Cuối thu ánh mặt trời mang theo gió nhẹ, tiện cho cành lá ố vàng trên ngọn cây nhẹ nhàng rớt xuống.
Dưới tàng cây, có một thanh niên đang cầm bút vẽ tranh, thanh niên tuy ốm yếu, nhưng có thể từ ngũ quan nhìn ra cảnh tượng đẹp mắt như cũ.
Thanh niên có một đôi mắt to, lông mi dày cong vút, lúc này đang đắm chìm trong vẽ tranh, trong đôi mắt to tràn đầy chuyên chú, ít đi sự nhát gan và đề phòng lúc trước.
Thanh niên môi đầy đặn, nhìn qua hơi hơi cong lên, không phải nũng nịu còn hơn cả nũng nịu.
Có thể vì dáng vẻ của thanh niên như vậy, rất nhiều người đi dạo trong công viên nguyện ý để thanh niên vẽ cho mình một bức tranh, im lặng xếp hàng, ngồi trước mặt thanh niên.
Toàn bộ hành trình thanh niên không nói một lời, tựa như không biết mệt mỏi, toàn bộ lực chú ý đều vẽ trên giấy, tùy ý cầm bút, thanh niên cực kỳ chăm chú, đại khái vẽ là việc tốt nhất trong thế giới của thanh niên, dù cho một hàng thật dài xếp hàng đợi thanh niên, nhưng mỗi một nét bút của thanh niên đều chân thành.
Ngụy Sâm vẫn đứng ở bên cạnh thanh niên, nhìn thanh niên vẽ từ buổi sáng đến trưa, đang lo lắng cho thanh niên, trong khoảng thời gian thanh niên vẽ tranh này, cậu không uống nước, không ăn gì, giống như là một cái máy, liên tục vận hành.
"Trần Lê, em nên đi ăn cơm.
" Ngụy Sâm bay tới bên người thanh niên, dùng âm lượng lớn nhất nói.
Thanh niên vẫn không cách nào nghe thấy.
Cứ như vậy, cho đến khi ngày tối trăng lên.
Lúc bóng đêm bắt đầu buông xuống, thanh niên cũng thu dụng cụ vẽ tranh, thuận tay nhét tiền hôm nay kiếm được vào túi quần jean, thanh niên vác bản kẹp vẽ lên lưng, yên lặng rời đi.
Ngụy Sâm cho rằng thanh niên đi ăn cơm, kết quả lại không, thanh niên đi về phía bệnh viện.
Ngụy Sâm nhìn sắc trời một chút, lúc này mới nhớ tới, những ngày trước thanh niên đều trở lại bệnh viện vào thời gian này.
Con ngươi Ngụy Sâm không khỏi co rụt lại, lẽ nào trước kia thanh niên này đều không ăn không uống sao? Lại bay bay đến bên cạnh thanh niên, mắng: "Em cần phải đi ăn! Phải đi!" Dứt lời, đang muốn tự tay kéo thanh niên đi, tay lại xuyên qua cổ tay của thanh niên, trong lòng Ngụy Sâm vừa vô lực mà vừa uất ức.
Cuối cùng thanh niên cũng đi ăn cơm, bánh bao không nhân với nước khoáng, đừng nói giá trị dinh dưỡng, ăn no hay không cũng là một vấn đề, mà đây cũng là thức ăn cả ngày của thanh niên.
Ngụy Sâm tức đến muốn vứt thức ăn rẻ mạt trên tay thanh niên, nhưng y không có thực thể, cho dù phất tay thì cũng là phí công vô ích.
Sau khi thanh niên ăn xong bữa tối đơn giản, liền trở về bệnh viện, từ khi Ngụy Sâm bị tai nạn xe rồi nằm viện, thanh niên cũng không rời bỏ mà chăm sóc y, hộ sĩ trong bệnh viện đều biết thanh niên, ít nhiều gì cuũng biết tình trạng của thanh niên, lúc đi ngang qua bên cạnh thanh niên, rất nhanh bỏ vào trong lòng thanh niên một ít thức ăn, bánh mì, bánh kem các kiểu.
Cuối cùng thì Ngụy Sâm cũng biết vì sao buổi tối thanh niên lại trở lại phòng bệnh, trong lòng biết có nhiều thức ăn như vậy.
Nhưng Ngụy Sâm cũng biết, thanh niên tự giam mình ở bên trong một thế giới, không biết rõ làm sao để tiếp thu ấm áp người khác cho, ít thức ăn này, đều bị thanh niên bỏ vào trong ngăn kéo, không có lần nào mà thanh niên mở ra ăn hết.
Đến cửa phòng bệnh rồi, trong giường bệnh luôn an tĩnh, lúc này truyền đến một tràn giọng giễu cợt.
"Sao nào? Ngụy Sâm mày không phải có năng lực chịu đựng à? Bây giờ không phải là giống như một người chết nằm ở trên giường, để cho một thằng ngu dọn phân dọn nước tiểu cho mày, mày sống như này mà không nghẹn khuất sao? Còn không bằng chết đi coi như xong!"
Đây là lần đầu tiên Ngụy Sâm thấy cảm xúc trên mặt thanh niên, vội vã? Hay là tức giận? Y chưa kịp nhìn rõ, thanh niên liền đẩy cửa phòng bệnh ra, chạy vào.
.