Phủ Giang Ninh.
"Đông Kinh mật báo." Ảnh vệ trình mật thư lên liền xoay người biến mất.
Thành Đông Kinh phát sinh binh biến và tin thăng quan tiến chức của Đinh phủ khiến Đinh Thiệu Đức vừa lo lắng vừa sợ hãi, run rẩy thiêu huỷ tờ giấy trong tay.
Sau đó lại mơ màng hồ đồ xử lý vài chuyện vụn vặt ở Giang Ninh phủ, mãi đến tối muộn mới về nhà.
Triệu Tĩnh Xu đang cầm thịt khô trêu mèo bên cột đá treo đèn lồng trong viện. Đinh Thiệu Đức cởi mũ quan, chậm rãi bước vào viện, cuối cùng đứng cách nàng vài bước xa, yên lặng nhìn một người một mèo cười nói vui vẻ.
Triệu Tĩnh Xu không để ý tới nàng, vẫn tiếp tục trêu mèo, Ngàn Ngưng đứng ở giữa, nhìn cô gia lại liếc cô nương, chợt đến gần ngồi xổm xuống: "Mi Sương ngươi đã béo lắm rồi, không được ăn thêm nữa." Nhẹ nhàng kéo góc áo Triệu Tĩnh Xu nhắc nhở, liền ôm Mi Sương đi.
"Công..."
"Đã rất nhiều năm không thấy được vẻ mặt này của ngươi."
Đinh Thiệu Đức chớp chớp mắt: "Mấy năm nay theo ta bôn ba khắp nơi, vất vả."
Triệu Tĩnh Xu đứng thẳng dậy, xoay người chậm rãi tới gần nàng: "Cho nên?"
"Quý Hoằng vô đức, thân thể gầy yếu, không thể có con nối dõi, đã trình tấu chương cho thiên tử, thỉnh cầu hoà li!"
- -- Chát! ----
Nàng vừa dứt lời liền nghênh đón một cái tát vang dội, gương mặt sạch sẽ trắng nõn nhanh chóng hiện lên năm ngón tay.
"Lời này ngươi cũng dám nói ra?"
Tay trái rũ xuống bên hông siết chặt: "Điện hạ còn không thấy rõ lòng mình, đã như không đạt được, vậy thần cũng không hy vọng xa vời gì hơn."
Triệu Tĩnh Xu lại bắt đầu không hiểu được nàng, rốt cuộc là tại sao, nàng muốn hỏi nhưng không thể, rồi lại cực kỳ chán ghét lý do này của nàng, vì thế lạnh mặt, cười khảy nói: "Được, vậy thì hoà li." Lại trào phúng nói: "Ta thành hôn với ngươi, chẳng qua là gặp dịp thì chơi, là vì thoát khỏi ràng buộc của đại nội, là ta lợi dụng ngươi thôi." Tiếp tục châm chọc: "Cái gì mà phu thê, ta và ngươi đều là nữ tử, sao có thể là thật."
Nếu những lời trước đó chỉ làm Đinh Thiệu Đức cảm thấy đau lòng, vậy thì những lời sau chẳng khác gì một cây dao, từng nhát từng nhát cứa vào lòng nàng, cho dù nàng biết đây chỉ là lời nói trong lúc tức giận.
"Khi nào điện hạ muốn về kinh thì sai Tiểu Lục Tử đến báo cho ta, ta sẽ chuẩn bị xe ngựa."
"Không cần, nếu ngươi đã bức thiết muốn đuổi ta đi như vậy, thì sao ta phải ở đây dù chỉ một khắc để tự chuốc khó chịu chứ. Huồng hồ ta đã ở đây đủ rồi, đã sớm phiền chán, cũng không phiền Đinh tri phủ đưa tiễn."
"..."
Sắc trời ảm đạm, mà nàng lại không thể bước lên an ủi công chúa dù chỉ một lời. Nhìn bóng nàng rời đi, Đinh Thiệu Đức như bị nghẹn ở hầu, hốc mắt đỏ bừng đã chứa đầy nước, rồi lại không dám dễ dàng chảy ra. "Điện hạ à, Đinh gia tai hoạ ngập đầu, đây là việc mà nàng không thể gánh chịu, ta cũng sẽ không để nàng bị liên luỵ vào!"
Thành Đông Kinh.
Sáng sớm hôm sau, Chu Hoài Chính và toàn bộ vây cánh đều bị bắt giam vào ngục. Trong và ngoài cung đều tìm được chiếu thư tuyên bố thoái vị và chiếu thư bổ nhiệm tân hoàng chuẩn bị cho cuộc binh biến hôm nay. Hoàng đế bệnh nặng tự mình đến nhà lao chất vấn, Chu Hoài Chính thẳng thắng thừa nhận.
Triệu Hằng có nằm mơ cũng không ngờ, người thân cận nhất bên cạnh mình, lại vì lợi ích bản thân mà mưu đồ binh biến muốn ép mình thoái vị: "Ngươi... là người hầu hạ Trẫm lâu nhất. Từ nhỏ Trẫm và đã cùng ngươi lớn lên, xem ngươi như anh ruột của mình, ban cho ngươi vinh dự, địa vị mà tất cả hoạn thần đều không thể đạt được, thậm chí Trẫm còn ban phủ riêng cho ngươi, cho phép ngươi thành hôn, ngươi..."
"Là lão nô nhất thời hồ đồ, xin Quan gia thứ tội, niệm tình... niệm tình lão thần hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, xin tha cho lão nô một mạng!" Mưu đồ binh biến bị tố giác, lúc cấm quân bao vây phủ đệ, Chu Hoài Chính vẫn cực kỳ bình tĩnh giằng co với cấm quân.
Cho rằng chính mình có giao tình nhiều năm với Hoàng đế, lại dựa trên sự hiểu biết của mình với Hoàng đế, cảm thấy Triệu Tam Lang sẽ tha cho mình một mạng.
Chỉ là hắn đã xem nhẹ một chuyện, lúc đó Triệu Tam Lang, là Triệu Nguyên Hưu của Hàn Vương Phủ, còn người hiện giờ, là Hoàng đế Đại Tống Triệu Hằng. Huống hồ ai có thể chịu được bị phản bội, chuyện này còn liên quan đến Thái Tử, Hoàng đế thậm chí còn có ý muốn phế bỏ Thái Tử.
Sắc mặt Hoàng đế đã tái nhợt, cặp môi trắng bệch run lên, nhất thời không biết nên nói gì. Nhìn ông lão trong tù đã cởi áo tím, tóc trên đầu rối tung, cuối cùng hắn lộ ra một ánh mắt lạnh nhạt và kiên quyết, phất ống tay áo màu vàng.
Hành lang trong nhà tù của Hoàng thành tư cực kỳ âm trầm, đèn dầu loe loét. Chỉ thấy Hoàng đế mặc hoàng bào, thân mình gầy ốm, giống như thất thần bước ra khỏi thiên lao, bằng giọng yếu ớt run rẩy mà lại vang vọng khắp đại lao, nói: "Tước chức quan, tịch thu gian sản, đem ra ngọ môn, trảm lập quyết, để rửa sạch lời đồn!"
Các cấm quân và đại thần đi theo sửng sốt, sôi nổi nhìn nhau, mới giật mình đáp: "Vâng."
Chu Hoài Chính bị trảm, tướng quân tâm phúc của Khấu Chuẩn Chu Năng, mượn cớ Hoàng đế ngu ngốc phát động phản loạn, cơ hồ cùng lúc đó, thành Đông Kinh cũng đã có phòng bị.
Điện tiền tư điều kỵ binh tinh nhuệ ra khỏi thành trấn áp, không để chiến hoả lan tràn đến Đông Kinh, chưa đến nửa ngày phản binh đã bị trấn áp, chủ tướng Chu Năng binh bại tự sát.
Lần phản loạn này không chỉ xảy ra biến cố trong triều, mà bên ngoài còn có người dấy binh tạo phản, hơn nữa tạo phản lại là người của cựu tướng, vì vậy mười một lão thần bao gồm Chu Hoài Chính đều bị hạch tội tru vi. Khấu Chuẩn ngồi yên trong nhà cũng bị liên luỵ, đồng thời càng khơi dậy ý muốn phế Thái Tử của Triệu Hằng.
Lưu Hoàng Hậu mượn cơ hội này, đầu tiên là tước danh hiệu Quốc Công của Khấu Chuẩn, sau biếm đến Tương Châu, lại biếm đến An Châu, cuối cùng dời đến Đạo Châu, vĩnh viễn rời khỏi kinh thành.
Lý Thiếu Hoài vội vàng đến Lý phủ để bàn chuyện phế Thái Tử, đồng thời lại sợ Lý Địch bị liên luỵ vào: "Lần này Chu Hoài Chính mưu đồ binh biến, mục đích là giúp Thái Tử đăng cơ. Thái Tử ở Đông Cung không hay biết gì, lại bị ông ta liên luỵ. Huynh là Tả Tướng, lại là sư phó của Thái Tử, nên khuyên bảo Quan gia."
"Đang là lúc đầu sóng ngọn gió, huynh chỉ cần giữ được Thái Tử, những chuyện khác, cũng đừng nhắc đến. Triều đình hôm nay gió thổi mây phun, việc cấp bách hiện giờ là phải tự bảo vệ mình!"
Lý Địch nhìn người đệ đệ ngày xưa bây giờ đã trở nên có chút xa lạ, làm hắn cũng nhận không ra: "Ta vẫn luôn cho rằng, đệ và ta là giống nhau." Lại nghiêm mặt nói: "Thánh nhân từng có sai, vì sao không thể nói?"
"Huynh chỉ thấy được bề nổi, sao lại không tin?"
"Đệ là con rể của Thánh nhân, ta không phải!"
"Thái Tử không mắc sai lầm gì, đương nhiên ta sẽ bảo vệ hắn, nhưng muốn ta cộng sự với tên gian thần Đinh Vị, tuyệt không có khả năng. Thánh nhân trừ Khấu tướng, chẳng lẽ không có tư tâm sao?"
"Trong thiên hạ này quá nhiều người có tư tâm, huynh và đệ đều có, nhưng lòng người khó bỏ, chi bằng nhẹ tay."
"Hai chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhưng từ khi đệ nhập sĩ cưới vợ, đã không còn là Lý Thiếu Hoài ngày xưa mà ta biết." Điều mà Lý Địch không ngờ tới chính là, Lý Thiếu Hoài càng thăng tiến nắm giữ quyền to càng qua lại gần gũi với hậu cung, trợ Trụ vi ngược.
"Tuy ta làm việc cho Thánh nhân, nhưng không cùng đường với Đinh Vị. Huynh có thể nhìn thấu Đinh Vị, lại chưa bao giờ nghĩ cho hoàn cảnh của Thánh nhân. Nữ tử một mình ở hậu cung, còn gian nan hơn ở hậu trạch nhà huynh nhiều."
"Thánh nhân là Hoàng Hậu, là mẫu nghi thiên hạ, hưởng thụ bá tánh cung phụng, được vinh hoa cả đời, sống yên ổn ở hậu cung, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Hiện giờ còn muốn nhúng tay vào triều đình, nhúng chàm triều chính!"
Ý là, nữ nhân nên an phận trong nhà. Lý Thiếu Hoài đứng dậy, đột nhiên trợn mắt hỏi: "Dựa vào cái gì?"
Con ngươi trợn to làm Lý Địch ngẩn ra: "Đệ..."
"Các ngươi chỉ biết Võ Tắc Thiên là tội nhân của Lý gia, mà không nhìn thấy công lao của bà. Không phải các ngươi không nhìn thấy, mà là các ngươi giả mù, đã vậy, ta không còn gì để nói!" Lý Thiếu Hoài ném ra một câu tức giận bất bình, không đợi Lý Địch đáp lời, liền phất tay áo rời đi.
Lý Địch trầm ngâm lời Lý Thiếu Hoài nói, thở dài một hơi, gọi người hầu nói: "Chuẩn bị ngựa, lập tức vào cung!"
Cửa cung đột nhiên mở ra vào đêm khuya. Triệu Hằng đã mất ngủ liên tiếp mấy đêm, là sợ đi vào giấc ngủ sẽ mơ thấy những chuyện đáng sợ.
"Đêm khuya khanh vào cung là có chuyện gì?"
"Là thần nghe nói ngày mai thượng triều bệ hạ sẽ phế Thái Tử?"
"Ngươi..." Triệu Hằng chỉ vào Lý Địch: "Việc này Thánh nhân cũng không biết, làm sao ngươi biết?"
"Thánh nhân ở hậu cung, còn thần ở Chính sự đường."
Triệu Hằng hạ bàn tay già nua nhăn nheo xuống, thong thả đi từng bước một tới bàn làm việc, muốn vươn tay hỏi người bên cạnh, mới phát hiện thái giám chưởng sự bên cạnh đã đổi người.
Vì thế phất tay đuổi tất cả nội thị trong điện ra: "Đúng vậy, nếu không có Thải Tử, Trẫm sẽ không mất nhiều người như vậy!"
Lý Địch ngẩng đầu nhìn ông lão tóc bạc trắng có phần xộc xệch trước mắt: "Thần tử muốn phản nghịch đó là vấn đề của triều đình. Thái Tử còn nhỏ, thì liên quan gì đến Thái Tử?"
"Hắn mang thân phận trữ quân trong người, đối với Trẫm, chẳng lẽ không phải là uy hiếp sao?"
Lý Địch tiến lên một bước, tranh luận nói: "Xin hỏi bệ hạ hiện giờ có bao nhiêu con trai, mà lại muốn phế trữ quân?"
Một lời đánh thức người trong mộng. Nếu phế Thái Tử, sẽ không còn ai nối nghiệp. Muốn lập một trữ quân khác cũng chỉ có thể chọn người trong tộc, nhưng dù là cùng huyết thống, thì so với con ruột vẫn kém hơn một chút, đợi sau khi mình trăm năm, con của người khác lên kế thừa ngôi vị Hoàng đế, ai có thể đảm bảo tân đế sẽ đối xử thế nào với hậu cung, gia quyến của tiên hoàng. Nghĩ đến đây, Hoàng đế không khỏi cười giễu: "Là Trẫm già rồi nên hồ đồ, suýt chút nữa đã quên, ta vốn là kẻ phúc mỏng."
"Bệ hạ, trong triều hiện giờ đã không còn người chính trực. Tào Lợi Dụng tuy có công bình loạn, nhưng cũng như Đinh Vị đều là kẻ tiểu nhân, không thể phụ tá Thái Tử."
Triệu Hằng híp mắt lại, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Việc này Trẫm tự có tính toán, khanh về nghỉ ngơi trước đi."
"Bệ hạ!"
"Người đâu, tiễn Thừa Tướng ra cung."
Lý Địch ra cung, sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, Triệu Hằng bí mật triệu Tào Lợi Dụng vào cung dò hỏi.
Vị Hoàng đế tuổi già ngồi nghiêm chỉnh trên long ỷ, vẻ uy nghiêm năm đó không hề suy giảm. Hắn nhìn chằm chằm vị lão thần đêm khuya vào cung yết kiến ướt chừng mười lăm phút.
Người bị nhìn chằm chằm có chút hoảng hốt, chung quy là nhịn không được ngẩng đầu lên, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mặt Hoàng đế, chỉ xa xa nhìn làn váy dưới chân thiên tử, thử hỏi: "Bệ hạ?"
"Khanh cảm thấy Đinh Hữu tướng thế nào?"
"..."
Trong lòng Tào Lợi Dụng cả kinh, đầu óc xoay chuyển nghĩ, trước đây Khấu Chuẩn thỉnh Thái Tử giám quốc chứng tỏ Hoàng đế đã phát hiện ra gì đó, bèn nhìn hốt trả lời: "Hữu tướng ở địa phương có thể không dùng binh khí mà vẫn trấn an được người dân vùng biên giới. Người Liêu xâm phạm Tống ta, Hữu tướng đã khéo léo vượt sông Hoàng Hà, cơ trí đánh lùi quân địch. Ở Tam Tư miễn giảm thuế má, chỉnh đốn trật tự kinh tế, còn xây dựng Ngọc Thanh Chiêu Ứng Cung. Những việc này đủ để chứng minh tài năng của Hữu tướng." Thấy Hoàng đế trầm mặc không nói, hắn lại nói: "Nhưng những việc làm sau đó, quả thật là hành vi của tiểu nhân, không nên."
"Vậy khanh cho rằng, Tả tướng thế nào?"
"Lý Địch... Liễu Khai từng khen Tả tướng là một nhân tài, hiện giờ xác thật, chẳng qua con người Tả tướng quá mức cương liệt."
"Vừa rồi Lý Địch đến gặp Trẫm, nói khanh và Đinh Vị là cùng một loại người!"
Tào Lợi Dụng ngẩng đầu, mặc dù Hoàng đế không nói thẳng, nhưng từ miệng Lý Địch nói ra, chắc chắn không phải chuyện tốt gì, vì thế biện hộ cho mình nói: "Chỉ dựa vào một bài văn mà đã được bệ hạ tán thưởng, thần không bằng Tả tướng, nhưng xét về mạo hiểm tánh mạng xông vào trận địa quân địch, Tả tướng chắc chắn không bằng thần."
Hoàng đế vẫn ngồi trên long ỷ không nhúc nhích, ngay cả mắt cũng không chớp, một lát sau, mới trầm giọng nói: "Trẫm biết các ngươi đều là người của Thánh nhân, Trẫm cũng biết triều đình của Trẫm đã sớm nội bộ lục đục."
Hoàng đế nói trắng ra làm hắn sợ tới mức chân mềm quỳ xuống: "Bệ hạ!"
"Đạo lý trong đó Trẫm đều hiểu, Trẫm không trách các ngươi. Trẫm già rồi, đến lúc phải nghỉ ngơi." Hoàng đế cố hết sức đứng dậy, đỡ gậy, phất tay nói: "Lui ra đi."
Tào Lợi Dụng muốn hỏi gì đó, nhưng lại không dám, đành phải đứng lên lùi về sau: "Vâng."
So với Đinh Vị và Tào Lợi Dụng, điều khiến Hoàng đế càng lo lắng hiện giờ là một người quyền cao chức trọng khác. Lưu Nga là thê tử hắn hơn ba mươi năm, hắn biết rõ con người nàng, nhưng Lý Thiếu Hoài thì sao?
Nhìn chiếu thư phế Thái Tử, tay hắn run run cầm bút.
Còn chưa đặt bút, ngoài điện lại có người thông truyền: "Thánh thượng, Thẩm tiệp dư cầu kiến."
Sáng sớm hôm sau, Lý Địch đứng ra giải oan cho Khấu Chuẩn chỉ trích Đinh Vị và Tào Lợi Dụng gian nịnh, làm Hoàng đế tức giận, bị bãi chức Tướng, sau bị biếm đến Sơn Đông làm Tri Châu Vận Châu. Hắn và Khấu Chuẩn một người ở cực Bắc, một người ở cực Nam, đều cách kinh thành mấy ngàn dặm.
Lại chọn Đinh Vị làm Đồng trung thư môn hạ Bình chương sự, Thượng thư Tả Phó Xạ, chọn Tào Lợi Dụng làm Đồng trung thư môn hạ Bình chương sự, Thượng thư Hữu Phó Xạ, chọn Điện tiền Đô chỉ huy sứ Lý Nhược Quân làm thái phó cho Thái Tử. Đinh gia có công cả nhà được thăng chức, Đinh Thiệu Văn lại được vào Điện tiền.
Từ đây về sau, toàn bộ đại quyền trong triều đều rơi vào tay Lưu Nga.
Gió thu thổi vào hồ nước phía sau hậu hoa viên, dưới hồ một bầy Cẩm Lý há miệng muốn ăn. Vị phu nhân mặc hoa phục dùng bàn tay nhăn nheo hốt một nắm thức ăn ném xuống, vẫn có vài con cá nhảy lên: "Lần này ta điều người của ngươi đi, ngươi sẽ không trách ta chứ."
Người trẻ tuổi mặc áo tím đứng bên cạnh lắc đầu nói: "Thần biết Thánh nhân dụng tâm lương khổ."
"Lý Địch cũng không phải người không thể khai hoá, cứ để hắn mang theo thành kiến đến biên cảnh nhìn xem, nữ nhân là như thế nào xử lý chính sự. Chờ hắn nhìn cho rõ, ta sẽ tự triệu hắn trở về, sẽ không mai một nhân tài mà ngươi vất vả chọn cho Thái Tử."
--- Hết chương 143 ---