"Thực xin lỗi, cậu buông tay đi!", Diệp Thanh nhắm mắt lại, lại chậm rãi mở ra, ngữ khí mang theo chút ưu thương vô hình: "Từ bỏ đi, tôi chỉ là phát hiện chúng ta không thích hợp, không cần làm những việc ngốc như thế này!".
Quý Hiên nghe vậy dường như không cách nào tin nổi, hốc mắt dần ướt át, một bàn tay bóp chặt trái tim chính mình: "Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?! Tại sao?!".
Trong giọng nói của hắn mang theo khổ sở nồng đậm cùng thống khổ, làm Diệp Thanh không nhịn được nhắm hai mắt lại, trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy đau, cho dù không yêu, nhưng cũng không dễ dàng buông tay như vậy, cậu vẫn sẽ bị Quý Hiên ảnh hưởng.
"Thực xin lỗi, tôi chỉ là không yêu cậu!"
Diệp Thanh xoay người rời đi cũng không quay đầu lại, chỉ để lại một câu: "Không cần đặt tình cảm ở trên người tôi, tôi sẽ không cùng cậu ở bên nhau nữa, đi tìm người có thể bên cạnh cậu cả đời, sống cho thật tốt đi!".
Trở lại biệt thự, tâm trạng Diệp Thanh có chút xuống thấp, đi lên lầu, lúc tới cửa phòng nhìn thấy Thời Úy đứng ở một bên.
Thời Úy nhìn dáng vẻ Diệp Thanh cũng không nói gì, chỉ đột nhiên giang hai tay ôm cậu vào trong lòng ngực rộng lớn, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng Diệp Thanh, không tiếng động an ủi cậu.
Có lẽ cái ôm của Thời Úy quá mức ấm áp, giờ khắc này Diệp Thanh nhất thời nước mắt vỡ đê, ủy khuất cùng thống khổ đã từng chịu đựng cũng theo nước mắt trút xuống.
Chờ thêm vài phút sau, cảm xúc Diệp Thanh mới ổn định lại, phiền muộn ủy khuất trong lòng cũng trôi theo nước mắt tiêu tan không ít.
Cậu vội vàng lùi lại từ trong lòng Thời Úy, gương mặt ửng đỏ: "Thực xin lỗi, có phải tôi quá mất mặt rồi không?!".
"Không có"
Thời Úy nhẹ nhàng lau nước mắt cho Diệp Thanh, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy ôn nhu thương tiếc.
Nhìn Diệp Thanh khóc hồng hai mắt, trong lòng cậu ta tràn đầy bất đắc dĩ và đau lòng, thì ra đối mặt với người mình thích, cậu ấy thương tâm, đối với chính mình cũng là một loại tra tấn.
Thời Úy xoa đầu Diệp Thanh, thấp giọng dụ dỗ: "Ngoan! Đừng khóc, cơm nước xong chúng ta cùng nhau đi ra ngoài tản bộ".
"Được"
Giọng nói của Thời Úy ôn nhu trầm thấp dễ nghe tràn ngập hấp dẫn, giống như đang kéo đàn cello, làm người khác không nhịn được chìm đắm thật sâu, giờ khắc này trái tim Diệp Thanh đập nhanh một cách khó hiểu.
Ăn cơm sáng xong, Thời Úy và Diệp Thanh cùng nhau đi ra ngoài tản bộ.
Sau khi trở về, Thời Úy đã bị ông cụ Diệp lôi kéo đi chơi cờ.
Diệp Thanh và chú Tiêu quản gia thì ở một bên làm người xem.
Ông nội Diệp đánh cờ cao siêu, tài chơi cờ của Thời Úy cũng không tầm thường, ông nội Diệp lập tức thấy được kỳ phùng địch thủ, hai người ông tới cháu đi vui vẻ tràn trề.
Sau 5 ván cờ, ông nội Diệp ba thắng hai bại, cảm thấy mỹ mãn lôi kéo cậu ta tới thư phòng, lấy tứ bảo văn phòng ra, cho mấy người xem tài thư pháp.
Một tay ông nội Diệp viết vô cùng không tồi, thể chữ cứng cáp hữu lực ngòi bút như rồng lượn, bốn chữ lớn ' Thiên đạo thù cần ' (* nghĩ là: trời đãi kẻ cần cù) hiện lên như rồng bay phượng múa, một lát sau ông hài lòng buông bút xuống.
Thời Úy cười ca ngợi, nói: "Ông nội Diệp hành thư* viết thật sư rất tốt, rất có phong độ khí phách".
(*hành thư: một kiểu viết chữ Hán gần giống chữ Thảo)
"Haha!", Ông nội Diệp cười nhường vị trí, nói với Thời Úy: "Tiểu Thời, cháu cũng tới viết mấy chữ, để ta xem thư pháp của cháu thế nào".
