Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Trong sân trường bừng bừng sức sống, gương mặt tinh xảo của Diệp Thanh hiện lên tươi cười, cậu đeo balo trên vai, trong ngực ôm hai quyển sách sóng vai đi ở bên cạnh Thời Úy, tâm tình thả lỏng bước đi trong khuôn viên trường, một đám bạn học đi ngang qua trực tiếp nhìn mà choáng váng.
Thời Úy đi ở bên cạnh Diệp Thanh nhìn dáng vẻ cậu tâm tình vui vẻ, khóe môi cũng không nhịn được theo đó cong lên mỉm cười.
Chung quanh không ít bạn học đi theo hai người cả đoạn đường, thấy băng sơn mỹ nam nổi danh trường học Thời Uý cười với nam thần Diệp Thanh, nhất thời đều thiếu chút nữa đi không nổi.
Hai người hai phong cách khác nhau, nhưng nhan sắc đều bùng nổ sân trường như nhau, lực sát thương bởi dáng vẻ cùng nhau mỉm cười thật sự quá lớn, khiến người ta mắt hoa lòng loạn.
Lúc này Diệp Thanh đang chuẩn bị cùng Thời Úy đi học môn chuyên ngành, nhưng mà điều cậu không biết chính là, bên trong tòa nhà Diêu thị bên kia, Diêu ba - Diêu Quốc Vĩ sớm đã nảy sinh nghi ngờ đối với chuyện xảy ra với Diêu Hâm, gần đây đã xảy ra một loạt sự tình, đều nhằm vào Diêu Hâm, Diêu Quốc Vĩ không ngốc, đã nhạy bén phát hiện bất thường từ sớm.
Một vụ án tử đã sớm giải quyết qua loa từ nhiều năm trước vì sao đột nhiên lại bị tuôn ra, hơn nữa nhiều lần chiếm giữ hot search, khi Diêu Hâm bị bắt vì sao truyền thông có thể kịp thời chạy tới như thế, hơn nữa còn làm lớn chuyện.
Trợ thủ đắc lực của Diêu Quốc Vĩ điều tra được, lúc án tử bị tuôn ra ngoài, Diêu Hâm đã lập tức mua hot search và tiêu tiền để che giấu từ sớm, còn vì sao cái án tử này vẫn có thể thỉnh thoảng xuất hiện, rất rõ ràng là vì sau lưng có người chống đỡ.
Hơn nữa, sau khi Diêu Hâm bị bắt, tai tiếng liên quan tới cô ta lăng nhăng cũng bị nổ ra, Diêu Quốc Vĩ càng xác định thật sự có người đang đối phó Diêu Hâm, trong lòng vô cùng căm tức người giật dây phía sau, người này khiến ông ta tổn thất nghiêm trọng, ông ta nhất định phải tìm ra người đó, hung hãn dạy dỗ cho hắn một trận.
Vì vậy Diêu Quốc Vĩ lập tức dặn dò trợ thủ đắc lực của mình - thư ký Lâm đi điều tra chuyện này, trước tiên thư ký Lâm thử điều tra thông qua con đường truyền thông, không ngờ bởi vì một số nguyên nhân, sự việc lại không có chút tiến triển nào, hơn nữa còn hướng tới một người khiến anh ta không hề đoán trước được.
Lúc này trong tòa nhà Diêu thị, thư ký Lâm đứng ở trước mặt Diêu Quốc Vĩ, nói với ông ta: "Diêu tổng, tôi đi điều tra thông qua đám truyền thông đăng những tin tức này, nhưng không phát hiện được gì, bọn họ dường như bị người khác làm cho ngậm miệng, tránh không chịu nói về chuyện này, đều làm ra vẻ như không biết gì, tôi thuê hacker lén thâm nhập vào điện thoại và hòm thư điện tử của một phóng viên, lại phát hiện ghi chép ký lục của đối phương đã bị người khác dọn dẹp sạch sẽ từ sớm".
"Sao có thể như vậy?", Diêu Quốc Vĩ chau mày: "Xem ra đối phương rất có thủ đoạn!".
"Đúng vậy!", Thư ký Lâm nói tiếp: "Không chỉ như thế, ngày hôm qua tôi nhận được một lá thư cảnh cáo, đối phương nói hắn hoàn toàn nắm rõ động thái của chúng ta trong tay, nếu như không chịu buông tay, một số chuyện liên quan tới công ty xây dựng địa sản trái phép dưới trướng của chúng ta, chèn ép phá bỏ và di dời nhà cửa phi pháp sẽ bị nộp lên Cục Cảnh Sát".
"Cái gì?", Diêu Quốc Vĩ thiếu chút nữa bay từ trên ghế thoải mái dành cho ông chủ xuống dưới, "Văn kiện bí mật của chúng ta bị hắn lấy được sao?".
Thư ký Lâm trầm mặc một lát, sắc mặt cũng có chút khó coi: "Đúng vậy, không biết đối phương dùng thủ đoạn gì, thậm chí còn nắm giữ tư liệu sổ sách của chúng ta, ngài xem!".
Thư ký Lâm bật laptop, mở hòm thư, đưa thứ mà đối phương gửi tới cho Diêu Quốc Vĩ xem.
"Khốn nạn!", Diêu Quốc Vĩ vừa thấy, nhất thời tức giận đến mức hất đống văn kiện trên bàn rơi vãi trên mặt đất.
Những văn kiện bí mật và sổ sách đó, không chỉ là cơ mật thương nghiệp, mà còn là nắm giữ mạch máu sinh tử của bọn họ, một khi có tư liệu bị giao vào tay cơ quan công an, điều bọn họ phải đối mặt không chỉ là vấn đề phạt tiền, căn cứ mức độ nghiêm trọng của sự việc, còn có khả năng phải gánh trách nhiệm hình sự.
Lúc trước công ty địa sản dưới trướng Diêu thị vì bớt tiền bồi thường cho phá bỏ và di dời còn đuổi hộ dân đi, trong tối làm không ít chuyện đánh mất lương tâm.
"Nhanh, đừng tra xét!", Diêu Quốc Vĩ tức giận đến gan đau, vội vàng dặn dò thư ký Lâm: "Không cần điều tra tiếp nữa, cố gắng liên hệ đối phương một chút, bảo đối phương tiêu hủy những tư liệu đó, muốn bao nhiêu tiền đều được hết".
"Vâng, Diêu tổng", Thư ký Lâm gật đầu, ôm máy tính lui xuống.
Để lại Diêu Quốc Vĩ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nổi trận lôi đình ở trong văn phòng, hất toàn bộ đồ vật trên bàn đều rơi xuống đất.
Ông ta một bên quăng đồ vật cho hả giận, một bên tức giận mắng lớn: "Sao tao lại sinh ra đứa nghiệt tử không hiểu chuyện như vậy, rước lấy phiền toái lớn như vậy cho tao, sao mày còn không chết đi!".
.....
Bên kia, Diệp Thanh lên lớp xong trở lại ký túc xá nghỉ ngơi, hoàn toàn không biết những việc phát sinh ở Diêu thị, cũng không biết một loạt hành động gần đây của mình, đã khiến cho Diêu Quốc Vĩ hoài nghi, thậm chí thiếu chút nữa đã bị Diêu Quốc Vĩ điều tra ra.
Lúc này thấy Thời Úy ở bên cạnh nghiêm túc làm việc trên máy tính, thân mật rót một ly nước cho cậu ta, sau đó liền ngồi trở lại trên ghế bắt đầu làm bài tập.
"Cảm ơn!", Thời Úy ngẩng đầu cười với Diệp Thanh, lặng lẽ tắt giao diện hòm thư đi, mà lá thư điện tử bị cậu ta tắt đi, bất ngờ chính là lá thư trước đó xuất hiện trong hộp thư của thư ký Lâm - trợ thủ đắc lực của Diêu Quốc Vĩ.
Thì ra Thời Úy một lòng đặt ở trên người Diệp Thanh, ngay từ khi Diệp Thanh đặc biệt chú ý Diêu Hâm, cùng tin tức vụ kiện cô gái kia tự sát, đã phát hiện cậu có gì đó bất thường.
Trải qua một thời gian quan sát, Thời Úy nhạy bén phát hiện Diệp Thanh ngầm liên hệ thám tử tư, cũng hiểu được hành động của Diệp Thanh là nhằm vào đại tiểu thư Diêu gia - Diêu Hâm, cậu ta liền bắt đầu dàn xếp từ sớm, lợi dụng hacker kỹ thuật cao siêu, xâm nhập vào trung tâm văn kiện bí mật của Diêu thị, hơn nữa sau khi thu hoạch được tư liệu có thể uy hiếp đến đối phương, thanh trừ mọi dấu vết có thể điều tra ra Diệp Thanh.
Cậu ta không cho phép bất cứ ai uy hiếp đến sự an toàn của Diệp Thanh, nếu có ai đó tạo thành uy hiếp đối với Diệp Thanh, cậu ta dĩ nhiên không thể nào bỏ mặc, đến che chở cho người trong lòng của mình.
Cậu ta cũng tôn trọng sự riêng tư của Diệp Thanh, sẽ không tự mình đi điều tra chuyện của cậu, cũng sẽ không vô cớ đi can thiệp vào sự sắp xếp của cậu.
Nhưng nếu sự sắp xếp của Diệp Thanh sẽ tạo thành nguy hiểm đối với bản thân, vậy thì cậu ta sẽ đứng ở phía sau Diệp Thanh, vì cậu hộ giá hộ tống.
......
Chuyện của Diêu Hâm cuối cùng cũng hạ màn, Diệp Thanh bình thản ổn định học tập ở trường, dồn toàn bộ tinh lực vào học tập.
Mỗi tuần cậu vẫn sẽ cùng đám người Thời Úy tới CLB võ thuật để luyện tập, nhàn rỗi sẽ gọi điện thoại thăm hỏi ông nội một chút.
Những chuyện ở kiếp trước dường như đang dần dần rời xa cậu, ngay cả Quý Hiên cậu cũng rất ít khi nghĩ đến, cho dù ngẫu nhiên nhớ tới cũng không còn đau lòng, mà dần dần trở nên dửng dưng.
Mùa hè đến, thời tiết dần trở nên nóng bức, Diệp Thanh mơ mơ màng màng ngủ ở trên giường, một cánh tay thon dài xoa xoa tóc cậu, bên tai cậu truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của Thời Úy: "Tiểu đồ lười, nên rời giường rồi!".
"Hửm? Đến giờ rồi sao?", Diệp Thanh mơ hồ bò dậy, khuôn mặt trắng nõn còn có chút ửng đỏ, dáng vẻ mới vừa tỉnh dậy vừa xinh đẹp lại mang theo chút hồn nhiên.
"Cậu quên hôm nay là ngày xuất phát đi ngoại thành chơi sao?"
"Ôi, tôi đều không nhớ! Nên rời giường rồi sao?"
"Đúng vậy"
Diệp Thanh bò dậy nhìn thoáng qua điện thoại, đã 7 giờ 30 phút, lập tức vội vàng mặc quần áo vào.
Từ khi có thói quen sáng sớm mỗi ngày Thời Úy đều tự tay gọi rời giường, Diệp Thanh bất tri bất giác đã không còn thói quen cài đồng hồ báo thức, mỗi ngày thời điểm nên rời giường, Thời Úy sẽ đúng giờ đánh thức cậu.
Lần đi chơi ở ngoại thành này là do lớp tổ chức, có thể dẫn theo bạn bè, Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh cũng đi cùng.
Hành trình 2 ngày, do giáo viên phụ đạo của lớp dẫn đội.
Lộ trình đường đi là 8 giờ 30 phút sáng tập hợp trước cửa bắc trường học, người đến đông đủ sau đó ngồi xe buýt xuất phát tới núi Thanh Nguyên ở thành phố B để leo núi, buổi tối cắm trại ở trên núi, buổi sáng ngày hôm sau xuống núi, buổi chiều đi tới công viên trung tâm dạo chơi, gần tối trở lại trường học.
Sau khi ăn xong bữa sáng, nhóm bốn người Diệp Thanh đi tới địa điểm tập hợp, mấy chiếc xe buýt du lịch đã chờ ở nơi đó, những bạn học tới sớm đều đã chiếm vị trí tốt ở trên xe, vui vẻ nói chuyện phiếm với nhau, không khí vô cùng náo nhiệt.
Thấy Diệp Thanh và Thời Úy đi tới, các bạn học trên xe đều hưng phấn lên, bạn học ngồi hàng ghế giữa gọi hai người: "Lớp trưởng, ủy viên học tập, bên này có chỗ ngồi, mau tới!".
"Được!", Diệp Thanh mỉm cười với bọn họ, đi vào trong xe.
Thời Úy và Diệp Thanh cùng lớp cùng chuyên ngành, Thời Úy là lớp trưởng, Diệp Thanh là ủy viên học tập, Hoàng Kha Duệ và Diệp Thanh cùng chuyên ngành nhưng khác lớp, còn Lương Tinh lại là khóa khác.
Sau khi lên xe, Diệp Thanh nhìn thấy hai hàng cuối cùng bên trái có hai chỗ ngồi trống sát nhau, cậu nói với Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh: "Hai người các cậu ngồi chỗ đó đi!".
"Được, vậy các cậu thì sao?", Hoàng Kha Duệ lôi kéo Lương Tinh ngồi xuống, nhìn sang bốn phía, mới phát hiện mấy ghế đôi trống còn lại đều đã bị người khác chiếm một cái, không có chỗ trống cho hai người ngồi cạnh nhau.
Diệp Thanh quay đầu nhìn xung quanh, các bạn học bên người còn có một chỗ trống nhất thời đều chấn động tinh thần, trong lòng đều có chút âm thầm chờ mong, nếu uỷ viên học tập có thể ngồi bên cạnh mình thì tốt quá.
Ngày thường uỷ viên học tập và lớp trưởng đều ở cạnh nhau, làm cho bọn họ hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc.
Nhưng mà rất nhanh Thời Úy đã đánh vỡ ảo tưởng của bọn họ, chỉ thấy cậu ta đi tới bên cạnh một bạn nữ, hỏi: "Lâm Uyển, cậu có thể ngồi cùng bạn học phía sau, nhường chỗ ngồi này cho chúng tôi không?".
"Có...!Có thể", Gương mặt Lâm Uyển đỏ bừng trong nháy mắt, trong khoảng cách gần nhan sắc của lớp trưởng thật đúng là không chút tì vết, tuấn mỹ đến mức làm cô nhũn chân, Lâm Uyển rất nhanh đã bại trận, thẹn thùng ôm ba lô đi ra phía sau.
Diệp Thanh nói một tiếng cảm ơn với Lâm Uyển, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Thời Úy cũng ngồi bên cạnh Diệp Thanh.
Diệp Thanh quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Uyển vẫn đỏ bừng mặt ở hàng phía sau, cười trêu chọc Thời Úy: "Sức hấp dẫn của cậu thật lớn".
Thời Úy duỗi tay hơi dùng sức xoa đầu Diệp Thanh, hơi nghiêng đầu cong môi cười khẽ với cậu: "Phải không?".
Cái sờ đầu cùng nụ cười mỉm của Thời Úy quá mức đẹp, nhất thời khiến trái tim Diệp Thanh cũng đập chậm nửa nhịp, gương mặt cũng hơi đỏ lên, cậu nhất thời quên từ, cũng không biết nói gì, vội vàng dời mắt từ trên người cậu ta nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Động tác của cậu lập tức rước lấy một trận cười khẽ trầm thấp dễ nghe từ Thời Úy.
Khiến cho nhịp tim của Diệp Thanh không khỏi lại đập nhanh hơn một lần nữa.
Đáng chết! Tại sao mình lại cảm thấy vừa rồi Thời Úy cười đẹp đến vậy, tại sao giọng nói của Thời Úy cũng dễ nghe như thế!
Lâm Uyển ngồi phía sau thấy băng sơn nam thần nổi danh trong trường mỉm cười sờ đầu một nam thần khác, cô cảm thấy mình bị thồn một tô cẩu lương một cách khó hiểu, nhưng hai người này lại không phải đang yêu đương, cũng không có hành động nào quá giới hạn, tại sao cô lại cảm thấy bị đút cẩu lương chứ?
Hai người ngồi phía trước dường như đều tràn ngập bong bóng màu hồng, Lâm Uyển dùng sức xoa hai mắt, may quá, bong bóng biến mất rồi!.