Tạm biệt Thời Úy xong, Diệp Thanh quay lại biệt thự Diệp gia, cùng ông nội ăn một bữa cơm đoàn viên ấm áp, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
Mà lúc này bên ngoài biệt thự Diệp gia, Quý Hiên đứng ở ngoài cửa nhà Diệp Thanh, trong tay kẹp một điếu thuốc lá, suy sụp dựa vào một thân cây, ánh mắt thâm trầm nhìn ánh sáng trên cửa sổ phòng Diệp Thanh.
Trên bầu trời, pháo hoa nở rộ từng tiếng, muôn màu sắc tím đỏ tỏa ra, vốn là tình cảnh vô cùng náo nhiệt, nhưng Quý Hiên lại cảm thấy hết sức lạc lõng, hắn trông mong Diệp Thanh có thể mở cửa sổ nhìn mình một cái.
Nhưng đúng lúc Diệp Thanh mở cửa sổ xem pháo hoa, hắn lại không dám nữa, theo bản năng trốn vào trong góc tối mà Diệp Thanh không nhìn thấy.
Hắn tránh ở chỗ tối, ngẩng đầu tham lam nhìn Diệp Thanh đứng ở ban công, thấy cậu nhìn pháo hoa vui vẻ mỉm cười, nhìn dáng vẻ cậu lấy điện thoại ra chụp lại quang cảnh pháo hoa nở rộ.
Còn hắn cũng yên lặng lấy điện thoại ra, chụp lại dáng vẻ Diệp Thanh lúc cậu mỉm cười ngắm nhìn pháo hoa.
Nếu bản thân hắn thật sự khiến cậu không thoải mái đến vậy, chi bằng không để cậu nhìn thấy, không làm cho cậu phiền não là được rồi, như vậy! Cũng rất tốt.
Quý Hiên lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn chúc phúc, đánh một nửa lại sửa lại, lặp đi lặp lại như thế, đánh một chuỗi ký tự dài rồi lại xóa hết, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ biến thành một dòng chúc phúc đơn giản: "Chúc mừng năm mới!"! !
Lúc Thời Úy trở lại nhà cũ đã là hơn 8 giờ tối, bởi vì là đêm giao thừa, nhà họ Thời người đông, cũng tới hơn 7 giờ mới bắt đầu ăn tối, lúc này tuy rằng Thời Úy tới muộn nhưng cũng còn tính là thích hợp.
Cậu ta vừa đi vào, ánh mắt tò mò của mọi người lập tức rối rít dồn ở trên người cậu ta, là chuyện gì khiến một người chưa bao giờ đến muộn như Thời Uý lại có thể tới trễ bữa ăn đoàn viên trong đêm giao thừa?
Phải biết rằng trước kia Thời Úy chưa từng đến muộn bữa ăn đoàn viên đêm giao thừa, từ nhỏ đến lớn luôn chững chạc hiểu chuyện đến mức làm những người trưởng thành đang ngồi ở đây cũng tự thấy không sánh bằng, bởi vậy lần đến trễ ngoại lệ này của Thời Uý khiến mọi người đang ngồi ở đây rất tò mò.
Bà nội Thời ngồi ở vị trí trên cùng, từ khi Thời Úy xuất hiện, trên mặt bà liền nở nụ cười vui mừng, đột nhiên chớp mắt một cái lại biến mất.
Đứa cháu mà bà thương yêu nhất lại đến trễ bữa cơm đoàn viên năm nay, chuyện này chưa bao giờ xảy ra làm bà có rất nghi hoặc, liền nhíu mày xụ mặt hỏi cậu ta: "Cháu đây là đi chỗ nào thế? Bữa cơm đoàn viên đêm 30 tết cũng không tham gia đúng giờ".
Trước tiên Thời Úy chào hỏi một tiếng với các trưởng bối, sau đó mới nói với bà nội: "Bà nội, xin lỗi, cháu đã tới chậm, cháu có chút việc riêng đi gặp bằng hữu một chút".
Bà nội Thời có chút bất mãn: "Bằng hữu nào mà còn phải chạy đi gặp vào đêm 30 tết? Không phải là đứa tên Đinh Vũ Thần gì đó chứ!".
Trước kia Thời Úy yêu đương với Đinh Vũ Thần, người của Thời gia trên cơ bản đều biết, ông nội và bà nội không quá ưng ý, còn lại ba Thời và mẹ Thời thì tùy ý con trai.
"Không phải!", Thời Úy lắc đầu: "Cháu đã không cùng hắn ở bên nhau nữa".
Lúc này mọi người càng tò mò, bà nội vừa nghe Thời Úy nói không cùng Đinh Vũ Thần ở bên nhau, lập tức nở nụ cười hài lòng: "Chia tay đúng không? Thật tốt quá, ta đã cảm thấy cậu ta không xứng với cháu từ sớm, hơn nữa một người đàn ông như cậu ta, làm sao có thể sinh con cho cháu?".
Nói xong, suy nghĩ một hồi lại tò mò hỏi cậu ta: "Vậy là gặp ai vậy?".
"Một người bạn rất quan trọng!"
"Nam hay nữ?"
"Nam"
Vừa nghe là nam, bà nội Thời lập tức thay đổi sắc mặt, lập tức nhíu mày lại: "Sao lại cùng đàn ông ở chung nữa, không thể tìm một cô gái sao? Tiểu thư của Tống gia kia cũng rất tốt!".
"Bà nội, đời này cháu sẽ không thể cùng con gái ở bên nhau", Thời Úy trực tiếp nói rõ ràng, những lời này trước kia cậu ta cũng đã từng nói với bọn họ, cũng không sợ bọn họ không chấp nhận được.
Bà nội Thời nhất thời có chút tức giận, ông nội Thời ở bên cạnh vội vàng vỗ vỗ mu bàn tay bà, khuyên nhủ: "Được rồi, bà lại không phải không biết tính cách của Úy Úy, chuyện của đám người trẻ tuổi cứ tùy ý bọn họ đi, chúng ta không cần nhọc lòng".
"Không nhọc lòng sao được, sau này Úy Úy già rồi thì làm sao đây? Đều không có con cái chăm sóc cho nó!", Trong lòng bà nội Thời rất bất mãn, chính là bởi vì quá quan tâm đứa cháu Thời Úy này, cho nên bà mới luôn vướng mắc trong lòng, không đồng ý Thời Úy ở bên cạnh đàn ông.
"Mẹ, ba nói không sai, chuyện của đám trẻ mẹ cứ để tùy ý chúng nó đi, con cháu tự có phúc của con cháu!", Bác cả ở một bên cũng giúp đỡ khuyên nhủ.
Bà nội Thời ngại thể diện với con cháu hơn nữa hôm nay là ngày đặc biệt, đành thở dài không nói gì nữa.
Thời Úy thấy thế cũng gắp đồ ăn cho bà nội, cơn giận trong lòng bà nội lập tức tiêu tan, đau lòng nói với cậu ta: "Cháu chạy tới chạy lui còn chưa ăn cơm chiều đâu, nhanh ăn nhiều một chút đi".
"Vâng, cảm ơn bà nội!"
Mọi người thấy bà nội được Thời Úy lấy lòng một cái liền lập tức không có chuyện gì nữa, đều nhìn nhau cười, bà nội đau lòng cháu trai, tất nhiên sẽ không thật sự đi so đo với cháu trai nhà mình.
! !
Sau khi kỳ nghỉ tết trôi qua, thời điểm Diệp Thanh sắp khai giảng, nhận được tin tốt của Kỷ Tiểu Quân gửi tới.
Nhìn thấy tin nhắn mà Kỷ Tiểu Quân gửi cho mình, Diệp Thanh vội vàng gọi điện thoại qua, hạ giọng nói: "Alo! Kỷ tiên sinh, tôi nhìn thấy tin nhắn anh gửi cho tôi".
Kỷ Tiểu Quân nói ở trong điện thoại: "Việc lần trước cậu bảo tôi điều tra, tôi đã tra ra, lá gan của Diêu Hâm này cũng thật không nhỏ, không chỉ tàn nhẫn độc ác, sinh hoạt cá nhân thời cấp 3 còn rất vô kỷ luật".
"Hả? Tra được cái gì?"
"Lần trước anh nói với tôi, thời cấp 3 cô ta từng đối phó một người nữ sinh, anh đoán xem nữ sinh kia sau đó thế nào?"
Diệp Thanh nghe xong có chút nghi hoặc: "Thế nào?"
"Cô ấy nhảy lầu tự sát!"
"Sao lại như vậy?", Diệp Thanh vô cùng kinh ngạc, truy vấn nói: "Vậy cô ấy thế nào rồi?".
"Đã chết!", Kỷ Tiểu Quân lắc đầu thở dài một hơi: "Một cô gái tuổi còn trẻ như vậy, bị Diêu Hâm hãm hại không chịu nổi áp lực tinh thần nên nhảy lầu tự sát!".
Diệp Thanh nghe thấy thế trầm mặc một lát, tiếc hận cho một sinh mạng tươi sáng, "Anh điều tra ra tình huống như thế nào?".
Kỷ Tiểu Quân giải thích một lần với Diệp Thanh qua điện thoại, ở thời cấp 3 Diêu Hâm và nữ sinh này là bạn học cùng lớp, bởi vì một số chuyện nhỏ mà náo loạn mâu thuẫn, quan hệ không tốt, Diêu Hâm liền ghi hận trong lòng đối với nữ sinh này.
Cô ta bảo một bạn học nam vốn dĩ đang theo đuổi nữ sinh này, lừa nữ sinh này đi ra ngoài, cưỡng hiếp cô, xong việc, nữ sinh này kể hết mọi chuyện cho người nhà, người nhà cô gái báo cảnh sát.
Nhưng bởi vì nam sinh kia dùng tin nhắn ái muội của hai người khi hắn theo đuổi nữ sinh đó để chứng minh, cảnh sát cho rằng không đủ chứng cứ để phán đoán cưỡng hiếp, chuyện này cứ như vậy mà không giải quyết được gì.
Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy, tuy rằng thanh danh cô gái bị hao tổn, nhưng chuyển trường bắt đầu lại cũng không phải không thể, nào ngờ sau đó nữ sinh kia phát hiện bản thân mang thai, tuổi nhỏ còn bị cưỡng hiếp tới dính bầu.
Mà nam sinh kia cưỡng hiếp nữ sinh xong còn ung dung ngoài vòng pháp luật, nữ sinh bởi vì chuyện này mà bỏ học, thành tích xuống dốc không phanh, tất cả mọi người trong trường coi chuyện của cô ấy như trò cười để kể sau bữa tối, hàng xóm xung quanh cũng xì xầm to nhỏ về chuyện của cô.
Mà lúc sau, Diêu Hâm sai người tung lời đồn khắp nơi, nói nữ sinh này không tự tôn tự ái, đang còn là học sinh đã xằng bậy với nam sinh, còn làm to bụng, truyền đến truyền đi riết rồi mọi người cũng tin.
Hơn nữa, cảnh sát cũng không phán nam sinh kia tội cưỡng hiếp, cho nên sau đó mọi người liền cho rằng sự thật chính là giống như lời đồn.
Cô gái kia và người nhà căn bản không cách nào dừng chân ở đó được nữa, Diêu Hâm thậm chí còn sai người truyền chuyện này tới nơi cha mẹ cô gái làm việc, cha mẹ cô gái không thể chịu đựng được ánh mắt khác thường của đồng nghiệp, chỉ có thể từ chức mang theo cô gái đi chuyển nhà, muốn bắt đầu lại một lần nữa.
Thế nhưng một cô gái mười mấy tuổi, vốn dĩ thành tích vượt trội tiền đồ sáng lạng, lại bị người con trai vốn dĩ có tình cảm với mình lừa gạt và cưỡng hiếp, không chỉ dính bầu, còn bỏ học.
Đối mặt với ánh mắt bôi nhọ và khác thường của mọi người, sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tinh thần của cô gái căn bản không cách nào thừa nhận, cuối cùng vào một ngày nọ cô thả người từ tòa nhà cao tầng nhảy xuống tự sát.
Nghe xong toàn bộ mọi chuyện, Diệp Thanh có chút khó chịu, một sinh mệnh tươi sáng, cứ như vậy mà mất đi bởi vì Diêu Hâm hãm hại.
Cậu nắm chặt điện thoại, nghiêm túc nói với Kỷ Tiểu Quân: "Anh giúp tôi nghĩ cách làm lớn chuyện này ồn ào lên, để mọi người đều có thể nhìn thấy, tốt nhất đẩy chuyện này lên hot search".
Không có chứng cứ trực tiếp chứng minh hành vi phạm tội của Diêu Hâm, Diệp Thanh chỉ có thể dùng loại phương pháp này, lợi dụng áp lực dư luận từ công chúng, khiến cảnh sát thẩm tra xử lí vụ án tử này một lần nữa, cho nữ sinh một sự trong sạch.
"Anh muốn chế tạo dư luận khiến cho cảnh sát thẩm tra xử lí lại vụ án này một lần nữa?", Kỷ Tiểu Quân lập tức đoán được ý nghĩ của Diệp Thanh.
"Đúng vậy!", Diệp Thanh thật sự nghĩ như vậy, nếu đã biết chuyện này, cậu sẽ cố hết sức làm những gì có thể: "Anh yên tâm đi, cần bao nhiêu tiền anh nói với tôi, lát nữa tôi sẽ chuyển cho anh!".
"Được, anh yên tâm đi", Nhưng thật ra Kỷ Tiểu Quân cũng có chút khâm phục Diệp Thanh, anh ta có thể nghe ra được Diệp Thanh không phải vì bản thân muốn trả thù Diêu Hâm mới làm lớn chuyện này, cậu đơn thuần là muốn lấy lại công bằng thay cô gái đáng thương kia.
"Chuyện này anh yên tâm, tôi sẽ làm tốt cho anh, anh chờ tin tốt từ tôi đi!"
"Được, cảm ơn anh!"
Kỷ Tiểu Quân cúp điện thoại xong liền bắt đầu sắp xếp từng bước, đầu tiên anh ta liên hệ mấy nhà truyền thông nhà nước, cấp tin nóng này cho đối phương sau đó lại giao cho đối phương một số tư liệu mà anh ta điều tra được, hơn nữa còn ra tiền xuất lực để cho bọn họ giúp anh ta đặt tin tức này xuất hiện ở nơi tầm nhìn đại chúng dễ nhìn thấy nhất.
Rất nhanh, đám truyền thông mà anh ta liên hệ từng người viết một bản thảo tình cảm phong phú phiến diện xuất bản ra tới, nổi lên ở các loại trang web có sức ảnh hưởng, hấp dẫn sự chú ý của phần đông dân chúng.
Sau đó anh ta lại liên hệ một số truyền thông tự do và người nổi tiếng trên mạng, để bọn họ điều chỉnh tiết thấu, chuyện này dần dần bắt đầu có nhiệt độ.
Phần đông dân chúng nhìn thấy đã bắt đầu bình luận ở trên mạng, thỉnh cầu cảnh sát thẩm tra xử lí lại vụ án tử này, không ít người bình luận nói: "Nếu lúc trước cảnh sát không phán thanh niên kia tội cưỡng hiếp, vậy thì vì sao cô gái kia lại nhảy lầu, có người chụp được hình ảnh cô gái bị chuốc say, thế thì phải giải thích như thế nào, tại sao lúc trước cảnh sát không nói ra những nghi hoặc này đã kết án?".
Rất nhanh sau đó, cha mẹ cô gái cũng xuất hiện ở trước mặt đại chúng, mẹ cô gái khóc không thành tiếng ở trước ống kính, kêu oan cho con gái mình.
Người phạm tội vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, chính bà cũng đã mất đi con gái, nếu không phải chuyện này ồn ào ra nhiệt độ, có lẽ cả đời bà cũng không có biện pháp nào để giải oan thay con gái mình.
Mà lúc này, một đương sự khác trong chuyện này - Diêu Hâm, căn bản còn chưa biết chuyện xảy ra trên mạng, cô ta rất ít khi xem những thứ như tin tức mạng xã hội, vì vậy đã bỏ lỡ thời cơ cứu vãn tốt nhất.
Cho đến khi chuyện này nháo lên hot search, nam thanh niên đương sự trong vụ án, chính là bạn học nam tên Chu Vũ lúc trước cưỡng hiếp cô gái kia, hoang mang rối loạn gọi điện thoại cho Diêu Hâm, cô ta mới biết được chuyện này.
_______________________
Editor có lời muốn nói: Sắp tới tôi bắt đầu mở edit một bộ bách hợp, mong mọi người ủng hộ
Bình chọn cho tôi có động lực nha bà con!.