: Thanh sơn tú thủy cũng như quân
“Cô nương, Đinh Thiệu Văn đang cầm bức hoạ tìm ngài khắp nơi, chắc là đại nội đã biết ngài trở lại." Trương Khánh khom người nhỏ giọng nói bên tai nàng.
Triệu Uyển Như nghe được gật đầu, tìm lý do cùng Lý Thiếu Hoài tách ra.
Tửu lâu trà phường ở phía Tây chợ đêm rất nhiều.
Một trà lâu sát đường bên bờ sông Kim Thuỷ, trên nhã gian lầu hai đốt đàn hương, một người trẻ tuổi đang nghiêm túc cẩn thận nấu trà.
"Thật là làm phiền Đinh tướng quân, cố ý tới tìm ta."
Đinh Thiệu Văn đứng dậy chắp tay, ngữ khí ôn hòa cung kính nói: "Thánh thượng lo lắng cho an nguy của công chúa, cố ý phái vi thần tới bảo hộ công chúa."
Triệu Uyển Như cười lạnh trong lòng: "Tướng quân có tâm."
Đinh Thiệu Văn ngẩng đầu tinh tế đánh giá vị Huệ Ninh công chúa được Quan gia sủng ái này, so với trên bức hoạ càng đẹp hơn, tuy là thanh lãnh chút, nhưng dung mạo xuất chúng, so với những kẻ dung chi tục phấn ở Phàn Lâu xuất sắc hơn nhiều, lại xuất thân từ hoàng thất thân phận tôn quý.
Chức vị Phò mã đô úy hắn không thèm, thậm chí không muốn làm.
Hắn biết một khi làm phò mã như vậy con đường làm quan cả đời liền hủy, không hưởng vinh hoa không thực quyền.
Nhưng Huệ Ninh công chúa thì khác, phía sau Huệ Ninh công chúa là Thánh nhân, hơn nữa Huệ Ninh công chúa tính tình cao ngạo, không giống những nữ tử không tranh quyền thế kia.
Nếu cưới được nàng, chẳng những con đường làm quan không mai một, mà còn có khả năng một bước lên mây.
Quan gia cũng có ý tìm phò mã cho Vạn Thọ trưởng công chúa, nhưng Vạn Thọ trưởng công chúa trời sinh điềm tĩnh, không thích quyền thế, lại không tranh không đoạt, tương lai sẽ là thê tử hiền lương thục đức, nhưng không có trợ giúp cho con đường làm quan, cho nên bị Đinh Thiệu Văn phủ quyết.
"Có thể bảo hộ công chúa thay Thánh thượng làm việc, là vinh hạnh của vi thần."
Triệu Uyển Như ngồi ngay ngắn, chỉ cần thấy Đinh Thiệu Văn đứng ở trước mặt làm ra vẻ ôn hoà khiêm khiêm quân tử nàng liền cảm thấy ghê tởm: "Uyển Như đã có thị vệ đại nội cùng với Trương Khánh, tướng quân công việc bề bộn, Uyển Như không nhọc phiền tướng quân."
Đinh Thiệu Văn ở đây, toàn bộ khách trong quán đều bị cấm quân dọa chạy, động tĩnh quá lớn, phô trương thanh thế.
Huống hồ nàng một khắc cũng không muốn ở chung với người này.
Đinh Thiệu Văn đình trệ: "Chính là trong kinh ngư long hỗn tạp, vi thần sợ..."
"Kinh đô có thế nào, cũng là dưới chân thiên tử, chẳng lẽ dưới chân thiên tử còn có người dám làm xằng bậy?" Triệu Uyển Như ngữ khí sắc bén.
Đinh Thiệu Văn cúi đầu: "Nếu công chúa đã nói vậy, vi thần liền lui binh."
Hắn không hồ đồ, như thế nào nghe không ra công chúa hạ lệnh đuổi khách, cúi người nói: "Trưởng công chúa nhờ ta tiện thể nhắn lại, mời ngài qua phủ gặp mặt."
Đinh Thiệu Văn đi rồi Trương Khánh mới trở lại, bước chân dồn dập, đè thấp giọng nói: "Có người nhanh tay hơn chúng ta, Trần Thế Trạch đã chết."
Gió từ mặt sông Kim Thuỷ thổi vào phòng, làm tắt một chiếc đèn trong phòng, Tiểu Nhu bước qua thắp lên lần nữa.
Triệu Uyển Như xoay chiếc ly trong tay, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
"Sau khi công chúa rời Đường Châu, Chu Thanh Y không quan tâm Trần Thế Trạch nữa, kết quả Trần Thế Trạch không biết tốt xấu, phát ngôn bừa bãi mắng nàng cùng Huyền Hư chân nhân dan díu."
