Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Thế nhưng người kia lúc này bị phẫn nộ làm lu mờ đầu óc, hoàn toàn không nghe lọt bất kỳ lời giải thích nào, tựa như quỷ mê hồn, chỉ tin tưởng những gì chính mình nhìn thấy trước mắt.
Hắn thấy Diệp Thanh chạy tới bảo vệ Cố Kính Tích, nhất thời càng thêm phẫn nộ vì bị cậu phản bội.
Người kia buông lỏng tay hướng Cố Kính Tích đang vùng vẫy, tức giận dùng hai tay bóp cổ Diệp Thanh, đôi mắt đỏ bừng giống như đầu sư tử nổi điên nhìn chằm chằm Diệp Thanh, trong miệng tức giận mắng: "Cái tên ** này, vậy mà lại cùng Cố Kính Tích làm với nhau, chẳng lẽ tôi đối xử với cậu không tốt sao?".
"Tôi! Không có! ", Diệp Thanh bị bóp đến gần như hít thở không thông, căn bản không thể nào giải thích, mà người kia bị tức giận làm lu mờ lý trí, hoàn toàn nghe không vào bất kỳ lời giải thích nào.
Quý Hiên nhìn thấy vừa phẫn nộ lại sợ hãi, hắn không ngừng xông lên phía trước, muốn ngăn cản người giống mình kia, nhưng vẫn giống như một mạt không khí, cảm giác bất lực khiến hắn vừa phẫn nộ lại đau lòng.
Người mà chính mình luôn luôn sợ thương tổn mảy may, giờ phút này lại bị một người giống mình bóp đến nửa chết nửa sống, trong mắt lệ quang gợn sóng thống khổ lại tuyệt vọng mà nhìn chính mình, mà hắn ở bên cạnh lại bất lực đối với mọi thứ.
"Dừng tay! Chẳng lẽ mày muốn bóp chết người mày yêu nhất hay sao?", Quý Hiên cũng thống khổ tuyệt vọng, dùng sức rống giận bên tai người kia, "Mày bị người ta lừa, tất cả những thứ này chẳng qua đều là bị người ta thiết kế, sao mày lại ngu đến mức đi tổn thương người mày yêu nhất chứ?".
Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Thanh càng ngày càng đau đớn, lúc này Cố Kính Tích cả người đầy thương tích ở bên cạnh đột nhiên nhào tới, dùng sức lôi kéo người kia thi bạo mình, muốn khiến cho hắn buông tay ra.
Trong cơn thịnh nộ, rốt cuộc người kia buông lỏng Diệp Thanh, lại quay đầu từng cú từng cú hung hăng đánh vào trên người Cố Kính Tích, đối với người bạn tốt nhất ngày xưa này không chút lưu tình.
Cố Kính Tích nằm lên người Diệp Thanh, đem cậu chặt chẽ bảo vệ ở dưới thân, đối với những quyền cước này cậu ta không có sức đánh trả, thuốc mê vốn đã làm cho thân thể của bọn họ có chút mềm nhũn vô lực, huống chi cậu ta sớm đã bị đánh đến cả người đầy vết thương.
Quý Hiên không có cách nào ngăn cản mọi thứ, cảm thấy người trước mắt giống như một ác ma, không kiêng nể gì thương tổn người mà chính mình yêu nhất, ngu xuẩn đến đáng thương.
Hắn nhìn thấy Diệp Thanh cả người đầy vết thương dần dần lâm vào hôn mê, châm chọc nhất chính là, cho đến khi nghe được tiếng Diêu Hâm và mọi người khuyên giải, người kia mới rốt cuộc bị mọi người kéo đi.
Nước mắt và thống khổ của Diệp Thanh không khiến người kia đình chỉ bạo lực, bạn tốt Cố Kính Tích thảm trạng cũng không làm hắn dừng tay, hắn lại dừng tay khi những con người thiết kế toàn bộ mọi thứ là Diêu Hâm và những người khác khuyên can, tất cả những thứ này là ngu xuẩn cùng châm chọc biết bao.
Có lẽ là ngoài cuộc tỉnh táo, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, càng là người mà hắn quan tâm thì càng có thể làm hắn mất khống chế, bởi vì quá quan tâm mới có thể đánh mất lý trí, nhưng đây không phải là cái cớ để hắn phạm phải sai lầm, càng là người quan tâm, hắn càng phải nên đi tin tưởng, đi thông cảm, đi thương tiếc, mà không phải là thô bạo đi hủy diệt.
Trong mộng chính hắn giống như người ở trong sương mù, bị lu mờ tâm trí, căn bản không biết những điều này, làm ra những chuyện mà để cho người khác không thể nào tha thứ.
Quý Hiên không hiểu, vì sao hắn có thể mơ thấy những thứ này, mọi thứ trước mắt chân thật như thế, làm hắn giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Nếu này tất cả đều là mơ, tại sao giờ khắc này hắn muốn tỉnh lại, nhưng lại không thể dừng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn một người giống mình, cứ như vậy mà đi thương tổn người mà hắn yêu nhất!.
.
Cảnh tượng trong mộng chợt thay đổi, Quý Hiên nhìn thấy Diệp Thanh đứng ở trong một gian phòng bệnh trắng tinh, trên đầu và trên tay bị bọc băng gạc màu trắng, cậu mặc trang phục bệnh nhân vẻ mặt đầy tiều tụy, đứng ở trước một gian phòng bệnh ICU, nhìn xuyên thấu qua tấm kính trong suốt, bỗng chốc Cố Kính Tích nằm bên trong, toàn thân cắm đầy dây truyền.
Thời gian lặng lẽ trôi đi giống như đồng hồ cát, từng bức họa giống như cảnh tượng trong phim điện ảnh nhanh chóng lưu chuyển trước mắt Quý Hiên.
Hắn thấy trong đêm mưa rơi tầm tã, Diệp Thanh thân thể còn chưa lành hẳn, lén từ bệnh viện chạy tới căn nhà đã từng là của hai người, lại nhìn thấy người giống hắn cùng Diêu Hâm phiên vân phúc vũ ở trên chiếc giường hai người đã từng ôm nhau ngủ.
Hắn nhìn thấy Diệp Thanh hồn bay phách lạc đi khỏi căn nhà kia, dấu vết nước mắt dàn dụa trên mặt làm người ra không phân rõ là nước mưa hay là nước mắt!.
.
Hắn thấy Cố Kính Tích ở ICU hơn một tháng mới được cứu trở về, từ đó về sau tay trái và đùi phải bị tàn tật vĩnh viễn, quý công tử phong lưu phóng khoáng ngày xưa trở nên suy sụp tối tăm, Cố gia và Quý gia hoàn toàn trở thành kẻ thù.
Thời gian kim đồng hồ tí tách tiến về phía trước, tựa như muốn đi đến cuối cùng, hắn nhìn thấy Diêu Hâm lại thiết kế hãm hại Diệp Thanh một lần nữa, dùng hắn an toàn lừa gạt được Diệp Thanh.
Hắn nhìn thấy Diệp Thanh lo lắng không ngừng gọi điện thoại cho hắn, mà người giống hắn lại đặt mình vào cuộc sống mơ mơ màng màng xa hoa truỵ lạc, bỏ mặc cuộc gọi của Diệp Thanh.
Hắn nhìn thấy Diệp Thanh sợ hắn xảy ra chuyện, lái xe đuổi theo đám người Tào Lâm có thù oán với chính cậu, nhưng ngược lại bị đối phương đánh một gậy ngất xỉu trên mặt đất.
Thấy Diêu Hâm ngông cuồng trói Diệp Thanh trong một căn phòng nhỏ hẻo lánh, dùng dao nhỏ sắc nhọn hung hăng đâm về phía đôi mắt của Diệp Thanh, nhìn thấy Diệp Thanh thống khổ thét lên, cặp mắt hắn đã từng yêu nhất giờ đây máu tươi đầm đìa, cũng không bao giờ gặp lại ánh sáng.
Hắn thấy Diêu Hâm đắc ý giơ điện thoại nói với Diệp Thanh: trong điện thoại quả thực là người mày yêu nhất, mày có cơ hội có thể cầu cứu anh ta.
Giờ khắc này Diệp Thanh mừng rỡ, cho dù cậu thương tích đầy mình, cậu vẫn tin tưởng người kia, ở thời điểm cậu nguy hiểm nhất nhất định người kia sẽ tới cứu cậu.
Nhưng mà lúc Diệp Thanh tiếp điện thoại cầu cứu người kia, chính hắn bên kia điện thoại quả nhiên lại nói ra lời vô tình nhất: "Cút, tôi quản cậu đi chết!".
Hắn nhìn thấy giờ khắc này Diệp Thanh vô cùng tuyệt vọng, cậu khóc lóc rống giận hướng điện thoại đã bị tắt: "Tôi hận cậu!".
Nhưng lại chỉ đổi lấy tiếng cười càng thêm đắc ý từ Diêu Hâm.
Hắn nhìn Diêu Hâm cười, từng đao từng đao đâm vào thân thể Diệp Thanh, thẳng đến khi toàn thân cậu máu tươi chảy đầy đất, cuối cùng không phát ra được bất kỳ thanh âm nào nữa, mới sai người đem thân thể cậu nhét vào bao tải, vứt xuống hồ nước lạnh băng đen thui giữa một ngọn núi hoang.
Cho đến giờ phút này, tất cả hình ảnh trong mơ mới kết thúc, như thể thời gian rốt cuộc kim đồng hồ dừng lại, Quý Hiên quay đầu nhìn mới phát hiện chính mình sớm đã quỳ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt.
Sương mù dày đặc dần dần tiêu tan, một bóng người đứng ở trước mặt hắn, Quý Hiên ngẩng đầu nhìn lên, đó đúng là người giống hắn trong mộng.
Hắn không khỏi trần ngập lửa giận và oán hận, ngẩng đầu gầm lên với người kia: "Mày là ai? Mày biết mày đã làm cái gì không?".
"Tôi chính là cậu", Người kia bi thương nhìn hắn, trong mắt có hối hận sâu sắc: "Tôi là cậu của kiếp trước, nếu cậu là tôi của kiếp sau, xin cậu thay thế tôi, dùng thời gian cả đời đi bảo về cậu ấy, tôi không cần cậu vì tôi mà chuộc tội, chỉ cần để cậu ấy kiếp này không còn bị tổn thương nữa, để cho cậy ấy hạnh phúc".
"Không thể nào, tao không phải mày, tao sẽ không làm những chuyện đó!", Quý Hiên cuồng loạn gầm thét, "Mày tổn thương Diệp Thanh, tao phải giết mày!".
Hắn phẫn nộ đấm một quyền về phía người kia, nắm đấm lại xuyên qua thân thể đối phương, người kia bi thương nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng chậm chạp đến gần hắn, Quý Hiên đang muốn lùi ra phía sau một bước, đột nhiên lại phát hiện chính mình căn bản không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia đi về phía hắn, cuối cùng lại biến mất ở trong thân thể của hắn! !
! !
Bệnh viện, trong phòng bệnh trắng tinh, Quý Hiên cả người bị bọc băng gạc màu trắng nằm ở trên giường bệnh, trong hôn mê hắn chau mày, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt, dường như trong lúc ngủ mơ đã gặp thống khổ vô tận.
Một người phụ nữ tướng mạo tinh xảo mỹ mạo, ăn mặc ưu nhã ngồi ở mép giường của Quý Hiên, dùng tay nhẹ nhàng lau giọt rơi xuống giúp hắn, nhìn bộ dáng Quý Hiên, người phụ nữ cũng đỏ hốc mắt, thanh âm nghẹn ngào: "Con trai, lúc nào con mới có thể tỉnh lại? Đã một tuần rồi, con vẫn luôn không có tỉnh lại, mau tỉnh lại đi, mẹ ở bên cạnh phụng bồi con!".
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần dần hắt vào phòng, chậm rãi dời đến trên gương mặt của Quý Hiên, không biết từ khi nào Quý Hiên nằm ở trên giường, tròng mắt nhẹ nhàng chuyển động, người phụ nữ bên cạnh nhìn thấy lập tức vui mừng kêu lên: "Con trai, con tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại!".
Tựa như là kêu gọi rốt cuộc được đáp lại, mi mắt Quý Hiên dần dần nhấc lên, đôi mắt rốt cuộc mở ra.
Người phụ nữ ngồi bên mép giường nhất thời mừng rỡ kêu lên: "Con trai, cuối cùng con cũng tỉnh rồi?".
Quý Hiên bừng tỉnh nhìn về phía xung quanh, đột nhiên không màng cả người đau đớn, giãy giụa xoay người ngồi dậy, nắm lấy tay người phụ nữ, vội vàng hỏi: "Mẹ, Diệp Thanh đâu? Cậu ấy ở đâu?".
"Hả? Con tìm cậu ta làm gì?", Người phụ nữ đó là mẹ của Quý Hiên, bà nhíu mày nghi hoặc hỏi: "Làm sao vừa tỉnh lại đã nhớ thương cậu ta, chẳng phải cậu ta đang lành lặn ở đại học B sao?".
Nói xong bà có chút bất mãn nói: "Biết con bị tai nạn giao thông cũng không tới thăm con, loại người này mẹ thấy con không cần nhớ nhung nữa".
Nghe được lời của mẫu thân, Quý Hiên nằm trên giường bệnh nhất thời cười phá lên, có chút bệnh thần kinh, cười nói: "Thật tốt quá, đời này là không giống! Những chuyện kia cũng không xảy ra, hahaha! ! ".
Cười cười, thế nhưng lại cười ra nước mắt.
"Trời ạ! Con trai, con làm sao vậy?", Quý mẹ bị dáng vẻ vừa khóc vừa cười của con trai dọa sợ, vội vàng tiến lên ôm lấy hắn an ủi: "Con trai, con làm sao vậy, có phải đâm hỏng đầu rồi không?".
"Không có!", Quý Hiên cúi đầu nhìn về phía mẹ mình, hốc mắt ửng đỏ nắm lấy tay bà bình tĩnh nói: "Con rất tỉnh táo, cũng không có ngã hỏng đầu, con chỉ là gặp một giấc mơ không tốt lắm".
Quý mẹ nghe xong lập tức nhẹ nhàng thở phào, trấn an vỗ vai con trai: "Thì ra là thế, yên tâm đi, mơ đều là giả, không cần lo lắng, cũng không cần nghĩ nhiều".
"Vâng!", Quý Hiên khẽ gật đầu, trong lòng lại vô cùng hiểu rõ, trong lúc hôn mê những gì hắn đã thấy trong lúc hôn mê hết thảy đều không phải là mơ, cũng không phải là giả, mà đã từng chân chân thật thật tồn tại ở một đời khác.
Ngay tại trước khi hắn tỉnh lại, tựa như có thứ gì chui vào trong đầu hắn, mọi chuyện hắn chứng kiến trong mơ đều biến thành ký ức chân thật nhất dung hợp vào trong đầu hắn, hắn biết rõ, những ký ức đó đến từ đời trước của chính hắn.
Thì ra đời trước hắn đã làm nhiều chuyện tổn thương Diệp Thanh như vậy, thậm chí gián tiếp gây ra cái chết của cậu.
Nghĩ đến người mà chính mình yêu sâu đậm hai đời, kiếp trước không chỉ bị hắn tổn thương sâu như vậy, còn chết thống khổ bi thương đến vậy, Quý Hiên nắm chặt hai tay, trong lòng tràn đầy hung ác, Diêu Hâm! Tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả cái giá thật đắt! !.