Trời sáng choang, có ánh mặt trời từ trong khe hở cửa sổ lặng yên chiếu xuống, xua đi đêm tối âm u, khiến cho cả phòng bao phủ trong một tầng sáng nhạt.
Ngụy Sâm nhìn chằm chằm Trần Lê một lúc lâu, thấy Trần Lê vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, liền đứng dậy dịch dịch góc chăn cho Trần Lê, chờ sau khi Ngụy Sâm rửa mặt xong ra, Trần Lê đã mở mắt ra, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm trần nhà, vừa lúc có ánh mặt trời chiếu tới mắt của Trần Lê, khiến cho lông mi dài của Trần Lê như đang lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, cả người đều sáng lên.
"Tỉnh?" Ngụy Sâm đi đến bên giường rồi đứng lại, mắt lộ ý cười nhìn Trần Lê.
Trần Lê dời tầm mắt trên trần nhà đi, dừng ở trên người Ngụy Sâm, nhìn chòng chọc một lúc lâu, giống như là muốn xác nhận mình không phải đang nằm mơ, rồi sau đó mới chậm rãi đứng dậy, tóc hơi dài sau khi ngủ cả đêm, lúc này đã nhếch lên mấy cọng dựng đứng trên đầu Trần Lê.
Ngụy Sâm nhịn không được đưa tay xoa tóc Trần Lê, nói: "Rời giường đi xuống ăn sáng, sau đó sẽ ra khỏi nhà, hôm qua em đã đồng ý với anh là đi cắt tóc.
"
Ánh mắt Trần Lê cứ đờ đẫn, nghiêm mặt sửng sốt một lúc lâu, dường như mới nhớ tới tình huống đo, cũng không đáp lại Ngụy Sâm, cứ nhìn Ngụy Sâm, ngay cả mắt cũng không chớp.
"Không thể đổi ý, hôm qua em đã đồng ý với anh rồi.
" Ngụy Sâm tăng giọng, Như là có linh cảm, Ngụy Sâm cũng không hiểu tại sao mình có thể hiểu được ý Trần Lê muốn biểu đạt ngay.
Trần Lê không nhìn Ngụy Sâm, vén chăn lên, đặt chân vào trong dép lê mà Ngụy Sâm chuẩn bị xong, Trần Lê đứng bất động, ánh mắt không rời khỏi người Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm bất đắc dĩ đưa tay kéo tay của Trần Lê, vững chắc bao tay của Trần Lê trong bàn tay to của chính mình, dẫn người đi toilet rửa mặt.
Trần Lê ngoan ngoãn đi theo, biểu cảm vẫn đờ ra, nhưng trong ánh mắt lại không có tí cảnh giác nào, mỗi một vùng trên cơ thể đều thả lỏng.
Chờ khi Ngụy Sâm và Trần Lê từ trong phòng đi ra, đã là tám giờ, ra khỏi phòng, Ngụy Sâm có thể cảm giác được rõ là bắp thịt của Trần Lê bắt đầu căng thẳng, tuy rằng ánh mắt vẫn đờ đẫn, nhưng lại hiện lên sự cảnh giác và sợ sệt.
"Không sao hết, có anh đây.
" Ngụy Sâm nhẹ nhàng nhéo nhéo tay của Trần Lê.
Trần Lê nhích lại gần người của Ngụy Sâm, không có động tác khác.
Ngụy Sâm biết chuyện để cho Trần Lê bước ra khỏi chứng tự kỉ không gấp được, bây giờ Trần Lê nguyện ý ở trước mặt y thả lỏng cảnh giác, với Ngụy Sâm mà nói đã là chuyện cực kì kinh hỉ, những thứ khác có thể từ từ sẽ đến.
! !
Nếm qua bữa sáng, Ngụy Sâm dắt Trần Lê ra cửa, tìm một tiệm cắt tóc trước, cắt ngắn đầu tóc dài của Trần Lê, trong lúc cắt tóc, cả dây thần kinh của Trần Lê cũng căng thẳng, lưng cứng còng, sợ hãi trong ánh mắt dường như muốn tràn ra.
Thợ cắt tóc không rõ lí do, nên không dám xuống tay cắt, nhìn Trần Lê, lại nhìn Ngụy Sâm, tay giơ kéo, trong lòng dâng lên một ít cảm giác tội lỗi mà trước giờ không có.
Vị khách này có một đôi mắt to, lúc cặp mắt to này tràn đầy sự phản đối, luôn khiến người khác đau lòng.
"Cắt đi.
" Ngụy Sâm cầm tay của Trần Lê, mặc dù là đang nói chuyện với thợ cắt tóc, nhưng ánh mắt lại dừng ở trên người Trần Lê, ôn nhu với Trần Lê đối diện, cho Trần Lê thêm năng lượng.
Ngụy Sâm có thể cảm nhận được run rẩy từ trên tay mình truyền tới, trong lòng có chút đau xót, vẻ ôn nhu trong mắt lại tăng thêm, an ủi lòng của Trần Lê từng chút một.
Có lẽ là nhận thấy thợ cắt tóc không tổn hại đến tâm tư của mình, hoặc có lẽ là bởi vì an ủi của Ngụy Sâm có tác dụng, cảm xúc căng thẳng của Trần Lê từ từ lắng xuống.
Thợ cắt tóc đã nhận ra, cho nên lúc cắt tóc cũng không dè đặt, tốc độ nhanh không ít.
Lại qua chừng mười phút đồng hồ, thợ cắt tóc đã cắt cho Trần Lê một kiểu tóc đẹp trai, làm cho nhìn qua Trần Lê có tinh thần rất nhiều.
Khi tính tiền, thợ cắt tóc lặng lẽ nói với Ngụy Sâm: "Tiên sinh, tôi có thể nhìn ra được ngài là một người tốt, chăm sóc bạn đời của ngài rất tốt, mà bạn đời của ngài cậu ấy!.
.
" Lúc nói tới đây, thợ cắt tóc dừng một chút, trong mắt không khỏi toát ra cảm thông: "Cậu ấy rất ỷ lại ngài, hy vọng sau này ngài có thể tiếp tục đối tốt với cậu ấy.
".