"Lời đồn còn chưa truyền ra người đã chết, quan phủ phán định Trần Thế Trạch là trượt chân rơi xuống sông, thám tử hồi báo khả năng có liên quan tới Chu Thông.
Trần Thế Trạch kia là có công danh trong người a." Trương Khánh khiếp sợ Chu Thông lớn mật: "Người sáng suốt đều biết việc này không đơn giản như vậy, nhưng chuyện xảy ra còn chưa đến nửa ngày đã bị lặng yên áp xuống không một tiếng động."
Triệu Uyển Như run rẩy cười: "Giang Nam hai lộ chiếm một phần tư kinh tế Đại Tống, Đường Châu ở vào mạch máu bắc lộ, ngồi ổn Đường Châu chẳng khác nào chiếm cứ toàn bộ Giang Nam.
Chu Thông có thể làm được Tri châu Đường Châu, tất nhiên không đơn giản!"
"Hiện giờ chúng ta đã nắm được nhược điểm của Chu Thông, muốn hay không..."
"Lưu hắn lại.
Hắn là do Đinh Vị một tay tài bồi, làm người xử sự khéo léo, nếu chúng ta nắm được nhược điểm của hắn, có một số việc, hắn sẽ hiểu!"
Trương Khánh gật đầu: "Công chúa mưu tính sâu xa."
"Chu Thanh Y như thế nào?" Triệu Uyển Như càng quan tâm chính là chuyện này.
Trương Khánh sửng sốt, ban đầu xếp mật thám vào Chu phủ, công chúa đã cố ý dặn dò phải nhìn chằm chằm Chu Thanh Y.
"Không có gì khác thường!"
"Tiếp tục giám sát nàng chặt chẽ!"
Trương Khánh không quá minh bạch hành động của công chúa: "Chu Thanh Y là một nữ nhân, đối với công chúa..."
Triệu Uyển Như liếc hắn một cái, Trương Khánh biết mình lắm lời, cúi đầu câm miệng.
Chu Thanh Y tự nhiên không gây trở ngại được cho nàng, nhưng đêm đó Lý Thiếu Hoài hôn mê bị nàng nâng vào phòng, ai có thể đảm bảo Chu Thanh Y có phát hiện ra thân phận nữ tử của Lý Thiếu Hoài hay không.
Tương lai Lý Thiếu Hoài trở thành phò mã, là sẽ công khai thiên hạ, nếu Chu Thanh Y biết nàng là nữ nhi, lại lợi dụng, hậu quả không dám tưởng tượng.
Vì vậy nàng muốn ngăn chặn hết thảy hậu hoạn, đến lúc tất yếu, có thể làm Chu Thanh Y biến mất.
Bên cửa sổ dòng người qua lại đông đúc, cách đó không xa một con ngựa mất khống chế đột nhiên xông vào đám đông, trên lưng ngựa chủ nhân vẻ mặt vặn vẹo sợ hãi đến tột độ ôm chặt lấy cổ ngựa, người đi đường cũng sợ tới chạy trốn không kịp.
Trong đám người đang chạy sang hai bên đột nhiên nhảy ra một thiếu niên dáng người cao gầy, thả người vững vàng nhảy đến bên cạnh con ngựa, tay không giữ chặt dây cương ấn đầu nó xuống, xoay người một cái kéo về sau, mạnh mẽ buộc con ngựa mất không chế dừng lại.
"Hay!" Thắng được tiếng trầm trồ khen ngợi từ đám đông.
"Người kia là ai?" Triệu Uyển Như từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm người trẻ tuổi tay không thuần ngựa kia.
Trên người hắn mặc chính là tơ lụa giai tầng sĩ hoạn mới có.
"Là cháu đích tôn của khai quốc công Lý Sùng Củ, con trai của Tả thần Võ quân đại tướng quân Lý Kế Xương - Lý Tuân Úc." Trương Khánh từng nhậm chức ở đại nội vì thế quen mặt.
Triệu Uyển Như ngưng thần lẩm bẩm nói: "Lý Tuân Úc..." Tựa hồ có chút ấn tượng.
Cuối thu gió có chút lạnh, qua hết mùa thu chính là mùa đông, trước tết Nguyên Đán đại nội sẽ an bài những công việc của kỳ thi mùa xuân thỏa đáng.
"Ngươi đến nhà của Hàn lâm học sĩ hỏi thăm, kỳ thi mùa xuân năm sau không cho phép những giai tầng nào tham gia."
Trương Khánh không rõ dụng ý của công chúa, chỉ biết công chúa có tâm tư với đạo sĩ thanh tú kia, chẳng lẽ có Lý Thiếu Hoài còn chưa đủ, nàng muốn đánh chủ ý lên những thí sinh trong kỳ thi mùa xuân? Bất quá hắn biết có một số việc không nên hỏi thì không hỏi vẫn tốt hơn.
