Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Thẩm Hạo vẻ mặt vui mừng nhìn Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt cũng có quan tâm, tuy rằng bọn họ ở chung không lâu, nhưng là hắn có thể cảm nhận được hai người kia đối với hắn rất tốt.

"Ta không sao." Hạ Thiên Tịch lắc đầu nói.

"Ta đây liền đi trước, các ngươi chờ, ta rất nhanh liền trở lại."

"Ân." Hạ Thiên Tịch gật gật đầu "Đúng rồi, giúp Tinh Dạ cũng mang một phần về.

Nhớ tới Tinh Dạ đáng thương, Hạ Thiên Tịch khóe miệng co rút, buổi chiều hôm nay hắn chính là hôn mê hai lần, cũng không biết khi nào mới có thể trở về.

Chờ Thẩm Hạo đi rồi, cửa bị đóng lại, trong ký túc xá cũng chỉ có hai người bọn họ, Hạ Thiên Tịch nằm ở trên giường cả người đều không muốn nhúc nhích, nhưng là ở bên ngoài đứng lâu như vậy, cả người bết dính mồ hôi, chính y cũng có thể ngửi được cơ thể phát ra mùi mồ hôi, đặc biệt khó chịu, thân thể còn dính dính nhớp nháp cho dù y muốn ngủ cũng không thể ngủ được.

Hạ Thiên Tịch từ trên giường ngồi dậy, y muốn trước đi tắm rửa thay quần áo một cái.

Lăng Thần vừa mới từ trong phòng tắm đi ra, liền thấy Hạ Thiên Tịch từ trên giường ngồi dậy muốn xuống đất, lập tức bước nhanh đi tới nhíu mày nghiêm khắc nói "Ngươi làm gì?"

Hạ Thiên Tịch bị Lăng Thần nghiêm khắc hô lên khiến cho ngẩn người, chớp chớp đôi mắt hoa đào nhìn Lăng Thần còn chưa phản ứng được vì sao Lăng Thần lại tức giận như vậy?

Y thật sự không biết vì sao Lăng Thần tức giận như vậy? Y nghĩ lại một chút vừa rồi hai người vào ký túc xá cũng không có nói chuyện gì, y hẳn là không có đắc tội hắn chỗ nào chứ!

Nhìn Hạ Thiên Tịch ngây người, Lăng Thần cũng biết mình vừa rồi nói quá lớn, mím môi một chút rồi giải thích "Chân của ngươi còn đau, đừng lộn xộn."

Mày nhăn lại còn chưa giãn ra, lời nói lãnh ngạnh lại lộ ra quan tâm ấm áp, Lăng Thần trên tay bưng qua chậu nước, ngồi xổm trên mặt đất duỗi tay nắm lấy chân Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt, nhìn Lăng Thần cởi giày cho y, giúp y cởi tất, sửng sốt một chút biệt nữu hỏi "Ngươi....làm cái gì vậy?"

"Ngươi đứng nghiêm thời gian quá dài, trước dùng chút nước ấm ngâm chân một chút có thể giảm bớt đau đớn, loại trừ mệt nhọc, nghỉ một lát, chờ chân không đau như vậy nữa, lại đi tắm rửa sau." Lăng Thần nói xong, động tác trên tay không dừng lại, đã đem giày trên hai chân y cởi bỏ, sau đó lại cởi tất.

Da trên chân Hạ Thiên Tịch đặc biệt trắng, hơn nữa chân y cũng không lớn, huống chi y năm nay mới 16 tuổi, hoàn toàn còn đang phát dục.

Chân y đặc biệt đẹp, ngón chân mượt mà, móng chân phấn hồng màu sắc trong suốt, liếc nhìn một cái có thể nhìn đến da thịt phấn nộn, Lăng Thần vẫn là lần đầu tiên nhìn một nam sinh có thể có một bàn chân đẹp như vậy, không khỏi một trận vui mừng, người có chân đẹp như vậy chính là tức phụ nhà hắn, phu nhân của hắn, người này là của hắn, chỉ nghĩ thôi, liền đặc biệt tự hào.

Đối với bàn chân trắng nộn, Lăng Thần một tay bắt lấy, cúi đầu liền hôn lên hai bàn chân một cái.

"Ngươi làm cái gì vậy?" Hạ Thiên Tịch mặt đen một trận, cuống quýt thu lại chân mình, mặc quân phục kín mít đứng dưới trời nắng lâu như vậy, chân y sớm đã bị mồ hôi phủ kín, có thể nghĩ ngay đến cảnh vừa cởi giày mùi hôi chân liền bốc lên, vốn dĩ y đã rất ngại ngùng, Lăng Thần cư nhiên đối với đôi chân thối của y hôn xuống, Hạ Thiên Tịch thật sự là không nói nổi lời nào.

"Đừng lộn xộn." Lăng Thần bắt lấy bàn chân ngâm vào trong nước ấm.

Hạ Thiên Tịch sắc mặt đỏ bừng, vốn dĩ y cũng không phải là một người hay xấu hổ, nhưng khi Lăng Thần cởi quân phục, còn phi thường không biết liêm sỉ, đúng, là phi thường không biết liêm sỉ hôn lên bàn chân y, Hạ Thiên Tịch cảm giác được thân thể nóng bừng.

"Đối với đôi chân thối của ta ngươi cũng có thể hôn được, da mặt ngươi còn có thể dày hơn được không?" Hạ Thiên Tịch biệt nữu nói, ý đồ muốn giảm bớt lửa nóng trên mặt.

Lăng Tần ấn hai chân Hạ Thiên Tịch trong chậu nước ấm, ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tịch một cái khóe môi gợi lên tươi cười nói "Ngươi là phu nhân của ta, ta hôn ngươi là chuyện thiên kinh nghĩa địa, sao có thể nói là mặt dày chứ? Lại nói, ta không ngửi được chân ngươi thối tí gì, ngược lại rất thơm."

Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng, nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Thần, y sao có thể cảm thấy Lăng Thần lúc này thật đáng khinh đi? Rõ ràng, khuôn mặt tuấn mỹ không có biểu tình gì thay đổi a!

"Ai là phu nhân của ngươi, không được nói linh tinh." Hạ Thiên Tịch biện giải nói, có điều cũng không có nghiêm túc phản đối.

"Phu nhân của ta, ngoại trừ người sẽ không là ai khác." Lăng Thần vẻ mặt nghiêm túc nói, từ trên đất đứng lên, híp mắt nhìn Hạ Thiên Tịch nằm trên giường, mị mị phương mâu gợi lên khóe môi nói "Tịch Tịch, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là của ta." Ngươi là của ta, chỉ có thể là của một mình ta.

"Nói nhảm! Ta là ta, không phải của ai hết." Hạ Thiên Tịch xem thường nói.

Lúc này Hạ Thiên Tịch không có nghiêm túc phản đối khiến nội tâm Lăng Thần kích động một trận, Tịch Tịch không phải nghiêm túc phản bác hắn, này nói lên điều gì? Nói lên Tịch Tịch đã muốn tiếp thu hắn.

Lăng Thần trong lòng cao hứng rối tinh rối mù, cúi người hôn một cái lên mặt Hạ Thiên Tịch, hôn trộm lên môi y một cái.

Hạ Thiên Tịch vô lực trắng mắt nhìn hắn, được rồi, hôn mặt y so với hôn chân thối của y tốt hơn nhiều.

Hạ Thiên Tịch lệ rơi đầy mặt, ô ô...y khi nào thì đã thích ứng với việc bị Lăng Thần hôn môi rồi? (╥﹏╥)

"Đem chân mở ra." Giọng nói trầm thấp của Lăng Thần vang lên bên tai.

Hạ Thiên Tịch đang mơ mơ màng màng muốn ngủ đột nhiên thanh tỉnh, trợn mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của Lăng Thần phía đối diện đang cười như không cười nhìn mình, buồn ngủ trong đầu Hạ Thiên Tịch không còn một mảnh, khẽ nhếch môi trừng mắt nhìn Lăng Thần, tựa hồ không có phản ứng lại lời hắn nói là có ý gì?

"Ngươi ngươi ngươi...Ngươi muốn làm gì?" Hạ Thiên Tịch khẩn trương hỏi, ngay cả nói chuyện cũng không thông thuận.

Nhìn biểu tình khẩn trương của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần nhướng mày, cười đến dị thường yêu nghiệt, giọng nói trầm thấp mang theo mị hoặc vang lên bên tai "Tịch Tịch, người nói ta muốn làm gì?"

"Ta...ta sao có thể biết ngươi muốn làm gì?" Giọng nói tiểu Hạ Hạ chợt vang lên quãng tám, khẩn trương đến thiếu chút nữa cắn phải lưỡi mình, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa ký túc xá, trong lòng bi thôi, này...y vẫn luôn biết Lăng Thần có ý với mình, nếu là Lăng Thần thừa dịp hiện tại trong phòng không có người cường ngạnh đối với y thì...

Chỉ mới nghĩ thôi, Hạ Thiên Tịch liền đen mặt một trận, phải biết rằng hiện tại hai chân y đều đau đến không muốn đi, cả người nóng rát, càng là mệt mỏi, nếu hiện tại Lăng Thần thật sự cưỡng ép y, y muốn phản kháng phỏng chừng cũng không có khả năng.

Hạ Thiên Tịch bổ não nghĩ, sắc mặt thay đổi đủ loại màu, càng nghĩ càng cảm thấy đối với da mặt dày Lăng Thần khẳng định có thể làm ra loại sự tình này, kết quả y ngẩng đầu, ánh mắt cẩn thận quan sát sắc mặt Lăng Thần, đắn đo dùng từ hỏi "Lăng Thần, ngươi...ân, ngươi là chính nhân quân tử đi!"

Mau nói đúng đi đúng đi! Chính nhân quân tử chưa bao giờ dám vi phạm pháp lệnh linh tinh gì đó, đúng không đúng không!

Hạ Thiên Tịch ra sức nháy nháy mắt với Lăng Thần.

Vừa thấy sắc mặt thay đổi đủ kiểu của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần có thể rất dễ dàng biết trong đầu Hạ Thiên Tịch lúc này đang nghĩ gì, nhướng nhướng lông mày, nháy mắt nổi lên tâm tư trêu đùa.

Lăng Thần nhếch lên cánh môi đầy tà khí, yêu nghiệt tươi cười, hướng người tới, một tay đặt bên hôn Hạ Thiên Tịch, một tay ngả ngớn nắm cằm Hạ Thiên Tịch, ái muội trên mặt hắn thổi thổi khí, thấp thấp hỏi "Tịch Tịch, ngươi muốn ta là chính nhân quân tử, hay là muốn ta không phải chính nhân quân tử?"

Cảm thụ được tư thế cực kỳ nguy hiểm của hai người, Hạ Thiên Tịch lấy lòng chớp chớp mắt cười cười, cẩn thận lựa chọn từ ngữ lấy lòng nói "Ta biết ngươi chắc chắn là một chính nhân quân tử, hắc hắc..."

"Ân." Lăng Thần gật gật đầu, thanh âm từ tính tràn ngập mê hoặc vang lên bên tai Hạ Thiên Tịch "Tuy rằng ta là chính nhân quân tử, nhưng hiện tại bị ngươi câu dẫn, ta một chút đều không muốn làm chính nhân quân tử thì phải làm sao bây giờ?"

Hạ Thiên Tịch "..."

Hạ Thiên Tịch lệ rơi đầy mặt thật sự là muốn khóc, y thực muốn nhìn trời hét lên một tiếng, lão tử rốt cục câu dẫn ngươi lúc nào? (╥﹏╥)

Đem tình tự bất mãn nuốt vào trong bụng, tư thế hai người lúc này cực kỳ dễ dàng ma sát ra lửa, Hạ Thiên Tịch cảm thấy mình nói mỗi một câu đều phải hết sức cẩn thận, để tránh thật sự chọc giận Lăng Thần để hắn bá vương ngạnh thượng cung, xui xẻo liền chính mình, vậy chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?

Y tình nguyện ngoài miệng có hại cũng không muốn thân thể có hại.

Con ngươi đen bóng của Hạ Thiên Tịch quay tròn một vòng, nghĩ nghĩ ngây ngô cười hắc hắc nói "Nói bậy, ta xem ngươi chính là chính nhân quân tử." Xin nhìn đôi mắt chân thành của y, quả thực so với kim cương còn thật hơn a!

Lăng Thần gợi lên khóe môi tà tứ nhìn nhìn Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch hắc hắc ngây ngô cười giả bộ không nhìn thấy ánh mắt lửa nóng của Lăng Thần, phượng mâu bạc sắc của Lăng Thần híp lại lẳng lặng nhìn Hạ Thiên Tịch một lúc lâu, đến khi Hạ Thiên Tịch mặt cười ngây ngô rốt cục không cười nổi nữa, biểu tình càng ngày càng cứng đờ, da đầu bắt đầu tê dại, Lăng Thần mới dời ánh mắt đi, cánh tay không chống đỡ, cả người ghé vào trên người Hạ Thiên Tịch, mái tóc màu bạc chôn ở hõm vai Hạ Thiên Tịch hung hăng hít sâu một hơi rầu rĩ nói "Tịch Tịch, ta thật sự thật sự không muốn làm chính nhân quân tử."

"..."

Ngươi không muốn làm chính nhân quân tử liên quan mịa gì đến lão tử?

Hạ Thiên Tịch rất muốn hét lớn một tiếng, nhưng đã qua được thời kỳ nguy hiểm, Hạ Thiên Tịch không muốn lại dẫn ra lực chú ý của Lăng Thần, lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ có thể để mặc cho người này ôm, nhưng trọng lượng nặng trĩu trên người vẫn làm y không thở nổi, đặc biệt là tại thời tiết nóng như vậy, cả người y vốn quần áo ướt dính trên người đã rất khó chịu, lại bị Lăng Thần ôm như vậy càng thêm không chịu được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui