Trọng Sinh Chi Cự Ái

Nghi hoặc đóng cửa lại, Lãnh Tuyệt Dật cau mày nhìn Sơ Vân, “Sơ Sơ……” Nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.

“Tôi không sao.” Sơ Vân chậm rãi buông lỏng cánh tay, ngẩng đầu cười nhạt.

“Tôi đã nói rồi mà, nếu không muốn cười thì đừng cười!” Lãnh Tuyệt Dật ôm cổ cậu, đặt đầu cậu trong ngực mình, an ủi.

“Ừm, tôi biết.” Sơ Vân cảm thấy ấm áp vô cùng.

“Có muốn đến xem chúng tôi tập luyện không? Hôm nay ở tại ‘Không độ’, bọn họ nói là để quen nơi biểu diễn.” Lãnh Tuyệt Dật không biết nói gì, chỉ có thể đổi sang chuyện khác.

“Được, tôi đi thay quần áo.” Sơ Vân biết rõ dụng ý của Lãnh Tuyệt Dật, hơn nữa, có A Dật ở đây, cậu cũng không thấy quá khó chịu.

“Tôi cũng phải thay, đúng rồi, tốt nhất chúng ta nên nhanh một chút, bằng không đến lúc ông chú kia trở về, chắc chắn sẽ đi cùng, tôi không muốn.” Lãnh Tuyệt Dật buông Sơ Vân ra, lẩm bẩm.

Nghe hắn lải nhải, Sơ Vân nhịn không được bật cười, hai người kia, trời sinh đối đầu.

Vì vậy, vội vàng thay quần áo, đến lúc Tả Khiêm Lẫm trở về, hai người đã chạy rồi.

……

Thời gian trôi qua rất nhanh, lễ Giáng Sinh sắp đến.

Mấy ngày nay, Thiệu Mục Vân sống một ngày tựa như một năm. Công ty hỗn loạn, chuyện liên tục ập đến, bận rộn khiến hắn không có thời gian về nhà.

Hắn có thể đoán được, ai ở sau lưng hắn giở trò quỷ.

Chính là, hắn đang lo lắng Sơ Vân.

Noel tới gần, nhưng hắn không có dũng khí đón Sơ Vân về nhà đoàn tụ. Hắn sợ bị cự tuyệt, cũng biết mình sẽ bị cự tuyệt.

Mặc dù trong lòng nghĩ sẽ đối xử với Sơ Vân thế này thế kia, chính là khi thật sự gặp được, nghĩ đến Y Phàm từng bị mình bức tử, trong lòng tràn gập áy náy.

Kỳ thật ngày đó, hắn không rời đi, mà dừng bên cạnh ký túc xá, vốn để bình tâm lại, ai ngờ, chứng kiến một màn làm hắn chấn kinh.

Hắn thấy Sơ Vân đang cười, là nụ cười xuất phát từ nội tâm.

Tên nhóc cùng phòng với Sơ Vân nói gì đó, trêu chọc Sơ Vân bật cười; Sau đó, Sơ Vân đá tên nhóc kia một cái, tên nhóc còn để cho cậu đá, rồi xoa xoa đầu Sơ Vân. Lúc ấy Sơ Vân thực sinh động.

Sơ Vân, là Y Phàm, đang cười, vui vẻ tươi cười!

Thấy chuyện này, nội tâm Thiệu Mục Vân như bị dao cắt, áy náy, hối hận, chua xót, đố kị, còn có một chút cảm giác hắn không rõ là gì, hết thảy giao tạp một chỗ. Hắn chỉ có thể nằm sấp trên tay lái, mặc đôi mắt ướt át.

……

Lấy lại tinh thần, xem lịch công tác trên bàn, Thiệu Mục Vân ngửa đầu khẽ thở dài. Hay là thôi, để Y Phàm đón Giáng Sinh một cách vui vẻ, có lẽ ở cùng bạn bè, thật sự rất vui, có thể quên tất cả?

Chỉ là……

Hắn mở ngăn kéo, lấy ra một tờ hóa đơn mua sắm, là một bộ trống, đây là quà giáng sinh hắn mua cho Sơ Vân. Đành chọn lúc khác tặng cậu, trống dễ bảo quản, tùy tiện đặt đâu cũng được.

Thiệu Mục Vân ấn ấn mi tâm, không tự chủ được mà thở dài.

……

Hôm sau là giáng sinh, để cảm ơn việc Tả Khiêm Lẫm và Lãnh Tuyệt Dật thường quan tâm chăm sóc, Sơ Vân chuẩn bị đi mua vài món quà nhỏ. Tuy chỉ là chút quà, nhưng nó có thể biểu đạt tâm ý của cậu.

Cậu cũng muốn mua cho Điểm Điểm một cái vòng cổ đáng yêu, trên đó có khắc tên nó. Nuôi Điểm Điểm tại ký túc xá lâu như vậy, lại không bị phát hiện, cũng coi như may mắn, bất quá Sơ Vân biết rõ, đợi Điểm Điểm lớn hơn chút nữa, hoạt động nhiều hơn, chỉ sợ không giấu được!

“Sơ Vân? Đã lâu không gặp!”

Vừa đến cửa chính ký túc xá, Sơ Vân liền nghe được thanh âm có chút quen thuộc, theo tiếng nhìn lại, là  Hạng Nhung đã gặp qua vài lần.

“Chào.” Sơ Vân nheo mắt, bởi vì Hạng Nhung  đứng quá gần cậu.

“Sơ Vân muốn ra ngoài ư?” Hạng Nhung nhìn Sơ Vân mặc đồ thường ngày, liền hỏi.

“Ừm, đến cửa hàng.”

“Thật trùng hợp, tôi cũng vậy, muốn ra ngoài chọn vài món quà giáng sinh.” Hạng Nhung mỉm cười, hỏi, “Cùng đi chứ?”

Sơ Vân gật đầu. Tuy thời gian tiếp xúc với Hạng Nhung không nhiều, nhưng lại cho cậu cảm giác khá tốt.

“Vậy đi thôi.”

Cửa hàng.

Hai người xem thật lâu, mới chọn được mấy món quà nhỏ.

“Sơ Vân, tìm nơi nào nghỉ ngơi một chút?” Hạng Nhung giúp Sơ Vân chỉnh lại khăn quàng cổ, “Mệt không?”

“Có chút, quà của anh chọn xong chưa?” Sơ Vân thấy trong tay hắn chỉ có một túi giấy nhỏ.

“Ừm, chọn xong rồi, tôi chọn một món quà tốt nhất.” Hạng Nhung cười khẽ, “Chúng ta đến đó ngồi chút a.” Chỉ chỉ quán cà phê bên cạnh.

Sơ Vân không từ chối. Đi đến trưa, thật sự có chút mệt mỏi.

……

Tả Khiêm Lẫm nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ, tại sao Sơ Vân vẫn chưa về? Nghe Quản Đạc nói, Sơ Vân đến cửa hàng, hắn muốn tìm đi, lại bị công việc trì hoãn.

Xoa xoa ngực, hắn đột nhiên có cảm giác không tốt. Lấy ra điện thoại, nhập số của Sơ Vân, tiếng chuông vang lên nhưng sau đó lại tắt máy. Không thể là hết pin, vì tối qua hắn thấy cậu nạp pin, như vậy……

Tả Khiêm Lẫm nhanh chóng mở máy tính, kết nối với vệ tinh, lại phát hiện điểm sáng đại biểu cho Sơ Vân dừng ở một cửa hàng phía bên kia quảng trường, không hề nhúc nhích.

Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ở cùng với Lãnh tiểu quỷ?

Tả Khiêm Lẫm lại gọi cho Lãnh Tuyệt Dật, kết quả cũng tắt máy.

Trong lòng càng cảm thấy bất an, Tả Khiêm Lẫm lập tức cầm chìa khóa, máy tính, vừa đi ra ngoài vừa gọi Đoan Mộc Hoàn.

Vừa xuống dưới lầu, lại ngoài ý muốn gặp Thiệu Mục Vân.

Hai người vừa chạm mặt, lập tức hỏa hoa văng khắp nơi, oanh lôi rung động, khiến Thương Văn Phi ở một bên đầu óc choáng váng. Nhìn bên này, lại nhìn bên kia, không biết nên nói gì.

Xem ra, hai người đàn ông này có quen biết, hắn thầm nghĩ.

“Tôi không muốn nói nhảm với anh, Thiệu Mục Vân, có lẽ Vân đã xảy ra chuyện!” Tả Khiêm Lẫm lạnh lùng liếc hắn, đi về bãi đỗ xe.

“Cậu nói cái gì? Tiểu Vân xảy ra chuyện?” Thiệu Mục Vân sắc mặt trắng nhợt, lập tức đi theo.

Tả Khiêm Lẫm không trả lời hắn, trực tiếp ngồi vào xe, mở khóa, phóng nhanh tới chỗ vệ tinh đã định vị.

Thấy thế, Thiệu Mục Vân cũng lập tức vào trong xe, dùng tốc độ tối đa theo sát xe Tả Khiêm Lẫm, một tấc cũng không rời.

Tiểu Vân đã xảy ra chuyện? Tại sao hắn biết? Thiệu Mục Vân cảm thấy trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, tim đập không ngừng. Hắn đã mất Y Phàm một lần, không muốn mất thêm lần nữa.

Trong xe phía trước, Tả Khiêm Lẫm đang nghe điện của Vũ Văn, nói mục tiêu đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, lập tức rời nhà, đi đến quảng trường, bọn họ nói là muốn giao hàng. Về phần món hàng gì, bọn họ không nói rõ trong điện thoại, nhưng người ở đầu dây bên kia vô cùng trẻ, cảm giác như là học sinh.

Tả Khiêm Lẫm chấn động, quảng trường kia, là chỗ Sơ Vân đang ở.

Sát khí lập tức tràn ngập, thanh âm Tả Khiêm Lẫm trầm thấp hung ác, Vũ Văn ở đầu dây bên kia cũng cảm nhận được, cả người run rẩy.

“Vũ Văn, dựa theo kế hoạch làm việc, bảo bọn họ chuẩn bị cho tốt, kịch bản đã bắt đầu!” Tả Khiêm Lẫm nói khẽ.

“Vâng, Vũ Văn hiểu.”

Tả Khiêm Lẫm cúp điện thoại, phóng nhanh, hắn sẽ khiến những người kia chịu không nổi!

……

Nói đến Lãnh Tuyệt Dật.

Núp ở trong góc, hắn hiện tại đang vô cùng ảo não nhìn đện thoại hết pin, không thể liên lạc với Tả Khiêm Lẫm. Bất quá, cũng tốt, tránh tiếng chuông đột nhiên vang lên, đả thảo kinh xà.

Nói lúc trước, hắn đang vui vẻ mang nhạc cụ vừa bảo dưỡng tốt chuẩn bị trở về ký túc xá. Còn chưa rời khỏi cửa quán, liền gặp một chiếc taxi đi ngang qua, mơ hồ nhìn thấy gương mặt quen thuộc.

Tuy đang ngủ say, hơn nữa bị người bên cạnh che lại, nhưng Lãnh Tuyệt Dật không có khả năng nhận sai, huống hồ, khăn quàng trên cổ người nọ là của hắn!

Sơ Vân!

Lãnh Tuyệt Dật nhướng mày, phản ứng rất nhanh, ném nhạc cụ vào trong quán, hướng chủ quán quen biết với mình hô to, “Giữ giúp cháu.” Sau đó, nhanh chóng bắt một chiếc xe, đuổi theo xe phía trước. May mắn tốc độ xe không nhanh, nếu không sẽ dễ dàng mất dấu.

Sơ Vân làm sao vậy? Tại sao lại té xỉu? Còn có người kia là ai?

Mà theo hướng đi của xe, Lãnh Tuyệt Dật nhận ra con đường này không phải đường trở lại trường học, nhìn vô cùng lạ lẫm, quả nhiên rất khả nghi, may mắn hắn tin tưởng “Thà giết lầm một ngàn cũng không buông tha một cái” nên mới đuổi theo.

Bất quá, trong lòng hắn cảm thấy không phục, bởi vì đó là điều Tả Khiêm Lẫm dạy cho hắn, lúc ấy, ông chú kia nói, quan hệ gia đình của Sơ Vân vô cùng phức tạp, có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bảo hắn chú ý nhiều một chút. Nếu không muốn Sơ Vân bị thương tổn, bọn họ phải cố gắng bảo vệ.

Lãnh Tuyệt Dật đồng ý quan điểm này, cho nên hắn nghe, hiện tại quả nhiên phát huy công dụng.

Chỉ là, điện thoại hết pin, làm sao báo cho Tả Khiêm Lẫm?

Sau đó, hắn một đường theo dõi, cuối cùng, xe kia dừng trước cửa một tòa nhà vô cùng mộc mạc.

Lãnh Tuyệt Dật lặng lẽ xuống xe, trốn ở góc phòng, tiếp theo hắn liền phát hiện, người ôm Sơ Vân tiến vào quán ăn, quả nhiên là người quen, trước kia đã gặp qua.

Tên khốn khiếp kia muốn làm gì Sơ Vân? Nếu dám làm chuyện xấu với Sơ Sơ, hắn chắc chắn chém chết!

Nhẫn một bụng tức giận, Lãnh Tuyệt Dật chờ người kia đi khuất, mới tiến vào hỏi phục vụ số phòng của hai người, vô cùng dễ dàng liền hỏi được.

Sau đó, hắn không tới cửa, mà là trèo lên sân thượng, cũng may mắn là lầu ba, không quá cao.

Nấp trong góc tại sân thượng, thừa dịp sắc trời xám xịt, dò xét gian phòng, quan sát kĩ tình cảnh bên trong.

Chỉ thấy Sơ Vân đang ngủ say trên giường lớn, tên chết tiệt quen mặt kia ngồi bên, cúi đầu nhìn Sơ Vân, không biết lẩm bẩm cái gì. Bởi vì cách cửa sổ, giọng tên kia lại thấp, cho nên Lãnh Tuyệt Dật không nghe rõ.

Nếu như hắn hiểu khẩu ngữ, sẽ biết người kia nói: Đừng trách tôi, đây là tự cậu chuốc lấy, cậu là món quà giáng sinh tốt nhất tôi tặng người kia!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui