Trọng Sinh Chi Diệp Thanh FULL


Trong tòa cao ốc CBD cao vút ở Thành phố B, Thời Úy đang mở họp cùng mọi người ở phòng hội nghị, điện thoại đặt ở một bên đột nhiên rung lên, cậu ta nhìn thoáng qua, phát hiện là tin nhắn Diệp Thanh gửi tới, liền trước tiên cầm lên xem xét.

Diệp Thanh: Chào buổi chiều, hôm nay thời điểm đi xuống đi thư viện, thiếu chút nữa bị người ta trói đi, bắt cóc.

Thời Úy mới vừa thấy một tin tức như vậy, đột nhiên đứng lên, cầm điện thoại lên bước thật nhanh đẩy cửa phòng họp đi ra ngoài, để lại người thuyết trình bị cắt đứt và những người khác trố mắt nhìn nhau.

Diệp Thanh còn chưa nói xong, đang chuẩn bị tiếp tục gửi tin nhắn kể cho Thời Úy biết chuyện đã trải qua, đã thấy Thời Úy gọi điện thoại tới, cậu có chút kinh ngạc, tiếp điện thoại: "Alo, Thời Úy!".

"Cậu không sao chứ?", Giọng Thời Úy ở bên kia điện thoại có chút căng thẳng không dễ phát hiện.

"Tôi không sao", Diệp Thanh cười nói: "Đừng lo lắng, tôi không có chuyện gì"
"Vậy thì tốt", Thời Úy thở phào nhẹ nhõm, trái tim nhấc lên cuối cùng cũng dịu xuống, hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?".

"A! Chỉ là một người thấy tôi không vừa mắt, muốn tìm người bắt cóc tôi giáo huấn mà thôi!"
"Ai?", Thời Úy nhăn mày lại, trong lòng dâng lên lạnh lẽo: "Là ai?".

Diệp Thanh nghe được tức giận trong giọng nói của Thời Úy, an ủi nói: "Không sao, chẳng qua là một người thích Quý Hiên, cô ta thấy tôi không vừa mắt đã từ lâu".

"Tên cô ta là gì?"
Lại dám bắt cóc người cậu ta thích, làm cho Thời Úy vô cùng tức giận.

Ở phòng họp, trợ lý Lưu thấy lãnh đạo nhà mình hiếm khi nôn nóng như vậy, không nhịn được đẩy cửa ra nhìn trộm, vừa lúc nhìn thấy lãnh đạo đứng cách đó không xa cầm điện thoại, khí lạnh vây quanh, lúc này cậu ta nói gì đó với người trong điện thoại, gương mặt luôn vô cảm lại mang lo lắng cùng lạnh lẽo.

Nhìn một lát, Thời Úy phát giác quay đầu lại, ánh mắt vừa vặn đối diện với ánh mắt tò mò của trợ lý Lưu.

Trợ lý Lưu nhất thời giật mình một cái, lúng túng rút tay rút chân cười ngây ngô hướng Thời Úy: "Ha ha, tổng tài đại nhân, tôi chỉ là chuẩn bị đi WC".

Thời Úy cau mày liếc nhìn cậu ta một cái, không thèm để ý, tiếp tục cầm điện thoại nói chuyện cùng Diệp Thanh: "Cậu có thể nói tên cô ta cho tôi, tôi giúp cậu giáo huấn cô ta!".

Trợ lý Lưu vừa đi qua bên cạnh, vừa vặn nghe thấy lời nói tàn nhẫn này của tổng giám đốc, nhất thời lại giật mình một cái, Không thể nào không thể nào! Không ngờ tổng tài đại nhân luôn luôn lạnh nhạt trầm ổn, lại là một kiểu người tàn nhẫn, mình vẫn nên chạy mau đi!
Thời Úy nhíu mày nhìn thoáng qua tư thế kỳ quái của trợ lý Lưu, nghe thấy trong điện thoại Diệp Thanh nói không cần cậu ta ra tay, tự mình sẽ thu thập đối phương, chỉ có thể gật đầu, có chút không cam nguyện: "Được rồi, tôi không nhúng tay vào! Nhưng mà, về sau cậu phải cẩn thận một chút".

"Yên tâm đi, tôi có chuẩn bị!"
Diệp Thanh mở ngăn kéo ra, trong này để một ít công cụ cậu kiếm được, có bút ghi âm mini, gậy kích điện phòng lang sói, các loại máy định vị.

"Tôi thuê vệ sĩ cho cậu nha!", Thời Úy cảm thấy như vậy cậu ta có thể yên tâm hơn một chút: "Tôi có thể nhờ ông nội tôi thuê một người, người bên cạnh ông ấy đều xuất thân từ bộ đội đặc chiến".

"Không cần", Diệp Thanh biết Thời Úy lo lắng cho mình, nhưng cậu không thể vừa có chuyện liền làm phiền Thời Úy, cười nói: "Cậu yên tâm, sẽ không có chuyện gì, gần đây tôi sẽ không đơn độc đi tới nơi không người, chỉ còn mấy ngày nữa là tới khai giảng, cô ta cũng không có cách nào làm khó dễ tôi!".

"Được rồi!", Diệp Thanh không muốn, Thời Úy cũng không cách nào cưỡng cầu, chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ.

Cúp điện thoại, trong lòng Diệp Thanh ấm áp, có người ở cách ngàn dặm nhớ mong lo lắng chính mình, làm cho cậu không còn quá phẫn hận đối với chuyện xảy ra hôm nay nữa.

Trong một căn biệt thự ở thành phố S, Diêu Hâm ngồi ở trong phòng được trang trí xa hoa, đang cầm điện thoại trò chuyện với người khác, mà đối tượng cô ta trò chuyện, chính là người trung niên béo đi bắt cóc Diệp Thanh.

"Cái gì? Các người lại để cho hắn trốn thoát?"
Diêu Hâm nghe thấy hai người mà cô ta dùng tiền thuê lại để cho Diệp Thanh chạy mất, nhất thời giận tím mặt: "Phế vật!".

"Diêu tiểu thư, cô bảo chúng tôi bắt người biết võ thuật, hai người chúng tôi còn bị hắn đánh bị thương đây!", Giọng của người bên kia điện thoại cũng có chút tức giận, kêu với Diêu Hâm: "Cô phải bồi thường cho chúng tôi tiền thuốc men mới được!".

"Tiền thuốc men?", Diêu Hâm nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Vậy tôi bảo Huy Ca đánh gãy chân các người là được!".

"Đừng! Đừng!", Người trung niên béo vừa nghe tên Huy Ca, lập tức xin tha: "Chúng tôi không thu tiền, không thu, xin cô đừng nói cho Huy Ca đối phó chúng tôi!".

"A! ", Diêu Hâm cười lạnh một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại, lấy sim điện thoại ra ném vào trong thùng rác, một lát sau cô ta lấy một cái điện thoại khác, gọi đi một cuộc điện thoại.

"Alo! Huy Ca!"
"Ừ, là Diêu tiểu thư à!"
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam có vẻ hơi thô lỗ: "Ha ha, Diêu tiểu thư đã lâu chưa gọi điện cho tôi, có chuyện gì sao?".

"Ha ha, là thế này, người hai ngày trước anh tìm cho tôi, làm hỏng chuyện tôi giao phó!", trong giọng nói của Diêu Hâm tràn đầy ác ý: "Bọn họ không chỉ nhận tiền của tôi không làm xong việc, còn muốn tôi cho bọn họ tiền thuốc men đấy!".

"Hả? Lại còn có loại chuyện này?"
"Đúng vậy, anh nói xem làm sao bây giờ?"
"Diêu tiểu thư muốn xử lý bọn họ như thế nào?"
Diêu Hâm cong môi, cười lạnh nói: "Không bằng! Đánh gãy chân bọn họ đi! Việc cũng làm không xong, chân giữ lại cũng vô dụng, Huy Ca, anh nói có đúng không?".

"Ha ha ha, phải, phải, phải, Diêu tiểu thư nói đều đúng!", Người bên kia điện thoại liên tục gật đầu: "Chuyện này là tôi làm không tốt, cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ dựa theo ý cô mà làm".

"Vậy thì tốt!", Diêu Hâm hài lòng cười một tiếng.

! !
Trong biệt thự Diệp gia, Diệp Thanh vào thư phòng của mình, lấy một cái di động từ trong ngăn kéo, đeo máy thay đổi giọng nói, giọng nói luôn luôn trong trẻo dễ nghe trở nên có chút thô lỗ, hỏi người bên kia điện thoại: "Chuyện điều tra thế nào rồi?".

"Vương tiên sinh, sự tình có chút phức tạp, thân phận của Diêu Hâm không phải bình thường, cô ta ra cửa rất cẩn thận, thậm chí còn mang theo vệ sĩ, tạm thời chúng tôi không có tiến triển quá lớn".

Người đàn ông đầu kia điện thoại tên là Kỷ Tiểu Quân, là thám tử tư hơn 30 tuổi, Diệp Thanh rất sớm đã liên hệ hắn, vì tránh cho phiền toái, Vương tiên sinh chỉ là một cái họ Diệp Thanh thuận miệng nói ra.

Cậu bảo Kỷ Tiểu Quân giúp cậu điều tra Diêu Hâm, nếu không ngoài dự liệu của cậu mà nói, Diêu Hâm không đơn giản chỉ là to gan lớn mật không coi pháp luật ra gì, có lẽ cô ta còn ngầm tham gia buôn lậu ma túy, đây là kết luận được đưa ra từ kiếp trước Diệp Thanh phát hiện quan hệ giữa cô ta và những tên buôn ma túy kia không bình thường.

Một khi tra rõ Diêu Hâm tham gia buôn lậu ma túy thì kiếp này cô ta cũng đừng nghĩ bước ra khỏi nhà tù.

"Được, anh tiếp tục giúp tôi quan sát, có tiến triển gì thì cho tôi biết"
Thâm cừu đại hận kiếp trước, Diệp Thanh không thể bỏ qua cho Diêu Hâm, kiếp này Diêu Hâm lại nhiều lần hãm hại cậu, Diệp Thanh đã quyết định, sớm hay muộn cũng phải bắt Diêu Hâm trả giá thật lớn.

"Anh đi điều tra giúp tôi một chuyện khác, thời điểm Diêu Hâm ở trường THPT, hình như từng bày kế đối phó một nữ sinh cùng lớp với cô ta, anh giúp tôi điều tra chân tướng chuyện này một chút, chờ lát nữa tôi chuyển tiền qua cho anh"
"Ngoài ra, nghe nói lúc cô ta học cấp 3, sinh hoạt cá nhân rất xuất sắc, anh nghĩ cách lấy cho tôi một ít ảnh chụp và video, nhận được thứ làm tôi hài lòng, tôi sẽ trả gấp đôi tiền cho anh"
"Được! Không thành vấn đề, ngài yên tâm, có tin tức tôi lại thông báo cho ngài!"
Lại sắp có khoản tiền vào sổ, Kỷ Tiểu Quân hết sức vui mừng, trong lòng tràn đầy nhiệt tình, vội vàng gật đầu đáp ứng, sau đó hai người liền cúp máy.

Từng ngày trôi đi, Diệp Thanh nghênh đón cái tết đầu tiên từ sau khi trọng sinh, trước một ngày cậu và ông nội cùng nhau dán câu đối xuân, dán chữ Phúc lên các nơi thích hợp, buổi sáng còn cùng ông nội gói sủi cảo.

Một năm mới lại đến, mọi thứ có vẻ ấm áp tốt đẹp, làm Diệp Thanh đặc biệt cảm kích ông trời có thể cho cậu hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp có người thân bên cạnh một lần nữa.

Tết năm nay, cậu nhận được rất nhiều lời chúc năm mới đến từ bạn bè, có Cố Kính Tích, Lương Tinh và Hoàng Kha Duệ, còn có bạn bè khác.

Nhưng điều làm Diệp Thanh có chút bất ngờ chính là, tết năm nay cậu còn chưa nhận được lời chúc mừng từ Thời Úy, làm cho trong lòng cậu có chút mất mát và thất thần.

"Làm sao vậy? Thanh Thanh?"
Chú Tiêu quản gia và người giúp việc đang chuẩn bị cơm tất niên, ông nội Diệp và Diệp Thanh ngồi ở trên sô pha cùng nhau xem tin tức, ông nội Diệp thấy Diệp Thanh thất thần, quan tâm hỏi một câu.

"Không có gì, ông nội!"
Diệp Thanh cũng không biết chính mình làm sao vậy, cậu đã gửi tin nhắn chúc mừng năm mới tới Thời Úy, lại chưa nhận được đáp lại từ Thời Úy, ngày thường cậu gửi tin nhắn cho Thời Úy, Thời Úy sẽ luôn đáp lại cậu đầu tiên.

Vào ngày tết hết sức quan trọng như vậy, cậu vẫn chưa chờ được câu trả lời của Thời Úy, làm cho sự chờ mong của cậu rơi vào khoảng không, trong lòng khó nén mất mát.

Tại biệt thự Thời gia thành phố B, đêm 30 tết Thời Úy còn ở thư phòng bận bịu làm việc, rốt cuộc làm xong, tắt máy tính trên bàn, đứng dậy đi ra phòng khách.

Trong phòng khách.

mẹ Thời cùng ba Thời đang cùng nhau xem TV, Thời Úy đi hướng thẳng tới di động ở trên bàn.

Trước đó bận làm việc để quên điện thoại di động ở trên bàn.

Ba Thời thấy con trai rốt cuộc bận xong rồi, quan tâm hỏi một câu: "Làm xong rồi?".

"Vâng!"
"Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút!", Mẹ Thời vội vàng rót một ly nước cho con trai nhà mình, đại đa số thời điểm con trai đều cuồng công tác, đêm 30 tết bà khuyên nghỉ ngơi một chút nhưng nói cũng không nghe.

Sáng sớm đã rời giường vào thư phòng làm việc, nói là công ty có một hạng mục mới, cần phải nghiên cứu thiết kế, một khi làm liền làm cả buổi sáng, khiến mẹ Thời vô cùng đau lòng.

"Cảm ơn mẹ!", Thời Úy uống một hớp nước, cầm điện thoại lên, trước tiên xem tin nhắn, nhận được chúc mừng năm mới từ Diệp Thanh không ngoài dự liệu, cậu cong môi cười một chút, cầm di động trả lời Diệp Thanh: "Năm mới vui vẻ!".

Diệp Thanh ở trong nhà thỉnh thoảng lướt xem di động, rốt cuộc nhận được tin nhắn của Thời Úy, nhất thời vui vẻ không thôi, giương lên nụ cười nhắn tin cho Thời Úy: "Năm mới vui vẻ, hôm nay cậu bận sao?".

"Cũng tạm, buổi sáng xử lý một chút chuyện công ty!"
"Sáng 30 tết còn bận làm việc?", Diệp Thanh có chút kinh sợ, trong lòng có chút đau lòng khó hiểu: "Công việc không gấp có thể làm chậm một chút, đôi khi cần phải nghỉ ngơi thích hợp, đừng luôn không ngừng bận bịu làm việc, thân thể quan trọng nhất!".

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui