Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn

Sau khi ra khỏi bệnh viện, mặt trời nóng cháy đã dịu đi bớt, nhưng nhiệt độ vẫn cao bỏng da, chỉ cần da vừa tiếp xúc với không khí thì chả khác gì đứng cạnh đống lửa lớn, bị cơn nóng thiêu chín.

Sau khi Ngụy Sâm lên xe, cũng không nổ máy gấp, Ngụy Sâm mở một chai nước suối đưa tối cho Trần Lê, Trần Lê nhận chai nước, khẽ nhấp một miếng.

"Lê Lê, có phải em không thích tới bệnh viện không?" Ngụy Sâm hỏi.

Đối mặt với Ngụy Sâm, Trần Lê thường hay không giấu diếm, cậu gật gật đầu, cậu không thích cái cảm giác ở bệnh viện, thế giới trước mắt màu trắng thuần, làm cho cậu có cảm giác khó thở.

"Vậy nếu như mỗi tuần chúng ta tới một lần, em có bằng lòng không?" Ngụy Sâm lại hỏi.

Trần Lê liền vội vàng lắc đầu.

"Lê Lê, em có biết bác sĩ nữ kia là ai không?" Ngụy Sâm không hề rối rắm vì chuyện bệnh viện, ngược lại hỏi cách nhìn của Trần Lê về Hứa Như Như, nếu Trần Lê có thể chịu Hứa Như Như tiếp cận, thì để Hứa Như Như trở thành bác sĩ chính của cậu được, nhưng nếu Trần Lê không thích sự gần gũi của Hứa Như Như, vậy thì y sẽ không làm ra chuyện ép buộc cậu, y tình nguyện để Trần Lê mở cửa lòng chậm một chút chứ không bằng lòng người khác dùng ngoại lực xé mạng cửa thành yếu ớt bảo vệ nội tâm của Trần Lê.

Cách đó tất nhiên là nhanh, nhưng đối với Trần Lê, cũng rất đau khổ.

Đối với Ngụy Sâm, cách này hiện tại rất tốt, mình làm một chiếc chìa khóa, dần mở cửa lòng của Trần Lê trong vô thức. Chính Ngụy Sâm cũng không thể đoán trước được là dưới sự ảnh hưởng của y, Trần Lê cuối cùng sẽ đi đến bước ấy, nhưng ít nhất là bây giờ trạng thái của Trần Lê rất tốt, phát triển theo chiều hướng khỏe mạnh, hơn nữa ngày nào cũng vui vẻ.

Đây đối với Ngụy Sâm cũng đủ rồi.

Cả đời này của y đều là của Trần Lê, y mong dây dưa với Trần Lê.

Ngụy Sâm không phủ nhận đây là một loại hành vi cực kỳ ích kỷ, nhưng vậy thì có sao? Nếu như không phải là vì lo cho sức khỏe của Trần Lê, thì Ngụy Sâm thậm chí còn mong mãi mãi Trần Lê cũng không cần phải đi ra, chỉ để cho thế giới của cậu chỉ có một mình Ngụy Sâm y.

Ý niệm này cũng không phải là xuất hiện lần đầu, Ngụy Sâm đã từng bị chính sự chiếm dục mãnh liệt ấy của mình dọa, nhưng mà càng ở lâu với Trần Lê, thì ý niệm đó càng khắc sâu, Ngụy Sâm biết mình đã lún sâu rồi, không thể níu kéo được gì nữa.

Đang lúc Ngụy Sâm rơi vào trầm tư, một xúc cảm ấm áp nhẹ chạm lên trán y, chờ đến khi Ngụy Sâm hồi thần thì mặt của Trần Lê gần trong gang tấc, hiển nhiên vừa nãy là Trần Lê hôn một cái lên trán y.


"Vì sao lại hôn anh?" Ngụy Sâm thu hết cảm xúc trong mắt lại, chỉ còn có dịu dàng và ý cười nhiều chút.

Trần Lê nhìn Ngụy Sâm, hơi lui về phía sau một chút.

Ngụy Sâm tới gần, giọng mang ý cười nói: "Lê Lê, em đang lấy lòng anh sao?"

Trần Lê không thèm suy nghĩ mà gật đầu ngay.

"Ghê quá nhỉ, Lê Lê nhà ta cũng biết lấy lòng người khác nữa này." Ngụy Sâm mừng thầm, mỗi một cảm xúc mà Trần Lê thể hiện ra, đối với Ngụy Sâm mà nói đều là một loại thuốc kích thích, khiến y hưng phấn kích động đồng thời không thể kìm lại được.

Tuy rằng trong lòng muốn thế giới của Trần Lê tốt nhất vĩnh viễn chỉ có một mình y, chỉ là mỗi khi nhìn thấy Trần Lê tiến bộ, dù chỉ là một chút, Ngụy Sâm đều sẽ vui cả buổi, rất kiêu ngạo rất tự hào.

Mặc dù trên mặt Ngụy Sâm không xuất hiện bất cứ cảm xúc gì, nhưng Trần Lê có thể cảm nhận được tâm tình vui vẻ của Ngụy Sâm, tâm tình Trần Lê cũng bất tri bất giác bị Ngụy Sâm ảnh hưởng, trong mắt tựa như có một ngọn đèn sáng lên, còn sáng hơn cả mặt trời bên ngoài cửa sổ.

Ngụy Sâm nhìn hai mắt của Trần Lê, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời hôm nay rất rất đẹp, khiến y nhịn không được mà nghiêng người hôn lên trán Trần Lê, dịu dàng nói: "Được rồi, anh nhận cái lấy lòng của em."

Cuối cùng, Ngụy Sâm cũng không ở tước mặt của Trần Lê mà nhắc tới Hứa Như Như, về phần để bác sĩ tâm lí khám cho Trần Lê, trong lòng Ngụy Sâm cũng sắp xếp xong.

Sắc trời còn rất sớm, Ngụy Sâm cũng không dẫn Trần Lê về nhà gấp, lúc lái xe ngang qua một tiệm trò chơi, đột nhiên Ngụy Sâm nổi ý muốn dẫn Trần Lê đi xem sân chơi đó.

"Lê Lê, chúng ta đi đâu chơi đi." Chờ đèn đỏ, Ngụy Sâm chỉ vào con lắc khổng lồ cao mút chỉ trên trời nói.

Trần Lê nhìn theo tay của Ngụy Sâm, thấy được con lắc đó, cậu không biết đó là cái gì nhưng vẫn thuận theo ý của Ngụy Sâm, gật gật đầu.

Được sự đồng ý của Trần Lê, Ngụy Sâm tìm một chỗ quay xe, sau khi đậu xe ở bãi đỗ xe gần sân chơi thì nắm lấy tay của Trần Lê, đi tới chỗ bán vé.


Sân chơi vào ngày nghỉ người đến người đi đông đúc, xếp hàng mua vé tốn hết nửa tiếng của Ngụy Sâm, cả đường đi Trần Lê đều tựa sát bên người Ngụy Sâm, ôm chặt cánh tay của Ngụy Sâm, cúi đầu nhìn chăm chú mũi chân của mình.

Bây giờ cậu vẫn sợ tiếp xúc chốn đông người như trước, nhưng vì có Ngụy Sâm ở bên nên cậu mới có can đảm dám đứng trong đám đông.

Ngụy Sâm biết Trần Lê sợ trong lòng, y nắm chặt tay của Trần Lê, tiếp thêm sức cho cậu, cho dù đang đứng giữa đám đông, có vô số người đưa ánh mắt thiện ý hoặc ác ý tới thì Ngụy Sâm cũng rất thản nhiên đón nhận, không có một chút gì mà tự nhiên hay không được tự nhiên cả.

Khoảng nửa tiếng sau, Ngụy Sâm mua được hai vé vào cửa, dẫn Trần Lê vào sân chơi. Ngụy Sâm nghĩ, Trần Lê đến sân chơi lần đầu tiên thì cứ dẫn cậu đi chơi mấy trò nhẹ nhàng trước, để cho cậu làm quen, sau đó mới đi chơi mấy trò kích thích gan người.

Nhưng mà Trần Lê lại không muốn thế, vào sân chơi, trò muốn chơi đầu tiên lại chính là cái trò con lắc xoay 360 độ vừa thấy ở cửa ban nãy.

Ngụy Sâm cũng hùa theo Trần Lê, đi tới xếp hàng ở chỗ con lắc khổng lồ, mua hai vé, rồi ngồi lên vị trí như trên vé.

"Lê Lê, em hồi hộp không?" Chờ thắt dây an toàn đồ cho hai người xong hết, Ngụy Sâm quay đầu nhìn về phía Trần Lê, có hơi lo lắng hỏi.

Trần Lê vịn hai tay lên hai bên, mắt nhìn phía trước, tựa hồ không biết hồi hộp là cái gì.

Ngụy Sâm biết mình lo lắng vô ích.

Động cơ khởi động, con lắc khổng lồ từ từ bắt đầu dâng lên trước, đợi cho tới điểm cuối, đột nhiên xoay tròn 360 độ, tiếng thét bên tai vang tứ phía, gió táp vào mặt, vào người, cả thế giới bắt đầu quay điên quay cuồng trước mắt.

Đây là thế giới mà Trần Lê chưa từng thấy, cậu không biết cao là cái gì, cậu không biết xoay mòng điên cuồng là gì, cậu lại càng không biết sợ cảm giác không trọng lực, từ lúc con lắc bay lên rồi đến xoay điên cuồng, hai mắt Trần Lê cũng chưa từng nhắm lại, thế giới như này với cậu thật quá sức thần kì, vô cùng sảng khoái, ngay cả tiếng thét chói tai không ngừng vang vọng bên tai cũng không ảnh hưởng tới cậu.

Một vòng con lắc khổng lồ kết thúc rất nhanh, lúc vừa ngừng lại, Ngụy Sâm còn lo lắng nhìn thoáng qua Trần Lê, nhưng mà chỉ liếc mắt một cái thôi mà Ngụy Sâm nhìn ngơ luôn cả người.


Trần Lê cười!

Khóe miệng hơi cong lên, nếu như không phải đặc biệt chú ý thì cũng không biết đấy là một nụ cười, nhưng trong khoảng thời gian này Ngụy Sâm đã ở chung sớm chiều với Trần Lê, một chút xíu cử động trên mặt Trần Lê thì Ngụy Sâm đều có thể nhận ra ngay, huống chi là một nụ cười.

Không giống với nụ cười giải thoát lúc trước khi chết kia, nụ cười này là từ tận sâu trong nội tâm Trần Lê toát ra, là chứa đầy sự vui sướng. Ngụy Sâm cảm thấy tất cả xung quanh nụ cười này đều xấu xí, Trần Lê trở thành ảnh màu duy nhất trong thế giới của y.

"Lê Lê." Ngụy Sâm nắm chặt tay của Trần Lê, gọi.

Trần Lê quay đầu nhìn về phía Ngụy Sâm, khóe miệng đã mất hết độ cong ban nãy.

"Lê Lê, em vừa cười." Giọng Ngụy Sâm khàn khàn, giống như có vô số cảm xúc đang đè nén.

Trong ánh mắt Trần Lê lập tức lộ ra sự nghi hoặc.

Cậu vừa mới cười ư? Nhưng mà cười là cái gì?

Nụ cười của Trần Lê, giống như phù dung sớm nở tối tàn, sau khi hết thì cũng không bắt được.

Cho dù cuối cùng Ngụy Sâm dẫn Trần Lê chơi hết phần lớn mấy trò mạo hiểm ở khu trò chơi, Trần Lê cũng không có cười nữa, nhưng Ngụy Sâm có thể cảm giác được tâm trạng của Trần Lê rất vui, ánh mắt của cậu vẫn luôn sáng, nắm lấy tay của Ngụy Sâm, trong đám đông chật chội, dường như cũng không sợ nữa.

Trong nháy mắt, bóng đêm buông xuống, đèn nê ông trong sân chơi lần lượt sáng lên, dưới bóng đêm mờ aorm cả sân chơi đổi sang màu sắc rực rỡ, ngũ quang thập sắc, rất đẹp.

Trần Lê không chịu về, đan mười ngón tay với Ngụy Sâm bước đi chầm chậm trên đường nhỏ trong sân chơi được ánh đèn màu rực rỡ tô điểm, ánh mắt còn lưu luyến nơi cao nhất trong sân chơi.

Trời tối rồi, khu vui chơi đóng cửa, nhưng sân chơi thì không, ngọn đèn sực rỡ như cũ, muôn màu muôn vẻ. Có người yêu đang đuổi bắt nhau, có tiếng cười nói của người một nhà, cũng có vợ chồng già dắt tay nhau dạo bước.

Thế giới như vậy, lại là một hình dáng khác, làm cho Trần Lê đưa mắt nhìn xung quanh, bước chân cũng chậm lại.

Ngụy Sâm cũng theo bước của Trần Lê, đi lung tung không có điểm đến, Trần Lê đi bên nào thì y cũng đi bên đó, Trần Lê đến một chỗ trên cầu rồi ngừng lại.


Dưới cầu là một hồ nhân tạo, thế giới ngũ thải ban lan trên bờ được hồ nhân tạo phản chiếu lại, gió đêm nhè nhẹ phớt qua, tiện thể phá tan thế giới sặc sỡ, cuộn sóng gờn gợn, thế giới trở nên dịu lại.

"Có phải là đẹp lắm không?" Ngụy Sâm đứng ở bên cạnh Trần Lê, dù cho quanh người vô cùng ồn ào, nhưng lúc này Ngụy Sâm lại cảm thấy trên thế giới chỉ còn lại có hai người họ.

Ánh mắt của Trần Lê rơi ở trên mặt nước, trong mắt ánh lên thế giới sáng chói, tỏa sáng lấp lánh.

Về phương diện vẽ Trần Lê rất có thiên phú, mắt của cậu là một đôi mắt có thể nhìn ra cái đẹp, chỉ là trước kia đã chịu vô số đau khổ, làm cho lòng cậu bị bóng tối bao phủ. Hiện tại, bởi vì Ngụy Sâm, cửa lòng bị đóng kín kia của cậu lại mở ra một kẽ hở, nét đẹp từng bị che giấu dần trút đến tim của Trần Lê.

"Trời mưa rồi!"

Trong đám người, không biết là ai đã kêu lên, vì thế đám người chậm rì dần náo động, ngay lúc mưa vẫn chưa hoàn toàn ào tới thì phải tìm một chỗ tránh mưa gần nhất có thể.

Một giọt mưa tích lên tay Ngụy Sâm, tạo thành một chấm nước nhỏ, Ngụy Sâm mới cảm nhận được rõ là trời sắp mưa.

Y nắm chặt lấy tay của Trần Lê, "Lê Lê, trời sắp mưa, chúng ta trở về thôi."

Trần Lê gật đầu, mặc cho Ngụy Sâm dắt đi.

Mưa mùa hè nói mưa thì mưa, một khắc trước mới nhiễu xuống hai ba giọt, ngay sau đó mưa đã ào ào tầm tả.

Trần Lê và Ngụy Sâm cũng không tránh khỏi bị ướt, cũng như những người qua đường bình thường.

"Lê Lê, chúng ta chạy đi."

Mưa to như trút xuống, Ngụy Sâm nắm tay của Trần Lê, chạy trốn trong mưa.

Bóng đêm dần vặn vẹo trong màn mưa, mà dù mưa nhưng ánh đèn vẫn tỏa.

Lê Lê cũng sẽ từ từ khá hơn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận