Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Hôn lễ oanh oanh liệt liệt của hai người cuối cùng cũng kết thúc sau một ngày mệt nhọc.

Về tới phòng cưới, Hạ Thiên Tịch mệt mỏi nằm ngay đơ trên giường, quả thật không muốn động đậy.

Có lẽ đã biết ba ba mệt nhọc, nên hai đứa nhỏ trong bụng cũng cực kỳ ngoan ngoqãn, cả ngày hôm nay đều không nghịch ngợm gây sự, rất là ngoan, còn chưa ra đời đã khiến người cực kỳ thích, tin rằng sau khi sinh ra sẽ trở thành bảo bối của cả nhà.

Lăng Thần tiến vào, vừa nhìn thấy Hạ Thiên Tịch nằm ngay đơ ra trên giường liền mỉm cười, cất bước đi về phía mép giường.

Hạ Thiên Tịch nghe thấy tiếng bước chân, trợn mắt nhìn hắn, ngay cả đầu cũng lười động, hữu khí vô lực nói: "Cuối cùng cũng kết hôn."

"Ta đời này cũng không muốn kết hôn thêm lần nào nữa." Sớm biết sẽ mệt mỏi đến mức chỉ mong hai chân biến thành bốn chân như vậy, y tình nguyện cả đời đều không kết hôn.

Kết hôn quả thực chính là chịu tội.

Lăng Thần nhướng mày, cúi người tiến lên đè lên người y, dị thường tà khí hỏi: "Bảo bối, chẳng lẽ ngươi còn muốn kết hôn lần thứ hai? Sao..."

Đơn âm tiết nguy hiểm vang lên trên đỉnh đầu.

Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng, lập tức lắc đầu.

Đừng nói y không muốn kết lần thứ hai hôn, cho dù y muốn, giờ phút này cũng không thể thừa nhận.

Thật sự là ánh mắt của nam nhân quá nguy hiểm, vừa nhìn liền cực kỳ đáng sợ.

Hạ Thiên Tịch không chút nghi ngờ, nếu y dám gật đầu, nam nhân tuyệt đối sẽ hóa thành ác ma.

Chỉ suy nghĩ một tí thôi đã rùng hết cả mình.

Hiện tại y mệt mỏi toàn thân chỉ muốn nằm trên giường không nhúc nhích, không hề muốn ứng phó nam nhân biến thành ác ma một chút nào.

Lăng Thần cong cong khóe môi, cũng không biết là hài lòng  hay không hài lòng câu trả lời có lệ của Hạ Thiên Tịch, tóm lại ánh mắt thâm trầm u ám kia cứ nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tịch.

"Ha hả....." Mạnh mẽ kéo lên một tia tinh thần, Hạ Thiên Tịch lấy lòng cười: "Chúng ta mau tắm rửa đi ngủ thôi, mệt mỏi quá."

Thiếu chút nữa bị mệt thành chó, quả thực muốn mạng nhỏ.

"Ngủ?" Lăng Thần nhướng mày,  mắt phượng tà tà nheo lại, môi mỏng hơi nhếch, cười rất đáng khinh: "Được, chúng ta ngủ."

Rõ ràng hai người nói đều là ngủ, vì răng y cảm thấy ngủ trong lời của Lăng Thần lại khác với ngủ trong lời của y nhỉ?

Là y ảo giác sao?

"Ta là nói, tắm rồi liền ngủ, nhắm mắt lại ngủ, không làm gì cả chỉ ngủ thôi." Hạ Thiên Tịch lập tức trịnh trọng nói rõ.

Tuyệt đối không thể làm chuyện xấu ngủ.

Điều này cần  phải nói rõ ràng.

Bằng không một lát nữa y nhất định sẽ mệt chết.

"Như vậy sao mà được chứ?" Lăng Thần tà khí nhướng mày lên: "Bảo bối, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta nha! Ngươi sẽ không để ta chỉ ôm ngươi đắp chăn bông thuần khiết tán gẫu đấy chứ."

Hạ Thiên Tịch điên cuồng gật đầu, y nói chính là ý tứ này.

"Ta nói, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của hai chúng ta." Có ai mà đêm động phòng hoa chúc lại đi đắp chăn bông thuần khiết tán gẫu chứ?

Hắn cũng không phải bất lực ở phương diện kia.

"Nhưng ta rất mệt, không muốn động một chút nào." Hạ Thiên Tịch chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh làm nũng.

Xem y mệt như vậy, thiếu chút nữa liền mệt thành chó, ngươi còn không biết xấu hổ mà hạ thủ với y sao.

Quả thực vô nhân tính.

"Không sao." Lăng Thần nheo lại mắt phượng tà khí: "Ngươi cứ nằm để mình ta động, ngươi sẽ không mệt."

Rất là dịu dang săn sóc, rất dễ khiến người cảm động vạn lần.

Nhưng -- chắc chắn, không thể được.

"Trọng bụng ta còn có hai đứa con trai của ngươi đấy." Hạ Thiên Tịch lập tức hếch bụng nhỏ: "Nếu tổn thương tới bọn nó thì làm sao?"

Lăng Thần thấp thấp cười, đôi mắt nhìn cái bụng nhỏ bằng phẳng của Hạ Thiên Tịch: "Mấy ngày trước chúng ta cũng đã làm rồi, con trai không phải không bị thương gì sao?"

Hạ Thiên Tịch: "......"

"Hôm nay nhất định phải làm sao?"

"Ừ." Lăng Thần kiên định không đổi gật đầu.

Hạ Thiên Tịch lập tức khổ mặt.

"Ngoan, ngươi thành thật một chút, đến lúc đó ta nhẹ một chút, bảo đảm sẽ khiến ngươi thoải mái dễ chịu mà hưởng thụ."

Lăng Thần cúi đầu, thổi nhiệt khí ở  bên cổ Hạ Thiên Tịch thấp thấp nói.

Hơi thở ấm áp phả vào da thịt trắng nõn, khiến Hạ Thiên Tịch từng trận rùng mình.

Hạ Thiên Tịch bày ra khuôn mặt như mướp đắng: "Được rồi! Nhưng chỉ cho ngươi làm một lần, cần phải nhẹ nhàng một chút, ta nói dừng nhất định phải dừng, bằng không chờ mấy đứa con trai ra đời, ta sẽ không cho bọn nó nhận ngươi."

Hiện tại con trai là vũ khí phòng thân sắc bén nhất của y.

"Ừ ừ." Lăng Thần cúi đầu có lệ, môi hôn lên cần cổ trắng nõn của Hạ Thiên Tịch.

Còn lát nữa mấy lần, hừ hừ....vậy cũng phải để hắn định đoạt.

"Còn chưa tắm rửa." Mệt mỏi một ngày, cả người đều là mùi rượu, có chút không thoải mái.

"Ngoan." Lăng Thần đem người ôm vào trong ngực: "Chờ lát nữa ta ôm ngươi cùng nhau tắm."

Lúc này không muốn đi tắm một chút nào hết.

Hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng ăn sạch y.

Môi lưỡi dây dưa, triên miên không dứt.

Hạ Thiên Tịch ôm lấy cổ Lăng Thần, tùy ý để hắn ở muốn làm gì thì làm trên người mình.

Ánh đèn mờ nhu hòa tỏa khắp gian phòng, trên cái giường rộng lớn hai khối thân thể gắt gao tương triền.

Thiên nga giao gáy, hoạn nạn nâng đỡ.

Tiếng rên rỉ ái muội giống như tiếng nhạc thượng đẳng vang vang toàn bộ màn đêm.

Ngày hôm sau, Hạ Thiên Tịch ngủ tới giữa trưa mới tỉnh mang theo cái eo bủn rủn hận đến ngứa răng ngứa lợi.

Hôm qua rõ ràng đã nói chỉ một lần, thế mà lại làm rất nhiều lần, tận đến khi đem y làm đến ngất xỉu mới thôi.

Đây quả thực chính là sỉ nhục của nam nhân.

Y muốn ly hôn với hắn, nhất định!

"Sao thế?" Hạ Thiên Tịch vừa tỉnh vừa động, Lăng Thần đang ngủ bên cạnh y cung lập tức tỉnh lại, thấy y nhe răng nhếch miệng cùng biểu tình tức giận như báo con, Lăng Thần cười cười ôm người vào trong lòng ngực: "Là ai to gan sáng sớm đã chọc giận bảo bối nhà ta vậy?"

"Ngươi nhìn xem hiện tại mấy giờ rồi?" Còn nói sáng sớm không chút đỏ mặt.

Nhìn mặt trời đã treo cao bên ngoài cửa sổ, Lăng Thần cực kỳ vô liêm sỉ nói: "À, đã là trưa rồi cơ à? Có đói bụng không? Ta dậy nấu chút cháo cho ngươi nhé?"

Quả thực không hề phát hiện bản thân đã gây ra việc tày đình.

"Không ăn." Hạ Thiên Tịch lập tức lắc đầu, đừng tưởng rằng dùng một bát cháo liền có thể thu phục được y.

Nhất định không tha thứ.

"Rốt cuộc làm sao vậy?" Thấy y tức giận, Lăng Thần cười cười: "Bảo bối, là ai đắc tội ngươi, nói cho ta, vi phu sẽ đi báo thù cho ngươi."

"Phải đánh hắn đến hoa rơi nước chảy." Hạ Thiên Tịch quay đầu nhìn hắn.

"Được." Lăng Thần không cần nghĩ ngợi đáp ứng.

"Vậy ngươi liền đánh chính mình đến hoa rơi nước chảy đi!" Đôi mắt đào hoa hẹp dài của Hạ Thiên Tịch hiện lên tia sáng, cái mũi nhỏ hừ hừ cực kỳ ngạo kiều.

Lăng Thần: "......"

"Bảo bối, ta vừa mới tỉnh ngủ, hình như không có chọc ngươi tức giận nhỉ!"

Quả thực còn oan uổng hơn cả Đậu Nga!

"Ai nói không có?" Hạ Thiên Tịch lập tức trừng mắt, xù lông: "Ngươi tối hôm qua rõ ràng đồng ý với ta chỉ làm một lần, tự ngươi nói xem ngươi làm mấy lần?"

Quả thực không thể tha thứ.

Lăng Thần sờ sờ cái mũi, cười ủy khuất: "Bảo bối, rõ ràng về sau là ngươi cầu xin ta mà, bằng không ta làm sao dám không nghe bảo bối nói."

Hạ Thiên Tịch quả thực muốn một búng máu phun chết cái đồ da mặt dày không biết xấu hổ này.

Nếu không phải tay hắn ở trên người y loạn trêu chọc, y...... nhất định sẽ không muốn.

Cho nên, xét đến cùng, đầu sỏ gây tội tuyệt đối không phải là mình.

"Ngươi còn dám nói?" Hạ Thiên Tịch hung dữ: "Rõ ràng chính là do ngươi quản không được bản thân."

"Bảo bối, ngươi vốn dĩ là người ta yêu thương, ta có dục vọng với ngươi là việc rất bình thường mà. Nếu ta đối với ngươi còn có thể quản được bản thân, ta quả thực không phải là đàn ông."

Lời nói cực kỳ có lý.

Căn bản khiến người không thể phản bác nổi.

Rất xứng đáng để mọi người vỗ tay.

Lăng Thần tiếp tục ủy khuất nói: "Bảo bối, vi phu ra sức như vậy, ngươi hôm nay vừa tỉnh lại không chỉ có không khen ngợi ta thì thôi, sao lại có thể oan uổng ta như vậy chứ? Thật là khiến người thương tâm."

Giọng nói trầm thấp ủy khuất không gì sánh bằng.

Hạ Thiên Tịch thiếu chút nữa lệ chảy ròng ròng.

Ngươi còn có thể da mặt dày được hơn không.

Tiết tháo rơi nhặt không hết được kìa.

"Bảo bối, ta rất thương tâm, ngươi phải an ủi ta một phen" Lăng Thần tiếp tục ôm người, ủy khuất nói.

Đúng là tâm can Hạ Thiên Tịch đều đau, chẳng qua không phải bị kích thích.

"Ta sai rồi." Hạ Thiên Tịch yên lặng rơi lệ trong lòng: "Cho nên ngươi hãy tha thứ cho ta nhé!" Ngẩng khuôn mặt tươi cười lên nhìn Lăng Thần: "Ta đói bụng, ngươi đi nấu cháo cho ta được không?"

Thấy y đáng thương như vậy, cũng không cần phải lập tức rời giường đúng không.

Lăng Thần cười muốn rút gân dạ dày nhưng vẫn phải nhịn xuống, tức phụ đáng yêu như vậy, quả thực khiến người hận không thể một ngụm nuốt hết vào bụng.

"Nhưng mà ta còn đang thương tâm, ngươi an ủi ta trước được không?"

Không được! Hạ Thiên Tịch rất muốn lắc đầu, nhưng ngẫm lại sau khi lắc đầu với trình độ day mặt dày vô hạn của Lăng Thần không biết sẽ còn nói ra lời như thế nào, chỉ có thể yên lặng nuốt máu vào trong bụng.

"An ủi như thế nào?"

"Làm một lần đi."

Bốn chữ nói ra quả thực rất nhẹ nhàng.

Hạ Thiên Tịch thật muốn phun cho hắn một ngụm máu vào mặt.

"Bảo bối......"

"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Hạ Thiên Tịch lập tức xù lông.

Lăng Thần vẻ mặt ủy khuất nhìn y, khiến người rất đau lòng.

"Bảo bối......"

Hạ Thiên Tịch: "......"

Người còn có thể giả vờ hơn được nữa không?

Trong ánh mắt u oán của Lăng Thần, thật sự khiến Hạ Thiên Tịch cảm thấy đầy tội lỗi, cứ giống như mình đã gây ra một việc ác tày trời gì vậy.

Trong lúc mềm lòng nhất thời gật gật đầu.

Lăng Thần lập tức ôm chặt lấy người, nụ cười xán lạn trên khuôn mặt tuấn mỹ quả thực giống như một đóa hoa nở, thiếu chút nữa chói mù mắt chó của Hạ Thiên Tịch.

Ai bảo mềm lòng, lần sau y tuyệt đối sẽ không mềm lòng nữa, khóc!

Lăng Thần ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn xinh đẹp của y, động tác thuần thục không gì sánh bằng!

Hồng lãng quay cuồng, lại lần nữa tham hoan.

..........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui