——Cậu ấy rất ỷ lại ngài.
Những lời này của thợ cắt tóc lại vang vọng bên tai của Ngụy Sâm, ánh mắt lạnh như băng của Ngụy Sâm chậm rãi chuyển thành ôn nhu như nước, bao lấy nụ cười thản nhiên.
Nhưng y cũng không trả lời vấn đề của thợ cắt tóc, chỉ là đưa mắt tới trên người Trần Lê đang im lặng ngồi ở một bên.
Lúc này Trần Lê lại lâm vào thế giới của mình, trong mắt vô thần, vẻ mặt đần ra, cũng không biết thế giới của cậu ra sao, có lẽ là vô cùng xinh đẹp, mới có thể khiến cậu trầm mê trong đó như vậy.
Ngụy Sâm không chỉ một lần muốn tiến vào thế giới của Trần Lê để đi xem đến cùng thì thế giới đó có cái gì hấp dẫn Trần Lê, khiến cho cậu không muốn đi ra.
Dường như Trần Lê cảm nhận được ánh nhìn của Ngụy Sâm, liền quay đầu nhìn chằm chằm Ngụy Sâm, trong mắt không có bất kỳ chập chờn, nhưng Ngụy Sâm lại biết Trần Lê đang thúc giục mình đi khỏi đây.
Nhận lấy thẻ thợ cắt tóc đưa tới, Ngụy Sâm vươn tay về phía Trần Lê, nói: "Lê Lê, chúng ta đi, đi dạo nhà sách một chút, coi em cần gì." Dứt lời, Ngụy Sâm có thể cảm giác rõ Trần Lê đang tỏa sáng, soạt một cái liền đứng lên từ trên ghế, cũng chỉ có lúc nhắc tới hội họa, Trần Lê mới bằng lòng dứt mình khỏi cái thế giới kia một chút.
Ngụy Sâm đi tới dắt tay Trần Lê, Trần Lê nhìn chằm chằm Ngụy Sâm, không tiếng động thúc giục.
Ngụy Sâm nhịn không được tự tay xoa xoa tóc Trần Lê, độ dài thích hợp, mềm mại lại không hề đâm tay.
...
Hôm nay là thứ bảy, cho dù ánh mặt trời trên đỉnh đầu vô cùng ác liệt, thế nhưng mỗi quảng trường thành phố ở Ma Đô vẫn người đến người đi như cũ, Ngụy Sâm cũng định rèn luyện cho Trần Lê, muốn Trần Lê tiếp xúc với lòng người nhiều hơn, mới mang Trần Lê tới quảng trường thành phố vô cùng náo nhiệt này.
Quả nhiên, vừa mới ra khỏi cửa của hiệu cắt tóc, cả người Trần Lê liền rụt vào trong lòng của Ngụy Sâm, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, hoàn toàn do Ngụy Sâm dắt mới có thể đi vài bước.
Ngụy Sâm cũng có kiên nhẫn, nắm tay Trần Lê ở quảng trường thành phố lớn như vậy đi tìm tiệm tranh, tuy là có tư tưởng mang theo Trần Lê để rèn luyện, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng ép Trần Lê đối mặt với đám người đối với Trần Lê mà nói tương đương với lệ quỷ, lờ mờ chuyển Trần Lê vào ngực mình, bắt đầu dựng một không gian an toàn cho Trần Lê.
Vừa ý một tiệm tranh, tiệm tranh này cách cửa hiệu cắt tóc ban nãy không xa, ra khỏi cửa rẽ cái là tới.
Đương nhiên, Ngụy Sâm không qua hiểu biết với hội họa, thấy tiệm tranh liền mang Trần Lê đi vào.
Vừa vào tiệm tranh, thì có một luồn khí lạnh phả vào mặt, nắng nóng bị cửa kiếng đóng lại ngăn cản, cả người cũng thoải mái hẳn lên, một cánh cửa kiếng này không chỉ có cản trở nắng nóng của thế giới bên ngoài, lại cản trở thế giới nhộn nhịp bên ngoài.
Giá hàng làm bằng gỗ lim, các loại vật liệu hội họa thư pháp bày khắp nơi, lại có nhạc cổ điển êm tai nhẹ nhàng chậm chạp lưu động trong không khí lạnh như băng, tiệm tranh an tĩnh êm đẹp như vậy, có thể nói là sự tồn tại khác biệt của quảng trường thành phố.
Khách trong tiệm không quá nhiều, tốp ba tốp năm, có lấy tranh thưởng tinh tế được treo trên tường, có đang chọn vật liệu, nhưng đều nói nhỏ, tự giác không phá hỏng sự yên lặng của tiệm, tựa như lớn tiếng nói một câu thì là tội ác.
Ngụy Sâm dắt Trần Lê vào trong tiệm, lúc chạm đến hàng hóa trong tiệm, ánh mắt của Trần Lê liền dính luôn lên đó, lại cảm thấy được có chút nóng bỏng.
"Tự em chọn đi." Ngụy Sâm thấp giọng nói bên tai của Trần Lê, cũng từ từ thả tay Trần Lê ra, ở trong thế giới Trần Lê thích này, nên buông tay để cho Trần Lê tự đi tham quan.
Rõ ràng trong tiệm đầy khí lạnh, nhưng Ngụy Sâm lại cảm thấy tay của Trần Lê nắm lấy tay của mình lại rất nóng, cảm giác này bắt đầu từ đầu ngón tay trào lên, theo máu lan đến khắp cả người y, làm cho hốc mắt của y hơi phát nhiệt, có lời nào đó muốn tuôn ra, nhưng đánh một vòng trong miệng, lại bị Ngụy Sâm nuốt xuống.
Y vươn tay còn lại nhẹ nhàng xoa xoa tóc Trần Lê, nói: "Không sao cả, anh sẽ cùng em, tự em xem, anh ở đây nhìn em, em xoay người thì có thể thấy anh."
Trần Lê nhìn Ngụy Sâm, không phản ứng, Ngụy Sâm lại cảm nhận được do dự trong ánh mắt của Trần Lê, cuối cùng không chống nổi sự mềm lòng, Ngụy Sâm trở tay dắt tay Trần Lê, ôn nhu nói: "Được, anh đi xem cùng em."
Được cam kết của Ngụy Sâm, Trần Lê mới chậm rãi buông lỏng tay, kéo Ngụy Sâm đi vào bên trong tiệm.
Ngụy Sâm nhìn bóng lưng của Trần Lê, bất đắc dĩ rồi lại tràn đầy không nỡ.
Gấp rành rành như thế, lại thiếu cảm giác an toàn khiến cậu không dám bước đi về trước.
...
Trần Lê cũng không đi tới khu vật liệu hội họa, thật ra thì hấp dẫn cậu chính là tranh vẽ trên vách tường, bị Trần Lê kéo như thế, Ngụy Sâm mới phát hiện tranh treo trên tường trong tiệm này không phải là tranh cổ điển danh giá gì, ngược lại đều là tác phẩm nguyên sang, dưới góc mỗi bức vẽ đều có tác giả kí tên, mỗi một bức đều không giống nhau.
Ngụy Sâm không quen với người trong giớ thi họa, nếu không y sẽ thấy, người kí tên những bức họa này đều là danh nhân giới thi họa đương thời, tùy tiện mang một bức tranh đến trên thị trường, đều sẽ khiến mấy người sưu tầm tranh đoạt.
Đương nhiên Trần Lê cũng không biết những người này có thân phận gì, thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc cậu thưởng thức mấy tác phẩm hội họa này, những bức họa này với Trần Lê mà nói là có sức hấp dẫn rất lớn, hai mắt Trần Lê đều dính vào bức tranh trên tường, như là quên mất tất cả quanh mình.
Trần Lê thưởng thức tranh trên tường, lại không biết Ngụy Sâm ở một bên thưởng thức biểu tình xem tranh của cậu.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Sâm thấy được nét mặt hoạt bát như vậy trên mặt của Trần Lê, nét mặt không hề khờ khạo nữa, mỗi một lớpcơ trên mặt đều co dãn, ánh sáng lưu động trong mắt, tất cả tâm tình chưa từng xuất hiện ở trong mắt Trần Lê, giờ khắc này lại bắn ra từ trong mắt, dường như cảm thụ được tâm tình mà tác giả bức tranh muốn biểu đạt.
Ngụy Sâm không biết ra sao, nhưng lúc này y cảm giác mình thích tâm tình biến đổi trên mặt này của Trần Lê, đây mới là Trần Lê, một người biết thất tình lục dục, một Trần Lê hiểu được hỉ nộ ái ố.
...
Gia Cát Dư là một trong những ông chủ tùy tâm sở dục, gần đây ông có một hội giao lưu ở học viện nghệ thuật Ma Đô, lúc này hội nghị vừa mới kết thúc liền dứt khoát đi xem tiệm.
Vừa mới đẩy cửa tiệm ra, Gia Cát Dư liền thấy người thanh niên ngày đó ông gặp trong vườn hoa bệnh viện.
Thanh niên so với trước kia khỏe mạnh hơn không ít, mặc dù vẫn gầy teo yếu ớt, nhưng ít ra bây giờ sắc mặt hồng nhuận, không tái nhợt giống như trước khiến người ta đau lòng.
Nhân viên cửa hàng thấy Gia Cát Dư vào, đang định chào Gia Cát Dư, Gia Cát Dư vẫy vẫy tay, ý bảo nhân viên cửa hàng đừng làm lộ, ngược lại liền đi về phía Trần Lê và Ngụy Sâm.
Trần Lê trầm mê vào tác phẩm hội họa trên tường, cũng không biết Gia Cát Dư tới gần, Ngụy Sâm lại phát hiện Gia Cát Dư trước, nghiêm mặt than nhẹ giọng lên tiếng chào Gia Cát Dư: "Gia Cát tiên sinh."
Gia Cát Dư gật đầu với Ngụy Sâm nhưng ánh mắt lại dính lên trên người Trần Lê, quang minh chính đại quan sát vẻ mặt của Trần Lê.
Nhắc tới cũng khéo, bây giờ bức tranh mà Trần Lê đang xem là , là do Gia Cát Dư vẽ ra.
Trong tranh, ánh tà dương đỏ quạch như máu, một vòng thái dương đỏ như máu chiếu xuống sườn núi, phía xa dường như có một chút màu đen bao phủ, để người ta biết, đêm tối sắp tới.
Lúc Ngụy Sâm thấy bức tranh này, trong đầu liền không tự chủ hiện lên một câu thơ, không khỏi có chút than thở "Tịch dương vô cùng đẹp, chỉ tiếc sắp hoàng hôn."
Mà đây cũng là tình cảm mà phần lớn người cho là muốn biểu đạt.
Đang lúc Gia Cát Dư quan sát Trần Lê, Trần Lê đột nhiên rơi nước mắt, Ngụy Sâm là người thứ nhất phát hiện Trần Lê rơi lệ, có chút nóng nảy, kéo tay Trần Lê, hỏi vội: "Sao thế? Có phải nhìn tranh lâu mắt không thoải mái hay không?"
Trần Lê không phản ứng, ánh mắt vẫn dính vào như trước, nước mắt càng chảy dữ dội, bi thương trong mắt dường như sẽ tràn ra trong chớp mắt.
Đột nhiên Trần Lê khóc khiến cho chân tay Ngụy Sâm luống cuống, cũng không quên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Trần Lê, trong lòng tràn đầy lo lắng.
"Đừng lo." Gia Cát Dư lên tiếng: "Cậu ấy chỉ bị cảm xúc của bức tranh cảm hoá mà thôi." Nét mặt Gia Cát Dư gió thoáng mây bay, nhưng trong lòng lại khó nén được cảm giác khiếp sợ.
Người khác cho rằng bức này là sự cảm thán mà ông dành cho người lớn tuổi cảm thán cảnh xuân tươi đẹp trôi đi, chỉ có thanh niên gầy yếu có trước mắt này nhìn thấu bi thương mà ông chôn sâu ở trong lòng.
Bức tranh này dành cho bạn già đã mất của ông, hay là tà dương, khắc họa tâm tình lúc đó của ông.
Bạn già đi mất, đối với ông mà nói là một chuyện đau thương không gì sánh được, đã gần xế chiều, cách đêm tối còn xa sao?* Bà mang đi tất cả ánh sáng trong sinh mệnh ông, không lâu sau đêm tối sẽ phủ xuống, lòng ông lại bi thương tràn đầy, cam nguyện đắm chìm trong đêm tối.
*Ý chỉ già sắp ngỏm rồi, cách lúc xuống mồ còn lâu sao?
Gia Cát Dư không biết Trần Lê làm sao mà nhìn ra được nỗi buồn ẩn sâu trong bức tranh, thế nhưng Gia Cát Dư có thể khẳng định, người thanh niên này có thần kinh vô cùng nhạy cảm, cậu có thể bắt được tầng cảm xúc sâu nhất trong bức vẽ.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Gia Cát Dư không khỏi sáng thêm vài phần, nhớ đến ngày đó chứng kiến thanh niên vẽ ở cửa bệnh viện, nếu như thanh niên có thể vận dụng những tâm tình này vào trong tác phẩm vẽ của cậu, như vậy tranh mà thanh niên vẽ, chắc chắn sẽ làm giới thi họa cả thế giới khiếp sợ!
Nghĩ như vậy, ánh nhìn Trần Lê của Gia Cát Dư liền tăng thêm lửa nóng, vừa hay Trần Lê mới hoàn hồn từ trong , bỗng nhiên thấy một người nhìn mình như vậy, cho dù là người bình thường cũng sẽ bị dọa giật mình, huống chi là Trần Lê bị bệnh tự kỉ.
Mà phản ứng của Trần Lê càng trực tiếp, cậu sợ tới nỗi lập tức co rụi lại trong lòng của Ngụy Sâm, cúi thấp đầu xem mũi chân của mình, cả người đều rụt lại.
Ngụy Sâm ôm Trần Lê, vuốt ve lưng của Trần Lê, trấn an Trần Lê, ánh mắt lại lạnh như băng đưa về phía Gia Cát Dư.
Gia Cát Dư vô tội giơ tay lên, lui về phía sau mấy bước, trong bụng xác định thanh niên này có bệnh trong lòng.
Đợi Gia Cát Dư mở ra khoảng cách an toàn, Ngụy Sâm cũng trấn an được Trần Lê rồi, dẫn Trần Lê tiếp tục xem tranh.
Gia Cát Dư cũng không tiến lên quấy rối, ở xa quan sát nét mặt của Trần Lê, cuối cùng càng thêm xác định kết luận của mình -- năng lực cảm nhận của người thanh niên này thực sự vô cùng mạnh!
...
Thời gian thoáng cái đã qua, đảo mắt mặt trời liền xuống núi rồi, Trần Lê còn muốn tiếp tục xem, Ngụy Sâm cố kỵ thân thể của Trần Lê, liền dụ Trần Lê đi mua vật liệu hội họa.
Trần Lê lại rất nghe lời Ngụy Sâm nói, sau khi nghe tới Ngụy Sâm nói ngày mai tiếp tục dẫn cậu tới đây, liền ngoan ngoãn để Ngụy Sâm dắt tới giá hàng trước mặt chọn vật liệu.
Trần Lê thích vẽ thật sự, tựa như tất cả loại vẽ đều phải đều phải thử một lần, đi tới một loại, liền đứng lại, nhìn Ngụy Sâm không nói lời nào.
"Được, chúng ta mua cái này." Ngụy Sâm ôn nhu nói.
Đi vài bước, Trần Lê lại đứng, nhìn Ngụy Sâm.
"Có thể." Ngụy Sâm gật đầu.
Lại đi vài bước, Trần Lê lại đứng, mắt to nhìn chằm chằm Ngụy Sâm.
"Không thành vấn đề."
...
Cứ thế, tới khi Ngụy Sâm và Trần Lê đi tính tiền, vật liệu vẽ trong tiệm gần như là một bộ cùng loại.
Vật liệu vừa ý đều là vật liệu tốt nhất, giá cả đương nhiên không rẻ, nhưng khi Ngụy Sâm tính tiền, mắt không chớp liền cầm thẻ trên tay đưa qua.
Nhân viên thu ngân lại không nhận thẻ trong tay Ngụy Sâm, chỉ nói: "Chào tiên sinh, ông chủ của chúng tôi nói, vị tiên sinh kia nhìn trúng cái gì thì cứ mang đi là được, xem như là lễ vật bồi tội vì ban nãy ông quấy nhiễu đến vị tiên sinh kia."
Ngụy Sâm mặt không thay đổi cất thẻ ngân hàng, nói: "Nói cảm ơn với ông chủ mấy người giúp tôi."
Nhân viên cửa hàng gói kỹ vật liệu đưa tới: "Vâng, tiên sinh, xin đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại tới."
Ngụy Sâm cầm vật liệu, tay kia nắm tay Trần Lê.
Mặc dù đã bảo nhân viên cửa hàng nói cảm ơn thay, sau khi Ngụy Sâm lên xe, tìm danh thiếp ngày đó Gia Cát Dư cho y, ấn số điện thoại trên đó rồi gửi một tin nhắn ngắn.
Không bao lâu, Gia Cát Dư liền trả lời --[Là tôi quấy nhiễu trước, ngược lại tôi phải cảm ơn cậu không truy cứu, chỉ mong cậu có thể bảo vệ vị tiên sinh kia, để cậu ấy về sau đừng lo lắng nữa.]
Gia Cát Dư là hoạ sĩ nổi danh thế giới đương đại, mắt nhìn đương nhiên không thể tầm thường, ngày đó ở bệnh viện thấy Trần Lê vẽ, là có thể từ trong tranh nhìn ra tâm cảnh của Trần Lê, hiện tại nhắc tới, cũng là lòng quý người tài nên tiếc.
Ngụy Sâm chưa trả lời, lúc cất điện thoại di động, liếc mắt nhìn Trần Lê ngồi bên phía ghế phụ ngẩn người, trong mắt tràn đầy tiếu ý cười nhu hòa.
Tôi không biết mình có phải là ánh mặt trời trong thế giới của cậu ấy hay không nhưng tôi sẽ dùng hết khả năng lớn nhất của tôi, xua đuổi hắc ám bao vây lấy cậu ấy.
...
Sau khi rời khỏi quảng trường thành phố, Ngụy Sâm liền mang theo Trần Lê lái xe đi đến một nhà hàng vắng vẻ, y cũng không biết Trần Lê thích ăn cái gì, liền tự chủ trương chọn vài món thanh đạm lại có dinh dưỡng phong phú.
Trần Lê không kén ăn, hoặc có thể nói là so với mấy món mà Trần Lê ăn trước đây, cho dù bây giờ Ngụy Sâm chọn món thanh đạm, thì với cậu mà nói đều là sơn hào hải vị, cho nên dưới tình huống biết Ngụy Sâm bên cạnh mình, Trần Lê an tâm giải quyết thức ăn trước mặt.
Rõ ràng ăn không quá gấp, nhưng thức ăn lại giảm bớt rất nhanh, đến cuối cùng dĩ nhiên là không còn thừa lại chút nào.
Ăn xong bữa cơm, gương mặt Trần Lê vẫn đần ra, Ngụy Sâm dẫn cậu đi tính tiền xong, để tránh Trần Lê ăn quá no, liền ép cậu đi bộ nửa giờ, tiêu cơm một chút, sau đó mới dẫn Trần Lê về Ngụy gia.
Ngụy Sâm làm sao cũng không nghĩ đến, lần này trở về Ngụy gia, trong nhà lại mọc ra vài người mà y không muốn gặp lại.
TH: Bà tác giả lâu lâu viết một chương dài ngoằn, edit muốn hộc máu:v.