Sau nửa canh giờ, xe ngựa đến Giang phủ.
Ở chỗ cửa hông, thay đổi kiệu mềm, do vài tên thân hình cường tráng nâng, một đường hướng đến cổng trong tiến vào.
“Đại tiểu thư thỉnh hạ kiệu.” Không bao lâu, dưới thân kiệu mềm ngừng lại, thanh âm bà tử vang lên lạnh như băng.
Giang Nhứ mí mắt rũ xuống, đưa tay phật mở màn kiệu, đi xuống.
Ngửa đầu đảo nhìn bốn phía, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ kinh tiện, hệt như người nhà quê mới lên, bị đình đài lầu các, sơn giả ao hồ nhà cao cửa rộng đại viện làm cho khiếp sợ.
“Xuy” Phía sau thanh âm thanh trong trẻo của một cô gái vang lên, mang theo sự khinh thường dày đặc.
Giang Nhứ liếc mắt, thân hình có chút co rúm lại, khiếp đảm ngẩng đầu, nhìn hướng tiền phương.
Chỉ thấy trên bậc thang có ba người, bên trái là một phụ nhân thanh tú kiều diễm, mặc vải quý giá, cẩm y hoàn mỹ, đeo các dạng trang sức tinh xảo tao nhã.
Ở giữa là một gã nam tử, nho nhã tuấn mỹ, dáng người cao ngất, tuy đã đến tuổi trung niên, nhưng vẫn không làm giảm mị lực của hắn.
Bên phải là một người dáng hơi mập, thiếu nữ không nén bất mãn, giọng nói giễu cợt chính là ả ta phát ra.
Phùng thị, Giang Tử Hưng, Giang Dư Đồng. Giang Nhứ theo thứ tự trong lòng nhớ qua, sau đó rụt đầu xuống, chật vật rụt hai chân lại, giống như muốn giấu đi đôi hài cũ hở một ngón chân vào ống quần .
Nhưng ống quần nàng ngắn một đoạn, ngay cả mắt cá cũng lộ ra, làm sao có thể che khuất giày? Giọng nói giễu cợt lại vang lên, lúc này đây, nam có nữ có, không chỉ một người.
“Đừng sợ, ngẩng đầu lên.” Trên đỉnh đầu giọng nói ôn nhu của phụ nhân vang lên.
Thanh âm cũng không quá xa lạ, sớm đã khắc vào, trong linh hồn Giang Nhứ, theo nàng trọng sinh, cũng chưa tiêu giảm nửa phần. Lúc này liền giống như một phen hỏa độc, gặp củi khô, liền cháy bừng lên.
Giang Nhứ chậm rãi ngẩng đầu.
“Đứa nhỏ này, bộ dạng thật… hảo!” Ánh mắt Phùng thị lộ ra vẻ kinh nghi, còn có một chút đố kị.
Đôi mắt Giang Nhứ hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó vẻ mặt lộ ra vẻ thản nhiên buồn bã, rồi không biết nghĩ đến điều gì nữa, trên mặt thị dâng lên vẻ chán ghét, lạnh lùng mở miệng nói: “Mẹ ngươi là Đào thị? Ngươi tên Giang Nhứ?”
“Dạ.” Giang Nhứ hạ ánh mắt, thanh âm vang lên như muỗi kêu.
Phùng thị âm thầm gật đầu, bạc của thị cũng không có phí phạm, Hoa Nguyệt Lâu quá nhiên đem tiện nha đầu này “chiếu cố” rất khá. Mỉm cười, nhìn về phía bên cạnh: “Tôn ma ma, ngươi mang đại tiểu thư xuống thay y phục. Rửa mặt chải đầu ăn mặc, sau đó đưa đến chính viện.”
“Vâng, phu nhân.” Tôn ma ma chính là người thỉnh Giang Nhứ hạ kiệu, lông mày rậm mao, mắt tam giác, bình sinh vẻ mặt cay nghiệt.
“Đại tiểu thư, thỉnh đi bên này.” Tôn ma ma đứng bên trái phía trước Giang Nhứ, cứng cỏi nói.
Giang Nhứ quay đầu thoáng nhìn qua, rồi cắn môi, đi theo Tôn ma ma.
Chỉ nghe thấy giọng Phùng thị ôn nhu từ phía sau vang lên: “Tôn ma ma rất an phận thủ thường lại đáng tin cậy, có bà bên cạnh đại tiểu thư, nói vậy sau này đại tiểu thư sẽ nhanh quen thuộc với sự tình trong phủ.”
Giang Tử Hưng thuận miệng trả lời: “Ngươi lựa chọn người, dù sao cũng thích hợp. Nhứ nhi tính khí nhát gan, có Tôn ma ma chính trực như vậy giúp nó nắm sự tình, cũng thỏa đáng.”
Khóe môi Giang Nhứ xẹt qua một tia trào phúng.
Kiếp trước, Giang Tử Hưng cũng nói như vậy.
