Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Hơi nước lượn bờ bốn phía, trong mắt Cố Sanh chứa đầy thủy quang bích sắc.

Làm ra quyết định trong lòng thoáng chốc thả lòng, thầm nghĩ cùng Cửu Điện Hạ dán gần hơn nữa.

Hết lần này tới lần khác đối phương không hiểu được phong tình, Cố Sanh cúi đầu nhẹ nhàng giãy dụa thân thể, nũng nịu thân ngâm: “Ân…..”

Thân thể đối phương chỉ một thoáng đã căng thẳng, hiển nhiên là không chịu nổi kϊƈɦ thích, bản năng đem Cố Sanh ôm vào trong lòng.

Đôi môi mỏng từng chút dán gần cổ nàng, chẳng phải kịch liệt, lại dường như đè nén khắp trời phong lôi, Cố Sanh lần đầu cảm giác được Giang Trầm Nguyệt đang run nhè nhẹ.

“A Sanh…..” Cửu Điện Hạ cực lực duy trì giọng nói bình ổn, cúi đầu áp lên má nàng, ý loạn tình mê mở miệng: “Có…. có phải quân quý lần đầu mở miệng tuyến thể, có thể sẽ…sẽ chảy máu?”

Cố Sanh ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tinh xảo bởi vì áp chế mà khẽ run rẩy, ánh mắt đạm kim sắc như cũ thâm thúy trong suốt, đáng thương giống như một hài đồng gần như sắp bị đông chết trong băng thiên tuyết địa.

Trong lòng nàng dâng lên một tia luyến tiếc, người ta đường đường siêu phẩm hoàng tước, vỡ lòng hơn hai năm chỉ bởi vì nàng một lần khuyên can đến nay ngay cả thân thể quân quý cũng chưa kiến thức qua, khiến người khác nghe xong cũng rất không dễ chịu.

Cố Sanh ôm cổ Giang Trầm Nguyệt, ôn nhu hỏi: “Điện hạ làm sao biết được?”

“Cũng là nhìn thấy trêи xuân cung đồ.” Thần sắc của Cửu Điện Hạ có chút cô đơn, cúi đầu xuống, ngón tay thon dài nâng lên khỏi mặt nước, ở trước mắt Cố Sanh khoa tay múa chân vẽ một vòng tròn lớn, giải thích: “Lần đầu sau khi sinh hoạt vợ chồng, trêи họa đồ đều vẽ một bãi lạc hồng lớn như thế này.”

Được bị biểu tình nghiêm túc của tiểu nhân tra chọc cười, che miệng cười khanh khách, ngẩng đầu đáp: “Không nhất định, vi thần cũng nghe nói qua, lần đầu mở tuyến thể rất dễ chảy máu, nhưng nương ta kể chỉ cần đối phương yêu thương ngươi, sẽ nhẫn nại chậm rãi mà đến, không làm bị thương cũng có thể mở tuyến thể, lần đầu tiên qua đi sẽ không nguy hiểm nữa.”

Thật ra bản thân Cố Sanh cũng không rõ việc này, kiếp trước ở thời gian này nàng còn đang bồi hồi ở quỷ môn quan, đến sang năm bệnh nặng mới khỏi.

Khi đó miệng tuyến thể trong cơ thể nàng đã héo rút, là một người nửa tàn phế.

Nàng chưa từng nếm thử cảm giác được chiều sâu tiêu ký, kiếp trước vốn cũng không cảm thấy có gì, chỉ là vẫn hận bản thân không có cách nào thỏa mãn khát vọng của Giang Hàm, ngay cả hài tử cũng không thể sinh.

Cho đến hôm nay mới bỗng nhiên biết vì sao năm đó sau khi Giang Hàm say rượu lại thường xuyên oán hận nàng không yêu nàng ấy, thì ra nàng bị oán trách là không oan uổng.

Ái tình không giống với trong tưởng tượng của nàng, nàng từ trước vẫn cảm thấy bản thân nàng nợ Giang Hàm rất nhiều, nỗ lực tất cả đều không đủ để báo đáp.

Muốn báo đáp ân thưởng thức của nàng ấy, muốn báo đáp nàng ấy trong lúc nguy nan đã bất ly bất khí.

Vẫn cảm thấy báo đáp thế nào cũng không đủ, thủy chung lòng tràn đầy hổ thẹn.

Nhưng mà kiếp này cũng may Cửu Điện Hạ dốc lòng che chở, mấy lần cứu nàng trong lúc nguy nan, dành cho nàng địa vị cùng vật chất càng nhiều so với kiếp trước, nhưng nàng nhận lấy lại “lòng không hổ thẹn”.

Thì ra, tâm của nàng chẳng biết từ khi nào, sớm đã toàn bộ giao cho Cửu Điện Hạ.

Nàng yêu người này, yêu đến không hề giữ lại.

Cho dù một mực trốn tránh chống cự, ở sâu trong nội tâm bản năng căn bản giấu không được, bất luận chấp nhận đối phương sủng hạnh thế nào nàng đều không cảm thấy thẹn.

Bởi vì cảm tình trong lòng quá vững chắc, thật ra nàng biết bản thân nỗ lực nhiều hơn Cửu Điện Hạ rất nhiều, cho nên cho đến bây giờ đều không cảm thấy hổ thẹn.

Có thể nên may mắn vì bản thân hoàn toàn tỉnh ngộ, nếu vì báo đáp giống như hoàn thành sứ mệnh mà cùng nàng ấy qua cả đời, ngược lại không thể khiến Giang Hàm tìm được một người thật tâm yêu nàng ấy, đó mới là tội ác tày trời, vì báo ân trái lại làm lỡ nhân duyên của ân nhân cũng làm lỡ tình duyên của bản thân.

Tâm tư dần dần mây tan thấy nắng, Cố Sanh không muốn ở dưới nước mở miệng tuyến thể, chợt bị đầu ngón tay của người nào đó nhẹ nhàng thăm dò!

“A!” Cố Sanh bản năng dùng chân kẹp lấy thắt lưng Giang Trầm Nguyệt, mới vừa muốn chống cự lại thấy Cửu Điện Hạ đáng thương cúi đầu…..

“Như vậy đau không?” Cửu Điện Hạ giấu đầu hở đuôi nhỏ giọng thì thào: “Ta sẽ đặc biệt cẩn thận…..”

Cố Sanh biết tiểu nhân tra thực sự không nhịn được nữa, liền nhẹ nhàng đè xuống thân thể vốn định nói “vậy để điện hạ thử một lần”, nhưng bỗng nhiên nhớ đến vừa mới nói đến vấn đề miệng tuyến thể xuất huyết.

Trong lòng nhất thời căng thẳng, tuyến thể của tiểu nhân tra hiển nhiên đã trướng mở, tình hình như vậy, lần đầu kết hợp, Cố Sanh không bị thương căn bản không có khả năng.

Nàng còn ngồi trong ɖu͙ƈ trì, cũng không biết sẽ chảy bao nhiêu máu, vạn nhất đến lúc đó đầy trì lạc hồng, vậy nàng sẽ lưu danh sử sách rồi.

《 Hạ thư. Huyết Trì vương phi 》 và vân vân….

Cố Sanh che khuôn mặt: “Điện hạ, mang vi thần quay về tẩm điện đi, ngài xem, da tay vi thần đều bị ngâm đến nhăn lại!”

Đại khái đây là nghĩ nàng lại cố ý trốn tránh, quai hàm của Cửu Điện Hạ lập tức phồng lên, lại tức giận!

Cố Sanh ý tứ là quay về tẩm điện lại làm tiếp, nhưng lại bị tiểu nhân tra tức giận từ trong nước ôm lên, từ bậc thang đi lên bờ.

Chuyển tới phòng huân hơi, tự có nữ tỳ tiến lên hầu hạ chủ tử chà lau thân thể, mặc xiêm y chỉnh tề.

Hai người ngồi trêи bộ liễn quay về tẩm điện.

Vừa tiễn Cố Sanh trở về Cửu Điện Hạ liền một mình đi thư phòng xử lý công sự bình tĩnh nỗi lòng.

Thực sự là tự làm bậy không thể sống, đều do trước đây cự tuyệt quá nhiều lần, lúc này khiến tiểu nhân tra hiểu lầm rồi.

Muốn chủ động giữ người lại nhưng lại nói không nên lời, trong nháy mắt người kia đã bắn ra cửa, gọi cũng không kịp.

Miệng tuyến thể chiều sâu không thể dễ dàng khống chế như tuyến thể sau cổ, Cố Sanh bị “vứt bỏ” trong phòng ngủ quả thực sống không bằng chết, một mình cắn góc chăn ở trêи giường khó chịu trằn trọc.

Đến chạng vạng, lại ra một thân mồ hôi, tắm rửa trước đó đều uổng phí.

Buổi trưa hôm sau, tiểu thái giám trong cung truyền đạt khẩu dụ: “Ba ngày sau có một lần săn bắn ở bãi săn Mộc Lan, mời lạc thân vương trình diện.”

Triệu Lâm Thuận vừa được tin tức, vội vã chạy tới tiểu viện báo tin cho vương phi.

Cố Sanh vốn dĩ cũng không cảm thấy thế nào, phiên thuộc đến Hạ Triều tham bái, bình thường sẽ cử hành săn bắn đại hội, lúc còn ở Quốc Tử Giám nàng đã bồi Cửu Điện Hạ tham dự qua vài lần.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ, lần này săn bắn hiển nhiên là vì quốc vương Tây Cương.

…. Cùng Tây Cương công chúa?

Chẳng lẽ là công chúa kia muốn chọn một hoàng tước giỏi về cưỡi ngựa bắn cung?

Khả năng này rất cao! Không chừng kiếp trước chính là như vậy mà thông đồng với nhau!

Cố Sanh đứng lên, qua lại vài lần, trong hồi ức hoàn toàn không hề nghe qua tin đồn Giang Trầm Nguyệt cùng Tây Cương công chúa là làm sao quen biết.

Hoảng hốt lợi hại, mấy ngày trước đây chợt nghe Triệu Lâm Thuận nói — Tây Cương công chúa là một quân quý cùng phẩm cấp với nàng.

Cố Sanh vốn dĩ đã hoài nghi, Giang Trầm Nguyệt chỉ là muốn ngừng mà không được đối với tin tức tố của nàng, hôm nay đến một quân quý phẩm cấp tương đồng với nàng, nếu là ôn nhu hơn so với nàng, động phòng còn không khiến người ta “mất hôn”…..

Vậy không phải xong rồi sao!

Bản năng lại muốn trốn quay về trong mai rùa, cũng may không thành sự, bằng không sau này thế nào sống tiếp?

Thế nào lại có cách nghĩ nhu nhược như vậy!

Cố Sanh vung đầu, xiết nắm tay, ý chí chiến đấu tràn đầy, phân phó: “Đi thiện phòng gọi người mang hai đĩa cao điểm, điện hạ còn đang ở thư phòng sao?”

Triệu Lâm Thuận khom người đáp vâng.

Cố Sanh mang theo cao điểm đến lấy lòng Cửu Điện Hạ.

Thị nữ ở thư phòng nhìn thấy vương phi hùng hổ tiêu sái vào trong viện, biết Cửu Điện Hạ nhìn thấy nàng sẽ vui vẻ, cho nên cũng không đi thông báo, trực tiếp dẫn vương phi vào thư phòng.

Vào cửa, cho tất cả thị tỳ lui xuống, Cố Sanh tự mình bưng khay đi đến trước thư án, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Giang Trầm Nguyệt, cầm lấy một khối tử ngọc cao đưa đến bên miệng Giang Trầm Nguyệt: “Điện hạ, há miệng.”

Giang Trầm Nguyệt bị mạnh mẽ nhét ba khối tử ngọc cao, ăn xong rồi chỉ thấy thư đồng ngốc ánh mắt kiên định nhìn nàng.

Cố Sanh cố lấy dũng khí: “Điện hạ, vi thần đối với ngài có tốt không?”

Có tốt hay không là phải xem ở mặt nào, nếu là phương diện Giang Trầm Nguyệt “rất quan tâm” kia thì…..

Giang Trầm Nguyệt nhớ đến chuyện này thì đau lòng gần chết! Cúi đầu không đành lòng nhìn thẳng, miễn cưỡng trả lời: “Cũng tốt đi.”

Cố Sanh xoay người ngồi vào trong lòng Cửu Điện Hạ, vẻ mặt tha thiết khẩn cầu: “Vi thần sau này còn có thể rất tốt với ngài, chỉ cần ngài đáp ứng vi thần một việc.”

Thư đồng ngốc cư nhiên chủ động lao vào ôm ấm, Cửu Điện Hạ có chút kinh ngạc.

Có phải liên tiếp mấy ngày cắm mộc trâm cầu xin đã được ông trời minh giám?

Cửu Điện Hạ khẽ cong khóe môi, tay phải xoay tròn trong tay áo, lại rút ra ba cây mộc trâm………..

“Chuyện gì?”

Cố Sanh hít sâu một hơi, lấy đủ dũng khí mở miệng: “Ngày ta xuất giá, bà bà khuyên ta một chuyện, ý tứ chính là bảo ta đừng ghen tị, không nên đi trêи con đường cũ của mẫu thân. Ta lúc đó đã đáp ứng rồi, cũng muốn nghe theo, thầm nghĩ chỉ cần khắc chế tình cảm đối với điện hạ, sau này bản thân một mình trôi qua cũng không sợ…..”

Lời còn chưa dứt, Giang Trầm Nguyệt đã cảnh giác liễm đôi mắt, sửa thái độ tản mạn thành thẳng tắp nhìn thẳng Cố Sanh, giọng nói ngầm có lửa giận: “Khắc chế? Ngươi muốn khắc chế thế nào?”

Cố Sanh biết, Cửu Điện Hạ đại khái là nghe ra mấu chốt — tất cả khước từ trước đó đều là mượn cớ.

Nàng hôm nay không cần những cái cớ này nữa, cho nên đem hết căn nguyên nói ra: “Ngài đừng buồn bực, nếu vi thần đã chủ động đến cung khai, chính là cảm thấy những chuyện đó điều đã là quá khứ, bởi vì có một số việc căn bản không có cách nào khác khắc chế….”

Cố Sanh cúi đầu: “Cho nên, vi thần hiện tại vừa nghĩ đến sau này trong phủ cơ thϊế͙p͙ thành đống….liền khó chịu đến muốn ghen tị!”

Bỗng nhiên dừng lại, không dám tiếp tục nói nữa, bởi vì thấy Cửu Điện Hạ đã nhíu mày.

Quả nhiên, vẫn là không cách nào thương lượng sao?

Tâm tình của Cố Sanh trong nháy mắt đã rơi xuống đáy cốc.

Giang Trầm Nguyệt mặt không biểu tình cúi đầu dừng một chút, trầm giọng nói: “Nàng thế nào vẫn nhớ đến việc này?”

Cố Sanh chỉ cảm thấy trêи đầu bị dội một thùng nước lạnh, cứng nhắc muốn đứng lên lại bị Cửu Điện Hạ ấn quay về trong lòng.

Giang Trầm Nguyệt nhíu mày bình tĩnh nhìn nàng, nghiêm túc mở miệng: “Nói lời đại nghịch bất đạo, nếu như trong vòng vài năm nữa nhị tỷ thượng vị, ta tìm cớ kéo dài nói không chừng còn có thể được, nhưng phụ hoàng hôm nay giữa lúc tráng niên.”

Cửu Điện Hạ nâng tay xoa nhẹ hốc mắt, tiếp tục nói: “Phụ hoàng rất thích sự ổn định, hận không thể cùng nước láng giềng kết thân thành mạng nhện, ta là siêu phẩm, những chuyện này căn bản tránh cũng không thể tránh. Nhị tỷ không thành thân, nói bản thân truy cầu tình cảm chân thành kéo dài đến nay, vậy cũng không sao, nhưng chuyện này nếu đặt trêи người ta căn bản không dễ dàng, phụ hoàng sẽ không thoái nhượng.”

Cố Sanh trợn to đôi mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc, tiểu nhân tra dĩ nhiên từng nghiêm túc suy nghĩ qua việc này.

Kéo dài vài năm là có thể sao? Khi đó không phải Giang Hàm thượng vị, là tiểu nhân tra tự mình thượng vị a.

Có thể tưởng tượng đến Tây Cương công chúa, Cố Sanh lại tức giận: “Vậy….. Ngài nhất định phải cưới công chúa hòa thân kia sao?”

Giang Trầm Nguyệt nghi hoặc nói: “Nàng nói Tây Cương công chúa?”

Cố Sanh phiền muộn gật đầu.

“Điều này sao có thể? Nàng ấy là tự mình chọn hoàng tước.”

Cố Sanh: “Nếu như chọn trúng ngài thì sao? Qua mấy ngày nữa sẽ cùng nàng săn bắn…”

Giang Trầm Nguyệt kéo khóe miệng, miệng cười mê hoặc ánh mắt Cố Sanh.

“Công chúa A Na Nhĩ cảm thấy ta chỉ xứng làm thϊế͙p͙ thân hộ vệ cho nàng ta thôi.”

Cố Sanh vô cùng kinh ngạc, chuyển sang khuyến khích: “Vậy, điện hạ dẫn theo vi thần cùng nhau tham gia săn bắn đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui