiếp đi về phía chiếc giường, nắm lấy mái tóc thật dài, nhấc lên một cách mạnh bạo, để lộ gương mặt tái nhợt, lạnh lùng của đối phương, nơi cổ đỏ tươi một mảng, máu thịt lẫn lộn, vừa nhìn đã biết là kiệt tác của Minh.
Người Uy Nhĩ?! Đầu tiên, Tề Quân hít khí lạnh vì những vết thương trên người đối phương, nhưng sau khi thấy rõ khuôn mặt, cậu ta lại ngẩn cả người, tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
...! Hình dáng dường như không giống lắm, Trình Hiểu nhớ lại tên Uy Nhĩ mà mình đã giết, dù là gai xương cứng rắn, hay dịch thể tanh tưởi, cũng khó mà liên tưởng đến người đàn ông có khuôn mặt hơi gầy gò và ánh mắt lạnh như băng này.
Là quý tộc cao cấp.
Lam dường như nhìn ra nghi vấn của Trình Hiểu, thản nhiên mở miệng nói.
Đây là chiến lợi phẩm lớn nhất của tôi.
Minh hơi đắc ý liếc nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Lam, lại thoáng đảo qua Tề Quân đang trầm tư: "Cũng là điểm mấu chốt để ngăn cản người Uy Nhĩ tiến công!"
...! Nói vậy là sao? Tề Quân nghiêm mặt quan sát tên Uy Nhĩ kia, không hề có ấn tượng, chắc là chưa gặp nhau trên chiến trường, nhưng theo lý thuyết, đã là quý tộc Uy Nhĩ cao cấp thì hầu hết đều là đại tướng nắm quân quyền, thế nhưng tên này lại chưa từng xuất hiện trong danh sách những người cần ám sát trước đây.
Minh độc ác buông tay, đầu của người đàn ông đập mạnh xuống giường đá cứng rắn, gã nhìn thân thể trần truồng của đối phương, hơi cúi đầu, che giấu sự thèm khát dưới đáy mắt: "Hắn là tướng quân của người Uy Nhĩ, lúc trước tôi phải mất biết bao nhiêu công sức mới bắt được, rồi nhốt ở đây, ban nãy cùng lắm chỉ là một phương pháp bức cung (tra tấn để lấy lời khai) mà thôi, ai ngờ rằng...
Gã tỏ vẻ 'mọi người tới thật không đúng lúc', rồi lại thở dài.
Nếu hắn đúng là thượng tướng, thì sao có thể chỉ giam cầm bằng xích được, điều này rất nguy hiểm.
Tề Quân từ chối cho ý kiến về phương pháp thẩm vấn này, nhưng lại dùng mắt ra hiệu cho Trình Hiểu lùi ra ngoài cửa, vẫn nên đề phòng vạn nhất thì hơn.
Yên tâm đi Tề Quân, hắn hiện tại chỉ có thể mặc chúng ta xâu xé...!Minh khẽ cười, tùy ý đặt người đàn ông đó nằm trong nước, để dịch thể ngấm dần vào vết thương: Một chút sức phản kháng cũng chả có!
Ở trên chiến trường Minh giết địch vô số, lúc này mặt cũng hiện lên nét hoài nghi, thân thể người Uy Nhĩ dũng mãnh như vậy, làm sao có thể bị trói buộc bởi một chiếc xích bình thường được?
Vấn đề nằm trong nước.
Trình Hiểu cúi đầu đánh giá dịch thể trong suốt dưới chân, cậu vươn tay lướt nhẹ trên mặt nước, sau khi đưa tay lên, dòng nước trượt qua những kẽ tay rơi xuống, mặc dù vô hại với thân thể con người, nhưng chỉ cần nhìn thấy từng thớ cơ thịt đang co rút của người bị ngâm dưới nước kia, cũng biết đối phương chả hề dễ chịu gì.
Căn phòng hoàn toàn khép kín, cố ý để nước dâng cao, suy luận theo những gì Minh nói, hiển nhiên đây chính là nhà giam được đặc biệt xây dựng vì tên Uy Nhĩ này.
Minh trái lại rất quan tâm đến chủ nhân của thanh âm vừa rồi, gã thản nhiên nhìn qua, vẫn mỉm cười như cũ: Cậu là Trình Hiểu phải không, nghe danh đã lâu, thời gian Lam rời đi, cũng vất vả cậu dốc lòng chăm sóc.
Lời này vừa nghe thì có vẻ như một lời cảm ơn chân thành, giọng Minh cũng rất ôn hòa, nhưng Trình Hiểu âm thầm cảnh giác trong lòng, hai mắt cậu nheo lại, không trả lời.
Chúng ta ra ngoài trò chuyện đi, xem ra hôm nay không phải thời điểm thích hợp để tiếp tục bức cung rồi, cũng tốt, tôi có thể nghỉ ngơi một chút.
Dường như Minh rất thoải mái, cười to nói với Lam: Cậu đã đến rồi, tốt, tôi đây cũng trút bớt được gánh nặng này.
Cái gì mà phương pháp bức cung cần phải cởi quần áo, Trình Hiểu bĩu môi khinh thường, giấu đầu hở đuôi cũng quá mức miễn cưỡng rồi.
Minh dời đường nhìn, hình như phát hiện sự khinh thường của cậu, trầm giọng nói: Trình Hiểu, cậu không cần đồng tình với tên tù binh này, chỉ tổ lãng phí thời gian thôi, hắn cùng lắm là một món đồ chơi, còn là loại thấp hèn nhất, có thể thỏa mãn tôi đã là may mắn của hắn rồi...!Dù sao trên lưng hắn cũng gánh không biết bao nhiêu sinh mạng của dân tộc tôi, có ngàn đao lóc thịt, chết cũng chưa hết tội!
...! Nhưng kết quả đâu? Thấy giọng điệu gã không mấy thân thiện nữa, Trình Hiểu liền thuận miệng hỏi một câu, tránh cho mình chán chết, dẫu sao lát nữa nhóm dị tộc cũng định nói chuyện tiếp, hiện tại Lam vẫn chưa thể khẳng định chân tướng những chuyện Minh làm năm đó là vì sao.
Trình Hiểu, cậu không thể nào hiểu được nỗi hận thù khắc sâu vào xương tủy này của chúng tôi, nên tôi mong cậu đừng lên tiếng đánh giá về phương pháp thẩm vấn này.
Trình Hiểu nhất thời câm nín, ông đây còn chưa kịp nói cái gì đâu nhá.
Một thanh chiến đao trực tiếp xẹt qua gò má gã, đâm vào bức tường phía sau, chuôi đao cắm sâu vào tường đá cứng rắn.
Minh trợn trừng hai mắt, đối diện với con người rét lạnh đến tột cùng của Lam, đến tận lúc máu tươi men theo cằm rơi xuống vạt áo, gã mới đưa tay lên, lau đi vết máu trên mặt mình.
Ánh mắt u ám sau khi giương lên lần nữa đã trở nên ôn hòa: Xem ra tình cảm giữa cậu và người này rất sâu đậm, mới nãy là tôi vượt quá giới hạn.