"Vâng", Thời Úy tiếp nhận bút, chấm mực, một hàng chữ thong dong hiện lên trên giấy.
Gió mạnh mới biết cỏ cứng, hỗn loạn thức thành thần
Dũng phu an thức nghĩa, trí giả tất hoài nhân
"Tốt!", Ông nội Diệp nhìn thấy vỗ tay tán dương: "《 ban tiêu vũ 》của Lý Thế Dân, viết thật tốt quá"
Thể chữ Thời Úy dùng cũng là hành thư, đặt bút nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát, thể chữ tiêu sái tuấn dật mạnh mẽ hữu lực, làm ông nội Diệp tán thưởng không dứt.
"Chà chà, Tiểu Thời à, chữ này của cháu rất có khí phách"
Diệp Thanh cũng không nhịn được bị chữ của Thời Úy làm cho kinh diễm: "Đúng vậy, Thời Úy, cậu viết thật tốt quá".
Thời Úy thấy Diệp Thanh mãn nhãn sùng bái, trong lòng giống như bị mèo con cào một cái, có chút ngứa, muốn xoa xoa đầu cậu.
Nỗ lực khắc chế loại ý muốn này, Thời Úy khiêm tốn cười: "Cũng tạm, không bì được với phong độ của ông nội Diệp.
Ông nội Diệp, ông viết mới tuyệt".
"Ha ha ha"
Ông nội Diệp được khen rất vui vẻ, "Tiểu tử chính là quá khiêm tốn, chữ này của cháu vô cùng có khí khái, viết không thể kém hơn ta".
Nói xong ông giữ chữ Thời Úy viết giống như bảo bối, mặt dày nói: "Nếu không mấy chữ này tặng cho ta đi, ta muốn treo nó lên".
"Đương nhiên có thể", Thời Úy cười gật đầu, "Nếu ông thích, lần sau cháu lại viết tặng ông".
"Vật tôi cũng có thể xin một chút được không?"
Diệp Thanh cổ vũ theo, nhìn chữ của Thời Úy cũng khó nén thích.
"Được, lần sau tôi tự mình viết một bộ thật tốt tặng cho cậu"
Ông nội Diệp thấy Thời Úy nhìn cháu trai nhà mình không chớp mắt, gương mặt tươi cười đến ôn nhu sủng nịch, ở một bên âm thầm tặc lưỡi, Chà chà! Rõ ràng tới như vậy, cháu trai ngốc nhà mình làm sao còn chưa nhìn ra?
Nhìn tương tác giữa Thời Úy cùng cháu trai nhà mình với vẻ thú vị một lúc, ông nội Diệp quyết định không làm bóng đèn, khụ hai tiếng, nói: "Người trẻ tuổi các người tự mình đi chơi đi, ta muốn ở thư phòng luyện chữ".
"Vâng, ông nội"
Diệp Thanh kéo Thời Úy đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Ngày hôm qua nghỉ ngơi tốt không?".
Hỏi xong còn có chút ảo não và ngượng ngùng: "Đều do tôi, ngày hôm qua là ngày đầu tiên cậu tới, tôi lại lôi kéo cậu đi uống rượu, còn uống đến say không còn biết gì, bắt cậu cõng tôi trở về".
"Tôi nghỉ ngơi rất tốt"
Thời Úy sờ đầu Diệp Thanh một chút, "Cậu không cần xin lỗi, lúc cậu không vui có thể để tôi giúp đỡ, như vậy tôi sẽ thấy rất vui".
Tính cách Diệp Thanh tuy rằng không thể nói thanh lãnh, nhưng sẽ không quá thân cận với người khác, cũng rất khó mở lòng với mọi người.
Có lẽ Thời Úy đã từng thấy cậu chật vật quá nhiều lần, mỗi lần cậu chật vật, luôn có Thời Úy bất giác làm bạn, làm trong lòng cậu có một loại cảm giác thân thiết không giống những người khác.
Thêm nữa, có lẽ Thời Úy quá mức săn sóc bao dung cậu, làm trong lòng cậu dần dần tràn đầy ấm áp, không còn là trời đông giá rét.
Cho nên trong lúc chính cậu cũng không phát hiện, sớm đã coi sự tồn tại của Thời Úy trở thành không hề bình thường, mới có thể mở lòng đối với cậu ta.
Buổi tối trước khi ngủ, Diệp Thanh nhận được cuộc gọi của Cố Kính Tích, từ trong điện thoại Diệp Thanh biết được chuyện xảy ra sau đó ở bữa tiệc sinh nhật lần trước.
Chuyện Diêu Hâm và Đổng Trác ở phòng nghỉ ngày đó, không biết bị ai truyền ra ngoài, hiện tại những người trong vòng hào môn ở thành phố S đều biết, Diêu Hâm ở bữa tiệc sinh nhật thiếu gia của Cố gia, cùng một người của tiểu gia tộc làm với nhau, còn bị người khác trông thấy.
Diêu Hâm dù sao cũng là quý nữ hào môn, loại chuyện này đối với cô ta mà nói chính là gièm pha, đa số người trong đại gia tộc sẽ cho rằng hành vi của cô ta là tác phong hào phóng không có chừng mực, bởi vậy mà có ý muốn hủy bỏ liên hôn với nhà cô ta.
Việc này càng làm trò cười cho những người thầm không ưa Diêu Hâm, cũng khiến Diêu Hâm bị chính phụ thân mình hung hăng giáo huấn một phen.
Diêu Hâm vốn rất được sủng ái ở Diêu gia, tuy rằng ba Diêu sinh không ít con gái riêng, nhưng địa vị cô ta vẫn luôn rất vững chắc, cho đến khi việc này phát sinh, ngày đó ba Diêu nổi trận lôi đình.
Diêu gia vẫn luôn coi Diêu Hâm như đối tượng để liên hôn với hào môn hàng đầu mà bồi dưỡng, bây giờ lại xảy ra loại sự tình này, vì thể diện, những hào môn hàng đầu kia cũng không còn khả năng xếp Diêu Hâm vào nhóm liên hôn.
Đối với chuyện Diêu Hâm gặp phải, Diệp Thanh chỉ cười lạnh than một câu: "Đạo trời luân hồi".
Cảnh ngộ của Diêu Hâm đồng thời cũng là cảnh ngộ của chính cậu trải qua ở kiếp trước.
Kiếp trước cậu bị Diêu Hâm hãm hại, đồn đại cắm sừng thiếu gia Quý gia - Quý Hiên, cùng bạn tốt Cố Kính Tích của hắn gây tai tiếng ở bữa tiệc sinh nhật.
Việc này khiến đám người thượng lưu ở thành phố S tỏ ra vô cùng cười nhạo, bọn họ cười nhạo cùng hàng nghìn người nói này nọ chỉ làm Diệp Thanh chật vật bất kham, thậm chí bỏ học.
Đối với loại đàn bà lòng dạ độc địa như Diêu Hâm, Diệp Thanh chưa từng có ý định buông tha cô ta, mọi thứ chẳng qua chỉ là thức ăn khai mà thôi, cậu muốn Diêu Hâm phải trả giá đắt vì hành động với mình ở kiếp trước, lấy lại công đạo cho chính mình.
Sau khi cúp điện thoại Cố Kính Tích, Diệp Thanh nằm xuống nghỉ ngơi, nhắm mắt lại để bản thân không cần bị những thứ không đáng quấy nhiễu.
Ngày mai cậu cùng Thời Úy hẹn nhau tới một nơi cảnh điểm du ngoạn ở thành phố S.
Cậu hiếm khi có chút chờ mong đến ngày mai, nỗ lực nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ, để ngày mai bản thân có thể có tinh thần thật tốt đưa Thời Úy đi chơi.
Ngày hôm sau, Diệp Thanh rửa mặt xong xuống lầu, Thời Úy ra bên ngoài chạy bộ vài vòng đã trở về, nhìn Thời Úy cả người vẫn ung dung, Diệp Thanh tán thưởng nói: "Thể lực của cậu thật tốt, tôi chạy một vòng liền không được!".
"Lần sau có muốn tôi dẫn cậu chạy không?", Thời Úy nhìn thoáng qua thân hình Diệp Thanh, tầm mắt quét qua eo nhỏ cùng bờ mông cong của cậu, ánh mắt hơi tăm tối: "Chúng ta đã lâu không luyện võ thuật, nếu cậu không muốn chạy bộ, lần sau buổi sáng chúng ta có thể cùng nhau luyện tập kỹ xảo cận chiến một chút".
"Được"
Thân hình Diệp Thanh tuy rằng có vẻ mảnh khảnh hơn một ít so với Thời Úy, nhưng không yếu ớt, vai rộng eo nhỏ, mông vểnh chân dài đều không thiếu, hơn nữa ưu thế về chiều cao cùng khí chất của bản thân, rất có loại cảm giác mỹ nam đi ra từ truyện tranh.
Ăn xong cơm sáng, hai người tạm biệt ông nội Diệp, chuẩn bị đi tới một bãi biển cảnh sắc ưu mỹ ở thành phố S, cách Diệp gia ước chừng khoảng 2 tiếng đồng hồ chạy xe, hai người tính toán tự lái xe đi.
Ban đầu Diệp Thanh dự định lái xe, cuối cùng bị Thời Úy ấn lên trên ghế phụ.
"Cậu nghỉ ngơi, tôi tới lái xe"
"Tôi có thể lái"
Diệp Thanh có chút bất đắc dĩ, Thời Úy thật sự quá thích chiếu cố người khác, còn tiếp tục như vậy cậu sẽ biến lười biếng.
Hai người muốn đi bãi biển có chút danh tiếng ở thành phố S, phong cảnh tuyệt đẹp, chung quanh có quán hải sản, viện bảo tàng và một cảnh điểm lên núi không cao không thấp, rất thích hợp để du ngoạn.
Sau khi tới nơi, hai người lái xe vào một nhà nghỉ sát bờ biển, nhưng Thời Úy không nói cho Diệp Thanh biết, khách sạn này là sản nghiệp của Thời gia.
Chỉ là sản nghiệp của Thời gia vẫn luôn do ba Thời xử lý, Thời Úy cũng không tiếp xúc, chỉ một lòng gây dựng công ty do một tay mình sáng lập.
Dưới sự chăm chỉ kinh doanh của cậu ta, công ty từ không đến có, dần dần chiếm cứ vị trí mũi nhọn ở lĩnh vực khoa học kỹ thuật trong số các công ty trong nước.
Nơi khách sạn Lâm Hải tọa lạc, bốn phía trồng đầy hoa cỏ cây cối, phong cảnh thanh tịnh thoải mái lại không mất vẻ xa hoa, ra cửa đi vài bước là có thể đến bãi biển bên cạnh khách sạn để du ngoạn.
Diệp Thanh rất vừa lòng với phong cảnh khách sạn này, không hổ là khách sạn được đề cử 5 sao, thật sự không lừa người.
Phong cảnh thoải mái luôn có thể làm tâm trạng con người vui vẻ thả lỏng, tâm trạng Diệp Thanh lúc này nhẹ nhõm hiếm có.
Có người nói du lịch cũng là một loại thuốc chữa lành vết thương rất tốt, thời điểm không vui liền đi du lịch, Diệp Thanh lúc này vô cùng nhất trí.
Hai người đi chân trần dưới ánh hoàng hôn trên bờ cát, lưu lại một chuỗi dấu chân.
Sóng biển đánh tới mắt cá chân hai người, lại thuận thế chảy xuống, trong lòng Diệp Thanh giờ khắc này hết sức tĩnh lặng.
Ngẩng đầu nhìn về phía Thời Úy dưới ánh hoàng hôn, vầng sáng vàng nhạt chiếu vào sườn mặt cậu ta, khoác lên cậu ta một tầng viền vàng, làm khuôn mặt vốn dĩ tuấn mỹ của cậu ta có vẻ có chút không chân thật, giống như một bức tranh nổi tiếng thế kỉ bị bao phủ bởi một bức màn thần bí.
Giờ khắc này Diệp Thanh cũng không biết, ánh mắt cậu ta lúc này có bao nhiêu chuyên chú.
Thời Úy dừng bước chân, đôi mắt thâm thúy cũng nhìn Diệp Thanh dưới ánh hoàng hôn, hai người bốn mắt nhìn nhau, một loại cảm giác không thể miêu tả khiến trái tim Diệp Thanh hơi rung động.
Thời Úy nhìn về phía Diệp Thanh đang chớp mắt liên tục, cặp mắt như ngôi sao và hàng mi dài hoảng loạn chớp động, giống như con bướm vỗ cánh sắp bay đi.
Khóe miệng cong lên một mạt mỉm cười, Thời Úy tâm tình vui vẻ giơ tay, sờ đầu Diệp Thanh: "Đi lên phía trước một chút?".
"Được!"
Diệp Thanh vứt cảm xúc khó hiểu ra sau đầu, vui vẻ đi về phía trước, nhìn thấy vỏ sò nổi lên trên bờ cát, còn hứng thú tăng cao, ngồi xổm xuống nhặt lên.
Nhặt vỏ sò tựa hồ cũng là một chuyện làm người ta vui vẻ, Diệp Thanh hứng thú bừng bừng cùng Thời Úy vừa đi vừa tìm kiếm, dọc theo đường đi nhặt được năm sáu vỏ sò xinh đẹp, còn nhặt được một con ốc biển nhỏ trắng tinh.
Cậu ta đưa ốc biển nhỏ này cho Thời Úy, nói giỡn với cậu ta: "Đây là phí cảm ơn cậu hôm nay cùng tôi nhặt vỏ sò".
"Phải không, vậy tôi đây cảm ơn ông chủ, tôi sẽ cất giữ thật tốt", Thời Úy trả lời rất nghiêm trang.
"Haha"
Diệp Thanh bị vẻ mặt tuấn tú lạnh nhạt, rồi lại nghiêm trang của Thời Úy chọc cười, trên mặt nổi lên nụ cười xán lạn hiếm thấy.
Nhìn Diệp Thanh cười như vậy vui vẻ, lạnh lùng trên mặt Thời Úy như sông băng tan rã, cũng nổi lên một mạt mỉm cười..