: Vì ai mà xuất kiếm
Triệu Uyển Như khẽ cười một tiếng, cảm thấy chuyện này càng ngày càng thú vị: "Nói thế nào?"
"Cô nương còn nhớ Sở Vương từng bị Tiên đế phế truất chứ?"
Hai chữ Sở Vương, làm Triệu Uyển Như ngẩn người: "Sở Vương?"
"Đúng, năm đó Ngụy Vương Triệu Đình Mĩ âm mưu cướp ngôi bị bại lộ, Thái Tông phế ông ấy làm thứ dân.
Trong khi Sở Vương là con trưởng của Thái Tông tính tình thiện lương lại có quan hệ tốt với Ngụy Vương, vì cầu tình cho Ngụy Vương nên đã chọc giận Thái Tông.
Năm đầu Ung Hi, Ngụy Vương đau buồn mà chết, Sở Vương biết được tin này đột nhiên điên loạn thất thường, không chỉ dùng kiếm chém bị thương người nhà mà còn phóng hoả đốt cung điện mình ở.
Thái Tông trong cơn thịnh nộ đã biếm ông làm thứ dân.
Mãi đến khi Quan gia kế vị, Sở Vương mới có thể khôi phục tước vị.
Cố thị từng phụ tá cho Ngụy Vương, là thế giao với Sở Vương điện hạ."
Trương Khánh cúi người, nói nhỏ: "Cho nên đứng sau Cố Tam Nương không chỉ là Chiết thị và Dương thị, mà còn có tông thân hoàng thất."
Một kẻ ăn chơi trác không ai xem trọng, lại liên quan đến nhiều người và việc như vậy.
Triệu Uyển Như nhìn Trương Khánh.
Trương Khánh liền nói tiếp: "Có tôn thất và thế gia chống lưng, cộng thêm bản thân Cố thị cũng có chút năng lực và nhan sắc, những kẻ quyền quý ăn chơi trác táng làm sao vào được mắt nàng.
Nhưng nàng lại đối với kẻ xú danh rõ ràng như Đinh Tứ Lang có chút bất đồng."
"Bất đồng thế nào?"
"Người khác muốn gặp, đều phải xem tâm trạng nàng, nhưng dù vui hay buồn đa số nàng đều từ chối không gặp.
Chỉ có Đinh Thiệu Đức tìm, nàng chưa bao giờ từ chối.
Không chỉ thế, lúc đang tiếp khách, chỉ cần nàng nghe Đinh Thiệu Đức tới, thì người khách kia dù có trả núi vàng núi bạc, nàng cũng tuyệt đối không ở lại một giây, cũng không quan tâm mặt mũi người đó là ai."
Đầu móng tay sơn đỏ nhẹ nhàng gãy vào lòng bàn tay mình, cong môi hứng thú nói: "Hai người bọn họ, rất thú vị nha!"
"Cố Tam Nương!" Đôi mắt trở nên sâu thẳm: "Bất quá, ta càng cảm thấy hứng thú với Tứ Lang Đinh gia!"
"Cô nương cảm thấy?"
"Có thể hấp dẫn được người cao ngạo, tất nhiên sẽ không giống như bề ngoài của hắn, ăn chơi trác táng, là giả." Triệu Uyển Như chắc chắn nói: "Còn về nguyên nhân, phải xem các ngươi!"
Trương Khánh chắp tay: "Thuộc hạ nhất định điều tra rõ ràng.
Chỉ là thế lực Đinh phủ cực sâu, lại được canh phòng nghiêm ngặt, một khi Đinh Thiệu Đức vào phủ, người của chúng ta rất khó..."
"Ta đã nói, phải xem các ngươi!" Triệu Uyển Như sắc bén nói: "Mật thám của người khác làm được, chẳng lẽ các ngươi lại không?"
"Là thuộc hạ ngu dốt!" Trương Khánh hổ thẹn.
"Bất kể thế nào, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi có thể diễn kịch nhiều năm như vậy không bị vạch trần, tất nhiên là không đơn giản."
"Cô nương là muốn?"
"Người này, trông chừng cẩn thận cho ta, có rảnh ta muốn gặp một lần.
Có lẽ là người hữu dụng, đáng giá kết giao." Triệu Uyển Như cong môi cười khẽ.
Cố Tam Nương coi trọng Đinh Thiệu Đức như vậy, tất nhiên phải có lý do, mà phía sau Cố Tam Nương lại là hai nhà Chiết - Dương.
Ban đầu nàng muốn mượn sức Lục Lang Dương gia, xem ra hiện giờ không chỉ một Dương gia, mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Huynh trưởng của đương kim Thiên tử, bá phụ ruột của nàng - Sở Vương Triệu Nguyên Tá.
"Mấy ngày nay đại nội truyền tin ra, nói Đinh Thiệu Văn được đề bạt làm Quy Đức tướng quân.
Theo lệ thường quan viên lên chức hoặc lập công đều có thể dâng sớ tiến cử.
Lần này Đinh Thiệu Văn tiến cử Trương Ung, Quan gia đã hạ chiếu phong Trương Ung làm Thị Lang Hộ Bộ, giữ chức Quyền Tri phủ Khai Phong."
"Trương Ung?" Tên này thực quen tai, nghi ngờ hỏi: "Chức Thị Lang Hộ Bộ này cực kỳ quan trọng, chỉ được người khác tiến cử sao có thể nhậm chức cao đến thế?"
"Trương Ung này là Tiến Sĩ vào năm Khai Bảo thời Thái Tổ.
Vào thời Thái Tông từng nhậm chức Thôi Quan tại phủ Khai Phong, bởi vì xử sai vụ án của Vương Nguyên Cát - một người dân kinh thành mà bị bãi chức quan." Trương Khánh giải thích rõ ràng.
Đinh Thiệu Văn được đề bạt nàng không thèm để ý.
Danh hiệu của võ tướng dù được đề bạt thế nào cũng chỉ là một chức quan nhàn rỗi, nhưng sự xuất hiện bất thường của Trương Ung lại làm nàng lo lắng: "Vị trí này ở phủ Khai Phong không phải đã bị bỏ trống một năm rồi sao?"
"Đúng, tháng mười đầu năm Cảnh Đức Trần Tỉnh Hoa được phong làm Quan Lộc Khanh giữ chức Quyền Tri phủ Khai Phong, không lâu sau ông ấy bị bệnh nên đã từ chức, sau này vì trận Thiền Uyên mà bị trì hoãn, chức vị này vẫn để trống đến nay."
"Phủ Doãn sẽ không thành lập, Quyền Tri tuy chức vị nhỏ hơn nhưng lại nắm giữ thực quyền.
Phủ Khai Phong lại trực thuộc kinh thành, địa vị chỉ lớn không nhỏ..." Triệu Uyển nhíu chặt mày.
- Chíp - Chíp - Chíp - Tiếng chim hót líu lo khắp phòng.
"Chúc mừng tướng quân ~" Thám tử mặc áo choàng tối màu nhìn thấy túi cá màu bạc trên bàn chủ nhân, híp mắt nói chúc mừng.
"Tin tức ta bảo ngươi điều tra sao rồi?" Đinh Thiệu Văn đứng khoanh tay, dưới khuỷu tay cũng là một túi cá cùng màu treo trên thắt lưng.
Thám tử buông tay, biết Đinh Thiệu Văn không hài lòng với chức vị hữu danh vô thực vừa được phong này.
Hắn biết, cách Công phục và túi cá màu tím còn rất xa, nói: "Nhị Nương con của Tiền Hoài Diễn cũng từng là khôn đạo (nữ đạo sĩ) ở Trường Xuân quan, là sư tỷ của Lý Thiếu Hoài."
Đinh Thiệu Văn híp mắt vươn tay, dùng ngón tay chọc chim hoạ mi trong lồng.
Tiếng líu lo liền im bặt, con chim kêu lên vài tiếng quác quác quác, đập cánh loạn xạ trong lồng, tựa như đang sợ hãi gì đó.
Khoé môi Đinh Thiệu Văn kéo ra một nụ cười âm hiểm, nói: "Thì ra là thế!"
Khẽ hỏi: "Tứ Lang đâu?"
"Tứ công tử lại đến Phong Nhạc Lâu."
Đinh Thiệu Văn im lặng hồi lâu, ngồi lại trên ghế, cầm lấy túi cá trên bàn nói: "Đồ vật được lấy ra từ Nội Chư Tư Lục Thượng Cục thật tinh xảo!"
Ngẩng đầu lên nói với thám tử: "Đem hành tung gần đây của Tứ Lang tiết lộ cho phủ Tiền học sĩ đi.
Tiện thể cũng tiết lộ chuyện phủ Tham chính mở tiệc chiêu đãi Huyền Hư chân nhân ra ngoài."
Thám tử kia nghe vậy ngẩn ra, hỏi: "Điện Soái, hiện giờ là lúc liên hôn giữa Tứ công tử và phủ học sĩ.
Tứ công tử không biết cố gắng, gia chủ cũng vì chuyện này mà thẹn quá thành giận, lúc này lại truyền tin này ra, sợ là không tốt lắm đâu?"
Đinh Thiệu Văn đột nhiên lạnh mặt, ánh mắt vốn ôn hoà đột nhiên trở nên khủng bố: "Hửm?"
Thám tử lui về sau một bước vội cúi đầu.
"Tiền Hoài Diễn không phải muốn ôm gốc đại thụ là Đinh phủ chúng ta sao.
Ban đầu còn do dự, hiện giờ nghe tin đại nội muốn phong thưởng cho Đinh gia ta liền gấp không chờ nổi." Ánh mắt Đinh Thiệu Văn như ưng nhìn chim hoạ mi trong lồng, nói: "Lão tứ và ta, ai quan trọng hơn?" Chợt cúi đầu nhìn tên thám tử đang khom lưng uốn gối.
Thám tử liên tục gật đầu: "Vâng, thuộc hạ lập tức đi!"
Cửa phòng đóng lại, người ôm kiếm tránh phía sau mới ra khỏi bình phong nhỏ giọng hỏi: "Có cần ta tự mình đi truyền tin không?"
"Không cần, nếu chút chuyện này bọn họ cũng làm không xong, vậy không còn lý do gì giữ lại bên cạnh ta nữa."
"Cô gái kia sẽ làm theo sắp xếp của ngài sao?"
Đinh Thiệu Văn cười lạnh một tiếng: "Người có tình đều là kẻ yếu, không phải chỉ có lợi ích mới làm người ta bán đứng nhau."
Sảnh ngoài Phong Nhạc Lâu là hành lang dài với hơn trăm bậc thang, giếng trời nam bắc hai bên hành lang đều là nhã gian độc lập.
Hiện tại đã vào đêm, trên cột nhà cao ngoài hành lang chính treo đầy đèn lồng, cao thấp phản quang, huy hoàng rực rỡ
Một hàng vài chục nữ tử nùng trang diễm mạt đang tụ tập dưới mái hiên, ánh đèn chiếu vào hiện ra sặc sỡ loá mắt, tùy thời chờ tửu khách gọi đi.
Lý Thiếu Hoài cúi gằm mặt đi xuyên qua chỗ các nàng, gương mặt đỏ bừng dường như cực kỳ thẹn thùng.
Ngay cả nhìn cũng không dám nhìn một cái, trong lòng rầu rĩ, sớm biết đến nơi này nàng đã không đồng ý ra cửa.
Chốc nữa trở về biết ăn nói thế nào với Nguyên Trinh đây, Lý Thiếu Hoài đau khổ nghĩ cách ứng phó.
Còn những cô gái lúc trước chỉ lo nhìn lang quân giàu có hiện giờ ngược lại tranh nhau nhìn nàng.
Bên tai liên tục vang lên tiếng xì xào bàn tán.
Có người hiếu kỳ vì sao Đạo sĩ cũng đến tửu lầu tìm phong lưu, có người lại ngạc nhiên vì Đạo trưởng này thật khôi ngô tuấn tú, còn có người xem nàng như Biện Cơ, gọi nàng là, mỹ diễm tu sĩ!
Nhưng đều không ngoài, sắc đẹp trước mặt, không thể chống đỡ, dung mạo này rất được các nàng yêu thích.
Bị muôn hình muôn vẻ nữ nhân nhìn chằm chằm, chỉ chỉ trỏ trỏ, còn có người liếc mắt đưa tình.
Tuy cũng là nữ, nhưng Lý Thiếu Hoài cảm thấy rất khó chịu, cau mày oán trách: "Lần trước các ngươi đã mời ta đến đây một lần, sao hôm nay lại tới nữa?"
"Chúng ta có chuyện tốt liền nhớ tới ngươi, sớm biết ngươi miễn cưỡng như vậy, lần sau sẽ không gọi ngươi đi chung nữa!"
