Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn


Trần Thanh thấy Ngụy Sâm lôi kéo Trần Lê đóng cửa phòng bệnh lại, vội tiến lên gõ cửa, tìm một chỗ ngồi xuống ở hành lang phòng bệnh, xoay xoay bản hộ khẩu màu đỏ thẫm trong tay, khóe miệng khẽ nhếch, khí trời nóng bức không cách nào ảnh hưởng tâm tình tốt đẹp của hắn.
Chờ lúc Ngụy Sâm và Trần Lê từ trong phòng bệnh đi ra, Trần Thanh liền nghênh đón, nói: "Sao thế anh Ngụy? Trần Lê nó không muốn kết hôn với anh hả?" Đến nước này, thật ra Ngụy Sâm đã tự dồn bản thân đến tuyệt cảnh, nếu y thực sự không muốn kết hôn cùng với Trần Lê, y không còn cách nào tự tìm lý do, cho nên y mượn cớ để không kết hôn với Trần Lê.

Trần Thanh cũng biết điểm ấy, lúc này mới có thể biết rõ còn hỏi.
"Tôi vốn định tối nay mang Lê Lê đi qua nhà mấy người lấy bản hộ khẩu, bây giờ cậu đã tới, bọn tôi phải đi cục dân chính rồi." Ngụy Sâm mặt không thay đổi nói.
"Thì đi đi." Trần Thanh hơi híp mắt một cái, thật ra hắn muốn nhìn Ngụy Sâm có thể nhịn được tới khi nào!
...

Phỏng chừng hôm nay là một ngày lành, tân nhân hôm nay tới cục dân chính đăng ký kết hôn rất nhiều, lúc Ngụy Sâm và Trần Lê đến, cửa chắn đăng ký đã xếp một hàng dài.
Mỗi một đôi vợ chồng mới đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc, vừa nói vừa cười với nhau, trong mắt chứa đựng thâm tình nhìn nhau.
Luật hôn nhân đồng tính mới thông qua hai năm nay, không quá lâu, hơn nữa bị hạn chế phong tục truyền thống, trừ phi là yêu chết đi sống lại, không phải là hai bên không phải người yêu đồng tính mới có thể đến đây đăng ký kết hôn.

Ở phòng khách dân chính, liếc nhìn đều là vợ chồng chuẩn khác phái, cũng bởi vậy Trần Lê và Ngụy Sâm đôi chồng chồng chuẩn đồng tính vẫn vô cùng làm người khác chú ý.
Trần Lê không thích tiếp xúc chốn đông người, bây giờ lại hội tụ nhiều ánh mắt của nhiều người như vậy lập tức hầu như theo bản năng Trần Lê liền giữ chặt tay của Ngụy Sâm, trong đôi mắt to có chút sợ hãi và né tránh.
"Đừng sợ, anh ở đây." Bàn tay to dày rộng ấm áp của Ngụy Sâm kề trên tay của Trần Lê, nhẹ giọng trấn an.
Có thể thật là trấn an của Ngụy Sâm nổi lên tác dụng, tâm tình buộc chặt của Trần Lê từ từ thả lỏng, đứng ở bên người Ngụy Sâm, tuy rằng không đến mức hoàn toàn buông ra, nhưng không hề co rúm lại tránh né.
Hai người hỗ động không bị Trần Thanh bỏ qua, một cảm giác không đúng lắm sinh ra trong lòng của hắn, ánh mắt rơi vào trên người Ngụy Sâm, liền mang theo vẻ tràn đầy dò xét.
Ngụy Sâm, y không giống như không muốn kết hôn với Trần Lê.
Mặc dù lòng thì nghĩ có cái gì đó không đúng, nhưng nét mặt Trần Thanh lại không thể nào thể hiện ra, nhưng khi tầm mắt rơi vào năm ngón tay nắm chặt của Ngụy Sâm và Trần Lê, mày nhịn không được nhíu lại, trong lòng cũng dâng lên một loại cảm giác không rõ, thật giống như bản thân thấy được trò đùa, cảm giác món đồ chơi vốn nên của mình lại bị người khác lấy đi, rất khó chịu.
...
Trần Lê và Ngụy Sâm theo thứ tự đến phòng chụp chụp ảnh kết hôn, nhân viên công tác phụ trách chụp ảnh thấy đi vào là một đôi chồng chồng chuẩn đồng tính luyến ái, kinh ngạc nhíu mày, nhưng tóm lại vẫn còn tố chất, nhìn hai người một cái rồi thôi, cong phải đi điều chỉnh thử máy chụp hình.

"Lên đứng đằng trước đó." Nhân viên công tác điều chỉnh thử camera xong, chỉ vào tấm phông màu đỏ trước mặt, nói với Trần Lê và Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm nghe vậy mang Trần Lê đi tới trước tấm phông màu đỏ.
"Được, gần một chút nữa." Nhân viên công tác nhìn màn ảnh chỉ huy.
Ngụy Sâm theo lời kéo gần cự ly giữa mình và Trần Lê, Ngụy Sâm lớn lên tương đối cao lớn, thân cao sấp sỉ một mét tám lăm, vai rộng mông hẹp, chân dài, đúng là thuộc về hình loại mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo có thịt.

Mà Trần Lê, bởi dinh dưỡng không đầy đủ lâu dài, nên chỉ khoảng một mét bảy, gầy teo yếu đuối.

Lúc này bị Ngụy Sâm lôi kéo, thật giống như dựa ở trong lòng Ngụy Sâm, một cao một thấp, một cường tráng một gầy, hơn nữa ngũ quan hai người đều là đẹp như khuôn, cùng khuông ảnh vẫn rất đẹp.


Ngoại trừ...
"Cười đi chứ! Đây là chụp ảnh kết hôn chứ không phải ảnh giấy chứng nhận, các cậu đừng nghiêm túc như vậy, nghiêm mặt vầy khó coi lắm." Nhân viên công tác từ trong ống kính thò đầu ra nói với hai người.
Ngụy Sâm như trước mặt tê liệt, Trần Lê như trước vẻ mặt dại ra.

Thậm chí Trần Lê còn bởi vì nhân viên công tác đột nhiên thò ra như hung tướng, còn rụt lại trong lòng Ngụy Sâm một cái, Ngụy Sâm liền đưa tay vỗ vỗ lưng Trần Lê, an ủi cậu.
Nhân viên công tác ánh mắt hơi chậm lại, lớn lên hung dữ trách hắn hở?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận