: Con vợ lẽ không tránh khỏi dị tâm
Một phen khách sáo về sau Hàn lâm học sĩ tiễn khách, bên bờ sông trước cửa dừng một chiếc xe ngựa.
"Thiệu Đức, đệ uống nhiều rồi!" Dọc theo đường đi Đinh Thiệu Võ vừa lôi vừa kéo phí một phen sức lực mới hống được Đinh Thiệu Đức ra ngoài.
Hỉ Phúc, tên tùy tùng của Đinh Thiệu Đức thấy thế vội vàng đi qua đỡ lấy lang quân từ tay Đinh Thiệu Võ.
Đinh Thiệu Văn quay đầu lại, nhìn bộ dáng say khướt của Tứ lang, trừng mắt giận mắng: "Ngươi nhìn ngươi xem, còn ra thể thống gì!"
"Chuyến đi hôm nay chính là cha khổ tâm an bài, ngươi không cố gắng thể hiện thì thôi, hiện giờ còn say rượu thất thố trước mặt Tiền Hoài Diễn, ngươi..."
"Được rồi, huynh trưởng chớ nên trách Tứ đệ, có lẽ là Tứ đệ không muốn, nên mới uống say như vậy..." Đinh Thiệu Nhân khuyên can, kết quả lại là đổ thêm dầu vào lửa.
"Ngươi có tư cách gì không muốn, cũng không xem bản thân có bao nhiêu phân lượng, Hàn lâm học sĩ là nhà nào? Đó là dòng dõi thư hương nhiều thế hệ, hắn gả con gái cho ngươi đã là ủy khuất." Đinh Thiệu Văn chỉ vào Đinh Thiệu Đức chỉ hận sắt không thành thép.
"Ngươi đó ngươi đó, thật là gỗ mục, đến bao giờ mới làm chúng ta bớt lo!" Nói xong phất tay áo bỏ lên xe ngựa.
"Ta ngược lại cảm thấy lão tứ làm không sai, Tiền Hoài Diễn kia không phải cũng là nhìn trúng phụ thân của chúng ta làm Đại tướng công, ca ca làm Chỉ huy sứ mới đồng ý hôn sự này sao?" Đinh Thiệu Võ nói thẳng, lại nhìn Đinh Thiệu Nhân giải thích: "Lão tam, không phải ta có ý nói xấu lão sư ngươi..."
"Ta biết." Tùy tùng đỡ Đinh Thiệu Nhân lên xe ngựa, hắn quay đầu nói: "Nhị ca cũng mau chóng trở về đi, mặc kệ tên kia, chốc lát về muộn lại phải chịu mắng oan."
Đinh Thiệu Võ gật đầu.
Trong căn nhà này, cơ hồ tất cả mọi người đều không thích hai mẹ con ngụ ở tiểu viện trong góc kia, chỉ duy nhất người nhị ca làn da ngăm đen này quan tâm hắn.
Đinh Thiệu Võ là con vợ cả, hiện giờ lại vào sĩ, mẹ con họ được hắn chiếu cố cuộc sống cũng so dĩ vãng tốt hơn chút.
Một chiếc xe ngựa đi ra từ thành bắc dọc theo bờ sông Kim Thuỷ chạy đi.
Đinh Thiệu Võ nhìn Tứ đệ: "Được rồi, chúng ta cũng trở về đi!"
Xe ngựa lắc lư, Đinh Thiệu Đức dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm bên ngoài.
"Tứ Lang, ngươi nói cho nhị ca, ngươi giả say, có phải là không hài lòng với hôn sự cha chọn cho ngươi?"
Đinh Thiệu Đức nằm liệt: "Nhị ca nghĩ sao?"
Đinh Thiệu Võ từ nhỏ thích múa đao lộng thương, cực ghét sách vở, đối với những lời khách sáo lại càng phiền hơn: "Nghe nói, tiểu nương tử trong phủ Hàn lâm học sĩ mới hoàn tục từ Trường Xuân quan trở về.
Nếu thật sự tốt như lời đại ca, đại ca và lão tam cũng chưa đón dâu, vì sao cố tình chọn người nhỏ nhất là đệ."
"Cha chỉ là, muốn mượn ta cùng con gái nhà học sĩ làm thông gia thôi!" Mười mấy năm qua, Đinh phụ chưa từng liếc qua tiểu viện của bọn họ một cái.
Đinh Thiệu Võ nắm quyền: "Ngươi cũng chớ có bực, có vô dụng cũng là con trai của Đinh gia chúng ta.
Không muốn cưới thì không cưới, cái gì dòng dõi thư hương, ta cũng không hiếm lạ, chờ chút nữa ta đi tìm nhị tẩu ngươi, nàng nhà mẹ đẻ bên kia còn nhiều tiểu nương tử chưa xuất giá, dòng dõi cũng không so với phủ học sĩ kém, cũng xứng là hậu nhân danh môn."
"Nhị ca tốt với Thiệu Đức, Thiệu Đức tâm lĩnh, cũng thật sự cảm kích ca ca, chỉ là hôn sự của Thiệu Đức, vẫn là muốn theo tâm ý bản thân."
Đinh Thiệu Võ vỗ lên ót mình cười ngây ngô: "Bốn huynh đệ chúng ta, lão tam học theo lão đại, lão đại làm người nhị ca ngươi trước nay không thích, lão tam lại quá mức nịnh hót lão đại, cũng chỉ có Tứ đệ ngươi hợp với ta chút."
"Ca ca trời sinh tính tình ngay thẳng, không giống đại ca và tam ca."
Đinh Thiệu Võ hừ một cái, không vui nói: "Trước mặt một đằng sau lưng một nẻo, năm đó nếu không phải ta kịp thời phát hiện..."
Đinh Thiệu Đức vội đánh gãy lời nhị ca: "Ca ca chớ nhắc lại chuyện này, lòng người cách biệt, không thể không phòng!"
Đinh Thiệu Võ dừng lại gật đầu, đau lòng nhìn đệ đệ: "Mấy năm nay, vất vả đệ." Hắn cúi đầu, thì thầm: "Nghe nói đại nội bên kia có ý, kỳ thi đình sang năm cố ý tuyển phò mã cho hai vị công chúa.
Thánh nhân coi trọng phụ thân lại vừa ý Đại Lang.
Đến lúc đó chờ hắn làm phò mã ra ngoài xây phủ, cuộc sống sau này của đệ có thể tốt hơn chút."
Đinh Thiệu Đức gật đầu.
Đại ca Đinh Thiệu Văn chỉ là mặt ngoài ôn hoà, lúc ở trong phủ thường bãi sắc mặt, đối với Tứ đệ này lại càng như thế.
Đêm thu gió nhẹ nhàng lướt qua cửa sổ xe, Đinh Thiệu Đức che miệng khẽ ho vài tiếng.
Đinh Thiệu võ cau mày nhìn sắc mặt tái nhợt của đệ đệ: "Ai, bệnh độc này của đệ, mời bao nhiêu đại phu đến trị, cũng không thấy tốt lên."
"Không phải đại phu đã nói sao, bệnh ho này đã thành căn, vô pháp trị hết, ca ca không cần lại hao phí tiền của mời danh y nữa."
"Ngươi không cho ta nói hắn, cũng không cho ta mời đại phu về chữa bệnh cho ngươi.
Ngươi đó, thật là có thể nhịn!" Đinh Thiệu Võ ngồi không yên vặn vẹo thân mình, trong lòng không sảng khoái.
Đinh Thiệu Đức ôn nhu cười: "Như thế này cũng tốt, ta ăn nhậu chơi bời cả ngày, vô câu vô thúc, cũng không cần nhìn sắc mặt của người khác."
"Nhưng thân thể ngươi, lúc còn nhỏ trúng độc bị thương nguyên khí, còn học người ta uống rượu..." Đinh Thiệu Võ thở dài một hơi, không còn cách nào khác.
"Lát nữa ta nhờ tẩu tẩu ngươi làm chút canh cho ngươi ăn lót dạ."
Đinh Thiệu Đức híp mắt cười, ấm lòng nói: "Đệ đệ cảm ơn Nhị ca!"
Đinh phủ với Đinh Thiệu Đức mà nói bất quá chỉ là cái hầm băng dùng để che mưa chắn gió, tránh được mưa gió nhưng vô cùng rét lạnh, ấm áp duy nhất chính là mẫu thân cùng nhị ca nhị tẩu.
Xe ngựa chạy đến chợ đêm Hà Nam bên bờ Kim Thuỷ.
Chợ đêm náo nhiệt vô cùng, đường phố chen chúc, xe ngựa đi một chút lại dừng một chút.
Nhìn ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, gió mát thổi vào mặt, đồng tử ánh lên đủ loại màu sắc, đột nhiên nhiều hơn một thân ảnh màu xám nhạt.
Thân ảnh kia theo con ngươi di chuyển từ trái sang phải.
Đinh Thiệu Đức thò đầu ra khỏi cửa sổ, bóng người đã biến mất trong đám đông.
Ngồi trở lại trong xe, tự mình lẩm bẩm: "Kê Khang chiều cao bảy thước tám tấc, phong tư tú lệ."
Tuy nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Đinh Thiệu Võ nghe được: "Câu này không phải trong bài "Thế Thuyết Tân Ngữ" của tác giả Lưu Nghĩa Khánh sao, hửm, Tứ đệ đã nhìn thấy gì sao?" Đinh Thiệu Võ tuy không thích sách vở, nhưng cũng xuất thân tiến sĩ, từ nhỏ mưa dầm thấm đất không ít.
"Tiêu tiêu túc túc, sảng lãng thanh cử." Đinh Thiệu Đức khẽ cười, gương mặt trắng nõn sạch sẽ hiện ra hai cái má lúm đồng tiền bằng hạt đậu: "Không có gì, chỉ là ta nhìn thấy một đạo sĩ."
“Đạo sĩ?” Đinh Thiệu Võ khó hiểu: "Khi nào đệ cũng quan tâm tới đạo sĩ..." Chợt nhìn chằm chằm Đinh Thiệu Đức ngẩn ra: "Lão tứ, không phải ngươi muốn xuất gia đó chứ?"
"Ngươi cả ngày lưu luyến ở những nơi câu lan ngoã xá đó bất quá là vì giả trang thôi, nhưng nói thật mỗi lần ngươi đến đó đều thanh tâm quả dục không tham luyến hồng trần, chẳng lẽ là muốn xuất gia thật sao?" Đinh Thiệu Võ chỉ là nói vậy, tự đáy lòng thật sự không hy vọng Đinh Thiệu Đức và những xướng kỉ trong câu lan kia có bất kỳ dang díu gì.
Đinh Thiệu Đức sửng sốt: "Huynh trưởng nghĩ cái gì vậy?"
“Chẳng lẽ không phải?”
Đinh Thiệu Đức lắc đầu: "Ta chỉ là thấy được một mỹ đạo sĩ a!"
"Mỹ đạo sĩ, đó là cái gì? Ngươi nói đi rốt cuộc có phải là ngươi luẩn quẩn trong lòng muốn xuất gia không, ngươi nói cho nhị ca nghe!"
Đinh Thiệu Đức có chút bất đắc dĩ: "Nhị ca, thật sự không phải, đệ chỉ là nhân duyên chưa tới.
Lại nói, đại ca và tam ca không phải cũng chưa cưới sao.
Nhân duyên mà, thời cơ tới tự nhiên sẽ tới, gấp không được."
Đinh Thiệu Võ cũng không phải sốt ruột, năm nay Đinh Thiệu Đức tuổi mụ bất quá mười bảy, chỉ là đối với hắn tính tình ẩn nhẫn như vậy có chút lo lắng: "Nếu ngươi có người nhìn trúng nhớ rõ nói cho nhị ca, ta cho ngươi trấn cửa ải nói chuyện..." Đinh Thiệu Võ đột nhiên nghĩ tới cái miệng vụng về của minh, cười sửa lời: "Ta nhờ tẩu tẩu ngươi đi ~"
Xe ngựa chạy được nửa đường đột nhiên dừng lại, Hỉ Phúc cuốn màn xe lên khom lưng nói: "Lang quân, tối nay thật sự quá nhiều người, đường này đều bị chen cứng."
"Thế này phải làm sao, trước khi ra cửa cha đã phân phó không được về nhà quá muộn." Đinh Thiệu Võ ra khỏi xe nhìn xung quanh: "Về quá muộn lão đại lại có lý do đến chỗ cha nói ngươi."
Đinh Thiệu Đức không cho là đúng, xuống xe nói: "Đường này hiện giờ đi không được, đi vòng cũng phải phí thời gian, còn không bằng xuống xe giải sầu, đợi đường này thông chúng ta lại trở về!"
Phía trước dòng người đông đúc, người xô đẩy nhau.
Đinh Thiệu Võ bất đắc dĩ, đành phải nghe theo.
"Nhị ca ngày thường không phải ở quân doanh huấn luyện, chính là ở trong nhà tập võ, có từng đến chợ đêm này dạo qua?"
Nhìn chợ đêm náo nhiệt trước mắt, Đinh Thiệu Võ lắc đầu: "Nơi nào có thời gian, tiểu chất nhi của ngươi chỉ vừa mới học đi."
"Nhị ca ta thật là một phu quân hiền huệ!" Đinh Thiệu Đức cười sang sảng.
"Ngươi đừng nói nữa, mỗi ngày đều bị tẩu tẩu ngươi nhắc mãi, ai!"
Đinh gia bốn trai chỉ có Đinh Thiệu Võ cưới vợ sinh được một đứa con trai, cho nên địa vị trong nhà dù là Đinh Thiệu Văn cũng không dám sai sử hắn.
Tuy cao lớn thô kệch, nhưng làm người trung hiếu, đối với vợ con chu đáo, trong nhà phu thê hòa thuận.
"Tẩu tẩu quản nghiêm..." Đinh Thiệu Đức nhéo cằm, chợt đảo tròng mắt một cái lôi kéo Đinh Thiệu Võ mang theo Hỉ Phúc quẹo vào hẻm nhỏ trong chợ đêm.
Hẻm nhỏ hẹp dài, chỉ cho một người đi, đường đi rắc rối phức tạp, ước chừng phải quẹo qua vài giao lộ mới tới được cuối đường.
Đinh Thiệu Đức đẩy cánh cửa âm u ra, ngoài cửa ngay cả một chiếc đèn lồng cũng không có, tối đen như mực.
Nhưng vừa mở cửa vào, trong phòng ánh sáng lại đâm thẳng vào mắt.
Đinh Thiệu Võ ngây ngẩn cả người, nơi này bên ngoài rõ ràng là một nhà dân, bên trong lại được thiết kế tráng lệ huy hoàng.
"Sòng bạc?" Đinh Thiệu Võ kinh ngạc, còn chưa kịp nói gì đã bị Tứ đệ kéo vào.
"Ngươi không muốn sống nữa!" Đinh Thiệu Võ trách hắn: "Ngươi biết rõ cha ghét nhất mấy thứ này, chúng ta là gia đình sĩ hoạn, không thể biết pháp phạm pháp."
Từ Thái Tổ khai quốc tới nay đã chế định luật pháp, phàm là người đánh bạc ở kinh thành bị Khai Phong phủ bắt được đều mang ra xử trảm, người giấu cờ bạc không báo cùng tội, mở nhà chứa chấp cờ bạc cùng tội.
Bên ngoài kinh thành người phạm tội đánh bạc sẽ bị mang đi sung quân.
Có thể thấy được bài bạc là trọng tội, cũng có thể hiểu được tâm trạng hoảng loạn hiện giờ của Đinh Thiệu Võ, lôi kéo đệ đệ muốn đi ra ngoài.
"Ai nha nhị ca, sòng bạc này sau lưng có người trong đại nội bảo kê, từ Thái Tổ đã có, quan phủ cũng không dám quản."
Dù vậy, Đinh Thiệu Võ vẫn lo lắng: "Ngươi khi nào thì nhiễm tật xấu này?"
"Không có nhiễm, chỉ là nhàm chán thôi." Đinh Thiệu Đức thấy nhị ca vẫn nhìn mình chằm chằm nói rõ không tin, thở dài nói: "Mấy năm trước mẫu thân bị bệnh, mời đại phu lại cần tiền, người trong nhà đó chỉ ước gì mẹ con đệ chết bệnh chết đói."
"Ngươi như thế nào không nói cho ta?"
"Ca ca vội vàng đọc sách chuẩn bị đi thi, mẫu thân bảo ta không cần làm phiền huynh...!Ta không còn cách khác." Dứt lời Đinh Thiệu Đức móc túi tiền trong lòng ngực ra.
"Đệ chỉ đánh hai ván, cho nhị ca kiến thức một chút."
Mấy năm nay Đinh Thiệu Đức tuổi tác lớn hơn, thường xuyên ở trước mặt Đinh phụ lắc lư làm cho Đinh phụ nhớ tới hắn còn có một đứa con trai nhỏ như vậy, lại thêm phủ Hàn lâm học sĩ có ý kết thân, ngày tháng trong tiểu viện cũng dư dả không ít.
.
Đọc truyện hay tại ( TRUМtruy en.OR G )
Đinh Thiệu Võ bất đắc dĩ lắc đầu: "Cái này thì có gì kiến thức, mỗi năm Nguyên Đán mở ra ba ngày, trận thế so nơi này lớn hơn nhiều."
"Nhị ca ta nói cho huynh biết, ta có thể nghe được tiếng xúc xắc trong đó." Đinh Thiệu Đức đắc ý cười.
"Tiếng xúc xắc?" Đinh Thiệu Võ khiếp sợ.
"Mua xong bỏ tay ra, mua xong bỏ tay ra!"
Đinh Thiệu Đức chống tay lên chiếu bạc nhắm mắt lắng nghe rồi kề sát vào tai Đinh Thiệu Võ nói: "Ca ca tin hay không, hai tư sáu, tài!"
Vì thế ném một thỏi bạc, khoanh tay lại cười khanh khách nhìn.
Từ sòng bạc đi ra, Đinh Thiệu Võ nghĩ trăm lần cũng không ra, vô cùng tò mò nói: "Thiệu Đức, ngươi làm thế nào mà nghe ra điểm trên xúc xắc kia, thần kỳ thật!"
Thắng được tiền Đinh Thiệu Đức phá lệ cao hứng, giả thần giả quỷ nói: "Muốn biết không?"
Đinh Thiệu Võ gật gật đầu.
"Không nói cho huynh ~" Vì thế đem túi tiền cất kỹ, nhảy nhót ra ngõ nhỏ.
Cứ như đứa con nít, Đinh Thiệu Võ nhìn theo thập phần bất đắc dĩ lắc đầu.
Chỗ ngoặt giao với tửu lầu, đôi giày đen của Đinh Thiệu Đức đột nhiên dừng lại, lui lại vài bước khom lưng nhặt một vật màu trắng lên.
Thấy là phượng ngọc, Đinh Thiệu Võ nói: "Ngọc bội của cô nương nhà ai làm rớt, hẳn là có một đôi...!Bất quá hình thức cũng rất bình thường."
Đinh Thiệu Võ thấy bảo ngọc nhiều đếm không xuể, hiển nhiên miếng ngọc trong tay đệ đệ chỉ là thứ phẩm.
"Có thể trả lại ngọc bội cho ta không?"
Bàn tay nâng ngọc bội treo tua rua màu xanh lá, cùng với chiếc đèn lồng đỏ treo trên đỉnh đầu, bị một cơn gió thổi qua khẽ lắc lư vài cái, đôi đồng tử màu hổ phách của Đinh Thiệu Đức ánh lên một bộ đạo bào thủy mặc đan thanh.
"A, nga!" Sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, cầm lấy dây treo ngọc bội nhẹ nhàng đặt vào chiếc khăn trên tay nữ tử.
- Hết chương 17 -.