Đây là tửu lâu nổi tiếng nhất thành Đông Kinh, ngoại trừ quan viên bận rộn không rảnh tới, những công tử nhà giàu mỗi ngày đến đây tiêu tốn ngàn vạn lượng bạc không phải số ít.
"Nhị ca có điều không biết, tối nay hoa khôi Phong Nhạc Lâu sẽ ra múa một bài." Trần Lục Dương có thể ra cửa, đều là nhờ có Lý Thiếu Hoài đi theo.
"Hoa khôi..." Lý Thiếu Hoài vừa nghe liền hoảng, lập tức quay đầu muốn về.
"Từ từ..." Bị Lý Địch kéo lại, hỏi: "Ngươi đi đâu?"
"Các ngươi....!thì ra là gọi ta đến xem hoa khôi khiêu vũ?" Lý Thiếu Hoài lắc đầu liên tục.
"Còn chưa cưới qua cửa, ngươi đã bắt đầu sợ vợ?"
Lý Thiếu Hoài nhíu mày hỏi: "Sợ vợ?" Bỏ qua đề tài này không nói, nàng hỏi lại: "Ngày thường thấy Phục Cổ huynh cũng không phải loại người ham mê tửu sắc..."
"Nữ nhân ở nơi yên hoa này Lý Phục Cổ ta đương nhiên không thèm để ý, nhưng Cố Tam Nương này, rất có địa vị!" Lý Địch ra vẻ thần bí cười.
"Địa vị?"
Lý Địch không đáp lại, bước nhanh về trước nói: "Ngươi theo ta liền biết!"
Toàn nhà chính ở Phong Nhạc Lâu rất lớn, sức chứa lên đến mấy trăm người.
Bên trong dựng sân khấu biểu diễn, giữa lầu hai là khoảng không, xung quanh lắp hàng rào thiết bảo vệ.
Trong hàng rào thiết là các gian phòng độc lập, lan can treo rèm trúc, lúc không xem diễn có thể kéo xuống, lúc xem diễn thì cuốn lên, giống như hiện giờ.
Phía sau sân khấu là hàng rào bảo hộ, thông vớ hành lang quanh co.
Cuối hành lang có một phòng nhỏ, trong phòng bày biện bàn trang điểm, quần áo biểu diễn, ca múa, cùng với các loại phấn son.
Giữa sân khấu bày các loại nhạc cụ, gần như đầy đủ.
Những người đánh đàn, thổi tiêu trẻ tuổi, kết hợp cùng những gã đàn ông lực lưỡng đánh trống phía sau, tạo thành vũ đội "tuyến sau".
Phía trước vũ công theo tiếng nhạc uyển chuyển nhảy múa.
Váy đỏ xanh vàng, rực rỡ cả sân khấu.
Bởi vì có Trần Lục Dương, các nàng được vào một nhã gian ở lầu hai.
"Chỉ cần trà, không cần rượu."
"Cũng không cần cô nương hầu rượu!" Trần Lục Dương đưa một thỏi bạc, bỏ thêm một câu.
"Được!" Tiểu nhị cầm bạc cười tủm tỉm rời đi.
Một khúc nhạc kết thúc, tất cả giai nhân xuống sân khấu, xung quanh vốn đang yên lặng xem múa nháy mắt trở nên ồn ào.
Không ngoại lệ, các phòng đều đang đàm luận chuyện tối nay hoa khôi Phong Nhạc Lâu - Cố Tam Nương ra sân khấu.
"Nghe nói sau lần nàng múa kiếm gây oanh động kinh sư thì không ai thấy nàng ra sân khấu nhảy múa nữa."
"Hôm nay là vì sao vậy?"
"Bình thường muốn gặp Tam Nương một lần cũng khó, làm sao ta biết được nha!"
"Nghe nói là vì đại quan nhân nào đó!"
"A, không biết là quan nhân nhà ai, lại có thể mời được Cố Tam Nương của Phong Nhạc Lâu!"
Các thực khách trò chuyện sôi nổi, đồng thời cũng rất chờ mong.
Tiếng ồn đột nhiên im bặt khi mành vải được kéo ra.
Vài người trong số bọn họ từng trông thấy Cố Tam Nương, nhưng số lần không quá ba.
Còn có người bỏ ra vô số tài bảo, đêm ngày chầu chực ở Phong Nhạc Lâu nhưng cả bóng dáng Cố Tam Nương cũng chưa từng thấy.
- Hết chương 35 -.