Trọng Sinh Chi Cùng Quân

Vương Đán mất, vị trí Tả Tướng trống, Chính sự đường vô chủ. Đinh Vị vừa kiêm tu quốc sử vừa ngồi nhà chờ tin tức, vốn cho rằng sẽ chờ được chiếu thư bổ nhiệm.

Cuối cùng tới chỉ là một chiếu chỉ gia phong, Đinh trạch biến thành phủ Tấn Quốc Công, ban them một số nhà cửa khác.

"Tước vị này có lợi ích gì? Không thể kế thừa, bổng lộc cũng không bằng Tể Tướng, có lợi ích gì!" Đau khổ dày vò mấy năm mới làm cựu tướng bị xa lánh rời kinh, Tả Tướng trấn triều cũng chết, người vừa về phủ giận dữ, lại không nỡ xuống tay đập vỡ những bảo bối quý giá trong phòng, đành phải ngồi tự mình hờn dỗi.

"Cha không phát hiện điều gì sao? Dựa vào sự tín nhiệm của Quan gia với ngài và thế cục trong triều hiện giờ, luận tư lịch, luận danh vọng, trong triều không ai qua được ngài, vậy thì tại sao Quan gia không phong ngài làm Tướng, rõ ràng, là Thánh nhân có hiềm khích với ngài."

"?" Chưa bao giờ nghĩ rằng người mình phụng dưỡng nhiều năm lại quay sang nghi ngờ chính mình, tự nhận là không có sai lầm gì, nói: "Ta đã rất trung thành và tận tâm với Thánh nhân rồi, đề bạt người Thánh nhân coi trọng, làm Khấu Chuẩn bị xa lánh rời kinh, giúp Thánh nhân diệt trừ vây cánh."

"Từ khi Vương Đán chết, hầu hết những chuyện trọng đại trong triều đều là do Thánh nhân quyết định. Thánh nhân một tay che trời, ngài nghiễm nhiên đã thành con rơi."

"Con rơi?" Đinh Vị chấn động: "Vậy thì sau này phải làm thế nào đây!"

"Cha, xin nghe con nói một câu."

"Cha cho rằng, Thánh nhân sợ nhất là ai?"

Khấu Chuẩn từng chém đầu người nhà mẹ đẻ Lưu Nga trước mặt mọi người, sau lại cực lực phản đối hậu cung tham gia chính sự càng chọc Lưu Hoàng Hậu kiêng kị. Đinh Vị không cần nghĩ ngợi liền nói: "Đương nhiên là Khấu Chuẩn!"

"Nếu cha đích thân ra mặt thỉnh Khấu Chuẩn trở về làm Tướng, vậy thì Thánh nhân, còn có thể bỏ rơi chúng ta sao? Còn nữa, Khấu Chuẩn là ân sư của Lý Thiếu Hoài, đến lúc Lý Thiếu Hoài nên giải quyết thế nào? Là giúp Thánh nhân, hay ân sư? Nhưng bất kể hắn giúp ai, đều sẽ bị người đời chỉ trích."

Đinh Vị vẫn còn chần chừ, bởi vì hắn cũng rất ghét Khấu Chuẩn, huống hồ còn phải thỉnh hắn trở về làm Thừa Tướng, nhưng nghĩ đến mình bị xa lánh, con đường làm quan của các con sau này sẽ không được tốt, đặc biệt là con trai trưởng, thật lãng phí tài hoa.

"Được, ta vào cung một chuyến thuyết phục Quan gia."

Chìm trong nỗi đau mất đi một trung thần lương tướng Hoàng đế đột nhiên cảm thấy trong triều không còn ai có thể trọng dụng, càng lúc càng tiều tuỵ, một đêm thức dậy phát hiện đầu đầy tóc bạc.

Triệu Hằng hoảng sợ kêu lên: "Chu gia ca ca!"

Thấy Quan gia đã vô cùng hốc hác, Chu Hoài Chính vội đi đến trước giường đáp: "Tam Lang, Hoài Chính ở đây."

Triệu Hằng nắm chặt tay Chu Hoài Chính, mồ hôi như mưa: "Mấy ngay nay ta luôn cảm thấy trong lòng bất an, không biết vì sao, Vương Tướng báo mộng cho ta, nói ta không biết dùng người, còn mắng ta, chuyện thiên thư là hành vi của hôn quân, Hướng Mẫn Trung cũng xin từ chức Hữu tướng, hiện giờ triều đình to như vậy, mà lại không có ai để dùng."

Vì không khuyên được chuyện thiên thư, dẫn tới quốc khố hư không, các châu huyện rầm rộ xây dựng công trình quy mô lớn, tiếng oán than của bá tánh dậy trời, trước khi lâm chung Vương Đán viết di ngôn sám hối, dặn dò con cháu cạo đầu nhập quan. Đinh Vị đã giấu việc này, nhưng vẫn bị Chu Hoài Chính biết được.


Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy thiên thư quá mức hoang đường, nhưng hắn chẳng qua là một tên thái giám, ngay cả Thừa Tướng cũng không thể khuyên, hắn còn có thể làm gì.

Sau khi biết di ngôn của Vương Đán, Chu Hoài Chính liền tìm cơ hội tiết lộ với Triệu Hằng, ý đồ đánh thức vị Hoàng đế đã mất phương hướng này.

Chu Hoài Chính trấn an nói: "Đây chỉ là mộng mà thôi, Tam Lang còn nhớ lúc ở Đông Cung cùng các ca ca thảo luận binh thư chứ? Bảo Thần ca ca khẩu chiến nho đàn, ngài còn khen ông ấy." Hắn vuốt lưng cho Hoàng đế, nói tiếp: "Hiện giờ người xuất thân từ Đông Cung đều là lương đống trong triều, Tam Lang cần gì lo lắng không có người dùng."

"Bảo Thần chính là trước đây bị Trẫm điều đến Anh Châu?"

Chu Hoài Chính gật đầu: "Anh Châu Phòng Ngự Sử."

Triệu Hằng vuốt mồ hôi, cúi đầu nói: "Phụ thân hắn từng là Điện tiền Đô chỉ huy sứ của cha, lúc đó Trẫm còn là Thái Tử ở Đông Cung, cũng là một vị lão thần cả nhà trung nghĩa."

"Xin thứ cho lão nô nói thẳng, Tam Lang nên giữ lại vài người thân cận bên cạnh mình mới phải."

Triệu Hằng ngẩng đầu: "Hắn làm việc cho Trẫm nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, hiện giờ tuổi tác đã cao, vậy triệu hắn về đây đi."

Ngoài điện có tiếng trống vang lên, nên thượng triều.

Sau buổi chầu sớm, Anh Châu Phòng Ngự Sử - Dương Sùng Huân được chỉ định làm Mã quân Đô Ngu Hầu.

Xử lý việc vặt xong, Đinh Vị gặp mặt thiên tử: "Bệ hạ, Chính sự đường nên có người toạ trấn, vị trí Tả Tướng cũng không thể bỏ trống quá lâu."

Triệu Hằng nghe Đinh Vị nói vậy, cho rằng hắn muốn tự tiến cử mình, bèn xụ mặt nói: "Nghe nói Lý Địch, phó tướng của Chính sự đường, làm việc cẩn thận chu đáo, Trẫm cảm thấy hắn có thể trọng dụng được."

Đinh Vị biết Lý Địch và Khấu Chuẩn đều là loại người ngay thẳng không thể thấy tấm màn đen, nhưng chỉ một mình Lý Địch cũng không đủ làm Thánh nhân khẩn trương, bèn góp lời nói: "Thần nguyện từ bỏ vị trí Hữu Tướng, giáng làm Tham chính, tiến cử Khấu Chuẩn về triều."

Đinh Vị nói không khỏi khiến Hoàng đế sửng sốt: "Không phải khanh và Khấu Chuẩn từng có khúc mắc sao?"

Đinh Vị lắc đầu: "Thần là nhờ Khấu lão xem trọng mới có ngày hôm nay, trước kia tuy Khấu lão vu oan cho thần, nhưng hiện giờ là lúc triều đình cần người dùng người, sao thần có thể vì ân oán cá nhân mà làm mai một nhân tài, làm bệ hạ mất đi một tướng tài kia chứ."

Nhớ đến lời Vương Đán nói trước khi chết, Triệu Hằng cúi đầu, trầm mặc không nói.

"Bệ hạ, Khấu Chuẩn là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức Tể Tướng."


Sau khi tan triều, người bận việc cả sáng vội vàng trở về phủ. Hiện giờ trước phủ phò mã thường xuyên có cấm vệ quân mặc áo giáp dày đứng canh.

"Nguyên Trinh có biết một người tên Dương Sùng Huân không?"

Triệu Uyển Như gật đầu: "Phụ thân ông ấy từng là Điện tiền Đô chỉ huy sứ của ông ông, lúc cha còn là Thái Tử từng theo cha vào Đông cung, có quan hệ tốt với Chu Hoài Chính. Người này tuy có tài, nhưng tính tình tham lam và khinh người."

"Ông ấy vừa được triệu về, thăng làm Mã quân Đô Ngu Hầu, hiện giờ đang một mình chiếm giữ vùng Thái Nguyên, nếu người này không đáng tin, ta sẽ tìm cách loại trừ."

"Ai, đừng." Vội kéo tay áo nàng: "Thái Nguyên bị kẹp giữa hai nhà Tào – Dương, sẽ không gây thành hoạ lớn gì, hơn nữa chỉ là một kẻ nịnh hót, có thể mượn sức, nhưng không thể quá mức tin tưởng."

"Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi, chờ hôm nào ông ấy về kinh, ta sẽ đến gặp một lần."

Mùa Đông năm Thiên Hi nguyên niên, triều đình triệu hồi Khấu Chuẩn từ địa phương về.

"Triệu Khấu Chuẩn về triều, là Đinh Vị xúi giục. Hắn muốn mượn việc này khơi mào mâu thuẫn giữa hai cung, như vậy hắn có thể được Thánh nhân trọng dụng lần nữa."

"Quan gia đã có ý lập Lý Địch làm Tướng, nhưng lại bị Đinh Vị chặn ngang một chân."

"Tuy Lý Địch cũng là người ngay thẳng, nhưng ít ra hắn chưa từng có khúc mắc gì với Thánh nhân, hắn là ứng cử viên tốt nhất cho chức Tướng."

"Chu Hoài Chính vẫn luôn kích động Quan gia, hơn nữa lại thường xuyên hầu hạ bên cạnh Quan gia. Chẳng qua mục đích của ông ấy và Đinh Vị bất đồng, ông ấy là thật lòng muốn nâng đỡ ân sư."

Nghe Lý Thiếu Hoài nói, nàng rất là lo lắng. Thánh chỉ đã hạ, sai người đến cản cũng không ổn: "Mặc kệ thế nào, một khi Khấu Chuẩn về triều, nhất định sẽ nhấc lên sóng to gió lớn, rất có khả năng sẽ làm hai cung nghi kỵ."

Lý Thiếu Hoài trầm tư, ngồi trở lại án thư: "Ta sẽ viết một phong thư gửi cho ân sư, trong triều có lợi và hại, hy vọng có thể khuyên can."

Bức thư này được gửi đến vài ngày trước khi Khấu Chuẩn khởi hành về kinh, nhưng những kiến nghị trong đó cũng không được Khấu Chuẩn tiếp thu.

Đầu hạ năm Thiên Hi thứ hai, Khấu Chuẩn về triều gia nhập Trung thư, phục chức Bình chương sự trở thành Tể Tướng.

Trở lại Đông Kinh Khấu Chuẩn mới phát hiện, triều đình hiện giờ đã không còn là triều đình chỉ trọng dụng hiền tài như những năm Hàm Bình xưa kia, mà Quan gia cũng không còn là Quan gia hùng tâm tráng chí như thuở mới đăng cơ. Đinh Vị lộng quyền, chuyện lớn trong thiên hạ đều do Lưu Hoàng Hậu, một người đàn bà quyết định.


Khấu Chuẩn vừa phục chức Tể Tướng liền chọn Lý Địch là phụ tá.

Năm hai, giữa hạ.

Mặt trời chói chang trước cửa Chính sự đường, vài tên thái giám giơ hộp đồ ăn lên cao che nắng.

"Mùa hè nắng nóng khó chịu, các vị tướng công xử lý chính sự vất vả, Quan gia đã lệnh cho bọn nô tài đem rượu hoa mai và chè đậu xanh đến cho các tướng công giải nhiệt."

Chu Hoài Chính phân phó nội thị phân phát cho mọi người, sau đó tự mình mang một hộp thức ăn vào phòng trong Chính sự đường, nơi Tể Tướng làm việc.

"Vẫn còn xem tấu chương sao? Đã trưa rồi, trời đang rất nóng." Chu Hoài Chính cầm hộp đồ ăn đến gần: "Quan gia đã lệnh cho Thượng thực cục chuẩn bị chè giải nhiệt và rượu hoa mai, nếm thử đi."

Khấu Chuẩn buông công văn trong tay xuống, thở dài một hơi: "Đã rất lâu Quan gia không thượng triều, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì sớm muộn gì quyền lực cũng không còn trong tay."

Chu Hoài Chính rất là bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Thân mình Quan gia không có vấn đề gì, chẳng qua là..." Chu Hoài Chính thấy xung quanh không có người, chỉ chỉ lên đầu mình nói: "Vẫn luôn không khoẻ, thái y nói là tâm bệnh, bị áp lực tinh thần, khi thì tốt, khi thì choáng váng."

"Thánh nhân sủng tín Đinh Vị, khiến hắn lộng quyền, rối loạn triều cương, xúi giục Quan gia tu sửa rất nhiều Đạo quán. Gần đây ta kiểm tra sổ sách của Tam Tư, triều ta gần 40 năm phát triển, bị một quyển thiên thư lăn lộn gần như không còn, thật là vớ vẩn!"

Chu Hoài Chính cũng thở dài: "Thật không dám giấu, hiện giờ Thái Tử còn nhỏ, nếu Quan gia có mệnh hệ gì, tất cả quyền lực sẽ rơi vào tay Lưu thị. Một khi Lưu thị nhiếp chính, đến lúc đó ta và ngươi đều sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích." Chu Hoài Chính đến gần một bước nói: "Bao đời nay nữ nhân tham gia vào chính trị đều không có khởi đầu tốt, trước có Lữ Hậu triều Hán, cực kỳ tàn độc, sau có Võ Hoàng Hậu Đường Cao Tông, giết sạch con cháu Lý thị."

"Ý ông là Lưu thị... muốn làm việc của Võ Hậu?"

Chu Hoài Chính gật đầu: "Hiện giờ Bình Trọng trở về, cũng thấy được, Đinh Vị, Tào Lợi Dụng, Vương Khâm Nhược, thậm chí là Lữ Giản Di cháu trai Hứa Quốc Công, đều là đảng phái của Hoàng Hậu."

Hắn cả giận nói: "Hừ, bọn chúng đều là cá mè một lứa!"

Chu Hoài Chính khẽ nâng mắt, nhỏ giọng nói: "Còn một người mấu chốt nhất, người này kẹp giữa hậu cung và triều đình."

"Ông nói là Lý Thiếu Hoài?"

"Đúng vậy. Hiện giờ, phò mã rất được nhị thánh tín nhiệm, đặc biệt là Quan gia lúc này lại si mê tiên Đạo, phò mã lại xuất thân Đạo sĩ, hiện giờ quản lý Điện tiền tư, trong tay nắm binh quyền, đã ngang sức ngang tài với Đinh Vị."

"Đinh Vị không dám động hắn, lại mời ta trở về, chính là bởi vì Thánh nhân coi trọng hắn."

"Bình Trọng, nói câu không nên nói, dù sao hắn cũng là học trò của ông, là do một tay ông đề cử đi thi, lời của ông, có lẽ hắn sẽ nghe."

"Đứa nhỏ này rất có chủ kiến, nhưng chuy quy là vì một nữ nhân mà mất phương hướng."


"Hắn làm quan trong triều không ít năm, là ta tận mắt nhìn hắn trưởng thành, là đứa trẻ có ngộ tính cực cao. Hiện giờ ngươi trở về, cũng nên chỉ điểm một chút. Tuy hắn làm việc cho Thánh nhân, nhưng không cùng phe với Đinh Vị, việc chính sự cũng là địch với Vương Khâm Nhược, thường xuyên tranh luận trên điện, lên án mạnh mẽ không kiên dè trước mặt quần thần, rất giống ông năm xưa. Có thể thấy hắn vẫn chưa mất khả năng phán đoán đúng sai."

———————

Mùa hè, ngày tuần hưu.

Vào đêm, một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng trước phủ phò mã.

Trong phủ, tiền đường hậu tẩm, hai căn nhà áp mái và thiên viện, đều được nối bằng hành lang dài. Trong viện hoa đoàn cẩm thốc*, mặt đất trong phòng đều được lát bằng gỗ đặc tẩm dầu làm sàn nhà, bên trên còn chạm trổ hoa lá và tranh vẽ.

(Tiền đường, hậu tẩm, nhà áp mái, thiên viện: là những cấu trúc của tứ hợp viện ngày xưa.)

(Hoa đoàn cẩm thốc/花团锦簇: sắc màu rực rỡ, rực rỡ gấm hoa)

Toàn bộ vách tường trong phủ đều được quét vôi vàng, trên tường vẽ hoa văn sinh động như thật.

Vôi được chia ba màu: vàng, đỏ, xanh lá, quan lục phẩm trở lên dùng vôi đỏ, dưới lục phẩm và bá tánh bình thường chỉ có thể dùng vôi xanh, màu vàng là quý nhất, chỉ cần nhìn màu vôi trên tường, cũng biết thân phận chủ nhân trong phủ, không phải quan lại mà là người trong hoàng thất.

"Ân sư về triều, học trò còn chưa đến phủ bái phỏng, ta ở đây xin bồi tội trước với ân sư." Lý Thiếu Hoài tự tay dâng lên một ly trà: "Thật sự là việc ở Tam nha quá bận không thể thoát thân, mong rằng ân sư thông cảm."

Khấu Chuẩn nhận lấy ly trà ấm của Lý Thiếu Hoài, nhấp một ngụm: "Ta là người ngay thẳng, không thích quanh co." Bèn buông ly trà xuống ngẩng đầu hỏi: "Ngươi là người ta nhìn trúng, là một hạt giống tốt, sao lại đi nhầm đường rồi?"

Lý Thiếu Hoài nhàn nhạt cười, hỏi ngược lại: "Vậy ân sư cho rằng, đường nào mới là đường đúng?"

"Phụ tử, quân thần, phu thê, đây chính là tam cương. Một quốc gia chỉ có một quân, chuyện trong thiên hạ, đương nhiên phải do quân quyết, mà không phải nghe lời một người phụ nữ, chẳng những là phụ nữ, mà còn sủng tín nịnh thần, ngươi đã viết thư khuyên ta, chẳng lẽ còn không rõ con người của Đinh Vị và Vương Khâm Nhược sao?"

"Năm đó là ta bị che mắt mới đề bạt hắn, ta giúp ngươi đi thi là vì bá tánh Đại Tống, kết quả ngươi.... lại đi cầu hôn công chúa trên Quỳnh Lâm Yến?" Lại hỏi: "Ngươi nhập sĩ, rốt cuộc là vì cái gì? Ta không tin bọn họ nói ngươi là vì công chúa!"

"Chỉ sợ học trò phải làm ân sư thất vọng rồi." Lý Thiếu Hoài thẳng lưng, không chút do dự nói: "Ngay từ đầu, ta chính là vì công chúa mới mặc vào bộ công phục này."

Người chất vấn đột nhiên giận mắng: "Ngươi đặt bá tánh thiên hạ ở đâu?"

"Ta nhập sĩ sơ tâm là vì công chúa, nhưng điều này cũng sẽ không gây cản trở ta tạo phúc cho bá tánh."

"Công chúa là con của Hoàng Hậu, ngươi làm vậy, là muốn giúp hậu cung, làm trái với quy tắc mà Thái Tổ định ra sao?"

Lý Thiếu Hoài khom người chắp tay: "Người ta phụ tá, là Thái Tử."

- -- Hết chương 139 ---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận