Nói đến hai chữ tình yêu, mẹ Thời cười ngọt ngào nói: "Nếu nói giữa con và cậu ta là tình yêu, thì tâm tình của con có lẽ sẽ rất thống khổ, có lẽ con sẽ khó chịu tựa như muốn chết, cảm xúc trong tình yêu đều rất khắc sâu kịch liệt, mặc kệ là hỉ nộ ai nhạc, một ngày nào đó con sẽ tìm được người con thật sự yêu thương, đến lúc đó con sẽ biết!".
Nghe mẹ Thời nói, Thời Úy đột nhiên nghĩ tới Diệp Thanh, cậu ta không biết tại sao lúc này hình dáng Diệp Thanh lại đột nhiên xuất hiện ở trong đầu mình, những vẻ mặt mỉm cười, khóc thút thít, bình tĩnh, đều làm trái tim cậu ta run lên.
Những hình ảnh và cảm giác từng bị cậu ta cố tình xem nhẹ, từng làm trái tim cậu ta nhất thời rung động kia, trong giây phút này đều trở nên rõ ràng xưa nay chưa từng có.
Thời Úy trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ xúc động, nói với mẹ Thời: "Mẹ, con quay về trường đây, tuần này sẽ không về nhà".
"Ừm? Sao không trở về, con không sao chứ!"
"Yên tâm đi, không có việc gì", Thời Úy nói xong còn hiếm khi cười một chút.
Nghe thấy tiếng cười của Thời Úy, mẹ Thời như suy tư gì, cũng cười: "Được, lái xe chậm một chút chú ý an toàn"! !
Tới hơn 10 giờ tối, Diệp Thanh nhìn Thời Uý đột nhiên chạy tới có chút nghi hoặc, đối phương thứ bảy hàng tuần về nhà đều là ngày hôm sau mới quay lại ký túc xá, hôm nay đã trễ thế này còn đột nhiên trở lại thật sự làm cậu có chút bất ngờ.
Thời Úy ngồi ở vị trí của mình lật giở văn kiện trước máy tính, ánh mắt lại nhịn không được liếc về phía Diệp Thanh đang cầm sách vở bên cạnh, góc nghiêng khuông mặt chuyên chú tinh xảo lại tốt đẹp, dưới ánh đèn vừa thanh lãnh lại mang theo một loại lực hấp dẫn nói không nên lời, đột nhiên khiến cho Thời Úy nguyên bản tâm tình không vui nay lại bình tĩnh xuống.
Cậu ta bất động thanh sắc nhìn một lát, sau đó ánh mắt không nhịn được lướt từ cần cổ thon dài trắng nõn của Diệp Thanh trượt xuống, xẹt qua yết hầu tinh xảo hơi nhô lên, dừng ở xương quai xanh lộ ra cùng làn da trắng tuyết tinh tế.
Cổ và xương quai xanh của đối phương độ cong ưu nhã lại gợi cảm, Thời Úy chưa từng phát hiện, người trước đây bị cậu ta cố tình bỏ qua, thế nhưng đẹp tới mức khiến cậu ta gần như không dời nổi ánh mắt.
Chính cậu ta cũng không biết bản thân bị làm sao, từ sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ Thời, trong đầu luôn nhịn không được sẽ nhớ tới Diệp Thanh, mẹ Thời nói tình cảm của cậu ta đối với Đinh Vũ Thần cũng không phải tình yêu, cậu ta cẩn thận tự hỏi một chút, có lẽ thật sự đúng như lời bà ấy nói.
Cậu ta cùng Đinh Vũ Thần ở bên nhau là từ Đinh Vũ Thần chủ động thổ lộ với cậu ta, khi đó cậu ta và Đinh Vũ Thần ngồi cùng bàn, cảm thấy Đinh Vũ Thần tính cách hoạt bát cũng không quá náo loạn, hai người ở chung cũng tính là hòa hợp, mà cậu ta lại chỉ thích nam nhân, đối với Đinh Vũ Thần cũng không phản cảm, cho nên mới đồng ý.
Cậu ta cho rằng chỉ cần hai người ở bên nhau thật tốt, không phản bội nhau, tin tưởng lẫn nhau, lâu ngày rồi cũng sẽ là một loại tình yêu.
Nhưng đến bây giờ cậu ta mới phát hiện, suy nghĩ lúc trước của cậu ta là sai lầm, đầu tiên cậu ta đã chọn sai người, Đinh Vũ Thần tính cách rõ ràng còn có chút không thành thục, cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm cậu ta, hơn nữa với phương thức ở chung của hai người bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là thân tình cùng hữu nghị, chứ không phải tình yêu.
Tới 11 giờ, Diệp Thanh thu dọn sách vở trên bàn, liền lên giường nghỉ ngơi, Hoàng Kha Duệ ở giường đối diện đã sớm nằm ở trong chăn chơi điện thoại, Thời Uý bên kia vẫn luôn yên lặng chú ý Diệp Thanh, thấy thế cũng thu dọn sách vở, đợi vài phút sau cũng lên giường nghỉ ngơi.
Ánh đèn dập tắt, trong nhà một mảnh tối đen, Thời Úy đi ngủ lúc sau cơ hồ đầu dựa gần đầu Diệp Thanh, hai người thân cao đều không lùn, Thời Úy còn xem như đặc biệt cao, cho nên đầu hai người dựa vào rất gần.
Thời Úy lần đầu tiên cảm giác được rõ ràng đến vậy, hai người dựa gần tới như thế, gần đến mức cậu ta chỉ cần vừa nhấc đầu là có thể nhìn thấy gương mặt Diệp Thanh đang nhắm mắt lại, và mùi hương nhàn nhạt như có như không trên tóc cậu.
Diệp Thanh nghiêng thân mình hướng ra phía ngoài ngủ hô hấp thanh thiển, Thời Úy yên lặng nghe tiếng hít thở của cậu, suy nghĩ làm thế nào cũng không thể từ trên người cậu dời đi.
Thời điểm nhắm mắt lại, trong đầu còn ngẫu nhiên xuất hiện bóng dáng Diệp Thanh, cho đến lúc cậu ta không biết từ khi nào chìm vào giấc ngủ trong tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương!.
.
"Thùng thùng thùng!"
Sáng sớm, một trận tiếng đập cửa dồn dập kéo Diệp Thanh từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh dậy, cậu lấy điện thoại ra nhìn một chút, mới 6 rưỡi sáng.
Cậu nhìn thoáng qua về phía bên cạnh và đối diện, Thời Úy dáng vẻ cũng vừa mới tỉnh, còn Lưu Văn Tuấn làm như mắt điếc tai ngơ, Hoàng Kha Duệ ở đối diện cau mày ngồi dậy vẻ mặt bực bội: "Ai vậy, sáng sớm tinh mơ!".
Thời Úy xốc chăn lên mặc áo khoác vào bước xuống giường, nói với Diệp Thanh ở bên cạnh: "Cậu tiếp tục ngủ, tôi đi mở cửa!".
Diệp Thanh gật đầu có chút ngạc nhiên, bình thường Thời Úy gần như không chủ động nói chuyện với cậu, hôm nay cảm giác Thời Úy hình như có chút không giống ngày thường.
Thời Úy mở cửa, Đinh Vũ Thần đứng ngoài cửa vẻ mặt đầy nước mắt, hắn vừa thấy Thời Uý liền khóc lóc nói: "Thời Úy, cậu nghe tôi giải thích được không? Tôi không phải cố ý! Cầu xin cậu đừng chia tay với tôi!".
Thời Úy chân mày cau lại, cậu ta hiện tại một chút cũng không muốn nhìn thấy Đinh Vũ Thần, trải qua suy nghĩ sâu xa ngày hôm qua, trong một đêm cậu ta đã thấy rõ nội tâm bản thân.
Cậu ta phát giác tình cảm của bản thân đối với Đinh Vũ Thần không phải tình yêu, còn đối với chuyện mà Đinh Vũ Thần làm ra ngoại trừ chán ghét phản cảm bề ngoài lại không còn cảm xúc nào khác, nếu đã nói chia tay, cũng không muốn về sau lại có bất kỳ liên hệ gì với hắn.
Ngày hôm qua cậu ta đã kéo số điện thoại và WeChat của Đinh Vũ Thần vào danh sách đen, Đinh Vũ Thần không liên lạc được với cậu ta, cho nên mới sáng sớm đã tới ký túc xá dựa vào vận khí tìm cậu ta.
"Chúng ta đi ra ngoài nói", Thời Úy đóng cửa phòng ký túc xá lại, trực tiếp xuống lầu, Đinh Vũ Thần vội vàng gắt gao đuổi kịp phía sau.
Trong phòng túc xá, Hoàng Kha Duệ há to miệng và Diệp Thanh hai mặt nhìn nhau, Diệp Thanh buồn cười nhìn cậu ta một cái: "Cậu nhìn tôi như vậy là muốn nói gì?".
"Mẹ tôi ơi, nếu tai tôi không điếc, tôi vừa rồi nghe được hai chữ chia tay sao?"
Diệp Thanh nhìn bộ dáng khoa trương của Hoàng Kha Duệ nghi hoặc hỏi cậu ta: "Cậu không phải buồn ngủ dậy không nổi sao? Hiện tại không buồn ngủ?".
"Này, đây là đại tin tức nha, không ngờ Thời Úy thế mà lại muốn chia tay Đinh Vũ Thần, chà chà!", Hoàng Kha Duệ nói xong còn phát biểu ý kiến của mình: "Phân liền phân bái, tôi cảm thấy Đinh Vũ Thần tâm nhãn có chút nhỏ, cảm giác cũng không xứng đôi với Thời Úy".
Diệp Thanh đối với suy nghĩ của Hoàng Kha Duệ không tỏ ý kiến, cảm tình là chuyện của hai người, người khác không thể đánh giá, đối với chuyện Thời Úy và Đinh Vũ Thần chia tay, cậu vừa không muốn bát quái cũng không có hứng thú.
"Ngủ", Diệp Thanh không tiếp tục bàn tán với Hoàng Kha Duệ, trực tiếp đắp chăn chuẩn bị tiếp tục ngủ thêm một lát, Hoàng Kha Duệ ở đối diện vẻ mặt thất vọng, đành phải nằm xuống đi ngủ.
Thời Úy và Đinh Vũ Thần đi vào rừng cây dưới lầu ký túc xá, không đợi Đinh Vũ Thần giải thích, Thời Úy liền nói: "Đinh Vũ Thần, tôi nói chia tay với cậu là nghiêm túc, hành vi ngày hôm qua của cậu làm tôi ghê tởm!".
"Tôi! Tôi không phải cố ý, Lý Đạc Nghị uy hiếp tôi!", Đinh Vũ Thần ý đồ giải thích.
"Hắn uy hiếp cậu cái gì?"
"Hắn! " Đinh Vũ Thần cũng không biết nói như thế nào, chẳng lẽ muốn hắn nói ra chuyện mấy tháng trước không cẩn thận ngoại tình?
"Cậu không cần giải thích", Thời Úy nhíu mày, người ở trước mắt hiện giờ khóc lóc vẻ mặt đầy nước mắt, cậu ta lại không có một tia thương hại, nếu có cũng chỉ là nhàn nhạt chán ghét và bình tĩnh.
"Tôi cũng không muốn nghe cậu giải thích, có một số việc tôi chịu đựng không được, từ nay về sau cậu không liên quan gì tới tôi nữa, chuyện của cậu tôi cũng không có hứng thú biết, cậu về sau đừng tới tìm tôi nữa!"
"Sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy?!", Đinh Vũ Thần khóc không thể chính mình: "Tôi yêu cậu, cậu không thể đối xử với tôi như vậy, cậu không thể tha thứ cho tôi sao? Tôi bảo đảm sau này sẽ không bao giờ làm loại chuyện này!".
"Tôi và cậu không có sau này, về sau cũng sẽ không có, chia tay chính là chia tay!", Thời Úy không muốn nói nhiều với Đinh Vũ Thần, cũng không có hứng thú nghe hắn khóc thút thít giải thích, trực tiếp bỏ lại hắn đi nhanh về hướng ký túc xá, lưu lại Đinh Vũ Thần ở phía sau ngồi xổm trên mặt đất khóc tê tâm liệt phế.
Buổi chiều, lúc Diệp Thanh cùng Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh ba người hẹn nhau cùng tới CLB võ thuật luyện tập, Hoàng Kha Duệ có chút cẩn thận nho tiếng hỏi Thời Úy: "Thời Úy, cậu muốn cùng đi không?".
"Ừ!", Thời Úy gật đầu, Hoàng Kha Duệ thấy Thời Úy tâm tình xem ra không có nhiều biến hoá, có chút tò mò nhiều chuyện hỏi: "Buổi sáng cậu và Đinh Vũ Thần sao thế? Hòa hảo chứ!".
Thời Úy không biết vì sao lại quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Thanh, mới nói với Hoàng Kha Duệ: "Không có gì, cậu ta về sau không phải bạn trai tôi, chúng tôi chia tay!".
"A?" Hoàng Kha Duệ há to miệng, quan tâm hỏi một câu: "Vậy cậu không sao chứ, có tâm trạng không tốt không?".
Thời Úy vẻ mặt rất bình tĩnh nói: "Không sao, chúng ta đi thôi!"
Ba người chuẩn bị xong mọi thứ đi tới CLB, chào hỏi Lương Tinh đã tới trước sau đó từng người thay quần áo bước ra.
Lần này vẫn là Thời Úy dạy ba người bọn họ luyện tập, điều khác chính là lần này cậu ta gia nhập thực chiến, sẽ cùng ba người đánh nhau.
Trước kia Thời Úy mỗi lần dạy Diệp Thanh đa số là hướng dẫn bằng miệng, lần này lại chủ động điều chỉnh tư thế Diệp Thanh, cũng cổ vũ cậu cùng cậu ta đánh nhau luyện tập.
"Nào, đánh với tôi!"
Diệp Thanh nghe Thời Úy yêu cầu có chút do dự, Thời Úy trực tiếp nghiêm khắc nói: "Đánh đi!".
Diệp Thanh liền đánh một quyền công kích về phía Thời Úy, Thời Úy lập tức phản ứng nhanh chóng đón đỡ, Diệp Thanh còn không kịp đánh quyền thứ hai đã bị Thời Úy quét chân một cái áp trên mặt đất.
Cậu thở hổn hển, nhìn Thời Uý nửa đè ở trên người mình, Thời Úy ra quyền và ra chân quá nhanh, hai người căn bản không cùng một cấp bậc.
Dáng vẻ Diệp Thanh ở dưới thân hơi thở phì phò, Thời Uý chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên đặc biệt nhảy lên, một dòng điện xẹt qua vị trí hai người dựa gần đi lên, làm cậu ta nhất thời có chút sửng sốt.
"Cậu làm sao vậy?", Diệp Thanh thấy Thời Úy không lập tức đứng lên, liền có chút không quen dùng tay đẩy Thời Úy, Thời Úy lập tức thanh tỉnh lại, đứng lên sau đó vươn tay về phía Diệp Thanh muốn kéo cậu lên.
Diệp Thanh nhìn cánh tay trước mắt, do dự một chút rồi nắm lấy, Thời Úy chỉ cảm thấy giờ khắc này tâm trạng có chút vi diệu cũng thật tốt đẹp, khóe miệng không nhịn được mang theo chút ý cười kéo người lên.
"Lại luyện tập thêm một lần, cậu nhìn động tác của tôi, lúc cậu ra quyền công kích vào mặt tôi, tôi sẽ dùng tay giơ lên đón đỡ, hơn nữa tôi sẽ nhanh chóng đánh trả, có lẽ sẽ ra quyền hoặc là ra chân, lúc này tốc độ của cậu phải nhanh, né tránh và đón đỡ tùy thời điểm chú ý động tác tiếp theo của tôi!.
.
".
"Được!.
.
", Thời Úy nghiêm túc khơi dậy cho Diệp Thanh một ít ý chí chiến đấu.
Sau khi bị Thời Úy quăng ngã bảy tám lần, rốt cuộc cũng có năng lực đánh trả một hai chiêu, tuy rằng cuối cùng vẫn bị Thời Úy đánh ngã xuống đất nhưng cũng tiến bộ không ít.
Buổi luyện tập hôm nay làm Diệp Thanh cảm thấy nhưng toàn sở không có phong phú cùng tình cảm mãnh liệt, thậm chí có chút thích võ cận chiến.
Tuy rằng hiện tại còn đánh không lại Thời Úy, nhưng cậu cảm thấy hôm nay tiến bộ không nhỏ.
________________________
Editor có lời muốn nói: Laptop của tôi dùng 6 năm trời và nó đang dần bay màu rồi:(( cho nên 2 ngày nay chương mới ra chậm vậy đó.