Ngụy Sâm vừa mới dẫn Trần Lê ra khỏi thang máy thì đã nghe một người đang gọi tên y, y nhìn sang hướng phát ra âm thanh thì thấy một người quen, đang vẫy tay với y.
Có điều, sau một giây, Ngụy Sâm liền thấy vẻ mặt kinh ngạc của người này, hình như là nhìn thấy cái gì khó mà tưởng tượng nổi. Hoặc nhiều hoặc ít Ngụy Sâm cũng biết là hắn đang kinh ngạc gì ở đây, nắm tay Trần Lê đi về phía người đó.
Người đàn ông vẻ kinh ngạc trên mặt người đàn ông đã bị thu hồi, nhìn thấy Ngụy Sâm đến, lập tức nghênh đón, nói: "A Sâm, anh về rồi, em có nhớ anh không!"
Ngụy Sâm hờ hững liêc người đàn ông một cái, nắm tay Trần Lê tiếp tục đi tới phía trước.
"Không nhớ anh thì không nhớ anh, em cứ nói thẳng ra là đúng rồi đi, mắc gì mà cứ vô tình như thế miết." Người đàn ông đuổi theo bước chân Ngụy Sâm, nhỏ giọng oán trách.
"Ngụy Hoa." Đột nhiên Ngụy Sâm dừng bước, quay người nhìn người đàn ông, nói: "Chào mừng quay về." Trong giọng nói không hề có tí tình cảm gì.
Người đàn ông, không, Ngụy Hoa nhà họ Ngụy vừa mới từ học viện thương mại Aighton chợt khựng lại, sau một khắc lập tức bật cười, cánh tay tự nhiên khoác lên vai Ngụy Sâm, "Anh biết thế nào em cũng nhớ anh mà." Chỉ là tay hắn còn chưa chạm vào vai Ngụy Sâm thì y đã tránh đi.
"Vẫn khó ưa như ngày nào." Ngụy Hoa lại oán trách một câu, ánh mắt đã rơi vào trên người Trần Lê đang đan ngón tay với Ngụy Sâm.
Ngụy Hoa nói: "Đây là bạn đời của em nhỉ?"
Trần Lê cảm giác được ánh mắt dò xét của Ngụy Hoa, có hơi sợ sệt rụt rụt vào trong ngực Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm nhéo nhéo tay Trần Lê, dịu dàng an ủi, cuối cùng mới trả lời vấn đề của Ngụy Hoa, "Ừm, em ấy là Trần Lê."
"Người nhà họ Trần?" Ngụy Hoa nhíu mày.
"Có lẽ vậy." Chất giọng của Ngụy Sâm có hơi lạnh băng.
Ngụy Hoa mẫn cảm phát giác Ngụy Sâm không muốn trò chuyện nhiều về đề tài này, cũng biết Trần Lê là người bệnh tự kỉ, đoán chừng không thích mình đặt sự chú ý lên người cậu, thế là liền dời trọng tâm câu chuyện đi, "Anh đã đặt chỗ ở Blues rồi, em có muốn đón gió tẩy trần với anh không?" Người chủ động đưa ra tiệc đón khách cũng không nhiều lắm đâu.
"Được." Ngụy Sâm đồng ý.
Bởi vì Ngụy Hoa ngồi xe nhà tới nên bảo bác tài lái xe về trước, lúc này hiển nhiên là lên xe Ngụy Sâm đi chung tới Blues.
Có điều Ngụy Hoa cho rằng Ngụy Sâm đưa Trần Lê về nhà trước, sau đó mới cùng tới Blues với hắn, nhưng không ngờ rằng Ngụy Sâm về nhà lấy xe để trong gara ra liền trực tiếp tới Blues.
"Em không đưa Trần Lê về nhà sao?" Ngụy Hoa nhịn không được nghi ngờ trong lòng mà hỏi.
"Không cần thiết."
Chờ đã!
Đột nhiên Ngụy Hoa ý thức được một vấn đề, Trần Lê là người bệnh tự kỉ, dù sao cũng không thể tự tới công ty đón Ngụy Sâm được, nhưng Ngụy Sâm vừa mới xuống tầng cùng Trần Lê ở công ty.
Móa nó, không phải là Ngụy Sâm đi làm toàn là dẫn theo Trần Lê chứ?
Ngụy Hoa nghĩ như vậy, nhưng lại không biết vấn đề này đã bị cái mỏ bán đứng.
"Ừm." Ngoài Trần Lê ra, với người ngoài Ngụy Sâm vĩnh viễn làm sao cho lời nói ít lại.
Đạt được đáp án từ Ngụy Sâm, lập tức Ngụy Hoa có hơi hoang mang, đây có phải là Ngụy Sâm mà mình quen biết không? Kiểu người thời thời khắc khắc buộc người ta cạnh mình thật là cách làm của Ngụy Sâm sao?
Nhưng mà sau một khắc, Ngụy Hoa ý thức được một vấn đề càng nghiêm trọng hơn --
Lát nữa Hứa Như Như cũng sẽ tới Lam Điều, để Hứa Như Như nhìn thấy Ngụy Sâm và Trần Lê dính nhau như vầy được chứ?
Ngụy Sâm nhìn thấy biểu cảm đặc sắc trên gương mặt của Ngụy Hoa thông qua gương chiếu hậu, lập tức biết Ngụy Hoa có việc giấu y, nhưng Ngụy Sâm không hỏi, đến lúc đó đến chỗ thì sẽ biết thôi.
Tóm lại Ngụy Hoa sẽ không làm hại y.
Đang vào giờ cao điểm tan tầm của Đế Đô, trên đường có hơi tắc nghẽn, may thay, Blues nằm ở một chỗ hẻo lánh ở Đế Đô, trên đường đến Blues tương đối ít xe, chen qua hai đoạn đường đông đúc nhất, thì dọc đường đi thông suốt hơn nhiều.
"A Sâm, em không cần đưa Trần Lê về nhà trước sao? " Khi xe sắp đến Blues, Ngụy Hoa không nhịn được hỏi. Nói xong, ánh mắt liền dừng ở trên người Trần Lê.
Lúc này Trần Lê đang cúi đầu nhìn mũi chân mình, cả người đều co lại một cục, nhìn qua có hơi sợ sệt.
Là bởi vì người xa lạ là mình ở đây, hay là vì trước giờ cậu vốn đã như vậy?
"Em dẫn em ấy đi cùng. " Nói xong xe đã đến gần Blues, Ngụy Sâm rẽ vào bãi đậu xe.
Ngụy Hoa đang định xuống xe, tay đã đặt lên tay nắm cửa rồi thì lại nhìn thấy Ngụy Sâm cúi người cởi dây an toàn cho Trần Lê, thì thầm vào tai Trần Lê nói gì đó, hắncó thể nghe loáng thoáng một ít lời trấn an, sau đó hắn liền nhìn thấy thân thể căng cứng của Trần Lê dần thả lỏng, ngẩng đầu nhìn Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm đưa tay xoa tóc Trần Lê, nhẹ nhàng, cực kỳ dịu dàng.
Ngụy Sâm tuy không cười, nhưng giờ khắc này, Ngụy Hoa lại có thể cảm nhận được Ngụy Sâm đang cười, ý cười tràn đầy mặt mày, rõ ràng ngũ quan lạnh lùng, giờ phút này Ngụy Hoa lại cảm thấy cực kỳ dịu dàng.
Gặp ma thật rồi! Mấy năm hắn không ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Sau khi Ngụy Sâm và Trần Lê xuống xe, thấy Ngụy Hoa vẫn còn ngồi trên xe ngẩn người, Ngụy Sâm liền gõ cửa xe, nói: "Anh không xuống sao?"
Ngụy Hoa hoàn hồn, "Xuống chớ. " Nói xong liền mở cửa xe đi xuống.
Một nhóm ba người đi thẳng từ thang máy của bãi đỗ xe ngầm lên, cửa thang máy mở ra là Blues.
Blues là một quán cà phê, Ngụy Sâm không thường xuyên đến, nhưng trước đây khi Ngụy Hoa còn đang đi học ở đế đô, rất thích kéo Ngụy Sâm đến Blues tụ tập, cũng mặc kệ Ngụy Sâm mặt lạnh hay không.
Vừa đi tới cửa, là có âm nhạc nhẹ nhàng phát ra, ánh đèn màu xanh nhạt tràn ngập toàn bộ không gian, trên cửa treo một chuỗi chuông gió làm chủ yếu từ sinh vật biển, khi một nhóm ba người đi vào, chuông gió bị động, phát ra tiếng vang giòn leng keng, nhắc chủ cửa hàng có khách đến.
"Hoan nghênh bạn tới." Cửa hàng trưởng đang pha cà phê tại quầy bar nghe thấy tiếng, quay lại và nói.
Ngụy Sâm và Ngụy Hoa đã lâu không tới, cho rằng cửa hàng trưởng sẽ quên bọn họ, ai mà ngờ cửa hàng trưởng liếc mắt một cái liền nhớ ra, "Ngụy tiên sinh, vẫn là vị trí trước đó sao?" Ánh mắt của cửa hàng trưởng rơi vào trên người Ngụy Sâm.
"Chủ tiệm, cậu có trí nhớ tốt vậy, còn nhớ chúng tôi sao?" Ngụy Hoa cũng mặc kệ anh chủ có nhìn hắn hay không, cứ nói một mạch, hắn có chút kinh ngạc, dù sao đã mấy năm không gặp mà chủ tiệm vẫn còn nhớ rõ bọn họ.
"Anh đẹp trai luôn khiến người ta khó mà quên được. " Cửa hàng trưởng cười nói, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có vẻ như là nghiến răng nghiến lợi một cách khó hiểu.
"Chủ tiệm vẫn cứ nói chuyện như vậy. " Ngụy Hoa cười ha ha ôn chuyện với chủ tiệm, không hề nghe ra được cái gì không đúng, một bên đi tới vị trí mấy năm trước thường ngồi.
Chiếc ghế sofa lưng cao giống như một vách ngăn, tách vị trí này và các vị trí khác, một chiếc đèn chùm từ trần nhà rủ xuống, vầng sáng màu xanh tỏa xuống bàn. Những hoa văn cổ điển trên bóng đèn như ngọc tỏa sáng, cuối cùng chiếu xuống bàn, nở rộ.
Chẳng bao lâu cửa hàng trưởng đến, anh không cầm menu theo, "Ba người cần gì?"
"Hai ly latte một ly..... " Ngụy Hoa nói, chỉ là lúc gọi giúp Trần Lê bỗng nhiên bị kẹt cứng, không biết gọi gì cho Trần Lê.
"Nước cam." Ngụy Sâm tiếp lời.
"Ok, xin chờ một chút. " Cửa hàng trưởng nói xong, quay người đi.
Cửa hàng nói mở cửa kiếm tiền, còn không bằng nói là cửa hàng trưởng mở ra để chơi, trong cửa hàng ngoại trừ cửa hàng trưởng thì không có lấy một nhân viên phục vụ, chuyện gì cũng là cửa hàng trưởng tự làm, cho nên nếu là lấy việc uống cà phê làm mục đích, người bình thường sẽ không đến Blues, dù sao cửa hàng này thật sự pha cà phê hơi chậm.
"Đã lâu không về, về rồi cảm thấy tốt hơn ở nhà. " Ngụy Hoa duỗi eo lười biếng, nói: "Hồi đó em có tầm nhìn xa trông rộng thật đấy, không chọn ra nước ngoài, chậc chậc, cho dù anh đã ngây người ở nước ngoài mấy năm, ăn uống ở đó anh vẫn chưa quen."
Ngụy Sâm không nói gì, Trần Lê ngẩn người, cả buổi chỉ có mình Ngụy Hoa nói, ba la bô lô, có cuộc sống, có hoài niệm... Hắn cũng không màng miệng khô, hết câu này tới câu khác.
Ngụy Sâm chăm chú lắng nghe, không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào.
Dường như đã lâu không nghe Ngụy Hoa dong dài bên tai mình, đúng vậy, đã lâu lắm rồi, đó là chuyện của kiếp trước, lâu đến nỗi thiếu chút nữa y đã quên mất cảm giác này.
Hơn mười phút trôi qua, cuối cùng cửa hàng trưởng cũng mang cà phê và nước cam của ba người lên, phỏng chừng Ngụy Hoa nói nhiều hơn, lúc này có hơi khô miệng, cầm cà phê nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vị đắng trong miệng khiến cả khuôn mặt hắn nhăn nhúm, rồi tiếp tục nhấp từng ngụm từng ngụm nhiều lần.
Cửa hàng trưởng nhìn thấy nét mặt của hắn thì cảm thấy đau khổ thay, "Ngụy tiên sinh, nếu anh cảm thấy đắng quá, anh có thể cho thêm chút đường." Không nhất thiết phải tra tấn bản thân như vậy, câu này cửa hàng trưởng không nói ra.
Ngụy Hoa khoát tay, nói: "Tôi thích vị đắng này." Lúc này vị đắng trên đầu lưỡi đã dần dần phai nhạt, trong miệng thơm ngát, đắng hậu hồi cam*, mới là hưởng thụ lớn nhất. "Chính là chủ tiệm pha cà phê hợp với khẩu vị của tôi." Lát sau, Ngụy Hoa đã uống hơn nửa tách cà phê.
*trước đắng sau ngọt
Nghe xong lời này, không những cửa hàng trưởng không thấy cao hứng, mà mặt mày dường như có chút ghét bỏ, tựa hồ đang ghét bỏ cách uống cà phê này của Ngụy Hoa.
Ngụy Hoa đã nhìn ra, "Chủ tiệm, đây không phải là do tôi đã lâu không uống cà phê cậu pha sao? Nhất thời không kiềm chế được, nếu không, cậu lại pha cho tôi một ly khác đi."
"Giới hạn một ly." Anh chủ từ chối ngay lập tức, trâu gặm mẫu đơn, lãng phí hạt cà phê tốt nhất của anh.
"Thật sự không thể tiếp một ly nữa?" Ngụy Hoa nhìn chằm chằm ông chủ.
Anh chủ dứt khoát quay người rời khỏi.
Ngụy Hoa thở dài một hơi, nhưng mặt mày lại mang theo ý cười nhàn nhạt.
Ngụy Sâm nhìn liếc nhìn Ngụy Hoa một cái, nhẹ nhàng nhìn lướt qua quầy bar, trong mắt đăm chiêu.
"Em nói xem tại sao vị chủ tiệm này có tiền lại không biết kiếm nhỉ." Ngụy Hoa chống đầu cảm thán nói.
Ngụy Sâm vẫn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, trong cà phê đã cho đường vào, nhưng vẫn có vị hơi đắng, nhưng hương vị vừa vặn.
Đã nhiều năm trôi qua, anh chủ không hỏi, nhưng vẫn có thể nhớ khẩu vị của họ, điều này làm cho Ngụy Sâm có chút kinh ngạc.
"Leng keng keng~"
Tiếng chuông gió ở cửa lại vang lên lần nữa, báo hiệu có người vào.
"Hoan nghênh bạn tới." Giọng nói lười biếng của chủ tiệm vang lên từ quầy bar, sau khi nhìn thấy rõ người đến, anh chủ nói: "Đã có người ở đằng kia chờ cô, cô có thể đi thẳng qua. "
Người đến ngạc nhiên nhìn anh chủ, cô chưa nói, làm thế nào chủ tiệm biết cô đã hẹn mọi người?
Chủ tiệm nhìn vào mắt người tới, nhếch miệng lộ hàm răng trắng toát.
Thị: Điều gì đã làm anh chủ tiệm không vừa mắt Hoa Hoa zị tar? 🤔😆