Trọng Sinh Chi Đích Tử

Hoàng Thượng khao thưởng tam quân, rượu thịt đưa đến quân doanh, chúng tướng sĩ sôi nổi vây quanh đống lửa uống rượu ăn thịt, tại biên quan chỉ có phong sương và bụi cát như thế này, có thể như vậy đã xem như rất may mắn.

Ngụy Thừa An lập công lớn, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng ở trong quân doanh cũng rất có uy tín, người khác cũng tin phục hắn, rất nhiều người đến mời rượu, Ngụy Thừa An không chối từ, một chén một chén uống cạn hết.

Cuộc sống Ngụy Thừa An hướng tới chính là như vậy, có lẽ không cần chiến loạn, nhưng hắn có thể ở lại biên quan bảo vệ quốc gia như vậy là đủ rồi, không cần buồn phiền những chuyện trong nhà, không cần buồn phiền vì sao hắn làm cái gì phụ thân cũng không hài lòng.

Tuy rằng trong quân doanh cũng có không ít người bụng dạ khó lường, hoặc là có người tính kế, nhưng thật sự là kém xa so với ở trong kinh thành, Ngụy Thừa An ngốc nghếch ở nơi này rất tốt.

Ngụy Thừa An cao hứng nên uống hơi nhiều rượu, lúc Triệu Hòa Khánh phát hiện hắn thì đã say như chết, tất cả mọi người biết Khánh Vương gia là sư phụ của Ngụy Thừa An, hiện tại Vương gia vác cái người say không còn biết trời đất gì khiêng đi, cũng không ai ngăn cản, còn hi hi ha ha cười trêu ghẹo.

Triệu Hòa Khánh khiêng hắn trên vai, làm đầu hắn chúc xuống dưới, Ngụy Thừa An uống rượu, dạ dày bị y gập lại như vậy đặc biệt khó chịu, cơ hồ muốn nôn ra, ọe ọe vài tiếng.

Triệu Hòa Khánh nhanh chóng ném hắn lên giường, mắng: “Tiểu tử thối, ngươi đừng nôn ra, chỗ này toàn cát với cát, không có nước để giặt chăn đâu.”

Ngụy Thừa An bưng dạ dày đang quặn lên ở trên giường lăn lộn vài vòng, Triệu Hòa Khánh quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn, lúc này Ngụy Thừa An lại mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn thấy là Triệu Hòa Khánh, chộp lấy cái mũ giáp ở trên giường ném qua, nện trúng vào ngực Triệu Hòa Khánh, còn quát lớn: “Hỗn đản! Hạ lưu! Sắc phôi!”

Triệu Hòa Khánh lập tức bật cười, mình rốt cuộc đã làm gì để hắn mắng như vậy, lần trước ở trong phủ đệ, Triệu Hòa Khánh say rượu hoàn toàn không nhớ ra, hơn nữa y bản tính trăng hoa, còn tưởng rằng đang đùa giỡn tiểu quan nào, ái biết lại là Ngụy Thừa An, sau đó thật không minh bạch mà kết thù, khiến y không thể nào hiểu được.

Triệu Hòa Khánh nghe hắn lớn tiếng quát tháo như vậy, không chừng người bên ngoài đều có thể nghe thấy, nhanh chóng đi qua, bịt cái miệng của hắn lại, quát khẽ: “Tiểu tổ tông, ngươi la lối cái gì nha.”

Ngụy Thừa An bị y bịt miệng, lại uống rượu, chỉ cảm thấy hô hấp khó khắn, liền há mồm cắn một phắt lên tay Triệu Hòa Khánh, Triệu Hòa Khánh ăn đau “Tê” một tiếng, nhưng còn chưa đủ, Ngụy Thừa An nếm được vị máu, nghiến răng, Triệu Hòa Khánh muốn rút tay về, nào biết đúng lúc này đối phương đột nhiên vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm lên nơi vừa bị cắn chảy máu.

Triệu Hòa Khánh rõ ràng mình chỉ uống một ngụm rượu, cho dù bởi vì ở biên quan rất lạnh, thường uống rượu cho ấm người, nhưng cũng sẽ không vì một ngụm rượu mà hạ thân xôn xao xúc động.

Đầu lưỡi Ngụy Thừa An còn đang chạy vòng quanh, cảm giác mềm mại này, ẩm ướt này, có cả ấm áp nữa, khiến lồng ngực Triệu Hòa Khánh nhất thời dâng nên từng trận khô nóng.

Triệu Hòa Khánh biết mình nên rút tay về, nhưng mà ma xui quỷ khiến thế nào, ngón trỏ lại nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới Ngụy Thừa An.

Ngụy Thừa An bị quấy nhiễu, hé mắt ra, trong mắt đều là hơi nước ướt át, nhìn Triệu Hòa Khánh, đột nhiên cau mày mắng: “Triệu Hòa Khánh, đồ vô liêm sỉ!”

Cổ họng Triệu Hòa Khánh lăn lộn hai cái, cúi đầu xuống, thì thào: “Ngươi mắng ta như vậy, cũng nên cho ta một nguyên nhân chứ.”

Lúc này Ngụy Thừa An đã say khướt, đại não không chuyển động thì còn có thể nói cái gì, cũng không tỏ ra không tự nhiên giống như trước, hé miệng ngậm lấy một ngón tay của Triệu Hòa Khánh, Triệu Hòa Khánh thấy hắn làm vậy, vội nói: “Đừng cắn! Đừng cắn.”

Ngụy Thừa An hừ một tiếng, nhưng cuối cùng cũng không cắn xuống, chỉ ngậm ngón tay y vào miệng liếm mút, giống như vừa tìm được đồ chơi, đầu lưỡi đảo qua đảo lại, Triệu Hòa Khánh rốt cuộc không nhịn được, cúi người xuống.

Ngón tay y đè lại đầu lưỡi Ngụy Thừa An, quấy đảo trong miệng hắn, Ngụy Thừa An ngẩng đầu lên, cổ họng không tự chủ được phát ra tiếng than khe khẽ, làm Triệu Hòa Khánh nhẫn đến đổ mồ hôi. Ngụy Thừa An trẻ tuổi, thân thể cũng ngây ngô, làm sao chịu được động tác khiêu khích của một tay già đời như Triệu Hòa Khánh, bỗng nhiên vươn tay xuống nắm lấy hạ thân của mình.

Ánh mắt Triệu Hòa Khánh tối sầm lại, rốt cuộc không thể cố nhịn hơn được nữa, đột nhiên đè Ngụy Thừa An lại, lập tức lột sạch hết quần áo của hắn, Ngụy Thừa An gặp lạnh run lên một cái, bình tĩnh nhìn y.

Triệu Hòa Khánh thấy phía dưới hắn đã ngẩng đầu, Ngụy Thừa An còn đang khó nhịn vặn vẹo thân thể, cọ cọ lên tay y, biết hắn muốn thoải mãi, cũng mặc kệ tất cả, vươn tay cầm lấy hạ thân của hắn.

Eo Ngụy Thừa An run lên, nhanh chóng mềm nhũn ra, ngoan ngoãn xụi lơ trên giường, trong cổ họng phát ra tiếng thở dài thoải mái, tùy ý Triệu Hòa Khánh vuốt vuốt ve ve.

Cơ thể Ngụy Thừa An thực ngây ngô, hơn nữa ở trong quân doanh đã nghẹn một thời gian rồi, Triệu Hòa Khánh lại biết cách làm thế nào thì hắn sẽ thoải mái, không lâu sau, Ngụy Thừa An đã cong thắt lưng, rên rỉ một tiếng, bắn trong tay Triệu Hòa Khánh.

Triệu Hòa Khánh biết, lúc này y nên mặc lại quần áo cho Ngụy Thừa An, sau đó để hắn đi ngủ, dù sao Ngụy Thừa An đã thoải mái xong rồi, nhưng mà không biết thế nào y lại dùng chất lỏng trên tay mình, sờ soạng lên tiểu huyệt ở mặt sau, từng chút từng chút trượt vào.

Huyệt khẩu mới đầu đóng chặt, chẳng qua chỗ nọ vừa tiếp xúc với ngón tay Triệu Hòa Khánh đã nhanh chóng hé mở, gắt gao hút lấy ngón tay y, nương theo chất lỏng trơn trượt mà ra vào, Triệu Hòa Khánh chỉ cảm thấy ngón tay của mình được một mảnh mềm mại ấm áp bao quanh, hạ thân càng căng đến khó chịu.

Y gắt gao nhìn chằm chằm Ngụy Thừa An, Ngụy Thừa An nhíu mày, tựa hồ không thoải mái lắm, tim Triệu Hòa Khánh mềm nhũn, người này sạch sẽ như thế, trong lòng một chút tạp niệm cũng không có, mà chính hắn lại muốn từ từ xâm chiếm cơ thể này, Triệu Hòa Khánh đột nhiên không đành lòng xuống tay.

Y rút ngón tay ra, Ngụy Thừa An theo động tác của hắn, cong eo lên, than nhẹ một tiếng, sau đó cảm giác được bên trong trống rỗng, đằng trước lại bắt đầu ngẩng lên, nhưng không thể phát tiết, Ngụy Thừa An rốt cục mở to mắt, ánh mắt vẫn cứ ẩm ướt như thế, nhìn Triệu Hòa Khánh, miệng nỉ non: “Triệu Hòa Khánh, ngươi… Ngươi vô liêm sỉ… Ta khó chịu, mau lên…”

Ngọn lửa phía dưới Triệu Hòa Khánh còn chưa lui, nào chịu được Ngụy Thừa An khiêu khích như thế, còn nhịn làm sao được, ngồi dựa vào đầu giường, ôm Ngụy Thừa An lên, Ngụy Thừa An thực tự nhiên tách chân ra, khóa ngồi trên đùi y, tự động cong thắt lưng, tiểu huyệt nhắm ngay vật kia của Triệu Hòa Khánh, như có như không cọ cọ.

Triệu Hòa Khánh bị hắn khiêu khích đến nặng nề thở dốc, nắm thắt lưng hắn, để vật nóng bỏng kia nhắm trúng huyệt khẩu, đột nhiên đâm lên, Ngụy Thừa An bị khoái cảm cùng dị vật đột ngột kích thích rên lên một tiếng, ngẩng đầu, sống lưng kéo căng, thân thể trần trụi trước mặt Triệu Hòa Khánh nhẹ nhàng rung động.

Hai tay Ngụy Thừa An chống lên lồng ngực y, hơi rượu xông lên, hắn căn bản không thể tự mình động, hai chân run lên, khuôn mặt đỏ bừng, dồn dập thở hổn hển, Triệu Hòa Khánh nâng thắt lưng hắn, bắt đầu nhịp nhàng lên lên xuống xuống.

Tuy rằng Ngụy Thừa An ngồi trên, nhưng lại chỉ có thể bất động, vật nọ thật sâu tiến vào rồi lại nhanh chóng rút ra, khiến hắn không thể chịu nổi, chỉ có thể rên rỉ, mị thịt co rút, cố sức phun ra nuốt vào vật kia của Triệu Hòa Khánh.

“A… Ân! Ân…” Ngụy Thừa An hé miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ, Ngụy Thừa An gắt gao ôm lấy cổ Triệu Hòa Khánh, nghẹn ngào: “Hỗn đản… Ngô! Ta không được… Không được…”

Triệu Hòa Khánh đè mạnh hắn xuống giường, vặt một chân hắn lên vai, Ngụy Thừa An chủ động nâng cái chân kia kẹp lấy eo y, theo động tác đưa đẩy của đối phương mà bất lực rên rỉ, vô lực đung đưa thân thể, miệng phát ra tiếng thở dốc dồn dập.

Ngày hôm sau Ngụy Thừa An tỉnh dậy, trong đầu mông mông lung lung nhớ lại, nhất thời cả kinh, mãnh liệt nhảy dựng, lại cảm thấy tiểu huyệt không khép lại được, còn tưởng rằng là do đêm qua quá phóng túng, nào ngờ vừa quay đầu lại, đã thấy Triệu Hòa Khánh ôm chặt hắn vào ngực, vật kia của đối phương vẫn còn chôn trong người hắn.

Ngụy Thừa An hừ nhẹ một tiếng, sống lưng cứng còng, căn bản không dám động, nhưng vẫn làm vật kia chậm rãi ngẩng đầu.

Triệu Hòa Khánh bị hắn khiêu khích như thế đương nhiên sẽ tỉnh, vừa mở mắt ra cũng kinh ngạc nhảy dựng, dù sao hôm qua trong khi Ngụy Thừa An say rượu, y lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà cưỡng bức, chẳng qua lúc này Ngụy Thừa An tuy rằng đang hung hăng trừng hắn, nhưng hiển nhiên là vì không được tự nhiên, chứ không có cái khác.

Triệu Hòa Khánh nhanh chóng chống người ngồi dậy, Ngụy Thừa An lập tức “Ân ——” một tiếng, vật kia theo động tác của Triệu Hòa Khánh, càng vùi thật sâu vào trong người hắn.

Trên mặt Ngụy Thừa An đỏ đến nhỏ máu, hung hắng cắn một ngụm trên vai Triệu Hòa Khánh, Triệu Hòa Khánh ăn đau tê một tiếng, hỏi: “Tại sao lại cắn người?”

Ngụy Thừa An nhả ra, lại ôm lấy cổ Triệu Hòa Khánh cắn xuống, vừa cắn vừa nói: “Ngươi vô sỉ, đương nhiên phải cắn chết ngươi.”

Triệu Hòa Khánh ôm hắn vào trong ngực, nhẹ nhàng đưa đẩy, Ngụy Thừa An nhất thời cứng đơ, eo mãnh liệt run rẩy, thanh âm cũng khàn đi, “Đừng… A ân…”

Triệu Hòa Khánh ngả hắn xuống giường, nhìn thấy hạ thân Ngụy Thừa An cũng có biến hóa, thúc mạnh lên một cái, Ngụy Thừa An “Ân!” rên rỉ.

Triệu Hòa Khánh cười hôn hôn má hắn, hỏi: “Còn cắn nữa không?”

Nào biết Ngụy Thừa An đột nhiên há miệng, cắm môi y, tuy rằng không mạnh, nhưng cũng chảy máu rồi, chẳng qua sau khi Ngụy Thừa An cắn xong, hai người cũng không biết là ai trước chủ động, lại trở thành quấn quýt hôn môi.

Hôm qua Ngụy Thừa An bị y giằng co nhiều lần, bây giờ lại tới nữa, toàn thân xụi lơ xuống giường, tùy ý Triệu Hòa Khánh tách chân hắn ra, nhét vật nóng bỏng kia vào.

Ngụy Thừa An nâng cánh tay che khuất khuôn mặt, mắng: “Triệu Hòa Khánh… Ngô! Ngươi vô liêm sỉ… Ngươi nếu… Nếu còn dám tìm cái gì Thu… Lão tử liền một cước phế ngươi… A! Nhẹ… thôi, ân —— “

Triệu Hòa Khánh nghe hắn hữu khí vô lực mắng mỏ, cảm thấy mình thực oan uổng, hỏi: “Nào có cái gì Thu, không phải ta đã te te từ hoàng thành chạy tới cái nơi chim cũng không thèm ị này sao.”

Ngụy Thừa An lại liếc y một cái, nói: “Lần trước… Lần trước ở trong phủ ngươi uống say, lại tưởng ta là Thường Thu, đồ vô liêm sỉ, dám coi ta thành một tiểu quan.”

Triệu Hòa Khánh nghe hắn nói như vậy, cũng lờ mờ nhớ ra, trong lòng máy động, chẳng lẽ ngày ấy là Ngụy Thừa An.

Triệu Hòa Khánh vừa nghĩ vậy, nhất thời miệng khô lưỡi đắng, cỗ nhiệt hỏa lại càng thiêu đốt, túm chặt eo hắn, dùng sức đâm lên, Ngụy Thừa An mới vừa hít sâu, chuẩn bị mắng y, kết quả bị chết ngẹn, rốt cuộc nói không ra lời.

“Ân ngô… Ân!”

Ngụy Thừa An bị Triệu Hòa Khánh tăng tốc đưa đẩy, ánh mắt trở nên ẩm ướt, thất thần nhìn chằm chằm đối phương, mới vừa rồi còn giương nanh múa vuốt, vừa giây lát lại ngoan ngoãn nhu thuận, nặng nề thở dốc, chỉ có thể siết chặt tiểu huyệt bao bọc lấy vật đang xuyên qua mình kia.

Triệu Hòa Khánh cúi đầu, hung hăng thúc lên, đột nhiên ngậm lấy hồng anh nhô ra trước ngực Ngụy Thừa An, đầu lưỡi từng chút từng chút nhấm nháp vòng quanh, mỗi một lần quét qua, Ngụy Thừa An đều không nhịn được nâng ngực lên, hắn thậm chí có thể nghe được tiếng nước dính nị lúc Triệu Hòa Khánh mút vào.

Ngụy Thừa An làm sao có thể chịu được khiêu khích như vậy, tiểu huyệt nhất thời gắt gao co rút lại, ngay sau đó tiết ra, thoát lực sau khi phát tiết làm hắn không thể nghĩ được gì nữa, chỉ có thể mặc Triệu Hòa Khánh kích thích khắp nơi trên người hắn.

Ngụy Thừa An chưa từng biết người nọ nhiều tinh lực đến thế, gây sức ép hắn không biết bao nhiêu lần, đợi cho người nọ rốt cục trút vào trong thân thể của hắn xong, trực tiếp lăn ra ngủ, mặc kệ mấy thứ khác, cũng quên luôn chuyện phải lý luận với người kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui