: Xưa nay không phải trưởng không lập
"Tham kiến Huệ Ninh công chúa." Lã Mông Chính kéo thân thể đang bệnh nghênh đón Triệu Uyển Như, lúc nhìn về phía Triệu Tĩnh Xu gương mặt già nhăn nheo hơi đình trệ một chút: "Đây là, Tam công chúa?"
Tam công chúa Triệu Tĩnh Xu chỉ mặc một bộ váy dài màu nhạt, lại làm Huệ Ninh công chúa bên cạnh cũng ảm đạm không bằng.
Lã Mông Chính cảm thán, tiểu cô nương năm đó ở bên cạnh hắn hỏi không ngừng hiện giờ cũng đã lớn thành đại cô nương.
Triệu Tĩnh Xu phúc thân nói: "Chí Trùng bái kiến Lữ bá bá ~"
Lã Mông Chính chống thân mình bái xuống: "Không được, hai vị công chúa lão thần không dám nhận." Quân thần cha con, hắn là phái bảo hoàng từ trong xương cốt.
"Lữ Công là cấp dưới đắc lực của A cha, lương thần trong triều, lại là trưởng bối, theo lý nên thế." Triệu Uyển Như đi qua đỡ lấy, quan tâm nói: "Bá phụ đang bệnh, hẳn là nên hảo hảo nghỉ ngơi mới phải, Uyển Như làm phiền ngài rồi."
Một tiếng bá phụ này làm nguyên lão tam triều như ông thật sự cảm động, vội vàng chắp tay: “Thần không dám, hai vị công chúa có thể tới phủ Quốc công của ta, phủ Quốc công quả thật bồng tất sinh huy*"
(*Bồng tất sinh huy: nhà tranh rực rỡ/phát sáng)
Cuối hành lang dài có một toà tiểu uyển kiến trúc độc đáo, là chỗ ở do Lã Mông Chính tự mình an bài: "Công chúa trước đây không lâu truyền thư cho thần?"
"Còn nhờ bá phụ giúp đỡ."
"Công chúa lần này trở về, Quan gia không biết sao?"
"Không dối gạt bá phụ, Uyển Như tạm thời còn chưa muốn về đại nội." Triệu Uyển Như có chút thẹn thùng nói, trong ý làm Lã Mông Chính giúp nàng giấu diếm.
Nhưng không phải nàng không muốn về thì không cần về, nàng còn không biết tiểu cô cô rốt cuộc có nhìn thấy mình không.
Tiểu cô cô và phụ thân là huynh muội ruột quan hệ hai người vẫn luôn rất tốt, mà mình lại là hòn ngọc quý trên tay phụ thân, khó chắc tiểu cô cô sẽ không nói với phụ thân.
"Đông Kinh từ trước đến nay người quyền quý nhiều, công chúa vẫn nên cẩn thận một chút cho thoả đáng." Xuất phát từ trưởng bối đối hậu bối quan tâm: "Công chúa nếu muốn ra ngoài giải sầu, phân phó một tiếng, có thể mang theo hạ nhân trong phủ cùng đi."
"Có Trương Khánh ở đây, thỉnh bá phụ yên tâm, chỉ là muốn làm phiền bá phụ vài ngày nữa."
Lã Mông Chính là nhìn Triệu Uyển Như lớn lên, hiện giờ nàng nam du một chuyến, lại giống như thay đổi thành người khác, cổ kiệt ngạo ban đầu không còn, ngược lại trở nên thành thục ổn trọng rất nhiều, vuốt chòm râu dài nói: "Công chúa đã gửi gắm, thần tất nhiên tận tâm tận lực."
"Đa tạ bá phụ."
Ngoại thành, nước trên sông Biện Hà theo kênh đào chảy vào thành, xuyên qua nội thành chảy về hướng Đông Nam.
Kênh đào ở phía Tây thành Đông Kinh nằm ở thượng du sông Biện Hà là khu vực náo nhiệt, phố xá mậu dịch sầm uất.
Lý Thiếu Hoài chọn một toà lữ xá gần Biện Hà lại cách khu phố sầm uất không xa vào ở.
Cửa sổ ven sông mở ra, vừa nhìn liền có thể thu hết toàn cảnh Biện Hà vào mắt.
Cầu Kim Lương to rộng, bên trên chen chúc người và xe, thấy rất nhiều xe lừa chở đồ thô sơ bên trên chỉ che một tấm vải bố, Lý Thiếu Hoài tò mò hỏi: "Bọn họ đang chở gì thế?"
Tiểu nhị đang dọn phòng nhìn theo hướng nàng chỉ, nói: "Ai, hiện tại đã là mùa thu, thu gặt đông tàn, phải nhanh chóng dự trữ cải bắc thảo nha."
Lý Thiếu Hoài tựa hồ chưa hiểu, tiểu nhị lấy khăn lau bàn về: "Nghe khẩu âm của chân nhân không phải người Lạc Dương, chắc là người vùng Giang Nam đi.
Giang Nam là vùng đất tốt, đông ấm hạ mát."
Đại Tống kế tục tiền triều, lấy khẩu âm của Lạc Dương làm quan thoại.
"Mỗ, sinh tại Kim Lăng."
Tiểu nhị sửng sốt một chút, không cảm thấy xấu hổ ngược lại cười nói: "Chí kim Tần Hoài kiến, lễ nhạc tú quần anh, có thể thấy Kim Lăng cũng là vùng đất tốt.
Bài thơ 'Bạc Tần Hoài' của Đỗ Mục đã làm sông Hoài vang danh khắp thiên hạ...!Chỉ là kẻ hèn nghe không ra khẩu âm Kim Lăng trong giọng của chân nhân."
Lý Thiếu Hoài quay đầu có chúc ngạc nhiên: "Ngươi hiểu biết không ít."
Tiểu nhị sờ sờ đầu, cười ngây ngô: "Tiểu nhân thuở nhỏ thích thơ từ, đọc sách hai năm, sau vì nhà nghèo, thật sự vô pháp mới ra ngoài làm công."
Lý Thiếu Hoài cảm khái, Đông Kinh phồn hoa hôm nay xem như nàng đã được kiến thức, ngay cả một tiểu nhị làm tạp dịch cũng có thể đọc vài câu thơ: "Khẩu âm Kim Lăng ta tất nhiên nói được, chỉ là nhiều năm sống ở Giang Nam."
Nghe lời đạo sĩ nói có vẻ là lần đầu tới Đông Kinh: "Chân nhân có điều không biết, ở Đông Kinh từ quan viên quyền quý cho tới bá tánh bình dân đều sẽ dự trữ rau dưa vào mùa thu.
Khu náo nhiệt nhất ở phía bắc, chân nhân cần phải đến đó du ngoạn."
"Có gì đặc biệt sao?"
"Ở đó chính là chợ đêm, không cấm ăn khuya."
Lý Thiếu Hoài lắc đầu, ngồi xuống chiếc ghế hắn vừa lau xong, đối với phố xá sầm uất nàng không ghét, chỉ là không có hứng thú.
Vào đêm, vạn gia lên đèn, nội thành Đông Kinh sáng như ban ngày.
Biện Hà chảy vào nội thành xuyên qua ngõ Điềm Thủy đầu tiên, Đinh phủ mở rộng cửa chính, vài chiếc xe ngựa lục tục từ ngõ nhỏ rời đi.
Đại viện của Trần Nghiêu Tẩu ở tại hẻm Bắc bên trong Cựu Tào Môn, xe ngựa đi thẳng một đoạn đường sau đó quẹo phải thì tới.
Trước đó không lâu, con trai Trần Lục Dương nam hạ thăm người thân cũng đã trở lại.
"Gia chủ, bốn vị lang quân của Đinh Tham tri đã tới."
Đại viện của Hàn lâm học sĩ Tiền Hoài Diễn ở mạn Hà Bắc bên ngoài thành tây cạnh sông Kim Thuỷ.
Hôm nay hậu viện của phủ Học sĩ rất náo nhiệt.
Thê tử Tiền Hoài Diễn mở tiệc thọ bốn mươi chiêu đãi gia quyến quan viên, mãi đến tối, yến tiệc giải tán bốn vị công tử của Tham tri tân nhiệm mới vội vàng chạy tới.
Tiền Hoài Diễn chẳng những không giận ngược lại còn nhiệt tình chiêu đãi.
Các gia đình quyền quý trong kinh thường có thiết kế thính đường giống nhau đều treo rèm châu hoặc đặt bình phong chạm rỗng, hai bên hành lang cũng treo rèm, dùng cho gia chủ nhìn khách bên ngoài tuyển nhân tài hoặc là chọn rể.
Tiền Hi Vân giơ tay chỉ vào mấy vị công tử trẻ tuổi kia.
"Người đội ngọc quan kia..."
"Đó là trưởng tử của phủ Hữu tướng - Đinh Thiệu Văn, tuy không phải con vợ cả, nhưng lại được Quan gia hết sức coi trọng."
Đinh Thiệu Văn tướng mạo đoan chính, giữa đám huynh đệ tài mạo xuất chúng, lại là trưởng tử, con ngươi bình đạm của Tiền Hi Vân hơi chớp, nhưng cũng chỉ là hơi chớp.
"Còn không bằng sư đệ ta, sư đệ ta so với hắn tài hơn, so với hắn đẹp hơn."
"..."
Tiền Hi Vân đi vài bước nhìn về phía người ngồi ở vị trí thứ hai.
"Đó là con thứ Đinh Thiệu Võ, là con cả do chính thê sinh.
Năm trước trúng giải nhất kỳ thi võ, lần này đánh Liêu cũng có công, được phong Ninh Viễn tướng quân."
Đinh Thiệu Võ để râu, màu da ngăm đen, gương mặt góc cạnh rõ ràng không tính quá xấu, Tiền Hi Vân từ trước đến nay không thích vũ phu.
"Cao lớn thô kệch, mặt quá đen quá xấu."
Thấy con gái bắt bẻ như vậy, Tiền Hoài Diễn hít một hơi lắc đầu: "Còn con thứ ba, Đinh Thiệu Nhân và Đinh Thiệu Võ là đồng bào, năm trước trúng Giải Nguyên, hiện giờ làm việc ở Hàn Lâm Viện các học sĩ rất xem trọng hắn." Đinh Thiệu Nhân là học sinh của hắn, còn tính đoan trang.
Con trưởng và con thứ ba là huynh đệ đồng bào, một văn một võ, có tài nghệ riêng.
Nhưng nổi bật nhất vẫn là trưởng tử Đinh Thiệu Văn, văn võ song toàn, cũng là người Tiền Hoài Diễn ưng ý nhất.
"Hi Vân nhìn xem người này thế nào?"
Tiền Hi Vân nhìn theo hướng ngón tay phụ thân chỉ: "Rất trắng nõn sạch sẽ, nhưng vẫn không đẹp bằng sư đệ ta, hơn nữa thân mình còn gầy yếu..."
Lão tứ, người nhỏ nhất trong huynh đệ bốn người.
Đinh Thiệu Đức ăn mặc chỉnh tề, trên mặt sạch sẽ đến cọng râu cũng không có, dung mạo lại thanh tú.
Nhưng bộ dáng ăn cơm ngấu nghiến, giống như con nhà không có gia giáo.
Vì thế Tiền Hi Vân càng nhíu chặt mày lắc đầu.
"Đó chính là người chúng ta nuốn liên hôn." Tiền Hoài Diễn trầm khuôn mặt, không vui nói: "Bốn đứa con của Tham tri, Đinh Thiệu Đức, nhỏ hơn ngươi bốn tuổi, tuy là con vợ lẽ, nhưng là..."
"Cái gì!" Tiền Hi Vân kinh hãi, người này gầy yếu thì thôi đi, còn là con vợ lẽ.
"Cha muốn gả con cho một đứa con vợ lẽ sao cha?"
"Con vợ lẽ thì sao vậy?" Tiền phụ vẻ mặt không vui.
"Cha, con chính là con gái ruột của người đó!"
"Là cho con đi làm chính thê nguyên phối, lại không phải đưa con qua làm thiếp."
"Con không gả, nếu cha gặp được sư đệ con, nhất định sẽ không muốn gả con cho công tử tướng phủ gì nữa." Tiền Hi Vân bĩu môi đưa lưng về phía phụ thân.
"Sư đệ gì đó của con là người ở đâu?"
Tiền Hi Vân trở về đã vài tháng, bức thư nhờ sư phụ viết cũng đã sớm gửi đi, đến giờ Lý Thiếu Hoài vẫn như cũ không có tin tức gì.
Nàng ngượng ngùng không đáp được.
"Hôn nhân đại sự từ xưa đều là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, há có thể để con nói không gả thì không gả."
"Xưa nay không phải trưởng tử không lập, nếu phải gả, con cũng chỉ gả Đinh Thiệu Văn." Bốn con trai, hiện giờ Đinh Thiệu Văn là có tiền đồ nhất, tuổi còn trẻ như vậy đã thân cư địa vị cao.
"Ngươi!" Tiền Hoài Diễn nóng nảy, đánh vào tay mình.
"Trung Võ tướng quân kia há là..." Sao lại coi trọng một nữ tử xuất gia hoàn tục.
Tiền Hoài Diễn tự nhận con gái mình dung mạo đoan trang, nề hà Đinh Thiệu Văn là nhân trung long phượng, sao lại coi trọng con gái nhà bình thường.
"Tham tri là hồng nhân trước mặt Thánh nhân, Thánh nhân cố ý gả thấp Huệ Ninh công chúa cho Đinh phủ, mà người được chọn nhất định là Đinh Thiệu Văn."
"Cho dù Huệ Ninh công chúa không gả, hiện giờ đại nội vẫn còn một Vạn Thọ trưởng công chúa còn đang đợi gả kia kìa, Quan gia gần đây cũng đang lựa chọn ứng cử viên thích hợp."
Tiền Hi Vân cực kỳ bất mãn, khinh thường nói: "Nói tới nói lui, còn không phải nhân gia chướng mắt chúng ta, vậy càng không cần gả."
"Chuyện này cũng không tới lượt con nói." Tiền Hoài Diễn phất tay áo bỏ xuống lầu, đi xuống phòng tiệc bồi rượu.
Tiền Hi Vân giận dỗi mang theo nô tỳ trở về phòng, lúc vào phòng hung hăng quăng cửa: "Một đứa con vợ lẽ, dựa vào cái gì bắt ta gả cho hắn."
Nô tỳ rụt rụt vai, khiếp đảm nói: "Nhị cô nương..."
"Cái gì?"
"Người ở Đông Kinh đều biết bốn người con nhà Đinh tướng công chỉ có Đinh Thiệu Đức không nên thân nhất, văn không được võ không xong, thân phận mẹ đẻ lại hèn mọn, cho nên không được người thích, ngay cả cha ruột cũng lười quản hắn, còn hắn lại ỷ vào cha mình làm quan lớn chơi bời lêu lổng cả ngày." Nô tỳ ngước mắt nhìn Tiền Hi Vân.
"Nói một câu khó nghe, hắn hiện giờ không khác gì bọn lưu manh ở thành tây."
Nghe được lời này Tiền Hi Vân lập tức ỉu xìu, thất thiểu ngồi xuống: "Ta nên làm gì bây giờ!"
"Gia chủ coi trọng hắn, đơn giản là vì hiện giờ Quan gia trọng dụng Hữu tướng đại nhân, là tân quý trong triều."
"Chẳng lẽ chỉ bởi vì như vậy? Nhưng ấm phong cũng không tới phiên đứa con vợ lẽ như hắn a!"
"Cô nương~" Nô tỳ hơi chỉ điểm nàng.
Tiền Hoài Diễn sỡ dĩ làm nàng hoàn tục trở về, chính là muốn cùng Đinh gia liên hôn, mà hắn chỉ có hai đứa con gái, trưởng nữ sớm gả, hiện giờ chỉ còn lại có thứ nữ Tiền Hi Vân.
Tiền Hi Vân đập bàn: "Ta tuyệt đối không cam tâm làm quân cờ liên hôn cho ông ấy!"
Rượu qua ba tuần.
"Hôm nay tế tổ cho nên tới muộn, mong rằng học sĩ bao dung." Đinh Thiệu Văn khiêm tốn lễ phép, vừa có năng lực của võ tướng, lại vừa có tài của văn nhân.
"Chỉ huy sứ khách khí, các ngươi có thể tới Tiền phủ lão hủ đã rất vui mừng."
"Thiệu Nhân đa tạ ân sư tài bồi!" Đinh Thiệu Nhân năm trước vừa trúng cử, cố ý nhắc đến ân tài bồi, chỉ vì kỳ thi tỉnh mùa xuân năm sau Tiền Hoài Diễn là quan chủ khảo.
"Lấy tài học của Thiệu Nhân, đủ để đăng giáp, chớ chậm trễ việc học."
Đinh Thiệu Nhân chắp tay, hơi khom người.
Đinh Thiệu Võ cũng theo hắn hơi chắp tay hành lễ, sạch sẽ lưu loát.
Chỉ có Đinh Thiệu Đức vẫn ngồi tại chỗ thờ ơ, Tiền Hoài Diễn duỗi cổ: "Tứ lang đây là?"
"Tứ đệ, Tứ đệ!" Đinh Thiệu Nhân ghét bỏ đẩy đẩy Đinh Thiệu Đức mặt mày phiếm hồng bên cạnh.
Đinh Thiệu Võ thấy thế chắp tay hành lễ thay Đinh Thiệu Đức giảng hoà: "Học sĩ không biết, lão tứ nhà ta thích nhất uống rượu, trong phủ chưa từng uống được rượu ngon như vậy, lúc này mới mê rượu chút."
"Ha ha ha, lão hủ còn tưởng là trong phủ chiêu đãi không tốt chứ.
Rượu này xuất từ Phong Nhạc Lâu, tên là "Mi thọ", trong phủ còn không ít, nếu..."
"Ân sư không cần, lão tứ chỉ là thích mới mẻ, hắn đến nhà ai cũng đều như vậy..." Đinh Thiệu Nhân còn nói chưa xong đã câm miệng, bởi vì nhị ca Đinh Thiệu Võ trừng hắn một cái.
"Tứ Lang, suất tính nha!" Tiền Hoài Diễn vuốt râu cười, ánh mắt thâm thúy nhìn Đinh Thiệu Đức, dung mạo xem như tuấn tú lịch sự, nhưng bữa tiệc hôm nay say rượu quá mức thất lễ.
Hắn tuy không nói gì nhưng trong lòng cực kỳ không vui.
Suy nghĩ sâu xa, chẳng lẽ Đinh Thiệu Đức này thật sự là bùn nhão trét không lên tường? Đối với hôn sự này, Tiền Hoài Diễn cảm thấy vẫn cần suy nghĩ lại.
Mà hôm nay bốn vị công tử Đinh phủ cùng nhau đến, thật ra chỉ là bồi Đinh Thiệu Đức đến gặp nhạc phụ tương lai.
- Hết chương 16 -
Bắt đầu vào cốt truyện, đại boss Văn, nhị boss Hi đã ra sân khấu:))).