Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Ba tháng sau, trong một trang viên tinh xảo tao nhã, chung quanh tô điểm đầy hoa hồng trắng cùng dải lụa trắng tinh khiết, Diệp Thanh và Thời Úy mặc lễ phục màu trắng cùng kiểu dáng đi xuyên qua đoàn người, đứng ở dưới bức tường lát bằng hoa hồng trắng.
Hai người cười liếc mắt nhìn nhau, dưới sự chứng kiến của đông đảo bạn bè, người nhà trao cho nhau chiếc nhẫn đính hôn bạc trắng, mọi người dưới sân khấu nhìn hai người trẻ tuổi tướng mạo bất phàm, đều nhiệt liệt vỗ tay.
Hôm nay là ngày đính hôn của Diệp Thanh và Thời Úy, hai người tại đây định ra ngày cưới, sau khi tốt nghiệp sẽ chính thức cử hành hôn lễ.
Diệp Thanh nhìn ông nội ở dưới sân khấu cười hiền từ cùng Thời Úy ở bên cạnh, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, cậu không nghĩ tới làm lại một đời này, có thể có được một người yêu đối tốt với mình như vậy, có người chồng như thế, cuộc đời này còn cầu gì hơn!
Thời Úy ở một bên nắm tay Diệp Thanh trong lòng cũng tràn đầy hạnh phúc, từ một người không thích ăn đường, tại giờ khắc này cảm giác như thể ăn vào một viên kẹo ngọt ngào, chỉ cần nhìn Diệp Thanh bên cạnh, cậu ta liền cảm thấy rất ngọt.
Thời Úy cười dắt Diệp Thanh ngồi ở trên ghế dựa mà cậu ta đã chuẩn bị cho cậu từ trước, chính mình thì tới ngồi xuống trước đàn dương cầm, ngón tay nhẹ nhàng đàn tấu, một khúc nhạc giai điệu động lòng người vang lên, trong khúc nhạc tràn đầy tình yêu của cậu ta dành cho Diệp Thanh.
Diệp Thanh nhìn Thời Úy đang thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía mình, trên mặt không kiềm được giương lên ý cười vui sướng, hai người cách dương cầm nhìn nhau cười, cho dù không nói tiếng nào, chỉ có tiếng đàn trong trẻo du dương, lại có thể cảm giác được tình yêu sâu đậm của nhau.
Cảnh tượng tốt đẹp trước mắt hợp thành một bức tranh lãng mạn, cảm nhiễm mọi người dưới sân khấu, làm mọi người cũng nhịn không được giương lên tươi cười.
Nhưng mà không ai có thể ngờ tới, ngay tại thời khắc vô cùng ấm áp này, một tiếng súng đột ngột vang lên phá vỡ giờ khắc yên bình này.
Ở một góc không ai chú ý, mũ choàng gần như che khuất đôi mắt, Diêu Hâm ánh mắt đầy điên cuồng, trên mặt mang theo ý cười hung ác liều lĩnh, mà lúc này trong tay cô ta, một cây súng màu bạc đang thẳng tắp chỉa về hướng Diệp Thanh.
Theo một tiếng súng "Đoàng" vang lên, viên đạn bay nhanh bắn về phía vị trí ngực Diệp Thanh, Thời Úy ngồi ở trước dương cầm nhất thời vành mắt như muốn nứt ra, bay người chạy về hướng Diệp Thanh.
Đang lúc Diệp Thanh chấn kinh tại chỗ còn chưa kịp phản ứng, một bóng người cao lớn nhanh hơn Thời Úy một bước chắn trước người Diệp Thanh.
"Bang" một tiếng, là tiếng viên đạn xuyên qua, Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn qua, lập tức nhìn thấy người đã lâu không gặp đang che ở trước người mình, Quý Hiên.
Máu đỏ tươi dần dần trào ra từ ngực của Quý Hiên, đem áo sơmi trắng của hắn nhuộm thành màu đỏ, mà Quý Hiên không có ngã xuống, chỉ là nắm lấy bả vai Diệp Thanh đem cậu kéo vào trong lòng ngực, tư thế bảo vệ quay lưng lại với Diêu Hâm.
Lại một tiếng súng vang lên, Diệp Thanh cảm giác được Quý Hiên đang ôm mình thân thể run rẩy lên một chút, mọi người dưới sân khấu loạn thành một đoàn, tiếng thét chói tai cùng tiếng gọi ầm ĩ thay nhau vang lên, mà Diệp Thanh dường như bị dọa tới hoáng váng, bị Quý Hiên ôm vào trong ngực vẫn không nhúc nhích.
"Đoàng, đoàng", lại là vài tiếng súng vang lên, mọi thứ tựa hồ đều khôi phục bình tĩnh.
Thẳng đến một đôi tay ôn nhu nhẹ nhàng ôm chầm cầu từ trong lòng ngực của Quý Hiên, Diệp Thanh mới bỗng chốc bừng tỉnh, còn Quý Hiên trước người cậu thì đang loạng choạng ngã xuống trước mắt cậu.
Diệp Thanh theo bản năng trong nháy mắt tránh thoát tay Thời Úy, ôm chặt thân thể Quý Hiên, chậm rãi đỡ hắn hạ xuống mặt đất.
Thời Úy ở một bên nhìn đôi tay trống rỗng của mình, ánh mắt hơi tối sầm một ít, trong lòng hiện lên một tia mất mát, cậu ta nhìn Quý Hiên ở trước mắt, ngực trúng hai phát súng, nhưng ánh mắt vẫn nóng bỏng mà nhìn Diệp Thanh, cậu ta nhẹ nhàng thở dài một hơi.
"Quý Hiên, cậu sao rồi?"
Diệp Thanh nắm tay Quý Hiên, trong lòng kinh hoảng hoang mang, cậu nhìn ngực Quý Hiên không ngừng trào ra máu tươi, nghĩ đến dáng vẻ hắn vừa rồi che ở trước người mình, hốc mắt không kiềm được mà ửng đỏ, một loại cảm xúc phức tạp lại chấn động bao phủ cậu.
Cậu không ngờ người đời trước làm trái tim mình tổn thương sâu đậm nhất, đời này lại dùng sinh mệnh đi bảo vệ mình.
"A Thanh, cậu đừng khóc!"
Quý Hiên gian nan nâng một bàn tay lên, vuốt ve gò má Diệp Thanh, thì ra Diệp Thanh sớm đã rơi lệ đầy mặt ở trong bất tri bất giác.
Diệp Thanh thanh âm có chút nức nở nói: "Sao cậu lại ngốc như vậy? Tại sao lại muốn giúp tôi đỡ đạn?"
Quý Hiên khắc sâu nhìn gương mặt Diệp Thanh, trong mắt tràn đầy không nỡ cùng quyến luyến, rõ ràng thân thể rất đau, đầu cũng từng trận choáng váng, ý thức giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chìm vào vực sâu không đáy, nhưng hắn vẫn muốn nhìn người trước mắt nhiều thêm một chút.
Thấy Diệp Thanh rốt cuộc lại lần nữa đem ánh mắt đặt ở trên người mình, khóe môi Quý Hiên không nhịn được mà nở nụ cười: "A Thanh, cậu rốt cuộc nghiêm túc nhìn tôi lần nữa rồi, tôi biết đời này cậu cùng Thời Úy ở bên nhau rất hạnh phúc, tôi không muốn cậu mất đi hạnh phúc, cũng không muốn cậu đau khổ, cho nên...!Không bằng liền hy sinh tôi là tốt rồi, dù sao...!Dù sao không có cậu ở bên cạnh tôi...!Tôi cũng sống không nổi nữa rồi".
Lời nói của Quý Hiên làm nước mắt Diệp Thanh trong nháy mắt giống như chuỗi trân châu đứt đoạn, cậu không ngờ, sự tồn tại của cậu đối với Quý Hiên mà nói lại vẫn quan trọng đến thế, quan trọng đến mức thậm chí có thể vì cậu mà mất đi tính mạng.
"Không...!Cậu sẽ không sao, cậu phải kiên trì một chút!"
Diệp Thanh cởi áo khoác của mình ra, dùng sức quấn vào ngực Quý Hiên, vừa hoảng loạn nhìn chung quanh, sau khi nhìn thấy Thời Úy vẫn luôn yên lặng canh giữ ở bên cạnh mình, thanh âm nhất thời mang theo khóc nức nở nói: "Thời Úy, làm sao bây giờ? Cậu mau giúp tôi cứu cậu ấy!".
Thời Úy ở một bên khẽ thở dài, ôm lấy bả vai Diệp Thanh an ủi nói: "Thanh Thanh, cậu đừng gấp gáp, tôi đã bảo người lái xe lại đây, chúng ta lập tức đưa cậu ta đến bệnh viện, tin tưởng cậu ta sẽ không sao, đừng lo lắng!".
Diệp Thanh có chút hoang mang lo sợ, cậu dùng sức ôm Quý Hiên, căn bản không rảnh lo Thời Úy cùng những người khác vây đến, và căn bản cũng không biết, ngay mới vừa rồi, Diêu Hâm nổ súng tập kích bọn họ, sớm đã bị cảnh vệ do ông nội Thời mang đến nổ súng phản sát đánh gục tại chỗ.
Thẳng đến khi đưa Quý Hiên lên xe đi hướng bệnh viện, trên đường Diệp Thanh vẫn luôn gắt gao nắm tay hắn.
Ánh mắt Quý Hiên gần như không hề rời khỏi người Diệp Thanh, cho dù hắn muốn nhắm mắt đến thế nào đi chăng nữa, thân thể có bao nhiêu mỏi mệt, nhưng hắn vẫn muốn nhìn cậu, lại nói chút gì đó với cậu.
Bởi vì hắn có thể cảm giác được, nếu bây giờ hắn không nhìn nhiều một chút, nói với cậu một ít lời nói, có lẽ đời này hắn sẽ không còn có cơ hội nhìn cậu, nói chuyện với cậu.
"A Thanh, đời trước...!Thực xin lỗi!"
"Đời này...Tôi thật hối tiếc, tiếc nuối không thể cùng cậu ở bên nhau, tiếc nuối...Không thể để cho cậu yêu tôi một lần nữa!"
Quý Hiên có thể cảm giác được sinh mệnh của mình đang lặng lẽ trôi đi, nhưng lúc này hắn nhìn ánh mắt Diệp Thanh lại vừa quyến luyến mà thả lỏng, nếu đời này hắn không thể cùng Diệp Thanh ở bên nhau, giống như cái xác không hồn thống khổ tồn tại vậy, với hắn mà nói còn có ý nghĩa gì? Không bằng cứ như vậy đi, có thể chết ở trong lòng người yêu nhất, hắn không hối tiếc......
Nắm tay càng ngày càng lạnh băng của Quý Hiên, Diệp Thanh vừa hoảng loạn vừa sốt ruột: "Quý Hiên, cậu sẽ không sao, nhất định sẽ không sao, cậu nhìn tôi đi...".
Quý Hiên cảm giác ý thức càng ngày càng nặng, như thể có một bàn tay đen nhánh muốn che đôi mắt hắn lại, đem hắn kéo vào trong bóng đêm, cuối cùng hắn mở mắt ra quyến luyến nhìn Diệp Thanh: "A Thanh...Những ngày tháng không có cậu, tôi giống như người lạc đường...Tìm không thấy nhà, vừa cô độc...!Lại mờ mịt, đời này nếu không thể cùng cậu ở bên nhau, vậy tôi sống...Không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa, tôi đã sớm...Muốn chết, hiện tại...!Vừa khéo!".
Vẻ mặt hắn biểu lộ một nụ cười hạnh phúc, đôi mắt chậm rãi nhắm lại: "Có thể chết ở trong lòng cậu...Cuộc đời này của tôi không hồi tiếc...".
Tay Quý Hiên đột nhiên nhẹ nhàng rũ xuống, thân thể nằm ở trong lòng Diệp Thanh cũng không còn có bất kỳ phản ứng gì.
Diệp Thanh hoảng sợ vươn tay ra, lại phát hiện gương mặt đối phương lạnh lẽo đã không còn hô hấp, nhất thời như sụp đổ, khóc lớn dùng sức lắc lắc thân thể Quý Hiên: "Quý Hiên, cậu tỉnh lại đi, cậu tỉnh lại! Cậu chỉ là ngủ thôi có đúng hay không?".
Thời Úy ở một bên vẫn luôn yên lặng trông coi Diệp Thanh, cũng tiến lên thăm dò hơi thở của Quý Hiên một chút, nhất thời nhíu mày thở dài một hơi, Quý Hiên đã không còn hô hấp, chết ở trên đường trước khi tới bệnh viện.
Cậu ta nhìn Diệp Thanh khóc lớn, tiến lên kéo cậu vào trong lòng ngực, trong sự giãy giụa của cậu, dùng sức nắm lấy vai cậu trấn an, nói: "Thanh Thanh, cậu ta đã chết, cậu bình tĩnh một chút!".
"Không! Không thể nào!", Diệp Thanh liều mạng lắc đầu, rất rõ ràng không thể nào tiếp thu kết quả này, phản bác nói: "Cậu ấy chưa chết, chúng ta phải mau đưa cậu ấy đi bệnh viện ", nói xong sốt ruột hô to về phía tài xế phía trước: "Lái nhanh lên!".
Thời Úy thấy bộ dáng của cậu lúc này đau lòng không thôi, một tay kéo người vào trong lòng, quay đầu dặn dò tài xế: "Lái nhanh hơn chút nữa!".
Một đường xông qua vô số đèn đỏ, tài xế chỉ dùng hơn mười phút đã lái xe đến bệnh viện, chính là coi như viện trưởng sớm đã chờ đợi để đích thân ra tay, Diệp Thanh vẫn chỉ có được một kết quả làm cậu vạn phần thống khổ.
Viện trưởng nói cho cậu biết, người bệnh sớm đã tử vong ở trên đường do mất máu quá nhiều.
Diệp Thanh mất mát quỳ trên mặt đất, ghé vào giường bệnh Quý Hiên thất thanh khóc rống, nhìn gương mặt phảng phất như ngủ của Quý Hiên, cậu vẫn không dám tin, người đời trước làm cậu từng yêu cũng từng hận, đời này lại thật vất vả mới không yêu, cứ như vậy mà chết ở trước mắt mình, chết ở trong lòng ngực của chính mình.
Cậu không khỏi nhớ tới đời trước, hắn từng ở dưới lầu đánh đàn ghi-ta cho cậu, thổ lộ tình yêu của hắn đối với cậu, nhớ tới hai người nắm tay ngồi dưới bầu trời đầy sao cùng nhau hứa nguyện, cùng nhau đi đến nước R nơi xa trượt tuyết, cùng nhau nhảy xuống từ sườn dốc phủ tuyết thật cao.
Trong lúc giật mình cậu mới phát hiện, hóa ra hai người đã từng có ký ức thật tốt đẹp như vậy, chính là cảnh còn người mất, một trận âm mưu cùng hiểu lầm khiến hai người từ đó mỗi người một ngả, rốt cuộc không thể trở về được như ban đầu......
Một đôi tay dịu dàng đỡ Diệp Thanh lên, bỗng chốc cậu dựa vào một lồng ngực rộng lớn lại ấm áp, ngẩng đầu nhìn lại, là Thời Úy hơi cau mày, vẻ mặt vừa lo lắng lại đau lòng.
Diệp Thanh trong phút chốc giống như lữ nhân cô độc cuối cùng cũng tìm được cảng tránh gió, vùi đầu vào trong lòng đối phương mà thất thanh khóc rống lên, tiếng khóc bi thương thật lâu vang vọng ở trong phòng bệnh......
_____________________________
Editor có lời muốn nói: Chương sau là hoàn chính văn rồi.
Có ai thương xót Quý Hiên không?.