Mùa thu năm Thiên Hi thứ hai.
Bên đình hóng gió của Chính sự đường có một cái lu chứa đầy nước, xung quanh rụng đầy lá khô, lúc rảnh rỗi các quan viên ở Trung Thư Tỉnh thường tụ tập ở đây ngâm thơ đối câu.
"Khấu Tướng xuất thân dòng dõi thư hương, tài hoa hơn người, không bằng ra một vế đối đi."
Người qua nửa trăm vuốt chòm râu hoa râm, nhìn quanh, thấy lu nước bởi vì chứa đầy nước mà chiết xạ ra ánh sáng hắt vào mắt hắn, vì thế đọc: "Thủy để nhật vi thiên thượng nhật.*"
(*Tạm dịch: Dưới đáy nước là bầu trời bên trên.)
Các quan viên khác của Trung Thư Tỉnh đều sững sờ, sôi nổi cúi đầu nghĩ câu đối.
"Khấu Tướng, Dương Nội Hàn có việc cầu kiến." Quan viên mặc áo xanh lui về sau vài bước, Dương Ức cầm tấu chương đi về phía trước.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh đã có người lên tiếng nói: "Dương Nội Hàn tài hoa xuất chúng, chi bằng đến đối câu này của Khấu Tướng đi."
"Thủy để nhật vi thiên thượng nhật." Mọi người hứng thú bừng bừng đồng loạt nhìn về phía Dương Ức.
Đã vậy, nếu hắn không đối sợ là phải chậm trễ một lúc lâu, bèn ngửa cổ nhìn người mặc công phục tím nói: "Nhãn trung nhân thị diện tiền nhân.*"
(Tạm dịch: Người trong mắt là người trước mặt.)
"Diệu a!"
"Không hổ là Dương Nội Hàn, quả là tuyệt diệu!" Mọi người chỉ cảm thấy vế đối này tinh tế, nhưng không biết hàm nghĩa bên trong.
Khấu Chuẩn chậm rãi đứng lên, nói: "Hôm nay chỉ nói đến đây, các vị về làm việc trước đi."
Thấy Tể Tướng đã đứng lên, các quan viên cũng đứng dậy, khom người đáp: "Vâng."
Dương Ức trình một xấp sổ con lên, nói: "Đây là tấu chương mà Quan gia phê cho Hàn Lâm Viện hôm nay."
"Những thứ đều là Thánh nhân phê duyệt thay Quan gia, trước đây Thánh nhân ở bên cạnh đề nghị cũng thôi đi, bây giờ còn viết lên cả tấu chương, chẳng phải là đi quá giới hạn?"
Thấy Tể Tướng trầm tư, Dương Ức lại nói: "Hôm nay Quan gia đi ngang qua Tư Thiện Đường, thấy Thái Tử nghiêm túc đọc sách, Lý phó tướng hỏi đều có thể trả lời, rất có phong phạm trữ quân."
Nhắc tới Thái Tử, không lâu trước đây Khấu Chuẩn còn đến Tư Thiện Đường thăm hắn. Thái Tử hiếu thuận, lại chiêu hiền đãi sĩ, sau này nếu lên cầm quyền, hẳn là có thể khôi phục thái bình cho triều đình, vì thế nói: "Thái Tử đã lớn rồi, hiện giờ cũng nên tiếp xúc chuyện triều chính, học tập xử lý quốc gia đại sự."
"Vậy những sổ con của Hàn Lâm này?"
"Kinh đô là vùng trọng điểm, Tiền Hoài Diễn và Đinh Vị cấu kết, không phải người hiền, sao có thể xứng với trọng trách, ngươi soạn một phần chiếu thư bổ nhiệm khác, ta đi tìm Quan gia."
——————————
Khôn Ninh Điện.
"Khấu Chuẩn và Lý Địch đều bác bỏ tấu chương của ngài, sai Dương Ức soạn thảo một tấu chương khác dâng lên Quan gia. Qua gia đã đồng ý chọn Lữ Giản Di làm Hình Bộ lang trung Quyền Khai Phong Phủ."
Cây Hải Đường ngoài điện cành lá xanh um, Lưu Nga cầm kéo cắt bỏ cành non bò lan ra khỏi bồn, nói: "Không phải trước giờ ông ấy đều như vậy sao, trong số các vị ở Hàn Lâm, chỉ có Dương Đại Niên dám ngỗ nghịch ý chỉ của ta. Nhưng Lữ Giản Di... không phải phò mã từng nói hắn 'liêm khiết' sao? Kết quả cũng không quá tệ, hắn xuất thân sĩ hoạn, so với Lý Địch cương trực hắn càng hiểu được biến báo trong triều đình. Nếu thật sự là người tài, dùng cũng không sao." Người từng được Hứa Quốc công và Lý Thiếu Hoài đề cử này đã khiến nàng chú ý.
"Thánh nhân, nô tài cho rằng, quyền lực của Tả Tướng nếu không có người kiềm chế, thật sự là quá lớn, với bụng dạ hẹp hòi của Khấu Chuẩn, chỉ sợ sau này phụ tá thiếu chủ sẽ phế bỏ hậu cung."
Lưu Nga ném cây kéo trong tay vào chiếc hộp Lôi Duẫn Cung cầm: "Từ khi nào, ngươi lén lút qua lại với Đinh Vị?"
Bị chủ nhân nói trúng tim đen, người nọ bùm một tiếng quỳ xuống đất, chắp tay run run nói: "Thánh nhân tha mạng."
Nữ quan bưng một chậu nước sạch đến, Lưu Nga rửa tay, liếc hắn một cái: "Hừ, nghĩ trước đây qua lại giữa hai cung, giao du với hắn cũng là chuyện hợp tình hợp lý."
"Là nô tài hồ đồ."
"Đứng lên đi, ra cung một chuyến đến phủ phò mã, gọi Huệ Ninh đến đây."
"Tuân lệnh." Lôi Duẫn Cung dập đầu.
Cấm cung là do Hoàng thành tư và Điện tiền tư thay phiên canh gác. Hoàng thành tư do Ngũ quan chỉ huy quản lý tổng cộng 3.000 người, quan sai việc* 5.000 người, quản lý việc ra vào cấm cung và kinh thành. Túc vệ của Hoàng đế, là hộ vệ bên người Hoàng đế, luận mức độ thân cận, còn hơn cả Điện tiền tư. Hoàng thành tư lại là quân tuần tra, đóng vai trò như thám tử giám sát toàn bộ kinh thành.
(*Nguyên văn 亲事官: Chỉ người làm các công việc cụ thể được giao trong bộ máy nhà nước, ngụ ý là chó săn của hoàng đế. Nguồn: neyvidieu.wordpress.com)
"Quan gia đột nhiên bổ sung binh lính cho Hoàng thành tư, cho quân tuần tra thường xuyên trong triều, kinh thành, phủ đệ của các quan viên, thậm chí nhà bá tánh. Trong điện lại chỉ cho người của Hoàng thành tư canh gác. Lòng đa nghi như vậy, sớm hay muộn gì thành Đông Kinh cũng có biến."
"Quan gia đã không phải Quan gia của ngày xưa, cũng không phải cha của ngày xưa." Dưới quyền lợi, tình thân càng thêm yếu ớt.
Rơi vào đường cùng, chỉ phải ép sát từng bước: "Ta không tiện vào hậu cung, nhưng sẽ có lúc Thánh nhân triệu nàng vào. Nàng nhắc nhở Thánh nhân, chú ý Chu Hoài Chính bên cạnh Quan gia."
"Nàng cho rằng người gây mâu thuẫn giữa hai cũng là Chu Hoài Chính?"
Lý Thiếu Hoài gật đầu.
"Nhưng từ nhỏ Chu Hoài Chính đã đi theo phụng dưỡng Quan gia, đối với Quan gia rất trung thành và tận tâm, Quan gia còn gọi ông ấy là Chu ca ca, vì sao..."
"Nguyên Trinh nàng nghĩ sai rồi, con người càng trung thành với chính mình. Một đời vua một đời thần, Chu Hoài Chính đã nhìn ra sức khoẻ Quan gia ngày càng sa sút, trước mắt bên cạnh Thánh nhân có Lôi Duẫn Cung, lúc trước lại từng sủng tín Đinh Vị, mà trước nay ông ấy và Đinh Vị bất hoà, cho nên lo lắng sau khi Thánh nhân cầm quyền sẽ bị vắng vẻ. Một nội thị hầu hạ bên người thiên tử nhận hết vinh hoa phú quý sao lại cam tâm mất đi toàn bộ. Nghĩ nghiêm trọng một chút, có lẽ ông ấy còn cảm thấy tánh mạng của mình sẽ khó giữ được."
Triệu Uyển Như cúi đầu, kiếp trước hậu cung quyền thế ngập trời, làm nàng vẫn luôn xem nhẹ lòng người hèn mọn: "Thật ra, ta vẫn luôn cảm thấy Chu Hoài Chính không đơn giản."
Lý Thiếu Hoài ôm nàng vào lòng: "Thật trùng hợp, lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy ta cũng cảm thấy như vậy."
"Công chúa, phò mã, người trong cung tới, nói là Thánh nhân triệu kiến công chúa."
Hai người nhìn nhau, quả nhiên Thánh nhân triệu kiến công chúa.
Triệu Uyển Như mang theo con gái vào cung, lúc đi qua Thuỳ Củng Môn tình cờ gặp được Thừa Tướng đang đến Phúc Ninh Điện gặp Hoàng đế.
Quân thần nhìn nhau, chỉ dùng tay chào hỏi, không nói với nhau lời nào. Lý Lạc Ương ngẩng đầu nhìn Khấu Chuẩn đang chắp tay: "Khấu ông ông muốn đến gặp ông ông của con sao?"
Khấu Chuẩn thấy tiểu công chúa đang nắm tay Huệ Ninh công chúa bên cạnh không khỏi sửng sốt, giống, thật sự quá giống, quả thực giống Lý Thiếu Hoài khi còn bé như đúc: "Đúng vậy."
"Sau Thuỳ Củng Điện là hậu cung, ông ông ở Phúc Ninh Điện, ngay cả cha con cũng không thể tuỳ tiện tiến vào, sao Khấu ông ông có thể vào được?"
Câu này của tiểu công chúa làm Khấu Chuẩn giật mình: "Chuyện này..."
"Ương Nhi." Triệu Uyển Như nhẹ nhàng kéo tay con gái: "Là con ta không hiểu chuyện, mong Khấu Tướng chớ trách."
"Sao có thể, là lão thần lớn tuổi hồ đồ, lúc này đã quên quy củ, thật sự không nên."
Khấu Chuẩn đi rồi, Lý Lạc Ương mới kéo tay mẫu thân nói: "Vì sao mẫu thân không cho con nói, trước đây lúc Vương ông ông tìm cha đều cười..."
Triệu Uyển Như cưng chiều xoa tóc đẹp của con gái: "Ương Nhi, con phải biết người có mặt trước mặt sau, sau lớp vỏ bọc bên ngoài mới là lòng người, lớp vỏ bọc bên ngoài có thể nhìn thấy, nhưng lòng người lại khó mà nhìn thấu."
Lý Lạc Ương giơ bàn tay non nớt lên sờ gáy, hỏi: "Vậy vừa rồi con nói thẳng, có đúng không?"
Triệu Uyển Như thấy vậy cười vỗ vỗ đầu con gái nói: "Đúng nha."
Đứa nhỏ này chỉ đơn giản là không thích người quá kiêu ngạo, về phần tranh đấu trên triều, rõ ràng không biết gì cả.
Vào Khôn Ninh Điện, Lưu Nga trước tiên ôm cháu gái thân mật một phen, sau đó mới sai nội thị đưa nàng đến phòng bếp lấy điểm tâm.
"Lần này mẫu thân gọi ta tới là bởi vì chuyện của Khấu Chuẩn sao? Lại không tiện tìm quan nhân."
"Không ai hiểu con hơn mẹ." Lưu Nga kéo nàng ngồi xuống.
Triệu Uyển Như nói: "Khấu Chuẩn phản đối là do Đinh Vị chuyên quyền."
"Nhưng trên danh nghĩa, Đinh Vị vẫn là người của ta, đánh cho cũng phải nhìn mặt chủ nhân, hắn phản đối Đinh Vị chuyên quyền, thật ra là phản đối ta tham gia vào chính sự mà thôi."
"Nếu mẫu thân hoàn toàn bỏ Đinh Vị không dùng, có lẽ sẽ tốt hơn một chút thì sao? Dù sao Khấu Chuẩn cũng là ân sư của quan nhân, không đến mức tuyệt tình như thế."
"Sao ngươi lại hồ đồ rồi. Hắn trở nên nhẫn tâm, ngươi lại biến nhân từ."
"Có lẽ là từ khi có Ương Nhi, quá mong mỏi được bình yên đi."
"Ta là mẫu thân của Thái Tử, Thái Tử còn nhỏ. Một ngày còn có ta, là một ngày bọn họ cảm thấy bất an. Cái chết của Câu Dặc phu nhân*, không thể không khiến người suy nghĩ sâu xa." Lưu Nga thở dài một hơi, thấm thía nói một câu: "Chờ dẹp sạch bọn nịnh thần cuối cùng này, ta sẽ trả lại thái bình cho các ngươi và bá tánh thiên hạ."
(*Câu Dặc phu nhân: (趙婕妤, 113 TCN - 88 TCN), hưu xưng Câu Dặc phu nhân (钩弋夫人), sủng phi của Hán Vũ Đế, tư sắc diễm lệ, xưng làm Đại mỹ nhân, trẻ tuổi và ngây thơ. Truyền thuyết về cái chết của bà rất nổi tiếng trong lịch sử. Tương truyền khi đó, Hán Vũ Đế tuổi đã cao, chỉ định con út Lưu Phất Lăng làm. Lo sợ việc Thái tử kế vị còn quá nhỏ tuổi, [Tử ấu mẫu tráng; 子幼母壯]; mà Triệu Tiệp dư còn trẻ sẽ làm, lâm triều xưng chế như trước kia, nên Hán Vũ Đế đã ra lệnh xử tử bà.)
Triệu Uyển Như gật đầu: "Mẫu thân, quan nhân nhờ ta chuyển lời nhắc ngài phải đặc biệt chú ý Chu Hoài Chính."
"Ta biết, Chu Hoài Chính ở bên cạnh Quan gia 50 năm, sớm đã hiểu tận gốc rễ, làm quan nội thị hai mươi năm, nhúng chàm Hoàng thành tư, ý của Phúc Ninh Điện, hơn phân nửa là từ ông ta mà ra."
Nghe mẫu thân nói, Triệu Uyển Như cúi đầu: "Từ trước đến nay ta chưa bao giờ chú ý ông ấy, chỉ xem ông ấy như một hoạn quan bình thường."
"Đừng xem thường những người thân phận hèn mọn, huống hồ Chu Hoài Chính còn là thái giám bên cạnh quân vương."
Bên trong Nội Thị Tỉnh có đến mấy ngàn hoạn quan, nhưng hoạn quan được phong quan lại không bao nhiêu. Chu Hoài Chính làm đến chức Chiêu tuyên sử, quản lý việc lớn việc nhỏ trong Phúc Ninh Điện nhiều năm nay, sớm đã thông thấu Nội Thị Tỉnh.
"Con đê ngàn dặm, sụp vì tổ kiến. Căn phòng trăm thước, cháy vì khói phát ra từ khe hở."
"Con hiểu rồi." Hoá ra Thánh nhân đã sớm đề phòng, suy nghĩ còn thấu đáo hơn cả các nàng.
Khấu Chuẩn bấc đắc dĩ vòng trở về, nhờ quan nội thị thông truyền mới dám vào Phúc Ninh Điện gặp Hoàng đế.
Trước khi đóng cửa cung, biết được Huệ Ninh công chúa sẽ ngủ lại trong cung, mà hôm nay lại trùng hợp Tam nha có chuyện quan trọng không thể thoát thân, hắn liền lệnh cho xa phu của tướng phủ đánh xe đến phủ phò mã.
"Công chúa điện hạ cũng thật lợi hại, không chỉ có thể nhìn thấu lòng người, mà còn đùa bỡn một quyền thần trong lòng bàn tay, là muốn giúp hậu cung, một tay che trời sao?"
Triệu Uyển Như bình thản, không chút hoang mang uống trà: "Khấu Tướng sai rồi."
"Hừ!"
"Lòng người nếu đóng lại, sao có thể nhìn thấu?" Ý ngoài lời là, lòng của Lý Thiếu Hoài vốn đã mở rộng với nàng, mà không phải nàng nhìn thấu.
Điều này cũng đồng nghĩa với, tất cả mọi chuyện, đều là cam tâm tình nguyện.
Khấu Chuẩn phất tay áo đứng dậy: "Công chúa là trưởng nữ của Quan gia, trên người chảy dòng máu của hoàng thất, làm vậy, là muốn đặt cơ nghiệp tổ tông ở nơi nào?"
"Nếu Uyển Như nhớ không lầm, năm xưa Đinh Vị là do Khấu Tướng ngài một tay đề bạt lên, còn ta, khi đó vẫn chưa là đích nữ, mẫu thân ta ẩn nhẫn ở hậu cung mấy năm, đều là do ngài vẫn luôn phản đối lập hậu." Chợt sắc mặt lạnh như băng: "Thử hỏi, Khấu Tướng là một thần tử khác họ, cớ gì muốn nhúng tay vào việc riêng trong nhà ta?"
"..."
Tiểu cô nương nhanh mồm dẻo miệng, vẫn cao ngạo như mọi khi: "Công chúa vẫn như trước đây."
Triệu Uyển Như híp mắt: "Khấu Tướng một lòng vì nước, mọi người đều biết, nhưng trong đó thật sự không có chút tư tâm nào sao?" Nàng lạnh lùng nói: "Người đời đều cầu một chữ lợi, lợi có thể là vì nước, vì bá tánh, vì quốc gia, nhưng trước sau đều không thể vứt bỏ bản thân."
"Không sai, thần là có tư tâm, nhưng không phải bị lợi ích làm mê muội tâm can* như Đinh Vị. Trên đời này ai đúng ai sai, nếu công chúa không nhìn thấy, sau này thần, sẽ tự cho công chúa thấy." Dứt lời liền phất áo rời đi.
(*Nguyên văn: lợi dục huân tâm/利欲熏心: vàng đỏ nhọ lòng son; hám lợi đen lòng; tiền bạc, lợi ích làm mê muội tâm can.)
- -- Hết chương 140 ---