Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về



Lăng Thần nhìn một màn này, tuy có chút ăn dấm vặt, nhưng Hạ nguyên soái dù sao cũng là phụ thân của bảo bối nhà mình, hắn cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn thôi.

Hạ Thiên Tịch rời khỏi lồng ngực của Hạ Thanh, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Hạ Thanh.

Lúc này, Libor quản gia đã mang tới một ít điểm tâm mà Hạ Thiên Tịch thích ăn tới, mọi người lập tức ngồi trước bàn ăn, Hạ Thiên Tịch hai mắt tỏa sáng nhìn mâm điểm tâm kia, lập tức biển thành một cái tiểu tham ăn, miệng nhét đầy đồ ăn, hai bên má phình lên như một chú hamster nhỏ đáng yêu.

Đặc biệt là ngồi bên cạnh y là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời này của y, phụ thân của y và người yêu của y, Hạ Thien Tịch cảm thấy bản thân giờ phút này đặc biệt hạnh phúc.

Nếu loại trừ cái câu phát ra sau đây ――

"Nguyên soái, Úc gia chủ xin gặp nguyên soái."

Từ khi biết quan hệ giữa Hạ Thiên Tịch và Úc Trục Thiên là cha con, Úc Trục Thiên liền một ngày ba lần thậm chí nhiều lần chạy tới nơi này, Libor quản gia hiện tại đã thực bình tĩnh, tuy biết mỗi lần nguyên soái đều sẽ không gặp hắn, nhưng Libor quản gia vẫn tượng trưng báo cáo một tiếng.

Ông chính là một vị quản gia phi thường xứng chức, tuy ông một chút cũng không muốn báo cáo, hơn nữa hiện tại cũng cực kỳ chán ghét Úc Trục Thiên, nhưng mà -- làm một quản gia xứng chức, ông không thể vì cảm xúc cá nhân mà không báo cáo.

Hạ Thanh sửng sốt một chút, ánh mắt lập tức nhìn về phía Hạ Thiên Tịch đang ăn vui sướng.

Là một tiểu tham ăn đủ tư cách, Hạ Thiên Tịch cũng không cảm giác được anh mắt nhìn thoáng qua y của Hạ Thanh, nhưng Lăng Thần ngồi bên cạnh y lại thấy được, hắn bất động thanh sắc nheo nheo mắt, không nói cái gì.

Nghe được Libor quản gia báo cáo, cái miệng đang nhai đồ vật của Hạ Thiên Tịch dừng một chút, lập tức nuốt xuống đồ ăn trong miệng xuống bụng, nhíu mày nhìn Hạ Thanh nói: "Phụ thân, Úc Trục Thiên này là bị tâm thần sao? Vẫn luôn đi theo con thì thôi, cư nhiên còn chạy tới nhà nữa? Có phải đầu hắn không bình thường hay không?"

Trời đất chứng giám, Hạ Thiên Tịch chỉ là cảm thấy tác phong của Úc Trục Thiên hôm nay quả thực quá khả nghi, thật sự giống một tên biến thái cuồng theo dõi.

Nhưng Libor quản gia và Hạ Thanh lại đồng thời giật giật khóe miệng.

Nói cha mình bị tâm thần, thật sự được sao?

Đương nhiên, cha này là chỉ Úc Trục Thiên.

Hạ Thanh mặt vô biểu tỉnh giật một chút, lập tức khôi phục lại tự nhiên, đạm mạc nói: "Có lẽ vậy, Libor quản gia, ngươi đi nói cho Úc gia chủ, mời hắn về sau không cần đến nữa, Tịch Tịch không thích gặp hắn."

Hạ Thiên Tịch không cảm thấy những lời này của Hạ Thanh có cái gì không đúng, dù sao y thật sự không thích Úc Trục Thiên.

Nhưng Lăng Thần lại nhíu mi một cái, mắt phượng liếc qua Hạ Thanh, cho dù không muốn Úc Trục Thiên xuất hiện ở chỗ này, Hạ Thanh lấy cớ cũng không nên dùng Hạ Thiên Tịch chứ!

