------
Lời này của chủ tịch vừa dứt, người trong phòng họp anh nhìn tôi, tôi nhìn anh hình như ai cũng không định làm chim đầu đàn.
Chu Đồng Bằng hư nhược ngồi tựa lưng vào ghế thương vụ, không có ý lên tiếng, trước đó, gã đã mất quuyền lên tiếng về việc này, nhưng phe phái của gã sao lại chỉ có mỗi Chu Đồng Bằng gã chứ, gã không nói gì nhưng không đại biểu cho việc không ai lên tiếng thay gã.
Gia Cát Phong cũng đang ngồi yên lặng, hai mắt nhìn xuống, trông như là đang thiếp đi, cũng không nhìn ra ông có ý định chộn rộn gì với việc này. Như thể để người ta cảm thấy bất ngờ, dù sao tháng trước, ông lấy ba mươi phần trăm tăng trưởng làm điều kiện, muốn giành được một vị trí tuyển người cho chức phó tổng giám đốc, sao mới qua có một tháng mà trông ông có vẻ như không còn hứng thú gì với vị trí này nữa vậy?
Biểu hiện của Gia Cát Phong khiến cho người khác không thể lường trước được, mà thành viên bên phe Gia Cát Phong cũng có biểu hiện giống ông, vẻ mặt nhàn nhạt, dường như là không hứng thú mấy với vị trí phó tổng giám đốc.
Chu Đồng Bằng híp mắt quan sát vẻ mặt của Gia Cát Phong, rồi quan sát luôn cả vẻ mặt của người phe phái bên kia, trong mắt có chút tinh quang lóe qua, nhưng nhiều hơn chính là không hiểu, cục diện thế này có hơi ngoài dự liệu của gã.
Người bên phe Chu Đồng Bằng lại ngo ngoe muốn động, dù sao vị trí phó tổng giám đốc cũng hơi quan trọng, được phân công quản lý phòng thị trường và phòng tiêu thụ, trong đó còn có rất nhiều chi tiết, đối với họ mà nói rất quan trọng.
Những vị giám đốc này nhìn Chu Đồng Bằng một cái, Chu Đồng Bằng mịt mờ gật gật đầu. Gã không biết trong hồ lô của Gia Cát Phong muốn làm gì nhưng bây giờ Gia Cát Phong không hứng thú với vị trí này thì cũng đừng trách gã ra tay trước.
Được Chu Đồng Bằng ra hiệu, người kia lập tức đưa ra một ứng cử viên cho vị trí này, chính là người mới thăng chức thành trợ lý riêng của Chu Đồng Bằng.
Có một người mở miệng hiển nhiên là sẽ có càng nhiều người mở miệng, năm miệng một lời, miệng của họ đều nhất trí là trợ lý của Chu Đồng Bằng.
Đợi sau khi phe của Chu Đồng Bằng nói xong thì mấy người bảo trì phe trung lập cũng mở miệng đề cử người mình chọn, có người nổi bật ở phòng khác, cũng có một hai người nâng đỡ Ngụy Sâm, dù cho Ngụy Sâm vừa mới tới công ty chưa được bao lâu nhưng trận chiến lần trước quá đẹp, xác thực có thực lưc thăng chức thành phó tổng giám đốc.
Suốt cả buổi chủ tịch đều chăm chú lắng nghe, cuối cùng hỏi ý của Gia Cát Phong, "Tổng giám đốc Gia Cát, trong lòng anh có ứng cử viên không?"
Chủ tịch vừa dứt lời thì ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn lại phía Gia Cát Phong, một phần lớn người ai cũng thầm biết là Gia Cát Phong sẽ tiến cử Ngụy Sâm, dù sao Ngụy Sâm cũng là một tay ông tuyển vào, cách đây không lâu còn đánh cho ông một trận tuyệt với vậy mà.
"Không có ứng cử viên nào cả, không mấy chủ tịch hỏi phó chủ tịch Chu đi." Gia Cát Phong nói, đáp án ngoài dự kiến của mọi người.
Đám người này cũng không biết rốt cuộc Gia Cát Phong muốn làm gì, Chu Đồng Bằng cứ yếu ớt nhìn chằm chằm Gia Cát Phong, như là muốn nhìn ra một đóa hoa trên mặt ông vậy, lúc này càng muốn đi vào trong lòng Gia Cát Phong xem coi đến cùng là ông có ý định gì.
"Vậy phó chủ tịch Chu thì sao?" Chủ tịch vứt vấn đề cho phó chủ tịch Chu.
Phó chủ tịch Chu ây da một tiếng, ngồi phịch trên ghế, trông yếu ớt nói không nên lời.
"Phó chủ tịch Chu có muốn gọi xe cấp cứu cho ông không?" Gia Cát Phong chống cằm hỏi.
Chu Đồng Bằng khoát khoát tay, nói: "Tôi...Tôi có thể...Cố." Sắc mặt trắng bệch, trông vô cùng suy yếu.
Gia Cát Phong thầm nghĩ: Ông giả đi, giả cho cố vô! Ngoài mặt lại hòa hợp êm ấm, "Chủ tịch, nhìn tình trạng cơ thể của phó chủ tịch Chu, có lẽ không thể ở lại xử lí việc của phó tổng giám đốc được, tôi sợ phó chủ tịch Chu sẽ không chịu đựng nổi, hãy mau dừng việc tuyển chọn phó tổng giám đốc ở đây đi."
Chủ tịch tán đồng gật đầu: "Vậy biểu quyết đi, chọn mấy người mà mọi người vừa ứng cử đấy, tôi lấy kết quả biểu quyết của mọi người làm chuẩn."
Tất nhiên là đám người đồng ý, dù sao cách này cũng thừng hay được sử dụng ở trong ban giám đốc, trông rất công bằng nhưng cũng là chỉ trông qua mà thôi.
Quá trình biểu quyết rất đơn giản, cũng rất nhanh, đại khái, kết quả chỉ sau mấy phút là ra, lại có hơi khiến cho người ta ngoài ý liệu một hcust.
Ngoài ý liệu là vì bên phe Gia Cát Phong vậy mà lại giơ phiếu đồng ý cho phe Chu Đồng Bằng, vì bình thường trong hội nghi hai phe thủy hỏa bất dung, lần này là do trời giáng hồng vũ hay sao? Nếu không thì tại sao Gia Cát Phong lại có thể giơ phiếu đồng ý cho Chu Đồng Bằng chứ?
Mặc kệ những người khác kinh ngạc trong lòng như thế nào, bởi vì dựa vào phiếu của phe Gia Cát Phong mà trợ lý của Chu Đồng Bằng dựa vào ưu thế áp đảo mà giành được vị trí phó tổng giám đốc, ít ngày nữa sẽ có thể đi nhậm chức.
Kết quả trùng với ý của Chu Đồng Bằng nhưng sau khi giành được kết quả này, gã lại không cười được vì thứ mình muốn lại đạt được một cách quá đơn giản, đơn giản đến mức khiến gã cảm thấy là Gia Cát Phong đang có hậu chiêu chờ gã!
Vì thế mà trái tim của gã bị treo lửng lơ, theo bản năng cứ chốc lát lại nhìn Gia Cát Phong, Gia Cát Phong há mồm là gã liền hồi hộp, lập tức tiến vào trạng thái phòng vệ.
Đáng tiếc, đến cuối buổi, Gia Cát Phong cũng không nói gì thêm, thành thật mở cuộc họp hội đồng thôi.
Đến cuối, Chu Đồng Bằng mang vẻ mặt mông lung, hoàn toàn không rõ đến tột cùng là Gia Cát Phong có ý gì, chắp tay đưa quyền lợi cho người khác thật sao?
Chu Đồng Bằng vừa ra khỏi phòng họp, trợ lí của gã liền vào đón, vẻ mặt sốt ruột nhìn Chu Đồng Bằng, gã còn chưa kịp đáp lại gì thì Gia Cát Phong đã đi lên trước, đến trước mặt trợ lí, nói: "Chúc mừng chúc mừng, trợ lí Lâm, không, hiện tại phải gọi cậu là phó tổng giám đốc Lâm."
Ánh mắt Lâm Hâm rụt lại, không thể tin nổi mà nhìn Chu Đồng Bằng, gã gật đầu với hắn, xác thật độ chuẩn xác của tin này.
Trong chớp nhoáng được xác nhận, sống lưng cả người Lâm Hâm muốn nhô ra, sự xu nịnh trên mặt trong nháy mắt không còn sót lại chút gì, hắn nắm chặt tay Gia Cát Phong đưa tới, đằng hắng, nói: "Tổng giám đốc Gia Cát, sau này xin chăm sóc nhiều hơn."
Gia Cát Phong cười nói tự nhiên, rồi lấy cớ bận việc rời đi.
Sau Gia Cát Phong lại có người tiến lên báo tin vui cho Lâm Hâm, hội đồng đều cười với hắn, vẻ đắc ý giữa bản mặt kia sao cũng không giấu được.
Đợi tất cả người báo tin vui đi hết, khóe miệng Lâm Hâm vẫn không kiềm nổi mà cong lên, đến khi ánh mắt trên người Chu Đồng Bằng mới hơi thu liễm lại bớt, vì hiện giờ hắn còn biết Chu Đồng Bằng có thể đề bạt hắn lên vị trí này thì cũng có thể kéo hắn xuống khỏi nó.
"Phó chủ tịch Chu, tạ ơn ngài đề bạt." Lâm Hâm cúi đầu với Chu Đồng Bằng, cuối cùng cũng nặn ra được dáng vẻ khiêm tốn.
"Ừ." Chu Đồng Bằng gật đầu, chỉ điểm: "Nếu đã ngồi vào vị trí này rồi thì cậu phải là cho tốt, đừng để người khác lợi dụng khiến tôi khó xử."
"Tôi biết rồi." Lâm Hâm trả lời, nhưng trong lòng lại xem thường.
Lâm Hâm giấu sự xem thường và kiêu ngạo trong lòng quá tổ, lại thêm lúc này tâm tư của Chu Đồng Bằng cũng không ở trên người hắn nên mới không phát hiện ra suy nghĩ của trên người Lâm Hâm, chỉ phất tay để hắn về sửa sang văn kiện lại, đại khái thì ngày mai sẽ có lệnh điều xuống.
Lâm Hâm trả lời một câu vâng rồi quay người rời đi, bước chân nhẹ nhàng, như sắp bay lên vậy.
Quả nhiên như Chu Đồng Bằng nói, ngày hôm sau điều lệnh về việc Lâm Hâm thăng nhiệm phó tổng giám đốc được truyền xuống, đồng thời cũng dược công bố trong mạng nội bộ của công ty, hiện tại cả công ty ai cũng biết tổng thanh tra cũ của phòng thị trường thăng chức thật, thành phó tổng giám đốc.
Sau khi Hà Khoa Cường nghe được tin tức này thì ngồi trong văn phòng cười hô hố, vố đang tưởng Ngụy Sâm sẽ trở thành phó tổng giám đốc, kết quả thì sao? Ngụy Sâm không phải là đến nhúc nhích cái cũng không được hay sao?
Bây giờ gã rất muốn nhìn xem Ngụy Sâm có biểu cảm gì, oan ức? Không cam lòng? Tức giận?
Nhưng tại sao gã lại cảm thấy những biểu cảm này xuất hiện trên mặt Ngụy Sâm lại rất khôi hài nhỉ? Gã chỉ tưởng tượng thôi mà cũng sắp cười chết rồi, nếu quả thật là thấy tận mắt thì Hà Khoa Cường cảm thấy gã sẽ cười cả ngày mất thôi.
Sướng, quá đã!
Lâm Hâm là phó tổng giám đốc, phòng thị trường và phòng tiêu thụ sẽ nằm dưới trướng quản lí của Lâm Hâm, Ngụy Sâm bị Lâm Hâm đè đầu, không phải là Lâm Hâm nói cái gì thì Ngụy Sâm phải là cái đó hay sao? Cuối cùng cả phòng thị trường này còn không phải là của Hà Khoa Cường gã hay sao? Ngụy Sâm tính là cái thá gì?
Nghĩ như vậy, sao mà Hà Khoa Cường có thể tiếp tục ngồi ở văn phòng cho được? Bây giờ gã muốn đi ra ngoài xem vẻ mặt của những người khác khi biết được Lâm Hâm thành phó tổng giám đốc, chắc chắn là vẻ rất đặc sắc!
Mở cửa văn phòng ra, Hà Khoa Cường đi ra ngoài, nhìn cái cách mà đôi chân bước đi trông đắc chí vô cùng.
Phó giám đốc Lữ Vị mới vừa báo cáo công việc xong, vừa ra khỏi văn phòng của Ngụy Sâm, vừa vặn đụng phải Hà Khoa Cường đang muốn tới văn phòng của y để hả hê một trận.
"Phó giám đốc Lữ à? Gần đây bận lắm hả?" Hà Khoa Cường buồn rầu hỏi.
Lữ Vị biết Hà Khoa Cường có ý gì, bèn phản kích: "Bận chứ, bận tới nổi chân không chạm đất, không rảnh rỗi giống như giám đốc Hà vậy đâu."
Hà Khoa Cường cũng không so đo việc Lữ Vị đá xéo gã bị mất quyền, chỉ nặng nề thở ra một hơi: "Haizz, ngày tháng tốt lành sắp phải chấm dứt rồi, sau này có lẽ sẽ bận đấy." Trên mặt là vẻ đắc ý không vì tiếng thở dài này mà biến mất.
Lữ Vị không quen nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Hà Khoa Cường, ứng phó với gã mấy câu rồi cầm văn kiện rời đi, trong lòng chẳng những không có ghen tỵ và hâm mộ, trái lại còn khinh bỉ.
Đồng suy nghĩ với Lữ Vị cũng không chỉ một mình hắn, phần lớn nhân viên trong phòng thị trường ai cũng chướng mắt Hà Khoa Cường cả, thậm chí họ đã chuẩn bị xong hết, nếu Lâm Hâm muốn chèn ép Ngụy Sâm thì họ sẽ phản kháng tập thể liền.
Chờ Hà Khoa Cường vào văn phòng của Ngụy Sâm, vừa đóng cửa lại, thì nhân viên đang làm việc lại nhao nháo dừng lại, nhỏ giọng thảo luận cách đối phó.
Tổng thanh tra có tài như thế, họ không muốn để y đi.
Vừa lúc Lữ Vị đi qua, nghe họ thảo luận, lửa giận vừa bị Hà Khoa Cường gợi ra nên hắn thuận tiện đi tới trước mặt các nhân viên, che tay bên miệng, hấp dẫn lực chú ý của các nhân viên rồi nói: "Tổng thanh tra Ngụy nói, sau này bất kể có xảy ra chuyện gì thì chúng ta hãy cứ coi như không biết, án binh bất động."