Trọng Sinh Chi Danh Môn Y Phi


Thái Hậu a một tiếng, hoảng sợ hỏi: “Vì sao thai vị lại bất chính? Lúc trước để các ngươi khám, không phải các ngươi đều nói là bình thường sao?”Ngự y giải thích nói: “Hồi bẩm Thái Hậu, thai nhi của Trấn Xa Vương phi quả thật là bình thường.

Nếu không có chuyện này, ở giai đoạn mang thai bảy tháng cho dù thai vị bất chính, lúc sau vẫn có thể từ từ điều chỉnh.

Đến khi dưa chín cuống rụng, khả năng vị trí thai nhi khôi phục lại bình thường là rất cao.

Chỉ là hiện giờ Vương phi đột nhiên sinh non làm cho tất cả mọi thứ đều trở nên khó giải quyết.

Hơn nữa…” Ngự y nói tới đây, liền dừng một chút, do dự mà nhìn Thái Hậu.Thái Hậu vội la lên: “Ngươi mau nói thật ra đi, hơn nữa cái gì? Có có chuyện xấu gì thì cũng mau nói ra, ai gia có thể chấp nhận được.”Ngự y trầm trọng nói: “Hơn nữa, theo như vi thần suy đoán, Vương phi trúng độc, khả năng rất lớn thai nhi cũng sẽ trúng độc.

Cho nên mặc dù có sinh được hài tử ra cũng chưa chắc có thể…” Câu nói cuối cùng đại bất kính như vậy, ngự y như thế nào cũng không dám nói ra.Chỉ là mọi người đều hiểu ý của hắn.

Chính là nói mặc dù đứa trẻ có thể thuận lợi sinh ra, cũng có thể chỉ là thai chết.Thái Hậu cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, trời đất quay cuồng.

Ôn Ý liền đứng ở bên người bà, vội vàng đưa tay đỡ lại sau đó đưa bà vào trong.

Tống Vân Khiêm kinh nghi mà nhìn Ôn Ý, Ôn Ý nhẹ giọng nói: “Hoàng tổ mẫu, hiện giờ còn không phải lúc để thương tâm.

Trấn Xa Vương phi còn cần sự cổ vũ của người.”Thái Hậu hoãn lại, nhịn sự bi thống xuống nói với ngự y: “Ai gia mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải cứu sống Trấn Xa Vương phi!” Hài tử sau này sẽ lại có thôi, dù sao hai người họ vẫn còn trẻ.Trấn Xa Vương gia tâm đã lạnh nửa thanh, lẩm bẩm: “Nếu Diệp Nhi có chuyện gì, bổn vương phải làm sao bây giờ?” Một đại nam nhân quân công hiển hách lại có thể nói ra những lời như vậy, có thể thấy được hắn đối với thê tử tình thâm ý trọng cỡ nào.Ngự y chắp tay, lại cùng hai ngự y khác cùng sản phụ đi vào.

Sản phụ, bà đỡ theo sự phân phó của ngự y, rót giục sinh dược cho Trấn Xa Vương phi.

Sau đó không ngừng xoa bụng cho Vương phi.

Thần trí Vương phi đã có chút mơ hồ, sự đau đớn từng đợt từng đợt đánh tới.

Nàng nắm chặt khăn trải giường, cắn chặt môi đến nỗi bật máu, lại nhất quyết không kêu lên nửa câu.Nàng biết trượng phu của mình hiện đang ở bên ngoài.

Nếu nàng kêu lên dù chỉ một tiếng, nhất định sẽ dọa đến chàng.

Nàng không muốn chàng lo lắng vì nàng.Hoàng đế lúc này cũng vội vàng chạy tới.

Hỏi rõ ràng tình huống xong, liền an ủi Thái Hậu: “Mẫu hậu, người không cần sốt ruột, Lam ngự y y thuật cao minh, nhất định có thể cứu Diệp Nhi cùng đứa trẻ.”Thái Hậu thấy nhi tử của mình tới, trong lòng ổn định hơn một chút.

Bà bỗng nhiên nhớ tới một việc, quay đầu nhìn Tống Vân Khiêm: “Tam nhi, ngươi không phải quen biết một người gọi là Gia Cát thần y sao? Mau đi, đưa hắn vào cung ngay!”Tống Vân Khiêm thở dài một tiếng nói: “Hoàng tổ mẫu, Gia Cát Minh đã rời kinh thành, phải nửa tháng sau mới trở về.”Thái Hậu sửng sốt, thần sắc có chút dại ra: “Sao có thể trùng hợp như thế? Hay tất cả đều đã được định sẵn?”Từ phòng sinh bỗng nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế.

Trấn Xa Vương gia nghe vậy, lập tức nhanh chân chạy vào.

Thái Hậu vội vàng sai người ngăn hắn lại, nói: “Phòng sinh có huyết tinh, không thể vào, không thể vào a!”Trấn Xa Vương gia tâm nay đã loạn, gấp đến nỗi đôi mắt đỏ bừng, nhìn Thái Hậu nói: “Hoàng tổ mẫu, người để tôn nhi vào đi.

Tôn nhi thật sự không thể nào đứng ở đây, mặc cho Diệp Nhi ở trong đó một mình chịu đựng thống khổ.”Hoàng đế tiến lên nói: “Hoang đường, ngươi đường đường là nam nhi, sao có thể vào phòng sinh? Còn nữa, ngươi đi vào thì có thể như thế nào? Ngươi một không hiểu y thuật, hai không hiểu kiến thức sinh sản, đi vào chỉ làm phiền thêm.”Trấn Xa Vương gia quỳ xuống, liên tục dập đầu ba cái: “Nhi thần tuy không phải đại phu, nhưng nếu nhi thần ở bên cạnh nàng, ít nhất có thể cho nàng thêm dũng khí, chống đỡ tín niệm cùng nàng.

Phụ hoàng, xin phụ hoàng chấp thuận để nhi thần đi vào.”Dung Phi thấy khuôn mặt hoàng đế âm trầm, trong lòng nàng cũng thực sự sốt ruột, liền vội vàng tiến lên nói: “Kế nhi, con chớ có hoảng loạn.

Mẫu phi bây giờ lập tức đi vào cùng Diệp Nhi, con an tâm chờ ở đây.” Dứt lời, liền vội vàng dẫn hai vị ma ma vào phòng sinh.Thái Hậu nói với Tống Vân Khiêm: “Tam nhi, con dẫn Lạc Y cùng trắc phi xuất cung trước, tránh làm cho các nàng sợ hãi.” Nỗi khổ của sinh sản, đối với nữ tử chưa từng sinh con mà nói là không thể tưởng tượng.

Thái Hậu sợ trong lòng các nàng sẽ để lại bóng ma tâm lý.

Ngày sau một khi mang thai sẽ tạo thành áp lực tâm lý.

Cái này đối với thai nhi cực kỳ không tốt.Lạc Phàm cũng bị tiếng thét chói tai vừa rồi dọa sợ, tiến lên hành lễ nói: “Thái Hậu không cần quá mức lo lắng, Trấn Xa Vương phi nhất định có thể sinh hạ Lân nhi, mẫu tử bình an.

Thần thiếp cùng Vương gia xin cáo lui trước, tránh làm vướng bận ở đây.”Tống Vân Khiêm cũng gật đầu, ngẩng đầu nhìn Ôn Ý, nói: “Đi thôi!”Ôn Ý lắc đầu: “Không, ta không đi, ta phải ở lại đây.”Tống Vân Khiêm sửng sốt, có chút phẫn nộ: “Nàng lưu lại nơi này cũng không thể giúp được gì, chỉ làm vướng chân vướng tay, đi thôi!”Ôn Ý nói: “Duy trì im lặng cũng là một loại lực lượng, cho dù không giúp được Vương phi, cũng có thể ở đây bảo hộ Hoàng tổ mẫu, Vương gia đưa Lạc Phàm xuất cung trước đi!”Nàng thấy Lạc Phàm sắc mặt bị dọa biến trắng nên để Tống Vân Khiêm đưa nàng rời cung trước.

Trước kia lúc nàng đi thực tập, cũng từng cùng bác sĩ khoa phụ sản tiến vào phòng sinh để học tập, cũng đã từng làm bác sĩ ở biên giới hai năm.

Ở Châu Phi vì thai phụ khó sinh đã làm giải phẫu sinh mổ.

Nàng biết nữ nhân vào lúc sinh con nếu gặp phải trường hợp khó sinh, ở khu vực có điều kiện y học lạc hậu sẽ giống như việc đi dạo một vòng ở quỷ môn quan..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui