Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Thành phố B, một tòa cao ốc cao vút đến trên mây, Thời Úy cau mày cầm chiếc điện thoại chỉ vang lên một tiếng, khi cậu ta lần nữa gọi qua, điện thoại Diệp Thanh chỉ còn lại âm nhắc nhở.
Thời Úy trong lòng giật mình khó hiểu, đột nhiên có một dự cảm xấu, cậu ta mở di động ra, đăng nhập vào một giao diện, sau khi đưa vào một chuỗi số, trên giao diện hiện lên một chấm đỏ nhấp nháy.
Chấm đỏ nhấp nháy biểu thị trên màn này chính là vị trí di động của Diệp Thanh, là cậu ta vì lý do an toàn mà cố ý cài đặt vào trong điện thoại của Diệp Thanh, lúc này điện thoại của Diệp Thanh hiển thị vị trí đã không ở trên đường về nhà, cũng không ở nhà của hai người, mà là ở trong một khu rừng cách gần đường về nhà, trạng thái hiện đứng yên.
Thời Úy trong lòng nhất thời căng thẳng, cầm di động lên đi thẳng đến hầm gara, lái xe chạy như bay đi tới vị trí điện thoại của Diệp Thanh.
Một đường vượt nhiều đèn đỏ, Thời Úy rốt cuộc thấy được xe Diệp Thanh đỗ ở ven đường, nhưng lại không hề thấy bóng dáng Diệp Thanh đâu.
Nhìn thấy máy phá lốp dưới lốp xe, Thời Úy trong lòng dâng lên tức giận cùng sốt ruột, đây rõ ràng là một vụ bắt cóc được mưu tính từ trước.
Nghĩ đến Diệp Thanh có thể gặp phải nguy hiểm, Thời Úy vội vàng đuổi theo con đường phía dưới rõ ràng bị người dẫm qua, cuối cùng chỉ tìm được điện thoại bị vỡ thành từng mành của Diệp Thanh.
Giờ phút này Thời Úy lòng nóng như lửa đốt dấy lên một cổ tức giận, sắc mặt giống như hàn đông, cậu ta lấy di động của mình ra, bấm gọi cho anh họ nhà đại bá - Thời Hoành Nghị.
"Anh! Em là Thời Úy"
"Úy Úy, em như thế nào đột nhiên gọi điện thoại cho anh?"
Bên kia điện thoại quả nhiên Thời Hoành Nghị rất kinh ngạc, Thời Úy rất ít gọi điện thoại cho hắn, trừ phi có việc gấp quan trọng.
"Anh, anh giúp em xem hệ thống giam sát phụ cận đường xuân du một chút, thời gian là từ sau 4 giờ chiều, xem thử có người cùng chiếc xe khả nghi nào đi qua không, nếu phát hiện có xe khả nghi, giúp em theo dõi lộ tuyến của nó rồi nói cho em"
Đầu kia điện thoại, Thời Hoành Nghị mặt đầy nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng: "Được, tại sao lại muốn tra cái này? Làm sao vậy?"
Thời Úy nôn nóng nói: "Có thời gian em lại giải thích với anh, anh, anh nhanh lên!".
"Được được được!"
Thấy em họ luôn luôn trầm ổn lạnh lùng hiếm khi nôn nóng như vậy, Thời Hoành Nghị lập tức nghiêm túc lên, vội vàng bố trí người đi điều tra camera.
Thời Hoành Nghị làm việc ở Sở công an, muốn điều tra camera rất dễ dàng.
Rất nhanh một cấp dưới sau khi xem đi xem lại nhiều lần, phát hiện một chiếc Minibus hành tung khả nghi, chiếc Minibus này khi đi ngang qua nhiều giao lộ, vẫn luôn đi theo sau một chiếc Ferrari SUV màu lam.
Cuối cùng chiếc Minibus này lái vào khu vực không có camera giám sát liền biến mất không thấy tăm hơi, cho đến hơn nửa giờ sau mới xuất hiện, tiếp tục lái về hướng một quốc lộ khác.
Mà chiếc xe SUV màu lam bị chiếc Minibus bám theo, thì sau khi lái vào khu vực không có camera giám sát liền không xuất hiện nữa, vì vậy Thời Hoành Nghị phán đoán mục tiêu của chiếc Minibus này có thể là chủ nhân của chiếc SUV màu lam, vì thế liền thuận tiện điều tra một chút thông tin chủ xe SUV, vừa thấy tên chủ xe, Thời Hoành Nghị ngay lập tức liền hiểu rõ em họ nhà mình tại sao lại gấp gáp như vậy.
Chủ xe tên là Diệp Thanh, chính là người yêu mà em họ nhà mình tâm tâm niệm niệm, tuy rằng hắn chưa từng đích thân gặp qua Diệp Thanh, nhưng từ trong miệng mấy người tiểu thúc, đều rất hài lòng đối với người yêu của em họ, ngay cả bà nội vẫn luôn không đồng ý, cũng lần đầu phá lệ đồng ý quan hệ giữa hai người, thậm chí còn coi Diệp Thanh như người trong nhà.
Không biết người yêu này của em họ đắc tội ai, đây hẳn là một vụ bắt cóc được mưu tính từ trước.
Thời Hoành Nghị vội vàng cho người theo dõi chặt chẽ hướng đi của chiếc Minibus kia, sau khi được xem xét cẩn thận, hắn phát hiện chiếc Minibus kia lái thẳng về phía vùng ngoại ô hẻo lánh, cuối cùng biến mất ở một khu vực không có camera giám sát.
Sau khi điều tra rõ ràng, Thời Hoành Nghị vội vàng gọi điện thoại đem những phát hiện của mình nói cho em họ, Thời Úy lại lần nữa nhờ Thời Hoành Nghị hỗ trợ bố trí người, dùng tốc độ nhanh nhất tới điều tra khu vực chiếc Minibus xuất hiện lần cuối cùng.
Thời Úy một đường lái xe nhanh như bay, sau khi chạy tới nơi mà Thời Hoành Nghị nói, xuống xe điều tra, không lâu sau Thời Hoành Nghị dẫn theo người cũng tới.
Khu vực không có camera giám sát này có hai con đường, một cái đi hướng đường cao tốc, một cái đi hướng một con đường nhỏ hẻo lánh.
Camera giám sát thông với đường cao tốc Thời Hoành Nghị đã điều tra qua, cũng không phát hiện tung tích chiếc Minibus.
Vì thế hai người liền chốt mục tiêu ở con đường nhỏ hẻo lánh này, Thời Úy cùng Thời Hoành Nghị nói một tiếng liền lái xe hướng vào bên trong đường nhỏ, Thời Hoành Nghị nhìn bộ dáng vội vã của cậu ta, vội vàng gọi đám người cấp dưới đuổi theo......
......
Trong căn phòng nhỏ u ám ẩm ướt, Diệp Thanh yên tĩnh ngồi ở trong một góc, lúc này cửa phòng đột nhiên bị người dùng lực đẩy ra, phát ra một tiếng"Bang".
Cậu ngẩng đầu nhìn sang, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diêu Hâm vẻ mặt tươi cười quỷ dị đứng ở trước mặt cậu, mặc dù trong lòng sớm đã chuẩn bị tư tưởng, Diệp Thanh vẫn khó nén oán hận và lửa giận trong lòng.
"Ha ha, mày cũng có hôm nay a?", Diêu Hâm ngông cuồng cười lớn: "Không ngờ là tao chứ gì, rất kinh ngạc đúng không?".
Diệp Thanh "Phốc" cười lạnh một tiếng: "Tôi quả thật không ngờ, không phải cô nên rúc ở trong tù sao? Làm sao còn có cơ hội ra ngoài?".
"Tao là ai! Tao đương nhiên là có cách!", Diêu Hâm đi lên bóp lấy cằm Diệp Thanh cẩn thận xem xét: "Chà chà, tướng mạo này thật đúng là tuyệt, đáng tiếc! Qua hôm nay mày sẽ không còn được gặp lại mặt trời của ngày mai nữa rồi!".
Diệp Thanh dùng sức hất tay Diêu Hâm ra, giương môi cười nói: "Vậy thì chưa chắc, biết đâu không thấy được mặt trời chính là cô!".
"Vịt chết mà mỏ vẫn còn cứng!"
Diêu Hâm không chút khách khí cho Diệp Thanh một cái tát, Diệp Thanh bị trói chặt không có cơ hội đánh trả, trên mặt ăn một cái tát mạnh nhất thời sưng lên.
Lúc này Chúc ca đột nhiên mang vẻ mặt giận dữ xông vào giữ tay Diêu Hâm: "Ai cho cô đánh!".
Diêu Hâm nhất thời vừa sốc vừa giận, chỉ vào Chúc ca chất vấn: "Chúc Phong, anh có ý gì? Tôi đưa tiền cũng không phải là để các người tới bảo vệ hắn, hôm nay tôi nhất định phải lấy mạng của hắn!".
Chúc Phong nhíu nhíu mày, nhìn vết thương trên mặt Diệp Thanh, trong lòng thoáng qua một tia thương tiếc, hắn biết cảm xúc lúc này của mình là không đúng, hắn lại sản sinh một ít tình cảm khác thường khó tả đối với đối tượng mà hắn phải bắt cóc.
Một người vẫn luôn liếm máu ở trên mũi dao giết người mặt không đổi sắc như hắn, chỉ cần nhận tiền không bao giờ vi phạm ý nguyện của người thuê, cho dù người thuê làm những chuyện đáng sợ với người bị bắt cóc đi nữa, hắn đều luôn mặc kệ, đây là lần đầu tiên, hắn dao động.
Chúc Phong trầm mặc một lúc, tỏ tay Diêu Hâm ra không nói gì nữa, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.