Giống như cảm nhận được ánh mắt của Lăng Thần, ánh mắt lãnh đạm của Hạ Thanh ám ám, mang theo nguy hiểm.

Lăng Thần lập tức cúi đầu biểu tình chuyên chú nhìn Hạ Thiên Tịch, đấu pháp với bố vợ...thôi, dù sao lão bà hắn còn chưa cưới được về nhà, hắn không muốn lúc này chọc tới phụ thân đại nhân, dù sao hắn biết Hạ Thanh sẽ không làm hại Hạ Thiên Tịch là được rồi, lại hói hắn cũng không thích Úc Trục Thiên xuất hiện ở trước mặt Hạ Thiên Tịch.

Vì thế, Hạ Thiên Tịch vui sướng ăn điểm tâm mình yêu thích, chẳng qua không ăn nhiều thôi, vì một lát nữa phải qua nhà Lăng Thần, Lạc Ngôn ba ba của Lăng Thần sẽ làm một ít điểm tâm mỹ vị, cho nên Hạ Thiên Tịch còn phải chừa lại bụng, một lát nữa ăn ngon một trận.

Cho nên, ám chỉ giữa phụ thân nhà mình và Lăng Thần, y cũng không biết.

"Phụ thân, con cùng Tịch Tịch liền về nhà con đã." Chờ Hạ Thiên Tịch ăn đến không sai biệt lắm, ngồi lại một lúc, Hạ Thanh thăm hỏi tình hình huấn luyện của hai người xong, Lăng Thần liền lập tức mở miệng.

"Ừ" Hạ Thanh gật gật đầu: "Để Libor quản gia đưa hai đứa về."

"Vâng." Lăng Thần ở trước mặt Hạ Thanh vẫn luôn giả bộ ngoan ngoãn, Hạ Thiên Tịch nhìn bộ dáng này của hắn nhướng thẳng lông mày.

Hai người ở nha gần ba canh giờ mới rời đi, ngồi trên xe huyền phù quân dụng Libor quản gia điều khiển, đây là xe chuyên môn của Hạ nguyên soái, bọn họ mới vừa đi ra khỏi Hạ gia, Hạ Thiên Tịch lập tức thấy được chiếc xe huyền phù xa hoa đậu bên ngoài, ngoài Úc Trục Thiên ra thì còn ai vào đây nữa?

Hạ Thiên Tịch nghi hoặc nhìn bên ngoài cửa kính xe, mà Úc Trục Thiên cũng thấy được xe đi ra, lập tức mở cửa xe đi ra, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn chiếc xe này.

Khi xe đi qua trước mặt hắn, Úc Trục Thiên nhìn thấy ngồi ở trong xe là Hạ Thiên TỊch, hai mắt lập tức híp lại, mày hung hăng nhíu lại, thực không tán đồng Hạ Thiên Tịch muộn thế này rồi còn ra ngoài.

Mà Hạ Thiên Tịch nhìn một màn này cũng thực nghi hoặc, ynhìn Lăng Thần nói: "Ngươi có cảm thấy Úc Trục Thiên này rất...... Thần kinh...... hay không" Hạ Thiên Tịch suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra một từ để hình dung Úc Trục Thiên.

Y thực sự không rõ Úc Trục Thiên phát điên cái gì? Sao lại khác với lời đồn như vậy?

Không phải nói gia chủ Úc gia phi thường thần bí sao? Sao hôm nay cư như tâm thần đi theo y không rời vậy?

"Không có việc gì, có lẽ do hắn uống quá nhiều." Lăng Thần trấn an ôm Hạ Thiên Tịch nói.

Hạ Thiên Tịch cũng cảm thấy rất có khả năng, tóm lại hôm nay y cảm giác Úc Trục Thiên này chính là có chút thần kinh.

Libor đi ra ngoài, Hạ Thiên Tịch lại không ở nhà, Úc Trục Thiên thực mau gọi cho số máy tư nhân của Hạ Thanh.

Hạ Thanh ngồi ở trong đại sảnh một tay bưng chén trà, nhìn máy thông tin cá nhân không tự giác nhíu một chút mày.

Y sớm đã đối Úc Trục Thiên hết hy vọng đi, cho nên một tháng qua đối với việc Úc Trục Thiên cứ đến có thể nói là làm như không thấy. Nhưng quan hệ giữa anh và con trai vừa mới tốt lên, anh không hy vọng người khác tới phá hư quan hệ giữa anh và con trai.

Cho nên, Hạ Thanh chỉ hơi tự hỏi một chút liền tiếp nhân cuộc gọi.

Trước mặt anh lập tức xuất hiện màn hình giả lập, Úc Trục Thiên đứng ở bên ngoài, đêm tối bao bọc cả người hắn.

"Thanh nhi." Úc Trục Thiên vừa thấy Hạ Thanh, hai mắt lập tức phát sáng, giống như sói đói bụng ba ngày nhìn thấy một mâm thịt kho tàu vậy, ánh mắt kia cứ gọi là sáng như sao.

Cạch ――

Hạ Thanh đặt chén trà đang cầm trên tay xuống bàn trà trước mặt, thanh âm nặng nề, thậm chí ngay nước trong ly đều sóng ra ngoài.

Hai chân Hạ Thanh bắt chéo, hai tay đặt ở đầu gối, mặt vô biểu tình, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Úc Trục Thiên lạnh nhạt nói: "Úc gia chủ, ngài có thể gọi tôi là Hạ nguyên soái, cũng có thể gọi tôi là Hạ Thanh, còn xưng hô khác, xin ngài giữ tự trọng."

Nhìn Hạ Thanh không mặn không nhạt, chỉ có lạnh lùng xa cách, Úc Trục Thiên trong lòng đau đớn, nhưng lại không thể làm gì, vì chuyện này dù sao cũng là mình sai.

Thân là một người nam nhân, cư nhiên không thể bảo hộ vợ và con mình, chuyện này quả thực chính là sỉ nhục tôn nghiêm của một người đàn ông.

Cho nên, tự biết đuối lý Úc Trục Thiên cũng không có phản bác Hạ Thanh, sợ làm Hạ Thanh tức giận liền cắt đứt liên lạc, phải biết rằng đây chính là lần thứ hai Hạ Thanh tiếp nhận cuộc gọi của hắn trong cả một tháng qua.

Hơn nữa lần đầu tiên là Hạ Thanh không biết đây là dãy số thông tin của hắn, sau đó hắn có gọi lại Hạ Thanh cũng không bắt máy.

Úc Trục Thiên hít sâu một hơi, cho dù hắn trước kia ởtrên thương trường tung hoành nhiều năm, gặp được khácg hàng cỡ nào khó chơi, cũng không có cảm giác áp lực như núi như giờ phút này khi đối mặt Hạ Thanh.

"Hạ nguyên soái." Úc Trục Thiên có vài phần khó gọi, nhưng hiện tại cũng không có cách nào, dù sao hắn nợ cha con bọn họ 18 năm, hiện tại mới một tháng Hạ Thanh nếu có thể tha thứ cho hắn mới là lạ.

"Hiện tại thiên đã muộn thế này, ngươi không nên để tiểu Tịch đi theo...... Một ngoại nhân đi ra ngoài."

Nghĩ tới điểm này, Úc Trục Thiên liền phi thường khó chịu nhíu mày, trong lòng ghen tị quay cuồng, con trai không nhận chính mình còn chưa tính, cư nhiên còn liên hợp người ngoài bắt nạt mình, quả thực khiến hắn không thể tiếp thu.

"Úc gia chủ, ngài có phải quản quá rộng hay không? Tiểu Tịch là con trai ta." Hạ Thanh ánh mắt nhàn nhạt nhìn Úc Trục Thiên một cái, lạnh nhạt mà lại xa cách nói.

"Tiểu Tịch cũng là con trai ta." Úc Trục Thiên phi thường buồn bực, con trai mình, mình lại không thể nhận.

Tuy hắn trước kia thực không thích có con cái, nhưng những cái đó đều là người khác mang thai con người khác định mang tới cho hắn đội nón xanh như vậy hắn chắc chắn sẽ không thích.

Lại nói, Hạ Thanh không giống người thường, cho dù hiện tại hắn đối với Hạ Thanh chỉ có thể xem là thích không thể xem là yêu, nhưng ở trong lòng hắn Hạ Thanh cùng những kẻ chỉ vì tiền một lòng bò lên trên giường hắn không giống nhau, lại nói giữa bọn họ còn có một đứa con trai lớn như vậy.

Hạ Thanh ánh mắt lạnh lùng nhìn tới, mang theo sắc bén cùng đề phòng.

Úc Trục Thiên nhìn Hạ Thanh, thở dài một hơi, giống như là bóng bị xì hơi lập tức lấy lòng nói: "Không được ngươi đồng ý, ta sẽ không để lộ ra trước mặt tiểu Tịch."

Quả nhiên, nam nhân bản chất kỳ thật đều là thê quản nghiêm.

Đương nhiên, cũng có nam nhân không phải thê quản nghiêm, tiền đề là nam nhân kia căn bản không thích hoặc là không yêu vợ của mình.

"Ta hy vọng về sau sẽ không nghe thấy lời như này nữa." Hạ Thanh lạnh lùng cảnh cáo Úc Trục Thiên: "Mặc kệ là ở trước mặt tiểu Tịch hay là ở trước mặt ta, ta đều không hy vọng lại nghe thấy câu nói như vậy."

"Nhưng......" Úc Trục Thiên lập tức muốn đề cao giọng nói.Ánh mắt Hạ Thanh lạnh căm căm liếc tới.

Cho dù Úc Trục Thiên không đứng ở trước mặt Hạ Thanh, xuyên qua màn hình giả lập, hắn cũng có thể đủ cảm giác được lạnh nhạt cùng xa cách trong ánh mắt của Hạ Thanh.

Úc Trục Thiên lập tức ỉu xìu, đây là người chịu thua thiệt có quyền, người gây ra chỉ có thể nhụt chí.

"Còn có, về sau ngươi đừng xuất hiện ở trước mặt tiểu Tịch nữa, nó không thích ngươi xuất hiện ở trước mặt nó."

"Ta......" Chính là phụ thân của nó, nó dựa vào cái gì không thích ta xuất hiện ở trước mặt nó? Úc Trục Thiên rất muốn đem những lời này rống ra, nhưng nhìn ánh mắt lạnh căm căm của Hạ Thanh, cuối cùng chỉ có thể nghẹn vào trong lòng.

..........

Đôi lời xàm xí: Hôm nay đi đọc bản convert trên wattpad thấy cái người có tên nick là H...D...7 gì ấy đi sủa từ bên mình tới cản convert. Bên mình vì thấy bình luận mất nết nên Bí xóa đi luôn rồi cũng chặn luôn cho đỡ mệt. Xin lỗi đã chửi tục chứ tao đéo hiểu sao không đọc thì dừng, mà cũng đã thấy bảo là dừng không đọc nữa, xong đi sang phần mới lại thấy cứt của nó rớt ở đấy. Lắm đứa hình như bị đi ngoài ra nước không cầm được hay sao ấy, mồm thì nói đéo đọc nữa, nhưng chỗ nào cũng thấy nhảy vào nhận xét! Sủa ở bản edit chưa đủ lại tới bản convert sủa tiếp, nó sủa để thể hiện mình mang dòng máu chó trong người à!

Đây là ngày 12/1 bỏ không đọc từ chương 3, 4



Còn đây là ngày 23/1 tới tận chương hai trăm bao nhiêu rồi vẫn thấy mặt



Thôi cả nhà thông cảm Bí lên cơn tí nhé, cảm ơn mọi người đã theo Bí đến tận giờ phút này

(* ̄з ̄). Chúc cả nhà đọc truyện zui zẻ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui