Ánh mặt trời buổi trưa rất độc, từ trong xe bật máy lạnh bước ra, giống như là đi qua thử thách băng hỏa lưỡng trọng thiên vậy, cả người đều muốn bốc cháy, đến khi vào quán cơm, chờ cho khí lạnh ập vào người lần nữa thì mới cảm thấy cả người như được sống lại lần nữa.
Ngụy Sâm là khách quen của quán cơm, y vừa bước vào, phục vụ liền nhận ra y, lập tức chạy tới đón, đưa Ngụy Sâm và Trần Lê vào phòng bao mà Ngụy Sâm hay tới, lúc đóng cửa, ánh mắt tò mò của phục vụ dừng ở trên đôi bàn tay đan chặt vào nhau của Ngụy Sâm và Trần Lê, nhưng đã dời mắt đi rất nhanh.
Ngụy Sâm chọn vài món thuốc bổ dưỡng cho cơ thể, và vài món ăn khác, mấy vị thuốc đông y này sẽ hơi nồng một chút, Trần Lê uống hết một bát canh trong đó rồi cũng chẳng thiết tha ăn uống nữa.
Ngụy Sâm liền dụ Trần Lê uống, Trần Lê nhìn Ngụy Sâm, cuối cùng đành bất đắc dĩ uống hết thuốc mà Ngụy Sâm đã chọn cho cậu.
Người của quán cơm càng ngày càng nhiều, Ngụy Sâm và Trần Lê chiếm một phòng bao, tất nhiên là không biết bên ngoài phòng đã khí thế ngất trời, đương nhiên cũng không biết có người quen vào trong quán.
Người vào là Ngũ Tử Khang, hôm qua gã nghĩ sau khi Ngụy Sâm ngắt điện thoại của gã thì sẽ gọi lại cho gã, ai dè gã chờ cả ngày trời cũng chả nhận được cuộc điện thoại nào từ Ngụy Sâm. Gã biết Ngụy Sâm thường tới quán này, vậy là được rồi, cứ tới đây tìm Ngụy Sâm.
Cũng không phải là gã có việc gấp tìm Ngụy Sâm, chỉ là muốn xem dáng vẻ của thằng ngốc mà Ngụy Sâm dẫn tới, hơn nữa còn có chút không kịp chờ.
Ngũ Tử Khang thấy được xe của Ngụy Sâm, từ của nhìn thấy xe, Ngũ Tử Khang biết là Ngụy Sâm ở chỗ này, phục vụ biết Ngũ Tử Khang, cũng biết Ngũ Tử Khang hay đi chung với Ngụy Sâm, lúc này thấy người vào, liền chủ động dẫn Ngũ Tử Khang tới phòng Ngụy Sâm bao.
Sau khi tới cửa, Ngũ Tử Khang để phục vụ đi xuống, cửa cũng không thèm gõ liền trực tiếp vào phòng.
Lúc này Ngụy Sâm đang dụ Trần Lê uống thêm một xíu thuốc, giọng điệu dịu dàng, "Lê Lê, uống cái này đi. Cái này rất tốt cho cơ thể."
Những lời này vừa lúc chui tọt vào trong tai của Ngũ Tử Khang, đợi đến khi thấy rõ cảnh tượng bên trong phòng, Ngũ Tử Khang ngẩn người ra.
Tuy rằng trên mặt Ngụy Sâm vẫn chả có biểu cảm gì, nhưng từ góc độ này của Ngũ Tử Khang rất dễ nhìn ra ánh mắt Ngụy Sâm nhìn Trần Lê, sự dịu dàng trong mắt sắp tràn ra ngoài, còn có câu nhắc nhở kia, có thật là từ trong miệng của Ngụy Sâm - người không thích nói chuyện nói ra sao?
Nhất thời, Ngũ Tử Khang có cảm giác cách mình mở cửa không đúng, cho nên mới để gã thấy được hình ảnh trái lẽ thường này.
"Cậu đến rồi à?" Ngụy Sâm thấy Ngũ Tử Khang, thì lạnh nhạt nói một câu, không kèm theo bất cứ tình cảm gì.
Có lẽ là Ngũ Tử Khang đã mấy ngày không gặp Ngụy Sâm, hoặc cũng có lẽ là trước kia Ngụy Sâm cũng dùng giọng điệu như thế này nói chuyện với Ngũ Tử Khang, nên Ngũ Tử Khang không cảm thấy sự xa cách trong giọng nói của Ngụy Sâm, thậm chí còn thầm nghĩ, đây mới là Ngụy Sâm nà. Rồi sau đó cười ha hả đi đến bên cạnh Ngụy Sâm ngồi xuống, nói: "Về Đế Đô cũng không nói với tớ một tiếng? Gọi điện cho cậu cũng không nhận? Nói coi có phải là cậu đã quên người anh em là tớ đây rồi không?" Dứt lời, cũng không khách khí gì với Ngụy Sâm, cầm đũa lên gắp một đũa thức ăn vào mồm.
Đôi đũa này vừa lúc dừng trên món có thuốc, có hơi đắng, hương vị cũng không tốt lành gì, Ngũ Tử Khang ăn vào rồi lập tức ọt trở ra.
"Phụt! A Sâm cậu chọn món gì thế này, sao khó ăn như vậy? Chả khác gì thức ăn cho heo ăn cả." Vẻ mặt Ngũ Tử Khang ghét bỏ, vừa nhìn về phía Trần Lê, cau mày nói: "A Sâm, tớ nghe nói lần này cậu trở về chính là để kết hôn với em trai tự kỉ kia của Trần Thanh đúng không? Không phải là đứa trước mắt này chứ?"
Ngũ Tử Khang trông như hỏi nhưng lại nói lời này sau cái thức ăn cho heo, thật ra ý bảo thứ Trần Lê ăn là đồ cho heo ăn, ý bên trong rất rõ.
Lời tác giả: Cảm giác như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng gần đây cảm thấy rất ưu thương, rất hoang mang, cũng không biết phải nói gì.