"Hừ!", Diêu Hâm nhìn bóng lưng hắn 'hừ' lạnh một tiếng, sau đó xoay người nhìn về phía Diệp Thanh nói: "Thật sự không ngờ tới, sức hấp dẫn của mày cũng thật lớn, ngay cả Chúc Phong luôn luôn máu lạnh vô tình hình như cũng động tâm với mày rồi nhỉ? Chẳng trách Quý Hiên vẫn luôn đối với mày nhớ mãi không quên, cho dù chia tay với mày, cũng chưa từng có một phút nào quên mày, thậm chí vì mày mà còn phái người vào tù đối phó tao, hắn đối với tao cũng thật đủ nhẫn tâm".
Nói đến đây Diêu Hâm vẻ mặt chất đầy thù hận "Mày không nghĩ ra tại sao tao phải đối phó mày nhỉ? Tao nói cho mày biết, là bởi vì Quý Hiên, nếu hắn đã dám phụ lòng tao cho người ức hiếp tao, tao liền phải giết người hắn yêu nhất, để cho hắn hối hận cả đời, mày cần phải nhớ kỹ, là Quý Hiên hại mày như vậy, là hắn hại chết mày, mày phải hận hắn!".
Diệp Thanh cau mày, không ngờ đời trước Diêu Hâm bởi vì Quý Hiên mà giết mình, đời này cậu rời xa Quý Hiên, nhưng vẫn trốn không thoát cái số mệnh này.
Diêu Hâm nhìn gương mặt Diệp Thanh cau mày vẫn tinh xảo kia, cười quỷ dị một tiếng, đột nhiên mở cửa hô lên bên ngoài: "Tất cả các người vào đây, người này liền thưởng cho các người, chơi hắn thật tốt cho tôi!".
Diệp Thanh nghe thấy lời Diêu Hâm nói, trong lòng nhất thời chợt lạnh, không khỏi liều mạng giãy giụa lên, nhưng lúc này tay chân cậu đều bị trói chặt, căn bản tránh không thoát, mà gian phòng này cậu cũng đã tìm, cái gì cũng không có, cậu căn bản là không tìm được biện pháp cởi bỏ dây thừng trên người.
Giờ phút này Diệp Thanh trong lòng có chút tuyệt vọng, thời gian phảng phất trôi ngược vậy, khiến cậu hồi tưởng lại đời trước.
Đời trước, lúc cậu bị Diêu Hâm bắt cóc, vẫn một mực chờ đợi Quý Hiên xuất hiện, nhưng Quý Hiên lại để cho cậu đi từ thất vọng biến thành tuyệt vọng.
Mà đời này, giờ này khắc này, người mà cậu vô cùng chờ mong nhớ nhung chỉ có Thời Úy, nhớ cái ôm ấm áp rộng lớn, vẻ mặt dịu dàng cưng chiều của cậu ta, cũng chờ mong lúc này cậu ta có thể xuất hiện ở trước mặt mình, cứu lấy mình.
Nhưng cậu ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ có bốn người bắt cóc cậu và Diêu Hâm mặt đầy ác ý, Thời Úy, cậu đang ở đâu?
Bốn người bắt cóc Diệp Thanh đi vào, tóc vàng nhìn Diệp Thanh vẻ mặt đầy chờ mong thèm thuồng, còn mặt sẹo và đầu trọc lại là đầy mặt cười tà, Chúc Phong cau mày.
Mắt thấy tóc vào tới gần Diệp Thanh trước tiên, Chúc Phong đột nhiên mở miệng: "Đều đừng động vào hắn!".
Diêu Hâm nổi giận đùng đùng nhìn Chúc Phong: "Thế nào? Anh muốn đổi ý?"
Đầu trọc cũng nhíu mày chất vấn Chúc Phong: "Chúc ca, anh làm sao vậy, chẳng lẽ muốn vì một người mà phá vỡ quy tắc? Nếu thế sau này anh còn lăn lộn trên ngành này thế nào đây?".
Tóc vàng cùng mặt sẹo cũng mặt đầy ai oán.
Chúc Phong nhìn về phía bọn họ trầm mặc một lát, xoay người nói với Diêu Hâm: "Nếu cô muốn bọn họ chơi hắn, không bằng để tôi làm, vừa cặn tôi nhìn trúng hắn".
Nói xong hắn chỉ vào ba người khác, nói: "Thứ Chúc ca tôi nhìn trúng, không thích người khác chạm vào, chúng mày đi ra ngoài đi!".
Ánh mắt Diêu Hâm xoay chuyển ở trên người Chúc Phong và Diệp Thanh, đột nhiên thất thanh cười phá lên nói: "Vậy tôi sẽ cho anh chút mặt mũi, dù sao chỉ cần có người chơi hắn là được, vậy tiện lợi cho anh rồi!".
Nói xong Diêu Hâm vỗ vỗ vai Chúc Phong, phất phất tay với ba người còn lại, liền cười dẫn đầu đi ra ngoài, ba người khác hoặc không cam lòng, hoặc bất mãn liếc nhìn Chúc Phong một cái, không biết nghĩ đến cái gì, cũng ngoan ngoãn đi ra ngoài theo.
Diệp Thanh nhìn Chúc Phong trước mắt từng bước một đến gần mình, theo bản năng căng thẳng thần kinh, nổi giận nói: "Dừng lại, đừng qua đây!".
________________________
Editor: Ôiiiiiiiiiii....!Thanh Thanh.