Bất đồng chính là, kiếp trước nàng oán hận mẫu thân chết ở thanh lâu, mà bọn họ lại ở Giang phủ hưởng vinh hoa phú quý, khóe mắt liền lộ ra vài phần sắc bén. Giang Tử Hưng thập phần không thích nói: “Nhứ nhi tính khí cực đoan, có Tôn ma ma chính trực bên cạnh, vừa lúc dạy dỗ, cũng tránh cho thanh danh Giang phủ sụp đổ.”
Thanh danh Giang phủ sụp đổ, a!
“Viện tử này lão gia đã sớm an bài cho đại tiểu thư.” Tôn ma ma mang Giang Nhứ đến chỗ sân trước, chỉ vào tấm biển bên trên nói. Lường trước Giang Nhứ không biết chữ, chỉ vào đối Giang Nhứ đọc một lần, rồi sau đó ra vẻ lơ đãng nói: “Đại tiểu thư có thể nhớ kỷ? Nhị tiểu thư trong phủ chúng ta, chính là tài nữ gặp qua là không quên được, giáo một lần liền nhớ rõ.”
Giang Nhứ nhếch môi, ngửa mặt lên nói: “A? Phải không? Ta cũng nhớ kỹ, cũng không khó nha? Chẳng lẽ do là nữ nhi của lão gia, trong người chảy dòng máu tài hoa của lão gia, ta cũng là một tài nữ đã gặp là liền không quên?”
Tôn ma ma nhất thời nghẹn họng.
“Ma ma, thật là ta?”Giang Nhứ lộ vẻ mặt khờ dại tươi cười, tiến lên từng bước, đôi mắt tựa Hắc Diệu Thạch nhìn chằm chằm Tôn ma ma.
Ánh nắng chiếu trên khuôn mặt nhỏ nhắn vô song của nàng, con ngươi đen như làn thu thủy, chớp động trong suốt, xinh đẹp động lòng người.
Thật là một tiểu yêu tinh! Tôn ma ma thầm mắng trong lòng, làm như không nghe thấy, hừ một tiếng, xoay người rảo bước tiến vào viện.
Giang Nhứ theo phía sau, khéo miệng lại nhếch lên.
Phù Dung viện nằm ở phía tây Giang phủ, các phía đông chính viện cực xa. Cũng không Phùng thị có chủ ý gì, rõ ràng trong viện còn vài chỗ, lại cứ đem nàng ngụ ở nơi xa nhất.
Trong phủ chủ tử chính kinh có ba vị, lão gia, phu nhân, tiểu thư. Tính cả đại tiểu thư, chính là bốn vị.” Tôn ma ma một tay đem y phục vung vẩy, động tác thô lỗ giúp Giang Nhứ mặc vào, vừa hướng về phía Giang Nhứ nói: “Lão gia tuy có cái uy nghiêm của người, lại kính trọng nhất là phu nhân, trong phủ có yêu cầu gì, cứ thỉnh phu nhân, qua đến lão gia liền dễ dàng.”
Giang Nhứ nghe buồn cười cực kì. Đôi cẩu nam nữ này, một vô tình một ngoan độc, chữ kính trọng của bọn họ một văn tiền cũng chẳng đáng.
“Nhị tiểu thư tính khí rất ngây thơ hồn nhiên, lại là nuông chiều trong cẩm y vinh quang ngọc thực, hơn nữa bụng đầy tài hoa, xưa nay luôn làm lão gia cùng phu nhân vui lòng, đại tiểu thư tuy ở lâu, xuất thân cũng còn kém cỏi nhiều lắm, bất quá, sau này cần theo khuôn phép cũ, lão gia cùng phu nhân mới chịu để ý đến.”
Tôn ma ma vừa nói, một bên âm thầm đánh giá vẻ mặt của Giang Nhứ. Thấy nàng thủy chung rũ mắt, thuận nghe theo, đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý.
Lạp lạp tạp tạp kéo một trận đơn giản là nói Giang Tử Hưng kia, Giang Nhứ tốt nhất đừng nghĩ cách, có việc gì hãy cùng Phùng thị nói, Giang Dư Đồng tính khí kiều quý(được chiều chuộng), là minh châu trong phủ, nàng cẩn thận đừng cướp danh tiếng, vào trong phủ liền ngoan ngoãn, đừng chỉnh út thiêu thân, nếu không ắt có ngày Giang Tử Hưng cùng Phùng thị ghét bỏ.
Từ đầu đến đuôi, trong lời nói tất cả đều là mỉa mai.
Nếu Giang Nhứ quả nhiên tính khí nhát gan, là tiểu nha đầu chưa thấy qua cảnh đời, lời nói này trọng lượng, cũng đủ làm nàng nơm nớp lo sợ một chút.
“Ngươi hôm nay là một tiểu thư Thượng thư phủ đứng đắn, đừng bắt chước theo điệu bộ thấp kém của nương ngươi, thấy nam nhân liền không đặng đường…” Tôn ma ma vẫn chưa xong, bắt đầu giáo huấn Giang Nhứ từ lời nói đến tác phong.
Lúc này, còn chưa dứt lời, liền bị Giang Nhứ cắt ngang.