Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Bầu không khí đột nhiên cứng lại, Giang Hàm vô cùng kinh ngạc đối diện cùng Cửu Điện Hạ, quả thực không thể tin hài tử cả người lộ ra khí tức cảnh cáo đúng là tiểu hoàng muội thường ngày bướng bỉnh dính người của mình.

Những người khác đều sửng sốt, trái tim Cố Sanh trực tiếp nhảy tới cổ họng.

Trước kia nàng đã nhìn thấy tỷ muội Giang Hàm cảm tình hòa hợp, trong lòng vẫn rất kiên định, lại không ngờ tới hôm nay lại thế này, nhất thời gấp đến độ nói không ra lời giảng hòa.

Cũng may ngũ hoàng tử phản ứng nhạy bén, lập tức cười nói với Giang Trầm Nguyệt: “A Cửu bao che khuyết điểm che đến không kinh nghiệm rồi, tiểu thư đồng nhà ngươi đó là khách sáo cùng nhị tỷ! Đâu thực sự ăn không vô nữa?”

Giang Trầm Nguyệt hơi buông xuống ánh mắt, cũng không trả lời.

Trong lòng Giang Hàm mặc dù nổi lên một tia uấn nộ, ngược lại cũng không đến mức thực sự trước mặt mọi người răn dạy tiểu hoàng muội, chỉ đành thuận thang leo xuống, cười nói: “Trái lại là bản vương đường đột -” Quay đầu nhìn về phía Cố Sanh tiếp tục nói: “Cô nương tùy ý đi.”

Cố Sanh nhẹ gật đầu, cầm đũa lên, miễn cưỡng uống chút canh, trong lòng giống như lửa đốt, lo lắng Giang Hàm cùng Cửu Điện Hạ sẽ mang bất hòa.

Thời gian sau đó liền gian nan.

Cửu Điện Hạ hiển nhiên đã không còn hăng hái như vừa rồi, đối với các quân quý bên cạnh cũng hờ hững, ăn uống không biết vị, cho đến yến hội kết thúc.

Lúc ra cửa, Cố Sanh chủ động muốn chen vào đám quân quý kia, trở lại phía sau Cửu Điện Hạ.

Nhưng Giang Hàm giang tay trước mặt nàng, muốn che chở Cố Sanh, để tránh bị những quân quý kia chen lấn, Cố Sanh cũng không tiện đẩy ra, chỉ đành nhận che chở sau lưng Nhị Điện Hạ.

Ra khỏi đại môn tửu lâu, mấy hoàng tước lại vui đùa vài câu, duy chỉ có Cửu Điện Hạ vẻ mặt vẫn không vui, so với hoạt bát thường ngày kém rất xa.

Sau khi cáo biệt, Cửu Điện Hạ đi đến xe ngựa của bản thân.

Cố Sanh mới vừa dự định cúi người xin cáo lui với Giang Hàm, đuổi theo Cửu Điện Hạ lên xe, thì đã thấy Giang Hàm chỉ vào kiệu nhỏ hai người ở phía nam, mở miệng nói: “Sớm chuẩn bị kiệu cho ngươi rồi, vào đi thôi, bản vương tiễn ngươi hồi phủ.”

“Điện hạ, ta….”

Cố Sanh ấp úng, lại lo lắng nghiêng đầu nhìn về phía xe ngựa của Cửu Điện Hạ, chỉ thấy Giang Trầm Nguyệt lúc này đang giương thẳng tắp đứng ở trước xe.

Đưa lưng về phía Cố Sanh, không quay đầu lại, hiển nhiên là đang chờ nàng đuổi kịp.

“Làm sao vậy? Ngươi còn có việc?” Giang Hàm hỏi nàng.

“Không…. Ta….” Cố Sanh muốn nói nàng phải ngồi xe ngựa của Cửu Điện Hạ hồi phủ.

Nhưng xe ngựa đi Cố phủ rồi quay về hoàng cung, phải đánh một vòng lớn, đi Tuyên Vương Phủ trái lại thuận lợi hơn, Giang Hàm lại cố ý chuẩn bị kiệu, Cố Sanh thực sự không có cớ từ chối.

Suy nghĩ một chút, vẫn là nhẹ giọng trả lời: “Ta đi cáo biệt Cửu Điện Hạ.”

Đôi mắt Cố Sanh buông xuống, trong đôi mắt hạnh tràn ngập phiền muộn, Giang Hàm nhìn thấy rất không tư vị.

“Đi đi.” Giang Hàm nâng tay.

Cố Sanh quay đầu lại chậm rãi đi đến phía sau Cửu Điện Hạ, quy củ cúi người, gọi: “Điện hạ.”

Cửu Điện Hạ không quay đầu lại, cũng không lên tiếng, sợ là còn đang tức giận.

Nhưng lỗ tai của Cửu Điện Hạ lại bán đứng chủ nhân của nó, tiết lộ tâm tình chủ nhân đang kϊƈɦ động, vui thích đồng thời run lên vài cái, giống như đáp lại Cố Sanh.

Cửu Điện Hạ cho rằng Cố Sanh đã cự tuyệt nhị tỷ, đến đuổi theo nàng, lúc này trong lòng nguôi giận không ít, đang dựng thẳng cái lỗ tai chờ Cố Sanh dỗ dành.

Cố Sanh thấy như vậy trong lòng có chút chua xót, tiểu nhân tra thường ngày đến đâu cũng được cung phụng, hôm nay ủy khuất mờ ám đáng thương như vậy thực sự khiến người ta không dễ chịu.

Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, Cố Sanh thuận khí, quyết tâm mở miệng: “Ngài trêи đường cẩn thận một chút, gọi một nha đầu lên xe hầu hạ, vi thần về nhà trước, cùng ngài không tiện đường, nên không thể đi chung để tránh làm lỡ thời gian của ngài.”

Đầu của Cửu Điện Hạ lập tức cúi xuống.

Cố Sanh cảm thấy trái tim đau như bị ai xiết lấy, thư đồng như nàng quả nhiên là còn tẫn chức trách hơn các ma ma, không thể thấy Cửu Điện Hạ chịu chút ủy khuất nào.

Nghĩ đến năm ngoái Giang Trầm Nguyệt vì thư đồng như nàng đắc tội đại ma ma, cũng thật sự đáng giá.

Cố Sanh đang tự tuyên dương bản thân là trung thành tuyệt thế hảo thư đồng, tự mình cũng sắp cảm động đến rơi lệ, chợt nghe một bên truyền đến tiếng bước chân.

Nghiêng đầu vừa nhìn, là tiểu ca Ôn Tử Nghiễn, đang mang theo một đống tùy tùng, đến tới bên cạnh Cửu Điện Hạ, chắp tay cúi chào, có khí thế mở miệng nói: “Vấn an điện hạ, điện hạ vừa rồi đã đáp ứng cùng tiểu sinh luận bàn, không biết là có thể hỏi thời gian nào thích hợp? Tiểu sinh cũng tiện ở giáo trường chờ điện hạ đại giá.”

Giang Trầm Nguyệt vẫn chưa từ trong đả kϊƈɦ của việc “thư đồng ngốc làm phản” lấy lại tinh thần, lúc này lúng ta lúng túng quay đầu lại liếc nhìn Ôn Tử Nghiễn, liền sa sút tinh thần đáp: “Giờ Dần ngày mai đi.”

Cố Sanh nghe vậy, đau lòng mới vừa rồi thoáng chốc bị một cổ tức giận cuốn đi hết, nàng ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cửu Điện Hạ, trề môi, vội vã thi lễ nói: “Vậy vi thần cáo lui trước.”

Liền phẩy tay quay đầu rời đi.

Thẳng đến lúc lên kiệu của Giang Hàm chuẩn bị cũng không quay đầu lại xem Cửu Điện Hạ một cái.

Theo một tiếng hô “khởi kiệu” to rõ của kiệu phu, Cố Sanh liền được tứ bình bát ổn nâng lên, vui vẻ tiễn về phủ.

Trong đầu nàng bị đè nén đến hoảng hốt, cảm thấy dáng vẻ chán nản vừa rồi của Cửu Điện Hạ đều là giả vờ để khiến nàng đau lòng!

Quân quý khác vừa mời, liền vui tươi hớn hở mà đáp ứng lời mời?

Vừa nghĩ đến trong tương lai Cửu Điện Hạ sẽ ở “ca máu trong mênh ʍôиɠ vô số hoa cỏ”, bên cạnh oanh ca yến hót không dứt, Cố Sanh không hiểu sao lại cảm thấy buồn bực.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ, tiểu hoàng tước người ta sinh hoạt cá nhân thế nào thì có liên quan gì đến nàng? Nàng thật đúng là nhàn đến hoảng hốt rồi!

Thực sự là ngậm củ cải uổng phí sự quan tâm!

Tuy rằng không ngừng chỉ trích bản thân quan tâm quá nhiều, nhưng này cảm giác hoảng hốt này mặc cho nàng làm thế nào cũng khó có thể đè xuống.

Cố Sanh thậm chí bắt đầu nỗ lực hồi ức, kiếp trước Giang Trầm Nguyệt bắt đầu nạp cơ thϊế͙p͙ năm bao nhiêu tuổi, trong đó có Ôn Tử Nghiễn sao?

Nhưng nàng cùng Cửu Điện Hạ kiếp trước gần như không có bất luận tiếp xúc gì, thực sự không thể nào nghĩ ra việc này.

Giữa lúc nàng miên man suy nghĩ, bên ngoài cỗ kiệu truyền đến tiếng nói của Giang Hàm: “Ta vốn định mời ngươi về phủ ngồi một chút, có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi, nhưng sắc trời không còn sớm nữa, ở chỗ này đơn giản nói vài câu đi.”

Cố Sanh vội vàng vén mành kiệu, ngẩng đầu nhìn Giang Hàm trêи lưng ngựa, nghi hoặc nói: “Điện hạ muốn nói cái gì?”

Giang Hàm không cúi đầu nhìn nàng, mắt nhìn phía trước hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng mở miệng nói: “Tiểu hoàng muội của ta khoảng hai năm nữa sẽ trưởng thành, nên sớm làm tốt dự định, ta sẽ thỉnh ý phụ hoàng, sau kỳ thi Hương năm nay, tìm một thư đồng mới tiếp nhận vị trí của ngươi.”

Cố Sanh trừng to mắt, giật mình một lúc lâu, mở miệng nói: “Điện hạ? Thư đồng như ta có chỗ nào làm không tốt sao?”

Một cái chớp mắt, Cố Sanh phát hiện bản thân là thật tâm hoảng hốt, phản ứng đầu tiên ngược lại không phải lo lắng Giang Hàm bởi vậy đắc tội Giang Trầm Nguyệt, trong lòng nàng chính là hai chữ…. Không được!

Thế nào vẫn luôn nhòm ngó vị trí thư đồng của nàng? Nàng làm không tốt sao?

Phàm là Cửu Điện Hạ có một chút bướng bỉnh, Cố Sanh đều sẽ “uy vũ không khuất phục” giương cổ bước lên “liều chết can gián”, nếu đổi làm người khác, ai có lá gan cản trước mắt siêu phẩm hoàng tước?

Tuy rằng tiểu nhân tra hôm nay tính tình có một chút bá đạo, nhưng so với kiếp trước thì tuyệt đối là khoan dung lễ phép trầm ổn hơn nhiều lắm, còn không phải đều là nhờ công lao của thư đồng như nàng sao?

Giang Trầm Nguyệt không thể so với Giang Hàm cùng những huynh đệ khác.

Giang Hàm từ nhỏ được tính nết kiêu căng của mẫu phi áp chế, sau khi lớn lên lại cuốn vào tranh chấp hoàng vị, ở bên cạnh phụ hoàng hít một mũi tro bụi, hôm nay đương nhiên là nơi chốn cẩn thận chặt chẽ, ôn nhuận săn sóc.

Giống như một viên hắc diệu thạch mài nhẵn, nhìn như trơn nhẵn nhưng bên trong người ta lại không thể xem thấu, làm việc tứ bình bát ổn lại khiến người yêu thích.

Giang Trầm Nguyệt thì kém xa, từ lúc là một thân nộn thịt đã bị toàn bộ người của Hạ Triều nâng niu, mẫu phi lại là một người thẳng tính, dẫn đến nhân sinh của Cửu Điện Hạ trải qua tai nạn lớn nhất chỉ có nhéo lỗ tai cùng đánh vào ʍôиɠ.

Tính cách như vậy cơ bản chính là một hòn ngọc chưa mài, một khang nhiệt huyết hào hiệp, cả người mang khí thế sát phạt.

Cùng Giang Hàm bất đồng, Giang Trầm Nguyệt muốn che chở ai, chưa bao giờ quanh co chỉnh người, một khi chạm đến điểm mấu chốt thì sẽ ngay mặt tuyên chiến.

Giống như cung yến ngày đó, Cửu Điện Hạ bức bách đại hoàng tử xử phạt cơ thϊế͙p͙, nếu đổi làm Giang Hàm, nhất định là chết cũng làm không ra được, thà rằng ở trước mặt giải hòa, sau đó âm thầm ngáng chân độc chết Cố Nhiêu cũng không có khả năng ra mặt thay Cố Sanh.

Mà Cửu Điện Hạ lại không giống.

Giang Trầm Nguyệt dám vì nàng đắc tội với người, cũng luận tội đúng người, lúc nào cũng thắt lưng thẳng tắp!

Nhưng tính tình này lại là con dao hai lưỡi, thái độ làm người của Cửu Điện Hạ khác xa Giang Hàm, Giang Hàm tri kỷ lại ôn nhu, còn Giang Trầm Nguyệt mười phần nhân tra.

Cho nên cũng dẫn đến Cố Sanh lúc nào cũng bị trêu đùa căm tức, nhưng thật ra nàng không thật sự tức giận.

Phương thức để người khác chú ý của Cửu Điện Hạ quá mức trẻ con, nhưng rốt cuộc vẫn là không có ác ý, khi thật sự xảy ra chuyện vẫn sẽ che chở nàng.

Cho nên cho đến bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới buông tha thân phận thư đồng.

Dưới đại thụ hưởng bóng mát, nàng phải bảo vệ không chỉ là mẫu thân, còn có Giang Hàm, canh giữ ở bên cạnh Cửu Điện Hạ, cũng thuận tiện chú ý hướng đi của hai người.

“Dĩ nhiên không phải, ngươi vẫn làm rất tẫn chức trách, A Cửu càng ngày càng nhu thuận hiểu ý người.” Giang Hàm ôn hòa vung lên khóe miệng, nghiêng đầu mắt phượng buông xuống nhìn chăm chú vào Cố Sanh.

Trong lòng Cố Sanh yên ổn, hoãn ngữ khí hỏi: “Vậy điện hạ cớ gì muốn đổi ta?”

“Nha đầu nhà ngươi, thực sự là một chút tâm tư cũng không có.” Giang Hàm bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: “A Cửu một khi trưởng thành, ngươi không sợ thân thể sẽ bị dấy bẩn ? Ta còn thế nào cầu phụ hoàng tứ hôn? Lẽ nào bảo bản vương tranh giành cơ thϊế͙p͙ của hoàng muội?”

Trong lòng Cố Sanh trầm xuống, nhất thời á khẩu không trả lời được.

Trong lòng nàng, Giang Trầm Nguyệt vẫn luôn là hùng hài tử thấp bé kia, làm sao có thể chớp mắt trưởng thành?

Cách hồi lâu Giang Hàm giận tái mặt, nhíu mày nói: “Ngươi đây là biểu tình gì, ta đoán không ra, thế nào nhắc tới tứ hôn liền choáng váng? Hài lòng choáng váng hay là thương tâm choáng váng? Ngươi cho lời chắc chắn đi, bản vương lần đầu tiên cùng người khác nói chuyện này, không có kinh nghiệm, thật không rõ ngươi đây là nguyện ý hay là không nguyện ý.”

Cố Sanh như trước ngây ngốc, nói không rõ trong lòng là hài lòng hay là…. Cảm giác bất an kỳ quái.

Lấy lại tinh thần, khuôn mặt nàng lập tức đỏ bừng, nhíu mày nói: “Điện hạ sao lại đột nhiên nói loại chuyện này, chuyện này đã rõ như ban ngày, là muốn ngựng ngùng chết người ta sao!”

Cố Sanh hạ mành, trốn ở bên trong kiệu che ngực, trái tim thình thịch thẳng nhảy, trong đầu ầm ầm chấn động.

Giang Hàm thế nào sẽ biểu lộ với nàng nhanh như vậy?

Cố Sanh không cách nào bình tĩnh, trong đầu hỗn loạn.

Đại khái là Kinh Giám Hội đã đoạt ngôi vị dung hoa, vừa mới thay Giang Hàm giải quyết xong vấn đề khoảng cách về địa vị, nên lần biểu lộ này cũng đến sớm hơn.

Thực sự là quá đột ngột.

Cố Sanh tựa ở bên trong kiệu, mi tâm nhíu chặt, đối với phần tình cảm chờ đợi đã lâu này lại không hiểu sao trở tay không kịp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui