Trọng Sinh Chi Cùng Quân


: Trong mộng không biết thân là khách
Mùa thu năm Minh Đạo, tân đế ban chết cho tiền Huệ Ninh công chúa, đồng thời ban một đạo chiếu thư triệu Thái thú Phần Châu Lý Nhược Quân hồi Đông Kinh.

Chiếu thư có hai đạo, một đạo truyền đến Phần Châu triệu nàng trở về, một đạo khác cũng là hạ cho nàng, nhưng phải đợi nàng sau khi trở về mới tuyên đọc.

Tân thiên tử cuối cùng cũng không chờ được Lý Nhược Quân hồi kinh, cuối cùng người của phủ phò mã lại ở bãi tha ma ngoại thành Đông Kinh tìm được xác của Thái thú Phần Châu mất tích nhiều ngày, chính là bên cạnh thi thể công chúa tiền triều.

Sau khi Triệu Uyển Như chết, Lý Thiếu Hoài cũng tự sát bên cạnh nàng, mười ngón tương giao.

Mà đạo chiếu chỉ có lẽ là ban tội chết kia bị tân thiên tử hủy diệt cùng với Khôn Ninh điện.

Một đêm gió thu đi qua, Triệu Uyển Như bừng tỉnh từ ác mộng, Khiên Cơ rượu phát tác đau đớn làm nàng vẫn còn sợ hãi hồi lâu.

Đêm qua nàng cực kỳ giận, vốn cho rằng Lý Thiếu Hoài sẽ đuổi theo giải thích, nhưng không nghĩ tới đợi cả một đêm đều không thấy người đâu.

"Mộng này...!Là sau khi ta chết sao?" Triệu Uyển Như cau mày, ngoài cửa sổ nắng ấm chiếu vào phòng, xốc chăn lên đứng dậy nghĩ tới chuyện đêm qua, vì thế trong lòng sinh hờn dỗi đi tới trước bàn trang điểm.

Từ đầu giường đến bàn trang điểm, chẳng qua chỉ cách vài bước chân, ngay cả nếp uốn trên mi cũng giãn ra.

Còn lại, chỉ có áy náy vô tận mà giấc mộng kia mang đến cho nàng.

Bàn trang điểm được lau chùi đến toả sáng, bên trên đặt một tờ giấy tuyên thành, trên giấy đè nặng một cây trâm kim tước, mà mắt kim tước là màu xanh lục.

Triệu Uyển Như nhẹ run hai tròng mắt, cầm lấy cây trâm vàng, hàng chữ thanh tú bị ép bên dưới có thể thấy rõ ràng - Biết ý ta, cảm quân liên, tình này phải hỏi trời.

Đây là câu thứ hai trong bài từ của Hậu Chủ mà Lý Thiếu Hoài đọc đêm qua.

Lý Thiếu Hoài không chỉ thiện thơ từ, một tay thư pháp cũng viết đến cực tốt, hạ bút hành văn, đường cong mạnh mẽ, giống như hàn tùng sương trúc.

Kiểu chữ này, Triệu Uyển Như ở đại nội đã gặp qua.

“Tiểu Nhu!”
Tiểu Nhu nghe tiếng đẩy cửa vào: "Cô nương thức dậy rồi, A Nhu liền giúp cô nương..."
“Nàng đâu?”
Tiểu Nhu chinh lăng: "Nàng?" Tròng mắt xoay chuyển mới minh bạch, nói: "Sáng sớm hôm nay chân nhân đã bị quan binh mang đi rồi."
Tiểu Nhu nguyên bản cảm thấy là Lý Thiếu Hoài không biết lượng sức muốn thông đồng cô nương nhà nàng, nhưng sau lại hành động của Triệu Uyển Như lại làm nàng không thể ngờ.

Triệu Uyển Như đem cây trâm chụp lên bàn, đứng dậy quát: "Cái gì?"
Cô nương nhà nàng a, ngay cả việc của Quan gia và Thánh nhân cũng không sốt ruột đến vậy: "Cô nương đừng vội a, là Tri châu Đường Châu thỉnh chân nhân đến phủ làm khách, nói là tạ ơn."
Đêm qua nàng nghe được không ít người xem náo nhiệt trở về nghị luận, Lý Thiếu Hoài cứu con gái Tri châu Đường Châu, Triệu Uyển Như lúc này mới ngồi xuống.

"Tiểu Nhu trang điểm cho cô nương."
Người trước gương đồng chưa trang điểm, nhân đêm qua ngủ không tốt, trong mắt có chút tiều tụy: "Nàng có nói bao giờ trở lại?"
Tiểu Nhu lắc đầu: "Xem khí thế bọn họ, tất nhiên là rất coi trọng chân nhân."
"Nói thế nào?"
"Đến đón người là xe ngựa to của phủ Tri châu, nghe bọn hắn nói, tựa hồ Tri châu đại nhân đã nghe được tên húy của Huyền Hư chân nhân."
Triệu Uyển Như nhăn lại đôi mày vừa vẽ, vẫn là không quá yên tâm, vì thế đứng dậy ra khỏi phòng tìm Trương Khánh.

"Chủ tử."
"Phái người theo dõi chặt chẽ phủ Tri châu, có bất kỳ động tĩnh gió thổi cỏ lay gì trước tiên báo cho ta."
Trương Khánh gật đầu, giương mắt hỏi: "Chỗ chân nhân, có cần phái người giám sát?"
Triệu Uyển Như liếc ngang, Trương Khánh cúi đầu khom người: "Khánh đã biết."
Triệu Uyển Như lúc này mới nhẹ nhàng thở ra trở về phòng.

"Cô nương, nguyên lai đây là trâm vàng, là tặng ngài nha, buổi sáng hôm nay ta còn thấy chân nhân cầm trong tay.

Lại thấy nàng đến phòng Tam cô nương, còn tưởng rằng muốn tặng Tam cô nương.

Cây trâm này cũng thật là đẹp." Tiểu Nhu hâm mộ nói.

Lý Thiếu Hoài không tiện vào khuê phòng nữ tử, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nhờ muội muội Triệu Uyển Như hỗ trợ.

Đây cũng xem như tiến thêm một bước làm rõ với Triệu Tĩnh Xu, Lý Thiếu Hoài là để ý Triệu Uyển Như.

Triệu Uyển Như nghĩ vậy trong lòng ấm áp, nhặt cây trâm lên: "Đi tìm cho ta chiếc hộp gỗ đàn tử."
Tiểu Nhu theo lệnh nàng, tìm tòi trong cái rương lớn bọn họ mang đến, sâu bên dưới có một chiếc hộp gỗ dùng lụa bố bao lấy, độ lớn vừa vặn có thể chứa cây trâm kia.

Lụa bố thêu hoa vừa mở ra, bên trong liền toả ra mùi đàn hương thanh u, bên trên chiếc hộp điêu khắc chạm rỗng, vừa vặn cũng là chim tước.

Một chân đứng trên cành hải đường một chân co lại cúi đầu nhìn quanh.

"Chiếc hộp gỗ đàn tử này là Tiên hoàng ban cho cô nương vào năm 6 tuổi.

Cô nương bình thường đều không nỡ dùng, hôm nay lại phải chứa cây trâm của chân nhân đưa sao?"
Triệu Uyển Như gật đầu.

Tiểu Nhu cảm khái, chủ tử nhà mình quả thật đối với đạo trưởng kia sinh lòng nhi nữ, không chỉ đem chén ngọc mà Hoàng thượng ban cho nhân gia, mà ngay cả chiếc hộp tiên đế tặng cũng bị nàng lấy ra đựng đồ vật của đạo sĩ.

Nhi nữ tình trường người người đều có, chính là Tiểu Nhu vẫn không thể không nhắc nhở Triệu Uyển Như: "Y Tiểu Nhu xem, cô nương ngài là trưởng nữ Quan gia sủng ái nhất, là công chúa Đại Tống triều, Quan gia như thế nào sẽ..."
"Ta biết."
Nàng càng biết, các nàng cách nhau không chỉ là thân phận, trở ngại trước mặt các nàng quá nhiều.

Chẳng qua không ai biết, Triệu Uyển Như là trọng sinh một đời, tức sống lại một đời, nàng phải trở thành một con phượng hoàng dục hoả trùng sinh.

"Như thế nào sẽ đem ngài gả cho một tên đạo sĩ." Tiểu Nhu đè thấp giọng đem lời vừa rồi nói hết.

Triệu Uyển Như vỗ nhẹ bả vai Tiểu Nhu, cười nhạt nói: "Con đường phía trước thế nào ta không biết, nhưng nếu ngươi không đi, thì làm sao biết không đi được?"
"Cô nương từ khi ra khỏi đại nội, giống như thay đổi thành người khác."
Không phải Triệu Uyển Như thay đổi, mà là trưởng thành.

"Nói thế nào?"
"Trước kia, cũng không thấy ngài để ý ai đến vậy, cho dù là Thánh thượng và Thánh nhân." Tiểu Nhu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng bởi vì yêu mới như thế, vì vậy đối với thứ tình yêu khiến người ta gan lớn này có vài phần sợ hãi.

"Cho nên người trong đại nội, đều sợ ta." Bao gồm cha mẹ nàng, nàng ngồi xuống, con mắt màu hổ phách nhìn cây trâm vàng: "Hiện giờ như vậy, không tốt sao?"
Tính tình chủ tử trở nên hoà nhã, đây là chuyện tốt, nhưng cũng không tốt: "Cô nương thế nào đều tốt, chỉ là Tiểu Nhu sợ cô nương rơi vào vũng bùn."
Đây không phải vũng bùn, mà là vực sâu: "Cho dù là vực sâu vạn trượng, ta cũng muốn nhảy xuống." Nàng khẳng định.

Chỉ không đổi, là công chúa quật cường, vẫn là Tiểu Nhu hiểu rõ Huệ Ninh công chúa, cho nên Tiểu Nhu biết, một khi công chúa đã nhận định, ai cũng không thể khuyên.

Sự tình đêm qua, Trần Thế Trạch đã đến huyện nha tự thú, trải qua hoà giải, lại nhờ Lý Thiếu Hoài tự mình khuyên bảo, Tri châu Đường Châu Chu Thông cùng con gái Chu Thanh Y bỏ qua không truy cứu.

Việc này có thể giải quyết, thanh danh Lý Thiếu Hoài ở Đường Châu đại chấn.

Chu Thông cường lưu Lý Thiếu Hoài ở lại phủ dùng tiệc, lại cố ý an bài Chu Thanh Y chiêu đãi đáp tạ nàng.

"Đêm qua thật ngại, đồ vật tặng rồi lại xin trở về."
Chu Thanh Y vội vàng lắc đầu: "Nếu không phải chân nhân cứu giúp, Thanh Y còn không biết có thể đứng ở nơi này nói chuyện với ngài không."
Lý Thiếu Hoài gật đầu cười khẽ.

"Cây trâm kia là làm chân nhân nhớ tới cái gì sao?"
Xưa nay không có việc tặng quà đi lại xin trở về, hơn nữa đêm qua Lý Thiếu Hoài còn bức thiết như vậy.

"Nói ra thật xấu hổ, cây trâm đó sau khi tặng cô nương, đột nhiên nhớ tới tiểu muội trong nhà cũng thích, vì thế..."
"Thanh Y!"
Trong hậu viện, thư sinh trẻ tuổi đứng bên khóm hoa hải đường, cau mày, xấu hổ kêu một tiếng.

Chu Thanh Y cùng Lý Thiếu Hoài xoay người, còn chưa mở miệng răn dạy, A Hoàn đã chạy lên trước đánh hắn: "Tên Trần tú tài nhà ngươi, còn dám tới phủ Tri châu."
Trần Thế Trạch không màng A Hoàn đánh chửi, bước nhanh tới trước người Chu Thanh Y: "Thanh Y, muội cũng biết, đêm qua là ta không cẩn thận, cũng là ta quá nóng nảy, ta vốn muốn nhảy theo muội..." Lại nhìn Lý Thiếu Hoài bên cạnh.

"Phi phi phi, còn muốn nhảy xuống theo cô nương? Đêm qua cô nương còn chưa rơi xuống ngươi đã nhanh chân chạy rồi."
A Hoàn giáp mặt vạch trần làm Trần Thế Trạch đỏ bừng mặt, lòng mang áy náy nói: "Không phải là do ta sợ cha ngươi biết sẽ lột da ta sao, ngươi lại không phải không biết...!Nhà ta còn có mẹ già."
Trần Thế Trạch tuy vô đại tài, nhưng cũng không phải đại gian đại ác gì, xem như một hiếu tử.

Hiểu được chuyện này, Lý Thiếu Hoài mới thay hắn cầu tình.

"Ngươi không cần giải thích, nói nhiều như vậy, cũng không liên quan đến ta." Chu Thanh Y xoay mặt đi, lạnh lùng nói.

Tiểu Nhu ở một bên mừng thầm, cô nương rốt cuộc kiên cường một lần.

"Thanh Y, ta đối với ngươi, ngươi còn không biết sao, ngươi không thể..."
"Tiểu Nhu, thay ta mời Trần công tử ra ngoài."
"Ai, tuân lệnh." Tiểu Nhu thẳng eo đến gần, cười nói: "Trần tú tài, phủ Tri châu không chào đón ngươi, mời trở về đi."
Trần Thế Trạch nắm chặt tay: "Không ngờ cha ngươi ngang ngược vô lý, mà ngươi cũng thế." Phất tay áo rời đi.

Lý Thiếu Hoài một bên nhìn, Trần Thế Trạch bản tính không xấu, tư chất cũng không tồi, bèn lên tiếng nói: "Ngươi nếu thật thích nàng, nên hảo hảo dụng công học tập, ngày sau cầu lấy công danh, phong cảnh cưới nàng trở về, đây mới là tốt cho nàng."
Trần Thế Trạch nghe Lý Thiếu Hoài phía sau nói, dừng chân lại.

Kể từ khi người này xuất hiện, thái độ Chu Thanh Y đối với hắn thay đổi một trời một vực, vì thế quay đầu không màng Lý Thiếu Hoài khuyên giải, cực kỳ bất thiện nói: "Hừ, không cần ngươi nhắc ta cũng biết." Nói xong, xoay người từ cửa sau rời đi.

"Làm chân nhân chê cười." Chu Thanh Y ngượng ngùng nói.

Lý Thiếu Hoài lắc đầu cười: "Không sao, tình yêu mà thôi."
Lý Thiếu Hoài rộng lượng làm Chu Thanh Y càng sinh hảo cảm.

"Trước đây từng được nghe thanh danh của chân nhân."
"Ân?"
Đường Châu ở phía bắc Giang Nam, Trường Xuân quan ở Giang Nam.

"Cha ở Đường Châu, ngẫu nhiên sẽ nghe được một số chuyện ở Giang Nam.

Giang Nam tài tử văn nhân đông đúc, chân nhân lại hành y chữa bệnh làm người tán dương, đương nhiên thanh danh vang dội."
Lý Thiếu Hoài khiêm tốn cười: "Nương tử quá khen, mỗ bất quá là được tiên sư dạy dỗ, chỉ là người thô bỉ, học được một ít, múa rìu qua mắt thợ mà thôi."
Lý Thiếu Hoài ôn tồn lễ độ lại khiêm tốn so với cử chỉ bồng bột của tên tú tài kia thật sự là khác nhau một trời một vực.

"Chân nhân quá khiêm tốn, yến tiệc tối nay, còn thỉnh chân nhân không cần từ chối."
Lời qua tiếng lại, hai người đều cực thích thơ từ, vì thế trò chuyện với nhau thật vui, Lý Thiếu Hoài không tiện từ chối thịnh tình của Chu Thanh Y, nên đồng ý dự tiệc tối ở phủ Tri châu.

Gió đêm thu lướt qua bờ sông Tiết Thủy, thổi về phía căn phòng trong ngôi nhà nát, ánh nến lay lắt mấy phen, nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến người đọc sách bên đèn.

So với ngọn nến cô đơn u ám kia, phủ Tri châu ánh sáng mãn đường đem cả gian phòng chiếu sáng như ban ngày, từng chiếc đèn lồng viết chữ Chu được gỡ xuống thắp lên, trong phủ đèn đuốc sáng trưng.

Gió thu xuyên qua đại sảnh, ánh nến lung lay, phòng tiệc hơi tối một chút, lại sáng như thường.

Trên ghế chủ toạ nô tỳ đứng bên trái rót rượu cho Chu Thông không cẩn thận va vào tay hắn, Chu Thông run lên, bàn tay che kín nếp nhăn thiếu chút nữa ném rớt ly rượu.

Chu Thông vẻ mặt không vui, lạnh lùng nói: "Đi xuống!"
Lý Thiếu Hoài du lịch các châu hành y nhiều năm, sớm thành thói quen vọng, văn, vấn, thiết, xuất phát từ hảo ý, cũng là vì đáp tạ Chu Thanh Y trả trâm, mở miệng nói: "Tri châu có phải mấy năm nay trước khi đi vào giấc ngủ tay trái thường đau đớn khó nhịn, chính là loại đau từ cốt tủy, mỗi khi đến trời mưa còn sẽ thấy đau đầu."
Chu Thông ngồi trên ghế chủ toạ nghe những lời này của Lý Thiếu Hoài kinh ngạc vô cùng: "Chân nhân là như thế nào biết đến?”
Hắn chỉ biết Giang Nam có danh đạo sĩ gọi Lý Thiếu Hoài, còn những cái khác, chỉ sợ hắn còn không biết nhiều bằng con gái mình.

Lý Thiếu Hoài khẽ gật đầu: "Bần đạo khi thiếu niên từng cầu học y thuật Hoàng Quan đạo nhân, thái thú chính là bệnh kín, là bệnh sợ gió, trường kỳ không được trị tận gốc."
Thì ra là thế, Chu Thông đại hỉ, cảm thấy bệnh kín có hi vọng: “Đạo trưởng có biện pháp gì chăng?"
"Chờ tiệc xong Thiếu Hoài có thể giúp thái thú châm cứu một lần."
Chu Thông cao hứng kính Lý Thiếu Hoài một ly rượu, Lý Thiếu Hoài lấy trà thay rượu nâng ly.

Trong yến hội vài tiên sinh trong phủ Chu Thông thay phiên thử Lý Thiếu Hoài, Chu Thông ở một bên nhìn, mà trong thính phòng sau bình phong, con gái Chu Thông Chu Thanh Y cũng xem đến rõ ràng.

Một ngày này, xem như lại hiểu thêm về Lý Thiếu Hoài không ít.

Không chỉ tuổi trẻ tuấn lãng, mà còn cực kỳ có tài.

Chu Thông cười nhăn cả mặt già, Lý Thiếu Hoài cách nói năng bất phàm, học thuật tinh thông, trò chuyện cùng vài vị học giả đều có thể đối đáp trôi chảy, lớn lên lại mi thanh mục tú thập phần đoan trang, vì thế vuốt chòm râu liên tục gật đầu cười, đối Lý Thiếu Hoài rất là vừa lòng.

Trong phòng tiệc, Lý Thiếu Hoài còn đang thảo luận cùng vài vị học giả, Chu Thông mượn cớ gọi gia sư ra ngoài.

Một góc khuất trong phủ Tri châu, Chu Thông biết rõ cố hỏi: "Ngươi xem Lý Nhược Quân kia thế nào?"
Sư gia phủ thái thú tầm tuổi Chu Thông, để râu dài, cười híp mắt: "Vừa rồi hạ quan nhìn, Lý Nhược Quân thiên đình no đủ, lại học thức hơn người, ngày sau tất có đại quý."
Sư gia tự nhận xem người nhiều năm, chưa bao giờ nhìn lầm: "Đại nhân, nếu ngài có thể kén người như vậy làm rể lại đem hắn trở thành người trong phủ, tương lai người này tiền đồ vô lượng, ngài cũng có thể theo cùng..."
Chu Thông vuốt mu bàn tay, thập phần do dự: "Nhưng ta xem hắn không có ý này, lại là đạo sĩ xuất gia, sao chịu nhập Chu phủ ta?"
Sư gia nhìn nhìn bốn phía, lại gần hắn nói: "Nếu đại nhân muốn, đương nhiên là có biện pháp."
Chu Thông hai mắt sáng bừng: "Như thế nào?"
Sư gia đến gần sát bên tai Chu Thông: "Đem Lý Nhược Quân kia chuốc say, lại để tiểu nương tử cùng hắn chung sống một đêm, đợi ngày mai trời sáng, gạo nấu thành cơm."
Chu Thông kinh hãi, khủng hoảng nói: "Này...!Truyền ra chỉ sợ không ổn đi."
"Đại nhân, ngài là cảm thấy Trần tú tài kia tốt, hay là Lý Nhược Quân này tốt hơn?".

Ngôn Tình Ngược
Nhắc tới họ Trần kia Chu Thông liền nghiến răng nghiến lợi: "Hừ, chính là tên họ Trần kia làm hỏng thanh danh con gái ta."
Khắp Đường Châu đã sớm truyền ra lời đồn, con gái thái thú có tư tình với tên tú tài nghèo tư thục, mà Chu Thanh Y đã mười tám vẫn không có người tới cửa cầu hôn, nguyên do lớn nhất cũng là vì lời đồn này.

Con gái qua mười bốn chưa lập gia đình, là phải bị phạt tiền.

Hơn nữa hôm nay chính mắt nhìn thấy phong thái Lý Thiếu Hoài cùng cách nói năng, há là tên Trần Thế Trạch kia có thể so sánh.

"Đúng vậy, nếu Lý Nhược Quân kia là chính nhân quân tử có đảm đương, làm hỏng thanh danh nữ tử chắc chắn phải phụ trách."
"Nếu hắn thà chết không chịu đâu?"
"Nếu hắn thà chết không chịu, hắn bận tâm thanh danh của mình cũng sẽ không nói ra, huống hồ nam nhân say rượu làm loạn, việc này nếu truyền ra ngoài đối với tiểu nương tử...!tuyệt đối là có lợi vô hại."
Nguyên bản Chu Thông vẫn còn do dự, lại nghĩ đến con gái hắn, từ nhỏ đã đọc đủ thứ thi thư, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, mà tên tú tài kia, ngay cả cử nhân cũng thi không đậu, còn làm hỏng đi thanh danh của con gái bảo bối hắn.

Hơn nữa hôm nay con gái đi làm thuyết khách, tựa hồ đối với Lý Thiếu Hoài cũng có một ít lòng khuynh mộ.

Lấy tài học của Lý Thiếu Hoài, không cần hắn chuẩn bị, chỉ cần chịu, thi đậu công danh không nói chơi, ngày sau Lý Thiếu Hoài vào triều làm quan, chính mình cũng có thể theo hắn thăng chức rất nhanh, được rể hiền, còn có thể thăng quan, chẳng phải song hỷ.

Vì thế cắn răng một cái, định ra việc này, sai người đi gọi Chu Thanh Y.

Khách điếm Đường Châu, mật thám thủ hạ của Trương Khánh vô cùng lo lắng chạy như bay về.

"Không hay, không hay rồi, Trương vệ lang!"
Trương Khánh nhậm chức vệ lang, mật thám chính là gọi tên quan của hắn.

Trương Khánh nhíu mày: "Chuyện gì gấp như vậy, hiện tại không ở Đông Kinh, đừng kêu loạn."
Mật thám thở hổn hển tiến đến bên tai hắn nói mấy câu.

Trương Khánh kinh hãi, không chờ nói xong liền xông ra khỏi phòng, thẳng hướng lầu trên mà chạy.

- đăng đăng - đăng đăng đăng -
Cầu thang trong khách điếm bị đạp ầm ầm rung động.

Chỉ chốc lát sau, hậu viện khách điếm một chiếc xe ngựa vội vàng rời đi, chạy về hướng phủ Tri châu.

- Hết chương 9 -.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui