☆ Chương 96: Nam Chi Minh Kính
"Vị này chính là người thứ hai sử dụng trình tự đặc biệt, nếu nói Nhị Nguyệt Lưu Sương chỉ toàn dùng cổ vũ thuật thì anh lại chỉ sử dụng cơ giáp, cơ giáp sư Nam Chi Minh Kính!"
Nghe tới cái tên này, Nam Kính lại có chút quen tai.
Vân Cảnh Hàm ngừng một chút, nước trong miệng đột ngột phun ra: "Ngọa tào, sớm biết vậy, tôi nhất định kêu cậu sớm một chút, Nam Chi Minh Kính, Nam Chi Minh Kính...!A ha ha, đây chắc chắn là yêu thầm."
Hử!
Nam Kính cũng muốn phun một ngụm nước.
Bởi sao cậu thấy lại cái tên này quen đến kỳ lạ...
Nam Chi Minh Kính, có thể đừng làm người khác liên tưởng không?
Cậu đen mặt nhìn người chủ trì đang dong dài, không ngừng giới thiệu Nam Chi Minh Kính.
Anh lại chỉ khẽ vẫy tay rồi đi xuống, một câu cũng không nói, người chủ trì hiểu rõ phong cách của anh cũng không mời anh nói.
Bất quá hình ảnh vẫn sẽ có.
Hình ảnh được phát ra, chén trên tay Vân Cảnh Hàm rơi xuống đất, biểu tình Nam Kính cũng nứt ra...
"Giời ơi!"
Hai người cùng kêu lên, thanh âm đồng thanh rõ ràng, Nam Kính cùng Vân Cảnh Hàm lập tức làm người ta chú ý, chỉ là thanh âm của Vân Cảnh Hàm lớn hơn nhiều, đem Nam Kính che lấp
Mọi người sôi nổi thảo luận, lớn lên đẹp cũng không cần khoa trương như vậy chứ?
Nếu nói khí chất Nam Chi Minh Kính toát lên một vẻ nhẹ nhàng, thì lúc nhìn thấy dung mạo của anh ta, Nam Kính có thể khẳng định đây không phải vô tình.
Nhìn thấy mặt mình trên thế giới ảo thật không biết nên bộc lộ cảm xúc như thế nào?
Nam Kính nội tâm phức tạp không biết nên nói gì.
Mái tóc đen, dài, dùng dây vải đỏ tươi buộc lại kiểu đuôi ngựa, mắt ngọc mày ngài, đáy mắt có một nốt ruồi son mỹ lệ, huyền ảo mà xinh đẹp, làm cả người đều có chút nhu hòa.
Nam Kính kéo kéo tách trà trên tay, cậu bất động thanh sắc quan sát thật kĩ Nam Chi Minh Kính, răng cắn chặt đến run lên.
Ai chơi mình?
"Phản ứng lớn như vậy, chẳng lẽ cậu biết anh ta?" Người bên cạnh tò mò.
"Biết đó, nhưng hẳn không phải là người đó."
Vân Cảnh Hàm gọi người máy, thu thập mọi thứ trên đất, ngoài dự đoán của mọi người là không đem chuyện Nam Chi Minh Kính giống Nam Kính nói ra.
Phải biết rằng chính chủ ngồi ngay bên cạnh đó.
Nam Kính cố nén không lên tiếng.
"Thực sự có người lớn lên như vậy sao?" Người nọ kinh ngạc.
"Xinh đẹp lắm!" Vân Cảnh Hàm nâng cằm lên: "Huynh đệ, cậu không có cơ hội đâu, người ta có lão công rồi."
"Ai!" Người nọ tỏ vẻ tiếc nuối.
Đồ điên, cậu tiếc nuối cái khỉ gì!
Khoan đã, không đúng, có lão công có ý gì?
Nam Kính nghe đến không thể nào im lặng, đành đổi chủ đề.
"Khụ, cậu làm sao biết đó không phải người kia?"
Bắt chước rất giống, bản thân Nam Kính còn khó có thể nhận ra mình.
Vân Cảnh Hàm xua tay cắt ngang: "Vừa nhìn thì biết.
Hai người khí chất không giống nhau, người kia đôi lúc cũng có chút lạnh nhưng sẽ không làm người ta cảm thấy xa cách vạn dặm, càng không có cái lãnh đạm này, còn có chút ngốc ngốc nữa..."
Nam Kính suýt chút nữa nhảy dựng - cậu mới ngốc, cả nhà cậu đều ngốc!
Cậu nhịn!
Vân Cảnh Hàm tiếp tục: "Cậu nhìn thử người này..."
Theo ngón tay Vân Cảnh Hàm, Nam Kính nhìn về màn ảnh thực tế ảo.
Gương mặt quen thuộc nhưng biểu tình hoàn toàn xa lạ, chỉ tùy tiện đứng thẳng lại có thể bày ra địa vị của bản thân.
"Bá khí rất nặng a!" Vân Cảnh Hàm tấm tắc.
"Đúng là như vậy." Nam Kính không thể chối bỏ.
"Người kia còn kém nhiều."
"..." Nam Kính lệ rơi đầy mặt.
Cậu chờ đó cho lão tử.
Vân Cảnh Hàm cười hì hì kề sát tai Nam Kính, nhỏ giọng nói: "Tôi bảo này, cậu khích động như thế làm gì?"
"Tôi kích động sao? Tôi mới không có." Nam Kính xụ mặt nói.
"Cậu cho là lỗ tai tôi bị điếc sao?"
Vân Cảnh Hàm đối với Nam Kính khịt mũi khinh thường, đừng tưởng cậu không nghe thấy câu cảm thán kia.
Nam Kính rất kinh ngạc, cùng một khuôn mặt nhưng Vân Cảnh Hàm có thể dễ dàng nhận ra cậu? Này không nên đâu.
Bất quá Vân Cảnh Hàm hừ hai tiếng, không hỏi tiếp, tất nhiên là cậu ta hứng thú với Nam Chu Minh Kính hơn.
Nam Kính thoáng thở nhẹ.
Xem ra tạm thời chưa bại lộ.
"Phản kích! Người khiêu chiến vẫn khí định thần nhàn đã kéo dài trận đấu được ba phút, Kinh Vân Công Tử cuối cùng cũng phản kích!" Bình luận viên nước miếng bay tứ tung, theo sát hiện trường đối chiến: "Tin rằng cái tên Kinh Vân Công Tử đã không xa lạ gì, anh có thói quen sau khi ngủ đông sẽ bùng nổ, hơn nữa vừa ra tay sẽ hạ sát chiêu.
Vậy hôm nay Kinh Vân Công Tử sẽ dùng sát chiêu gì để hạ sát đối thủ? Là cửu liên hoàn hay là phá liên thức"
"Gió thu cuốn lá vàng! Đánh đánh đánh, đánh chết anh ta!" Vân Cảnh Hàm còn lớn tiếng hơn cả bình luận viên, hoàn toàn hòa vào trận đấu.
Cậu ta dán sát vào cửa kính quơ chân múa tay, nét mặt biểu cảm phong phú một bộ hận không thể tự mình leo lên sàn đem người khiêu chiến đáng thương đá xuống.
Trận đấu này Nam Kính căn bản không nhìn ra cái gì, thậm chí người trong hành lang chỉ lo xem Vân Cảnh Hàm.
"Ai, năm nào cũng có mấy trận như vậy, chúng ta không cần nghe bình luận viên làm gì, tiểu gia hỏa này..."
Người phía trước có chút buồn cười cùng Vân Cảnh Hàm nói hai lời, Nam Kính thì nhún vai tỏ vẻ không hề gì.
Dù sao Vân Cảnh Hàm chỉ cần thấy anh mình là cậu ta như ngựa thoát cương, không ai cản nổi.
Bất quá nhiều người nhìn như vậy lại không ai tỏ ý phiền hà, đây đối với Nam Kính lại có chút khó hiểu.
"A, đúng! Là gió thu cuốn lá vàng! Cách đây một năm, chúng ta đã từng chứng kiến uy lực của gió thu cuốn lá vàng! Bạch hạc giương cánh xoay người bảy trăm hai mươi độ, trong lúc xoay liên tiếp tấn công vào đầu, cổ, eo trực tiếp đá bay phi ưng ra ngoài...!Ngay sau đó, không để phi ưng có cơ hội trở mình mà bồi thêm một cước vào ngực...!Phi ưng ngã xuống! Bây giờ sẽ đếm ngược!" Bình luận viên mắt sắc đã nhìn ra chiêu của bạch hạc.
Bạch hạc là cơ giáp của Kinh Vân Công Tử, còn phi ưng là cơ giáp của người khiêu chiến.
Bạch hạc lúc đầu chỉ dùng ba phần lực lại không chủ động xuất kích chỉ cố ý tiếp cận tìm nhược điểm.
Cổ.
Tuy rằng người ngoài không nhìn ra, nhưng chỉ vỏn vẹn ba phút, bạch hạc đã tìm ra điểm chí mạng của phi ưng.
Một kích cuối cùng phân rõ thắng bại.
Phi ưng ngã xuống đất không gượng dậy nổi, lần khiêu chiến này còn chưa bước qua hiệp hai đã xác định thất bại.
Nam Kính xem bạch hạc cùng phi ưng giao chiến có thể nhìn đến ngon ngọt nhưng kích cuối cùng của Kinh Vân Công Tử lại làm cậu hốt hoảng, tốc độ này mắt người đã không thể theo kịp.
Thật đáng tiếc, đây là do tinh thần lực cùng ý thức căn nguyên không đủ nên mới không thể nhìn ra, trình độ giải mã quá cao.
"Ha, tôi biết sẽ dùng gió thu cuốn lá vàng mà."
Thắng bại đã định, Vân Cảnh Hàm mồ hôi đầy đầu cũng đã trở về chỗ ngồi, tay đặt trên bàn thủy tinh đẩy tới, lúc duỗi ra còn có chút run rẩy: "Mệt chết mà!"
"Lần nào cũng đúng như vậy." Người nghe không khỏi cảm thán.
Đây không phải lần đầu có người chuyên nghiệp nói ra Kinh Vân Công Tử sẽ dùng chiêu thức gì.
Một vài người trong lúc xem thi đấu cũng thích gào gào thét thét làm mọi người chán ghét, thậm chí có người không chịu được sẽ cho cái người đang thao thao bất tuyệt đó câm mồm, nhưng đơn giản là do điều mà những người ấy nói ra không có giá trị gì.
Mà Vân Cảnh Hàm lại không giống vậy.
Ngay từ lúc cậu ta xuất hiện đã đi bên cạnh Kinh Vân Công Tử, có thể nói ở đâu có Kinh Vân Công Tử thì nhất định sẽ có một thiếu niên hoạt bát đi bên cạnh.
Mấy năm nay, cái tên Vân Khai Vụ Tán này, không bao giờ vắng mặt trong bất kì trận đấu nào của Kinh Vân Công Tử dù lớn hay nhỏ, hơn nữa trận nào cũng vô cùng kích động hận không thể biến mình thành Kinh Vân Công Tử trên sàn.
Điều đặc biệt là cậu ta thậm chí có thể đoán được ý đồ trong từng bước đi của Kinh Vân Công Tử và suy đoán hoàn chỉnh trận đấu kế tiếp sẽ như thế nào.
Đây tựa hồ là một kĩ năng trời sinh, đến bây giờ chưa có bất kì lời giải thích nào cho sự ưu việt này của Vân Khai Vụ Tán.
Vì thế người ở đây khó có được mà rất khoan dung cho những hành động quá khích của cậu.
Luật thi đấu vòng khiêu chiến rất đơn giản, tám người khiêu chiến sẽ chọn một người tùy thích trong top mười để khiêu chiến.
Mỗi tuyển thủ có hai hiệp đấu một hiệp thi đấu cơ giáp còn một hiệp là đấu cổ vũ thuật.
Khiêu chiến thành công chỉ có một cách là phải toàn thắng cả hai hiệp đấu.
Tất nhiên điều này đối với người khiêu chiến rất không công bằng, bởi đây là trận quyết định và áp lực nhất để vào được vòng xếp hạng, mặc kệ là cổ vũ hay cơ giáp chỉ cần một sai sót là phải nhận lấy thất bại hoàn toàn.
Trận này có thể nói là trận cuối cùng quyết định thành tích của một người.
☆ Chương 97: Chữ kí của Kinh Vân Công Tử liền giao cho cậu
Kinh Vân Công Tử chiến thắng trong trận cơ giáp đã không cần tiếp tục.
Người thua từ trong cơ giáp bước ra, đem cơ giáp thu vào không gian xoay, hướng về Vân Kinh Công Tử đang ở giữa sân đấu ôn nhiên cười nhạt.
Tuy hình dáng bên ngoài của Kinh Vân Công Tử không giống ngoài đời nhưng từ tính cách đến khí chất lại không kém Vân Thiên Dật.
Vân Cảnh Hàm bắt chéo chân vẻ đại gia: "Dám khiêu chiến Kinh Vân Công Tử, đúng là tìm chết."
Đúng vậy.
Nam Kính gật đầu đồng ý, năm trước Vân Thiên Dật đứng thứ hai bảng, cơ võ song tu không bên nào kém, bình thường sẽ hiếm có người khiêu chiến lựa chọn top năm, vì để mình có thể tiến vào vòng tiếp theo làm chút đảm bảo.
Vừa vào đã chọn á quân của bảng, không cần nói cũng biết anh ta đi tìm chết.
Một màn tiếp theo lại làm Nam Kính cứng họng.
Trên sân thi đấu, trước mặt vô số người, người khiêu chiến thua cuộc lấy ra một quyển vở và một cây bút, biểu tình nghiêm trang đưa cho Kinh Vân Công Tử, tất nhiên là xin chữ kí:
"Mệt, lại như vậy rồi." Người xem trăm miệng một lời, có thể thấy đây là chuyện thường.
"Haizz! Lại nữa rồi." Vân Cảnh Hàm khó chịu: "Bổn thiếu gia biết ngay mà, mỗi người khiêu chiến đến cuối cùng đều vì ký tên hay thổ lộ mà đến à? Kinh Vân nhà tôi rảnh rỗi như các người hay sao?"
Lúc đầu còn có chút mờ mịt, Nam Kính bừng tỉnh đại ngộ, mượn danh khiêu chiến để được gần thần tượng của mình, từ đầu đã không để ý đến thắng thua, vì dù thua cũng có thể lấy được chữ kí, coi như bồi thường đi.
Nhưng đồ trên thế giới ảo đều là số liệu, có thể mang ra ngoài sao?
Sao cũng chỉ là số liệu, không thể tin là còn có một nhóm fan đơn thuần như vậy.
"Chữ kí của Kinh Vân Công Tử trên thế giới ảo đã lên đến 5 chữ số điểm kinh nghiệm rồi." Người bên cạnh nghị luận sôi nổi.
Có thể ngồi ở đây đa số đều là kẻ có tiền, bọn họ không phải không thể lấy ra năm chữ số điểm kinh nghiệm mà là đang thật lòng tán thưởng một chữ kí trên giả thuyết có thể đạt đến cái giá này.
"Chỉ có như vậy anh ta mới kí tặng sao? Tôi nhớ hình như anh ta chưa hề tham gia bất kì hoạt động thương nghiệp nào."
"Khó mà được đi, xem ra anh ta không kém quý công tử."
Ánh mắt Nam Kính sáng quắt nhìn Vân Cảnh Hàm.
Vân Cảnh Hàm: "Làm, làm sao vậy?"
"Có muốn làm bằng hữu hay không?" Nam Kính cầm tay Vân Cảnh Hàm, đôi mắt sáng loáng như bôi mỡ, nắm chặt tay cậu ta.
Vân Cảnh Hàm hoảng sợ: "Sao, làm sao vậy?"
"Cậu có muốn trở thành bằng hữu có phúc cùng hưởng có họa cùng chia không?" Nam Kính thâm tình nhìn cậu ta.
Vân Cảnh Hàm bị dọa đến sởn tóc gáy, có chút không định hình được trả lời: "Muốn, muốn đi?"
Nam Kính nở nụ cười hảo hữu, đáng tiếc gương mặt này quá bình thường không hiện lên chút ưu việt nào.
Cậu thu lại tươi cười, vẻ mặt trầm xuống vỗ vai Vân Cảnh Hàm, nói: "Chữ kí của Kinh Vân Công Tử liền giao cho cậu."
"..."
Có gì sai sai?
Người bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc nhìn cái người như người qua đường Giáp, não đều có chút rút gân.
Ai không biết đến giờ Kinh Vân Công Tử chỉ kí được có mấy lần, cậu ta cho rằng dễ lấy như vậy sao? Người có chữ kí thì sống chết không bán, người không có thì tìm mọi cách để có được một cái có biết không?
Đùa à, đừng nói người ở đây không có, cho dù có cũng không đem tặng cho cậu ta.
Yêu cầu này nếu là người khác thì hơi quá phận, nhưng nếu là Vân Cảnh Hàm thì khác nha!
Đừng nói là chữ kí, nếu cậu ta biết Nam Hữu Kiều Mộc là Nam Kính còn có thể lấy giá sỉ đưa qua nữa là đằng khác.
Vân Cảnh Hàm cũng cảm thấy rất mới mẻ.
Thứ nhất chưa có ai tìm cậu ta để lấy chữ kí Kinh Vân Công Tử, thứ hai người qua đường Giáp này làm sao khẳng định cậu nhất định có thế lấy được chữ kí của Kinh Vân Công Tử!?
Vân Cảnh Hàm thật không ngại cho tên gia hỏa ngang như cua này một chữ kí giấy trên thế giới ảo của anh mình, nhưng vẫn không nhịn được nghiêm túc phân tích, trong khoảng thời gian quen biết ngắn ngủi này, Nam Hữu Kiều Mộc bị mình đụng đến ngã trên đất vẻ mặt vẫn bình tĩnh, bị mình quấy rối lâu như vậy vẫn không vẻ gì là mất kiên nhẫn, có thể thấy được không phải người nóng nảy thích la hét.
Nhưng khi người này nhìn thấy "Nam Kính", phản ứng cũng rất mạnh, dùng nổi điên cũng không quá.
Lúc này lại biết mình có thể lấy được chữ ký của Kinh Vân Công Tử...
Vân Cảnh Hàm trong lòng cả kinh, chẳng lẽ Nam Hữu Kiều Mộc không chỉ biết Nam Kính mà còn đoán được thân phận của cậu, thậm chí cả Kinh Vân Công Tử là ai?
Có thể là ai?
Phạm vi quá lớn! Rất khó đoán!
Vân Cảnh Hàm cảm thấy tế bào não của mình không đủ dùng.
Kẻ thù? Bạn bè? Người có âm mưu? Gián điệp?
Lúc Nam Kính đưa ra đề nghị muốn chữ kí cũng đã định nói thân phận của mình cho Vân Cảnh Hàm biết, lúc này lại thấy biểu tình không hiểu gì, cộng thêm vẻ mặt như lâm đại địch của cậu ta lại có một cảm giác rất thành tựu.
Cậu cúi đầu gửi một tin nhắn.
"Đinh", Vân Cảnh Hàm nhìn xuống thiết bị truyền tin của mình.
"Sát a!" Cậu ta nhảy dựng lên.
[Nam Hữu Kiều Mộc] Đừng đoán nữa, tôi là Nam Kính, bình tĩnh khiêm tốn.
Vân Cảnh Hàm khóc, bình tĩnh em gái cậu, khiêm tốn đại gia nhà cậu!
Có người đùa giỡn như cậu sao? Cậu còn dùng khuôn mặt y chang người qua đường có giống đàn ông không?
Một bụng lời chuẩn bị tuôn ra, liền nhìn thấy Nam Kính mỉm cười đưa ngón trỏ lên môi khẽ 'Suỵt', làm Vân Cảnh Hàm oán niệm nghẹn trở vào.
[Vân Khai Vụ Tán] Sao cậu lại ở chỗ này?
[Nam Hữu Kiều Mộc] Về nhà rồi nói.
Người khiêu chiến tiếp theo đã lên sàn, đối thủ của cậu ta là tuyển thủ xếp thứ bảy.
Vân Cảnh Hàm chủ yếu là đến xem anh trai mình cùng hai hắc mã, lúc này không có gì hứng thú, lòng hiếu kì nổi lên, rốt cuộc nhịn không được mà kề vào tai Nam Kính nói khẽ: "Có biết gia hỏa nào giả mạo cậu không?"
Thần sắc Nam Kính có chút quẫn bách, hình như biết lại hình như không, đầu tiên lắc đầu, sau lại ngẩn người rồi khẽ gật, làm cho Vân Cảnh Hàm không hiểu ra sao.
"Hắc hắc, để tôi đoán thử, Nam Chi Minh Kính kia nếu không phải là người ái mộ cậu thì là cố ý tới bôi đen cậu.
Rất hiếm nha, anh tôi thương tôi như vậy cũng không tạo nhân vật giống tôi." Vân Cảnh Hàm nói.
Nam Kính đầy đầu hắc tuyến, phải thiếu tao cỡ nào mới dùng vẻ ngoài thật tạo hình cho nhân vật chứ?
Dựa theo tính tình trầm ổn của Vân Thiên Dật, làm sao cũng không thể làm ra hành động mang lại phiền toái cho mình như thế.
Người khiêu chiến tất nhiên không thể so được với người có tâm lý bách chiến như chiến sĩ thứ bảy, cũng nhẹ nhàng bị rớt đài.
Tới hiện tại, tám người thi đấu trên đài giờ chỉ còn lại hai, cả sáu trước đó đều thất bại.
Vì để duy trì nhiệt độ, ban tổ chức cố ý đem hai hắc mã Nhị Nguyệt Lưu Sương cùng Nam Chi Minh Kính xếp ở cuối cùng.
Lúc Nhị Nguyệt Lưu Sương ra sân, khán đài đã nóng giờ như bùng nổ đến đỉnh điểm, thậm chí còn có người đốt pháo sáng bùm bùm, cuồng nhiệt đến cực điểm.
"Vô tổ chức, vô kỉ luật, làm bậy." Vân Cảnh Hàm nghiêm túc phê bình, sau đó lại: "Trận tiếp theo của anh tôi, tôi nhất định cũng phải đốt pháo sáng."
"..." Nam Kính.
"Người được khiêu chiến lượt này là?" Người chủ trì hỏi.
"Vậy cứ chọn nhất bảng đi." Nhị Nguyệt Lưu Sương thuận miệng nói, nghe ra không hề để ý đến người đứng đầu bảng.
Xung quanh lúc này ầm ĩ đến phát điên.
"Vậy...!đi" có quá tùy tiện không?
Tố chất tâm lý của chủ trì luyện rất tốt, mặt không đổi sắc cười nói: "Vòng khiêu chiến trên thế giới ảo chưa có ai vừa tới đã khiêu chiến với người đứng đầu, Lưu Sương có biết không, Bá Tước am hiểu nhất là cơ giáp."
Ý câu này là ai cũng có sở đoản, cậu xác định mình đã tỉnh ngủ rồi sao?
Lời này nói cũng rất có căn cứ, ai cũng biết Nhị Nguyệt Lưu Sương dùng cổ vũ thuật chiến thắng 100 trận, chưa hề thấy cậu ta dùng qua cơ giáp, khó trách người ta sẽ nghĩ cậu am hiểu cổ vũ thuật hơn.
Còn Bá Tước, đệ nhất bảng xếp hạng, cũng nhờ vào cơ giáp mà giữ vững.
Tuy nói cổ vũ thuật cùng cơ giáp mỗi người mỗi vẻ, bên nào cũng có sở trường hay sở đoản, trên lý thuyết là ngang nhau.
Nhưng thẳng thắn mà nói mỗi lần thi đấu xếp hạng, các vị trí đầu luôn là chiến sĩ cơ giáp, cuối cùng, máy móc vẫn chiếm ưu thế hơn da thịt bình thường.
Nhị Nguyệt Lưu Sương có thể coi là một cổ vũ giả thuần túy.
Tái khiêu chiến đã rất lâu không có ai thành công, chủ trì cũng hy vọng người khiêu chiến có thể thành công tiến vào bảng, cũng tạo ra lợi nhuận lớn hơn cho thi đấu trên thế giới ảo.
Nhưng...
"A? Anh ta sợ sao?"
Nhị Nguyệt Lưu Sương lộ ra vẻ mặt cười nhưng không cười, cùng ngữ khí trào phúng trong lời nói, quả thực khiến người ta tức chết.
"Chết tiệt, thật không nhịn được!"
"Bá Tước gϊếŧ cậu ta! Gϊếŧ cậu ta!"
"Đại thần cổ võ!"
Trên khán đài giờ rối tinh rối mù, tiếng la hét chia thành hai loại.