Vào lúc giữa trưa, mặt trời nóng cháy như vô số cây đuốc được đốt lên rồi ném mạnh lên cả thế giới, nhựa đường bị nướng đến vặn vẹo, như còn có khói nhẹ quanh quẩn trên mặt đường.
Tuy rằng trong xe mở điều hòa, không nóng giống bên ngoài, nhưng trong lòng Ngụy Sâm lại nóng nảy vô cùng, trong lòng của y thiêu đốt như là ngọn lửa mà mặt trời phóng tới, ngồi ở ghế lái, cũng cảm giác như ngồi trên đệm chông, y làm sao cũng không ngồi yên được.
Lúc đèn đỏ, Ngụy Sâm không ghìm mình được mà quay đầu nhìn Trần Lê, Trần Lê cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng noãn, không nhúc nhích, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
"Lê Lê! " Ngụy Sâm muốn nói gì đó với Trần Lê, nhưng lời đến khóe miệng lượn một vòng lại nuốt mất, y sợ bây giờ mà mình nói cái gì chạm đến chỗ nhạy cảm của Trần Lê, đến lúc đó vấn đề còn nghiêm trọng hơn nhiều so với bây giờ.
Kế tiếp chính là một đường trầm mặc, cho đến khi tới Ngụy gia, Ngụy Sâm cũng không mở miệng nói câu nào.
Thậm chí không khí im lặng này kéo dài đến khi họ về đến phòng.
Trần Lê vừa về tới phòng, ngồi trong một góc ngẩn người, như là ngăn cách mình bên trong một cái lồng, một thế giới chỉ có mình cậu, ai cũng đừng mong vượt qua lôi trì.
Không có sức để chống lại thế giới, như vậy thì chỉ có thể tự đắp nặn một thế giới, trong thế giới đó, chỉ có thứ cậu muốn, trong đó không có tổn hại, không có đau thương, có thể cho phép cậu làm thứ mà cậu muốn làm.
Thế giới này có một tường thành kiên cố, trước hôm nay, Ngụy Sâm nhận được sự cho phép đặc biệt của thế giới này, cửa thành mở ra một khe cửa nho nhỏ cho y, Trần Lê tránh ở trong thế giới này cũng lặng lẽ thò đầu ra đón Ngụy Sâm.
Nhưng mà lời người kia nói, lại làm cho Trần Lê rút về trong thế giới này, cánh cửa thành cố ý mở ra cho Ngụy Sâm cũng đột nhiên đóng lại trong lúc đó.
Ngụy Sâm biết điều đó, cũng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Lê đóng cánh cửa này lại, chặn y ngoài cửa.
Ngụy Sâm nhìn Trần Lê ngẩn người, cuối cùng thở dài một hơi, cũng không nói gì mà đi ra khỏi phòng.
Nghe được tiếng đóng cửa, lông mi dài mảnh của Trần Lê run run, cả người vẫn đần ra như trước.
!
Thời tiết nóng ban ngày lặng lẽ lui đi, đêm tối lại tới đúng giờ.
Lúc này, gió đêm còn mang theo khí nóng ban ngày chưa tiêu tán, lướt qua người mang theo tí khô nóng.
Ngụy Sâm đứng ở trong vườn hoa, phiền não kéo kéo cổ áo sơ mi, ngẩng đầu nhìn phòng của mình, ngọn đèn đang sáng, nhưng Ngụy Sâm biết, trong lòng Trần Lê lúc này chắc là một mảnh tối mịt.
"Tại sao không đi chung với vợ em, tự mình ngẩn người một mình ở trong này?"
Phía sau vang lên giọng của Ngụy Ngạn, Ngụy Sâm thu hồi ánh mắt đang đặt ở phòng mình về, xoay người nhìn về phía Ngụy Ngạn đang đi tới mình, miệng người kia khẽ nhếch, mặt mày lẳng lơ.
Ngụy Sâm trầm mặc không nói.
"Em nói coi hâm nóng trái tim của một người cần bao lâu?" Ngụy Ngạn lại giống như nhìn thấu tâm tư của Ngụy Sâm, đi đến bên người của Ngụy Sâm, ánh mắt cũng đi theo Ngụy Sâm nhìn lên trên cửa sổ sáng đèn.
Ngụy Sâm nhìn về phía Ngụy Ngạn, ánh mắt lạnh như băng, trầm mặc như cũ.
Ngụy Ngạn giương môi cười cười, "A Sâm, anh đi qua nhiều nước như vậy, cũng gặp được rất nhiều người bệnh tự kỉ, trong họ có vài người rất may mắn đang từ từ khôi phục, mà có vài người lại chỉ có thể tiếp tục rơi vào bóng tối, cho tới khi không chịu nổi nữa, sẽ không quan tâm gì hết nữa mà bước vào cái thế giới mà họ ảo tưởng ra.
"
"Cho nên, anh muốn nói gì?" Cuối cùng Ngụy Sâm cũng mở miệng, trong giọng nói có sự quan tâm và vội vàng mà chính y cũng không phát hiện được.
"A Sâm, em cẩn thận quá rồi.
" Ngụy Ngạn ngưng cười, nghiêm túc nhìn Ngụy Sâm.
.