"Vâng."
Trương Khánh đi rồi, cùng là nữ tử tâm tư Tiểu Nhu càng sâu hơn một chút, hiểu cũng mau: "Công chúa là muốn chân nhân tham gia khoa cử lấy công danh sao?"
Người xuất gia như đạo sĩ và hòa thượng đều nằm ngoài danh sách nhập thí, không thể dự thi.
Cho dù Đại Tống sửa lại chế định, nhưng đến giờ vẫn không có ví dụ đạo sĩ tham gia khảo thí.
Người xuất gia tứ đại giai không, đều đã không, ai lại còn thi lấy công danh, đã thi đậu công danh, còn gì là xuất gia.
"A Nhu nghĩ không rõ, chân nhân là phải trở thành phò mã, hoàn tục là việc sớm hay muộn, vì sao không sớm hoàn tục, đỡ phải phiền toái như vậy." Tiểu Nhu biết nếu đạo sĩ không nằm trong danh sách, công chúa sợ là sẽ nghĩ biện pháp ồn ào đến trước mặt Quan gia.
Triệu Uyển Như thâm sâu nói: "Có một số việc, nếu nàng không muốn, ta sẽ không bức nàng, nàng từ nhỏ lớn lên ở đạo quan, tình cảm với các sư tỷ muội trong quan thâm hậu, huống hồ..."
Nàng cũng không muốn để Lý Thiếu Hoài hoàn tục trước khi trở thành phò mã, bởi vì thân phận đạo sĩ có thể giúp nàng giảm bớt không ít phiền toái cùng thế gia ưu ái.
Tiểu Nhu nghe hiểu, biết rõ cười nói: "Chân nhân lớn lên tuấn tú, phóng mắt nhìn khắp Đông Kinh không vài người có thể so sánh, lấy thân phận đạo sĩ những kẻ đó cho dù khuynh mộ cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn."
Triệu Uyển Như cười khẽ: "Nha đầu ngươi thật ra thông minh."
Tiểu Nhu xoa đầu: "Đều là công chúa dạy giỏi."
Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, Triệu Uyển Như không quên lời nhắn của Vạn Thọ trưởng công chúa.
Đại nội đã biết nàng trở lại còn phái Đinh Thiệu Văn ra tìm, nói vậy hôm nay trưởng công chúa là nhìn thấy nàng.
"Tiểu Nhu, ngươi phái người chuyển lời cho chân nhân, nói ta mấy ngày nay có việc chỉ sợ không thể ra gặp nàng, bảo nàng chính mình cẩn thận một chút."
Tiểu Nhu híp mắt cười, biết tâm tư nàng: "Công chúa chỉ sợ muốn chân nhân cẩn thận là giả, an phận thủ thường mới là thật!"
Nha đầu này là cùng nàng lớn lên, hiểu nhau như tỷ muội.
"Mau đi!" Đến lúc Tiểu Nhu ra tới cửa lại bị nàng gọi lại.
"Còn nữa, ngươi đến Kinh Giao mua một toà nhà, chọn nơi lịch sự tao nhã yên tĩnh một chút, không cần quá xa hoa."
Mua một toà nhà ở ngoại ô, không cần nói Tiểu Nhu cũng biết là muốn làm gì.
Công chúa đây là muốn kim ốc tàng Kiều.
"Vâng, A Nhu nhất định chọn một toà nhà đặc biệt tao nhã, làm cho phò mã ở thật thoải mái." Nói xong Tiểu Nhu cười hành lễ lui ra ngoài.
Triệu Uyển Như thở nhẹ một hơi, hướng ra ngoài cửa kêu: "Vân Yên, Thu Hoạ!"
Ngoài cửa tiến vào hai cô gái trẻ tuổi tầm hai mươi, y phục gọn gàn nhanh nhẹn, bước chân ổn trọng có trật tự: "Công chúa!"
"Đến phủ trưởng công chúa một chuyến."
"Vâng!"
Phủ trưởng công chúa là do Triệu Hằng hạ lệnh tu sửa vào năm hắn đăng cơ, mất ba năm mới hoàn thành.
Vạn Thọ trưởng công chúa mười một tuổi đã dọn ra đại nội đến phủ công chúa ở.
Phủ công chúa chính là xây bên cạnh đại nội, mấy năm nay Triệu Hằng thường xuyên đến thăm.
Phủ công chúa tuy lớn, nhưng không xa hoa, ngay cả ngọn đèn dầu cũng cực kỳ ảm đạm, những nơi không người đều tối đen như mực.
Trưởng công chúa Triệu Câm trời sinh tính ôn hoà hiền hậu, đối xử khoan dung, trong phủ chủ tớ hoà thuận.
"Đại công chúa đã đi tắm gội, còn thỉnh Huệ Ninh công chúa chờ một lát."
Triệu Câm tuy là cô cô ruột, nhưng Triệu Uyển Như cũng không có nhiều ký ức về nàng, hoặc là nói trước nay nàng đều không để ý đến một số người nàng cho là râu ria.
Vạn Thọ trưởng công chúa tri thư đạt lý, một lòng theo Phật, lại tiết kiệm, bởi vậy trong thư phòng bày biện đơn giản, nhưng không mất lịch sự, làm người nhìn cực kỳ thoải mái.
Trong phòng có khăn thêu của nàng, Triệu Uyển Như nhìn nhìn cảm thấy tay nghề không thua kém những người trong viện dệt hoàng cung.
Chữ viết cũng rất đẹp, trên bàn có chữ của nàng, là bản chép tay của "Kinh Kim Cương", vừa vặn chép tới đoạn: Tất cả pháp hữu vi; như mộng, huyễn, bọt, bóng; như sương, như chớp loé; hãy quán chiếu như thế.
Chữ nhỏ chỉnh tề tú ngoại tệ trung.
Bên cạnh quyển kinh chép tay đặt một bức hoạ, bức hoạ này đã thu hút toàn bộ lực chú ý của Triệu Uyển Như.
Trong tranh lấy núi xanh làm bối cảnh, nước biếc làm nền, giữa núi mây mù vờn quanh, một thiếu niên như ngọc bung dù đứng trong rừng, tóc đen bị gió thổi, đẹp tựa tiên nhân.
Mà thiếu niên trong tranh chính là một đạo sĩ mi thanh mục tú.
Chỗ trống đề một câu từ: "Thanh sơn tú thủy, như quân." Nét mực chưa khô, hẳn là vừa vẽ xong không lâu.
Triệu Uyển Như hít một ngụm khí, run rẩy một chút.
Nàng không nhớ rõ đời trước Lý Thiếu Hoài và Vạn Thọ trưởng công chúa từng có giao thoa, sống lại một đời, chẳng lẽ ngay cả trưởng công chúa này cũng đối với Lý Thiếu Hoài có hảo cảm?
Hôm nay ở quán trà vừa lúc Lý Thiếu Hoài và Triệu Câm nhìn nhau, tại đây Triệu Uyển Như không thể không nhấc lên tinh thần đề phòng lần nữa.
"Huệ Ninh ~"
Triệu Uyển Như ngẩng đầu, trước mắt là một nữ tử ôn hoà tầm tuổi nàng, hơi nghiêng thân mình: "Tiểu cô cô."
Triệu Câm nắm tay Triệu Uyển Như ngồi xuống giường: "Xán Nương, đi pha trà, chuẩn bị chút điểm tâm mang lại đây."
"Vâng."
"Hôm nay ở kênh đào phía Tây ta mơ hồ nhìn thấy một người giống như ngươi ở trên lầu."
"Ta nghĩ, tiểu cô cô thấy, chính là Uyển Như."
Triệu Câm ôn nhu cười: "Sao trở về lại không vào cung, ca ca và tẩu tẩu ngày ngày tưởng niệm ngươi."
"Đại nội phiền muộn, qua chút ngày nữa sẽ trở lại, chỉ là không biết cô cô tìm Uyển Như có chuyện gì?"
"Cũng không có gì quan trọng, chỉ là muốn hỏi ngươi một chút, ban ngày đạo sĩ ở quán trà kia, ngươi có quen biết?"
Các nàng ở chung một phòng như thế nào lại không biết.
"Tiểu cô cô coi trọng hắn?"
Triệu Uyển Như nói làm lòng Triệu Câm run lên một chút: "Ta xem hắn một thân chính khí, rất có tiên phong đạo cốt, chỉ là muốn kết bạn..."
"Nhưng tiểu cô cô lâu nay không phải chỉ lễ Phật sao?"
"Phật Đạo vốn là một nhà, đều hướng về cái thiện."
Triệu Uyển Như tuy không tin Phật Đạo, nhưng nàng biết cái gọi là một nhà thực tế khác biệt rất lớn, vì thế nghiêm túc nói: "Bức tranh trên bàn tiểu cô cô ta đã xem."
Lời vừa ra, Triệu Câm nắm chặt tay trầm mặc không nói.
Triệu Uyển Như nhíu mày, thật không ngờ Tiền Hi Vân và Yến Cảnh còn chưa xuất hiện, bây giờ lại nhiều ra một trưởng công chúa.
- Hết chương 19 -
Rùa đá đến nhà tặng công chúa và đạo sĩ một bộ liễn chúc Tết.
Vế trái: Đạo trưởng đào hoa đoá đoá khai
Vế phải: Công chúa bảo đao nhát nhát chém
Hoành phi: Tức chết ta rồi!
Hắc hắc hắc.