Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Nửa giờ sau, máy bay trực thăng đáp tại sân thượng của một tòa bệnh viện, Thời Úy thật cẩn thận ôm Diệp Thanh đang ngủ say vội vàng đi vào trong bệnh viện.
Vài phút sau lại một cảnh tượng vội vàng, một vị bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng mang theo cặp kính gọng vàng, anh ta chạy đến trước giường bệnh mà Diệp Thanh đang nằm, nói với Thời Úy: "Đây là bệnh nhân em vô cùng lo lắng bảo anh chạy tới chữa trị?".
"Đúng vậy", Thời Úy nhìn Diệp Thanh trên giường bệnh, nói với bác sĩ: "Anh Văn Tuyên, anh mau giúp em xem tình trạng thân thể hiện tại của cậu ấy một chút!".
Thời Văn Tuyên nhìn dáng vẻ lo lắng của người em họ luôn luôn lãnh đạm ổn trọng, đối với bất kỳ chuyện gì đều bình thản ung dung này, nhất thời tặc lưỡi.
Anh ta cẩn thận quan sát người đang nhắm mắt nằm trên giường một chút, cảm khái nói: "Hiếm khi thấy bộ dáng gấp gáp này của em, xem ra đây là người mà đêm 30 tết lần trước em chạy đi gặp?".
Thời Văn Tuyên nhìn về phía Diệp Thanh đang nằm ở trên giường, chỉ thấy làn da tuyết trắng của cậu giống như dương chi bạch ngọc thượng đẳng, hình dáng lông mày giống như được ngòi bút vẽ nên, lông mi nhỏ dài rậm rạp giống như cây quạt nhỏ, nhẹ nhàng rung động tựa như lập tức sẽ tỉnh lại, sống mũi thẳng đẹp, màu môi hơi trắng có chút không khỏe, chắc là do thân thể khó chịu tạo thành, vô cớ cho người ta một loại cảm giác chọc người thương tiếc.
Thời Văn Tuyên không khỏi tấm tắc ở trong lòng, gương mặt người này quả thực tinh xảo đến mức làm người khác phải tán thưởng! Ngay cả đàn ông thẳng như sắt thép chỉ thích phụ nữ như anh ta nhìn lâu cũng có chút động phàm tâm, chẳng trách có thể khiến người em họ luôn luôn lạnh lùng này để ý đến vậy.
"Ánh mắt lần này của em vậy mà tiến bộ không ít", Thời Văn Tuyên không nhịn được khen ngợi em họ nhà mình "Được rồi! Nếu là cậu ta thì chắc chắn anh sẽ ủng hộ em!".
Người đẹp như vậy, cho dù chỉ nhìn nhan sắc cũng rất xứng đôi với em họ nhà mình, huống chi người có thể kiến đứa em họ nhà mình để ý như vậy, nhất định là một người phẩm cách ưu tú, anh ta tin tưởng ánh mắt của em họ.
"Trước tiên xem tình trạng thân thể cậu ấy một chút rồi lại nói chuyện khác!", Thời Úy thấy người anh họ Thời Văn Tuyên vẫn luôn lải nhải nói chuyện khác, nhất thời cau mày sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
Thời Văn Tuyên lập tức sờ sờ mũi: "Ha ha, em đừng nóng giận mà, anh lập tức xem!".
Lúc này Diệp Thanh nằm trên giường nghe được tiếng hai người nói chuyện, mơ mơ màng màng mở mắt ra, cậu cũng bị đánh thức.
"Thanh Thanh, cậu tỉnh rồi?", Thời Úy chỉ vào Thời Văn Tuyên khẽ nói với Diệp Thanh: "Đây là bác sĩ khám cho cậu, anh ấy sẽ kiểm tra cho cậu một chút".
"Được, cảm ơn!", Diệp Thanh cười với Thời Văn Tuyên một chút, phối hợp để cho đối phương kiểm tra.
Thời Văn Tuyên kéo quần áo Diệp Thanh ra nhìn một chút, lại ấn những vị trí bị đau trên người cậu, một lát sau nói với hai người: "Còn may, đều là một số vết thương bên ngoài, mỗi ngày thoa một ít thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau là được rồi, vết thương phía sau lưng tương đối nghiêm trọng hơn một chút, cần phải đi chụp CT kiểm tra xem có tổn thương đến bên trong thân thể hay không".
"Vâng", Diệp Thanh ngoan ngoãn gật đầu, cố gắng lảo đảo muốn đứng lên, lại bị Thời Úy chặn ngang bế lên một phen: "Cậu đừng nhúc nhích, tôi ôm cậu đi qua".
Làm trò trước mặt bác sĩ, Diệp Thanh có chút xấu hổ, không nhịn được vùi đầu vào trong lòng ngực rộng lớn của Thời Úy.
Thời Văn Tuyên bị nhét một tô cẩu lương nhất thời có chút tấm tắc, dáng vẻ em họ nhà mình ôm Diệp Thanh thế mà lại xứng với vẻ mặt của cậu ta.
Hai người nhan sắc siêu cao làm người kinh diễm, em họ anh ta dáng người cao lớn thẳng tắp ôm Diệp Thanh nhỏ hơn cậu ta một chút, hình ảnh này không chỉ ngọt ngào mà còn đặc biệt đẹp mắt, vào giờ khắc này làm cho thân là thẳng nam sắt thép như anh ta sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là cảnh đẹp ý vui.
Sau khi chụp CT toàn thân xong, Thời Văn Tuyên kiểm tra xong sau đó cười nói với hai người: "Còn tốt, không có gãy xương khí quan bị hao tổn chờ trạng huống, còn về tổ chức phần mềm bị bầm tím diện tích lớn, tôi kê cho cậu ít thuốc uống và thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau, nghỉ ngơi nhiều là được".
"Cảm ơn!", Diệp Thanh vừa định đứng dậy, Thời Úy liền lập tức cẩn thận từng tí dìu cậu lên.
"Hai người đứng ở đây đợi một lát, tôi đi lấy thuốc theo đơn đưa tới đây"
"Được"
Diệp Thanh an tĩnh dựa vào trong lòng Thời Úy chờ đợi, cảm thấy bản thân lúc này xem như vô cùng may mắn, sau khi ngã xuống may mà kịp thời bắt được thân cây, thân thể cũng không bị tổn thương quá lớn.
Thời Úy cúi đầu nhìn Diệp Thanh đang an tĩnh trong lòng ngực, ôm cậu hướng trong lòng ngực mình xoa xoa, dịu dàng hỏi cậu: "Đau không?".
Sườn mặt Diệp Thanh kề sát lòng ngực rộng lớn hữu lực của Thời Úy, sắc mặt nhất thời có chút đỏ lên, trước kia chỉ coi đối phương như bạn tốt mà đối đãi, hiện giờ quan hệ đột nhiên thay đổi, mỗi một lần Thời Úy thân mật với cậu, đều làm tim cậu đập rộn lên, khí huyết dâng trào.
"Còn tốt, không phải rất đau!"
Thật ra cả người Diệp Thanh bây giờ đều rất đau, nhưng vì có thể làm Thời Úy không quá lo lắng, chỉ có thể nói không đau.
"Ngoan!", Thời Úy cúi đầu trấn an xoa đầu Diệp Thanh: "Đau thì nói ra, cho dù dựa vào trong lòng tôi mà khóc cũng không sao".
Lời nói của Thời Úy làm hốc mắt Diệp Thanh đỏ lên trong nháy mắt, trách cậu ta quá mức ôn nhu, làm Diệp Thanh đổ vỡ trong nháy mắt, lại không nhịn được trong mắt có chút hơi nước, ủy khuất nói với Thời Úy: "Đau quá, bây giờ cả người tôi đều đau muốn chết!".
Thời Úy vội vàng ôm Diệp Thanh hướng trong lòng ngực xoa xoa, bàn tay thon dài hoàn mỹ vỗ nhẹ trên lưng cậu: "Ngoan, anh Văn Tuyên kê thuốc giảm đau cho cậu rồi, chờ lát nữa sẽ uống thuốc trước, tôi lại giúp cậu thoa thuốc lên vết thương trên người, đến lúc đó sẽ đỡ hơn rất nhiều, đừng sợ!".
Diệp Thanh được Thời Úy an ủi một phen giống như trấn an đứa trẻ con vậy, nhất thời có chút xấu hổ, trong lòng vừa ngọt ngào lại ấm áp.
Trước nay cậu đều không biết, thì ra trên thế giới còn có một người bao dung dịu dàng với cậu như vậy, khiến cậu cảm thấy như thể được đối phương đặt ở nơi mềm mại nhất đầu quả tim.
Cậu cũng đã từng trải qua yêu đương, kiếp trước tình yêu Quý Hiên đối với cậu vừa nóng bỏng lại bá đạo, ngoài việc làm cậu cảm nhận được tình cảm nóng bỏng ra, còn cảm nhận được bất an cùng lo được lo mất.
Còn Thời Úy lại giống như một cơn mưa phùn không tiếng động, dùng dịu dàng và thế tấn công không thể đỡ để xâm nhập thế giới của cậu, khiến cậu bị đối phương hấp dẫn trong bất tri bất giác, mềm hoá, cho đến cuối cùng mở rộng cửa lòng tiếp nhận, cũng thích đối phương! !
Lúc Thời Văn Tuyên cầm thuốc trở về, vừa vặn nhìn thấy em họ nhà mình mặt đầy sủng nịch đang ôm Diệp Thanh hôn lên má cậu, nhất thời lại bị hai người đút một tô cẩu lương.
Anh ta cũng không biết, thì ra em họ nhà mình còn có lúc dịu dàng đến ngấy như vậy.
Anh ta giơ túi trong tay lên, nói với Diệp Thanh: "Đây là thuốc tôi kê cho cậu".
Chờ hai người nhìn về phía anh ta, Thời Văn Tuyên cẩn thận nói cách sử dụng thuốc cho hai người, cần chú ý những gì, sau khi thấy hai người không còn câu hỏi gì, anh ta hỏi Thời Úy: "Vết thương bên ngoài trên người cậu ấy có chút nghiêm trọng, không tiện đi lại, em muốn dẫn người trở về hay là để cậu ta ở lại bệnh viện? Nếu nằm viện thì gian phòng bệnh cao cấp này có thể cho cậu ta nghỉ ngơi, ngày thường cũng có hộ công* chuyên nghiệp tới chăm sóc cậu ta".
*(đây không phải nhân viên của bệnh viện mà thường do người nhà thuê để chăm sóc cho bệnh nhân)
Thời Úy nghe xong nói với Diệp Thanh: "Trong khoảng thời gian này cậu ở lại bệnh viện nghỉ ngơi được không? Bệnh viện có bác sĩ và y tá, tôi sẽ yên tâm hơn.
Ngoài ra mỗi ngày tôi đều sẽ tới thăm cậu, buổi tối cũng tới cùng cậu".
Diệp Thanh không có gì không đồng ý, bệnh viện có hộ công chuyên nghiệp, ở bệnh viện còn thuận tiện hơn một chút, gật đầu nói: "Có thể, cậu không cần mỗi ngày đều tới, ở đây có hộ công và bác sĩ y tá, buổi tối cũng không cần tới cùng tôi".
Thời Úy dùng ngón cái khẽ vuốt gò má Diệp Thanh một chút, thanh âm trầm thấp nói: "Nhưng mà, tôi muốn đến!".
Diệp Thanh nhìn vào ánh mắt sáng rực của Thời Úy đang nhìn mình, gương mặt tuấn mỹ cùng giọng nói dễ nghe kia khiến trái tim Diệp Thanh nhất thời đập rộn lên, nhất thời vô lực chống đỡ, vội vàng nói: "Được, được, tùy cậu đi!".
"Ha ha ~", Thời Úy cười xoa đầu Diệp Thanh: "Ngoan!".
Thời Văn Tuyên dứng ở một bên nhìn, nhất thời cảm giác chính mình như thể cái bóng đèn thật lớn, vội vàng đưa thuốc cho Thời Úy, vẫy tay với hai người: "Tôi đi đây".
Diệp Thanh vội vàng phất tay: "Bác sĩ Thời, tạm biệt!".
"Ừ"
Thời Văn Tuyên đi rồi, Thời Úy tự mình rót nước, đút thuốc cho Diệp Thanh, nhìn cậu uống xong, lại bưng nước ấm tới để cậu lau sơ qua một lần, sau đó liền lấy thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau ra chuẩn bị thoa giúp cậu.
Diệp Thanh bị sự phục vụ ân cần của Thời Úy làm cho có chút ngượng ngùng, vội vàng lấy thuốc mỡ qua, nói: "Tôi tự mình thoa!".
Thời Úy nhìn cậu có chút buồn cười, nhẹ nhàng lấy thuốc mỡ về: "Rất nhiều chỗ cậu căn bản thoa không đến, ví dụ như phía sau lưng, hơn nữa thoa loại thuốc này phải phối hợp xoa bóp thì hiệu quả mới có thể tốt hơn, vẫn là để tôi làm đi!".
Diệp Thanh nghe xong không đoạt lại thuốc mỡ nữa, chỉ là sắc mặt trở nên có chút ửng hồng, vết thương trên người cậu rất nhiều, gần như toàn thân đều có, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Thời Úy phải dùng tay thoa thuốc cho cậu, lại còn xoa bóp toàn thân, cậu liền không nhịn được có chút mất tự nhiên và căng thẳng.
Thời Úy xoa đầu Diệp Thanh, thanh âm trầm thấp cười nói: "Xấu hổ sao? Không ngờ nam thần Diệp Thanh của chúng ta cũng có lúc xấu hổ như vậy, dáng vẻ này thực sự rất đáng yêu!".
Nói xong cậu ta ghé sát vào bên tai Diệp Thanh, thấp giọng nói: "Cái này làm tôi rất vinh hạnh, cậu vì tôi mà xấu hổ!".
Mặt Diệp Thanh lập tức đỏ lên, một dòng điện chạy vọt lên từ lỗ tai, mở miệng biện giải nói: "Mới không có, tôi mới không xấu hổ, cậu giúp tôi thoa đi!".
"Được!", Thời Úy gật đầu mỉm cười: "Cậu cởi quần áo ra, như vậy tôi thoa dễ hơn một chút!".
Diệp Thanh do dự một chút sau đó bắt đầu cởi bỏ quần áo, cậu ngồi ở mép giường đưa lưng về phía Thời Úy cởi áo trên ra, một làn da tuyết trắng lộ ra, long lanh óng ánh như vào đông tuyết đầu mùa, chỉ là hiện giờ trên làn da trắng tinh này bị nhiễm mảng lớn vệt đỏ bầm tím, có vẻ nhìn thấy mà ghê người.
Ánh mắt Thời Úy chuyển qua những vết thương trên người Diệp Thanh, cau mày, trong ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo, Kiều Na, nếu cô ta không chết, sớm muộn cậu ta cũng sẽ bắt cô ta phải trả cái giá thật đắt.
Thời Úy lấy thuốc mỡ nhẹ nhàn thoa lên người Diệp Thanh, da thịt dưới lòng bàn tay trơn mềm lại giàu đàn hồi, xúc cảm tốt đẹp đến kinh người, đáng tiếc lúc này Thời Úy không lòng dạ nào cảm nhận, tròng lòng tràn đầy đau lòng, vừa nhẹ nhàng xoa bóp vừa hỏi cậu: "Đau không?".
"Xùy! "
Diệp Thanh cắn chặt răng, tuy rằng Thời Úy dùng lực không nặng, nhưng những chỗ cần dùng sức lực ấn cũng không nhỏ, vốn dĩ thoáng chạm vào đã đau, huống chi là như bây giờ.
Cậu nhíu mày nhỏ giọng hít vào: "Đau! ".
Nhưng cậu biết Thời Úy là vì tốt cho cậu, có nhiều chỗ nếu không cần dùng lực, cậu ta sẽ càng chậm, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
"Nhịn một chút, sẽ lập tức tốt thôi!"
"Ừ!"
Sau khi thoa thân trên xong, Thời Úy để Diệp Thanh nằm xuống, nhẹ giọng nói: "Cởi quần ra đi".
"Cái này! ", Diệp Thanh do dự một hồi, có chút mất tự nhiên nói: "Nếu không tôi tự mình làm đi!".
"Ngoan, nghe lời!"
Thời Úy nghiêm túc nhìn Diệp Thanh, trong lời nói dịu dàng lại có vài phần uy lực không cho từ chối.
"Được rồi, được rồi!"
Tai Diệp Thanh ửng đỏ, lại có chút bất đắc dĩ, sao lại có cảm giác Thời Úy hiện tại có chút bá đạo hơn so với trước kia nhỉ? Chẳng lẽ là ảo giác?
Cậu chậm chạp cởi quần ra, đôi chân thẳng tắp thon dài lộ ra, hình dáng tuyệt đẹp da trắng nõn nà, so sánh với những chàng trai cùng lứa khác quả thực khác nhau một trời một vực.
Có những người không chỉ có gương mặt đẹp mắt, toàn thân cũng hoàn mỹ như thế, giống như là trời cao ban cho, Diệp Thanh chính là người như vậy.
Ánh mắt Thời Úy hơi sâu thẳm, nhìn gò má và lỗ tai Diệp Thanh có chút ửng đỏ, tầm mắt trượt từ đôi chân thon dài xinh đẹp của cậu đến trên mông kiều tròn trịa, yết hầu lăn lộn một phen, một lát sau ánh mắt dời xuống dừng ở mảng bầm tím trên đùi Diệp Thanh.
Giọng Thời Úy có chút khàn khàn, dịu dàng nói với Diệp Thanh: "Nằm xuống!".
Diệp Thanh ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống, trong lòng đã mất tự nhiên lại còn có chút căng thẳng.
Thời Úy thoa thuốc lên những nơi Diệp Thanh bị thương, cậu ta nghiêm túc thoa xong vết thương ở đầu gối và xung quanh đùi phía trước tiếp đó cậu ta lại bảo Diệp Thanh lật qua, kiểm tra vết thương phía sau.
Lúc này Diệp Thanh đưa lưng về phía Thời Úy nằm ở trên giường bệnh, toàn thân gần như phát sáng, đường cong từ bả vai đến phần lưng hết sức tuyệt đẹp, còn có, giữa mông kiều và phần lưng hình thành một vòng eo tốt đẹp mà gợi cảm, vòng eo vừa nhỏ nhắn vừa tinh tế mềm dẻo mê người.
Yết hầu Thời Úy lại lần nữa lăn lộn một hồi, ngón tay thon dài của cậu ta dừng ở trên vòng eo Diệp Thanh, nóng bỏng đến mức làm Diệp Thanh khẽ run lên một cái.
Eo nhỏ trong tay dường như có một loại lực hấp dẫn, làm Thời Úy yêu thích không buông tay, cảm giác xưa nay chưa từng có này khiến cậu ta không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve một chút, Diệp Thanh ở dưới thân nhất thời lại khẽ run lên lần nữa, thiếu chút nữa xoay người ngồi dậy.
Thấy phản ứng của Diệp Thanh, Thời Úy khàn giọng nói: "Làm sao vậy?".
"Cậu đừng sờ eo tôi, ta sợ nhột!", Lỗ tai Diệp Thanh đều đỏ lên, Thời Úy vừa rồi chạm vào mang theo từng dòng điện lưu, làm hại cậu thiếu chút nữa thất thố rồi.
"Ha ha ~ Được rồi!", Thời Úy thấp giọng cười khẽ, ánh mắt thâm trầm nhìn thoáng qua vành tai đỏ ửng của Diệp Thanh, "Thanh Thanh, phản ứng này của cậu cũng thật đáng yêu!".
Gương mặt Diệp Thanh nhất thời lại lần nữa đỏ lên, biện giải nói: "Đúng vậy, tôi sợ nhột nhất, cậu đừng chạm eo tôi!".
"Được", Thời Úy cong môi cười không chọc cậu nữa.
Thật vất vả thoa thuốc xong, Thời Úy nói với Diệp Thanh: "Tôi đi rửa tay một chút".
"Ừ, mau đi đi!", Diệp Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, đứng lên gian nan mặc quần áo vào.
______________________
Tác giả có lời muốn nói: Ta cảm giác ta đã thực trong sáng, hai đứa con ruột của ta rõ ràng cái gì cũng không làm, thế nhưng vẫn bị khóa, thiếu chút nữa khóc choáng váng ở WC! Ta sửa! Có thể hiểu được, nghiêm khắc một chút cũng tốt, là ta không đủ nghiêm khắc! T﹏T T﹏T Sửa lại quỳ cầu đừng khóa!
Editor: Quá tội nghiệp tác giả! H vẫn chưa có chữ nào mà bị khóa =)).