Editor: Hoa Hạ
Khi trước tuy Trần Phàm dễ dàng đánh bại Cát Tinh Vũ.
Nhưng mọi người đối với Tư Nghênh Hạ vẫn tin tưởng tràn đầy, dù sao Tư Nghênh Hạ mấy năm nay đã dùng thực lực của mình chinh phục vô số người.
Thường Văn tim nâng lên cao cuối cùng cũng hạ xuống.
"Cũng đúng, trước đây Nghênh Hạ đã đánh bại huấn luyện viên Võ khi bị khiêu khích, hơn nữa thầy Võ từng đạt giải quốc gia, sao lại sợ một Trần Phàm đây".
Nghĩ vậy, ánh mắt khinh thường nhìn Trần Phàm:
"Đừng tưởng đánh bại Cát Tinh Vũ thì có thể đắc ý, Nghênh Hạ không phải là Cát Tinh Vũ loại quả hồng mềm kia đâu".
Ở nơi đây, khả năng chỉ có Tư Nghênh Hạ cùng Ngô huấn luyện viên biết Trần Phàm đáng đến sợ cỡ nào.
Ngô huấn luyện viên dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Tư Nghênh Hạ, thấy cậu ta rất kiên định.
Chỉ có thể thở dài, nói: "Đều là học sinh, muốn đánh cũng được, nhưng phải có chừng mực".
Nói xong, lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Phàm một cái.
Trần Phàm nói câu 'khoa chân múa tay' xem như triệt để đắc tội vị Ngô huấn luyện viên này.
Vì lẽ đó ông ta cũng không ngăn cản, càng kỳ vọng môn sinh đắc ý của mình mạnh mẽ đánh bại Trần Phàm, để hắn biết rõ sự lợi hại của môn Taekwondo.
"Lên đi".
Tư Nghênh Hạ hướng về giữa sân vừa đứng, lập tức nhận được vô số âm thanh 'cố lên' cổ vũ của nữ sinh.
Hắn lớn lên anh tuấn soái khí, dáng người cao gầy, một thân trang phục Taekwondo trắng tinh, hệt như công tử hào môn đi ra từ phim thần tượng Hồng Kông vậy.
So với bên dưới, Trần Phàm đứng ở kia, chỉ cao tầm mét bảy, tướng mạo bình thường không có gì lạ, nhìn vô cùng nhỏ bé.
Bất kể về cảm tình, hay chiến tích dĩ vãng, mọi người đều tin tưởng Tư Nghênh Hạ nhất định sẽ mạnh mẽ giáo huấn cái tên tiểu tử cuồng vọng này, cho hắn biết Thường Thanh Đằng trung học không phải nơi cho loại mới chuyển tới có thể làm bừa làm bậy như vậy.
"Động thủ đi".
Trần Phàm chắp hai tay sau lưng, dáng dấp của một cao thủ.
"Hừ" Tư Nghênh Hạ phẩn nộ gằng một tiếng.
Cậu ta bình thường không ngạo mạn giống như Cát Tinh Vũ, nhưng kỳ thực nội tâm càng thêm kiêu ngạo, toàn bộ Thường Thanh Đằng trung học có thể để cậu ta coi trọng, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nếu đã xem rất nhiều người chướng mắt, sao có khả năng để ý tới hắn đây?
Nhưng Trần Phàm bày ra bộ dáng như thế, rõ ràng là coi khinh cậu ta, nhất thời tạo nên sự tức giận cho Tư Nghênh Hạ.
Hắn ta hét lớn một tiếng, đột nhiên chạy lấy đà vài bước, sau đó bay lên soái khí xoay nghiêng người chuyển đá.
Chân phải đá ra, quét trên không 270 độ, mượn xung lực phần eo vặn người xoay chuyển, giống như 'thần long bãi vĩ*', mang theo kình phong ác liệt.
Chân còn chưa tới, trên mặt liền có thể cảm giác được có một loại đau đớn mơ hồ.
thần long bãi vĩ* nghĩa tương tự hồi mã thương
"Tư Nghênh Hạ này thật không đơn giản! Trừ kinh nghiệm, so với A Bưu không có sự chênh lệch" Trần Phàm trong lòng hơi kinh hãi.
Nhưng A Bưu là thủ hạ vương bài của Chu Thiên Hào, nhân vật đánh đấm khắp Sở Châu.
Mà Tư Nghênh Hạ mới mười bảy tuổi đã tiếp cận A Bưu, đây là kỳ tài ngút trời cỡ nào.
Huống chi cậu ta còn là học bá, tiên phong đội tuyển bóng rổ, lại rất đẹp trai, nam nhân như vậy thật quá ưu tú, chả trách vô số thiếu nữ vì cậu ta mà khuynh đảo thần hồn.
Dưới đài nữ sinh nhìn thấy động tác có độ khó cao như thế, không nhịn được hét vang.
Huấn luyện viên Ngô càng âm thầm ủng hộ, chỉ bằng vào một cước này, Tư Nghênh Hạ đã chắn chắn vượt qua ông ta.
"E là Nghênh Hạ có thực lực ngang với đai đen tứ đẳng".
Huấn luyện viên Ngô trong lòng cảm thán.
Taekwondo tứ đẳng ở Sở Châu không vượt quá năm người, theo trình độ hiện nay của Tư Nghênh Hạ, đã đủ để tham gia giải thi đấu vô địch Taekwondo thanh niên toàn quốc, hơn nữa có thể tiến vào vòng 16 người mạnh nhất.
"Không biết Trần Phàm sao tiếp một cước này?" Huấn luyện viên Ngô phỏng đoán, nếu như là mình, chỉ có thể nhanh chóng lùi lại, tránh né đòn đánh này.
Nhưng đối mặt với Tư Nghênh Hạ cứ như thế liên tiếp tấn công, cái gọi 'thủ lâu tất thất', một khi sơ sẩy, chắc chắn sẽ bị áp chế.
Lại không nghĩ rằng, trên sân Trần Phàm chỉ cười nhạt, đem một tay giơ lên, nhẹ nhàng một chém, kình lực toàn thân rót vào tay liền chặn được cước kia của Tư Nghênh Hạ.
"Sao có khả năng?" Đồng tử Tư Nghênh Hạ đột nhiên co lại, dù đã đánh giá Trần Phàm rất cao, cũng không nghĩ tới hắn lại mạnh như thế.
"Lại tới!" Hắn ta phẩn nộ quát một tiếng, đột nhiên thu chân, lần thứ hai mượn lực vòng eo, xoay người lại một chân đá ra, cứ như thế không dừng chút nào, liên tiếp xoay người đánh ra năm, sáu cước.
Loại kỹ thuật này, là cước pháp cực kỳ cao thâm trong bộ môn Taekwondo, đai đen bình thường cũng không thể thực hiện được.
"Đùng, đùng, đùng."
Liên tục bạo phát, cho dù là Tư Nghênh Hạ, cũng không thể không dừng lại, hơi thở dốc.
Hắn ta phóng tầm mắt nhìn, thấy Trần Phàm một tay vẫn đặt ở sau lưng, để yên chỗ cũ không hề nhúc nhích, chỉ dùng một tay khác chặn hết thảy các đòn tấn công của mình.
"Không xong!"
Huấn luyện viên Ngô trong lòng cảm thấy nặng nề, trăm triệu không nghĩ tới Trần Phàm sẽ cường hãn như vậy.
Tư Nghênh Hạ vẫn còn ở giữa sân nhưng âm thanh ủng hộ cũng dần nhỏ lại, dù cho người không hiểu gì đi nữa cũng có thể nhìn ra, Trần Phàm chỉ dùng một tay, cũng khiến cho Tư Nghênh Hạ tốn công vô ích.
"Lẽ nào Tư Nghênh Hạ sắp thua?" Một ý nghĩ không ổn xuất hiện trong đầu mọi người.
"Cậu đã đá nhiều cú như thế".
"Vậy xem thử một quyền này của tôi như thế nào?".
Trần Phàm lấy tay trái đặt ở sau lưng chậm rãi nâng ở trước người, nắm thành quả đấm.
Thân hình hắn uốn lượn hơi nghiêng về sau, cả người từ đầu đến chân tạo thành đường cong, hệt như cây cung đang mạnh mẽ giương lên, mà quyền chính này là mũi tên đang chờ phóng ra.
"Cẩn thận."
Huấn luyện viên Ngô sắc mặt nhất thời thay đổi, quyền này của Trần Phàm làm ông ta cảm thấy sự uy hiếp vượt xa những cước của Tư Nghênh Hạ trước đó rất nhiều.
Ông ta lời còn chưa dứt, thân hình của Trần Phàm loáng một cái, nhanh như tia chớp một quyền đã đánh ra.
Cú đấm này như đạn pháo bay ra khỏi nòng, gào thét 'vèo vèo' như xé rách không trung đánh ra, âm thanh 'ầm ầm' ập tới, như đem hết thảy những chướng ngại ngăn cản đập đến nát tan.
Tư Nghênh Hạ nhìn thấy Trần Phàm xuất chiêu, hai bàn tay sớm đã giao nhau, tập trung tinh thần đề phòng.
Nhưng cú đấm của Trần Phàm đánh ra, tốc độ quá nhanh, sức mạnh quá lớn, cậu ta thậm chí ngay cả cơ hội phản ứng lại cũng không có, cảm thấy như một luồng sức mạnh không gì đỡ nổi phá tan hai tay đang phòng thủ, mạnh mẽ nện lên trên ngực mình.
Sợ ra tay quá nặng, Trần Phàm chỉ dùng một phần lực.
Nhưng Tư Nghênh Hạ chung quy chỉ là người thường, không phải cao thủ nội kình, sao có thể chịu được một quyền này của hắn?
Cả người lập tức bay ngược ra ngoài, như diều đứt dây bay bốn năm mét, 'ầm ầm' nện xuống đất.
"Khụ khụ".
Tư Nghênh Hạ ngã ngồi trên đất, đột nhiên ho khan hai tiếng, nhớ tới mới phát hiện toàn thân đã hoàn toàn vô lực, ngực càng như bị xé tan thành nhiều mãnh.
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Ai cũng không nghĩ tới, Trần Phàm thật sự thắng Tư Nghênh Hạ, hơn nữa thắng rất nhẹ nhàng, dễ dàng dùng một quyền đánh bại Tô Nghênh Hạ đang ở thế tấn công như sắp chiến thắng, vô cùng nhanh chóng.
"Tư Nghênh Hạ đã bại, đây chẳng phải nói Trần Phàm chính đệ nhất cao thủ sao?"
Mọi người đầu tiên nghĩ đến chuyện này.
Rất nhiều người từng xem thường Trần Phàm, trong lòng âm thầm hối hận, não nhanh chóng chuyển động, nghĩ xem mình khi trước có đắc tội với hắn hay không? Mà một ít nữ sinh lại hiện lên những ý niệm khác.
Trần Phàm so với Tư Nghênh Hạ, tuy toàn thể không bằng, nhưng vài phương diện cũng rất ưu tú, cũng không phải là không thể cân nhắc.
Chỉ có Thường Văn sắc mặt đại biến, nhóng chóng chạy tới nâng Tư Nghênh Hạ dậy, thấy toàn thân cậu ta vô lực, trong mắt loé ra một tia đau lòng.
"Yên tâm, cậu ấy không có chuyện gì.
Chỉ tạm thời thoát lực thôi".
Bên tai cô nàng đột nhiên truyền đến âm thanh của Trần Phàm.
Thường Văn không những không cảm kích, trái lại hừ một tiếng, mạnh mẽ nhìn về phía Trần Phàm, trong mắt tràn ngập hận ý.
Trần Phàm lắc lắc đầu, biết mình lần này xem như triệt để bị nữ nhân này ghi hận, có điều hắn cũng không để ý.
Trước thời khắc cuối cùng của cú đấm kia, hắn chung quy đã thu tay lại, nếu không Tư Nghênh Hạ không chỉ ngực tê dại, mà là cả người bị đánh xuyên thành một cái động.
Phải biết, sức mạnh của Trần Phàm bây giờ là lớn đến cỡ nào, ngay cả tấm thép một quyền cũng đánh xuyên qua, huống hồ gì là thân thể đây?
Trần Phàm nhàn nhạt nhìn khắp bốn phía nói: "Còn có ai không phục?"
Không một ai lên tiếng.
Mắt không dừng ở 12A9, mà quan sát xung quanh cả mấy học đệ học muội cùng với thành viên của Taekwondo quán cũng dồn dập không lên tiếng.
Quyền kia của Trần Phàm đã triệt để xoá sạch ngạo khí của bọn họ, để bọn họ biết cái gì gọi 'nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên'.
"Nếu không có thì thôi".
Trần Phàm lắc lắc đầu, nhìn về phía Tư Nghênh Hạ nói:
"Tôi đã nói rồi, Taekwondo chỉ là khoa chân múa tay, trừ phi cậu có thể bái được danh sư, học được công phu chân chính, nếu không dù luyện mười năm nữa cũng không phải là đối thủ của tôi"
Tư Nghênh Hạ như mắt điếc tai ngơ, trong mắt chỉ một mảnh tro tàn.
Cậu ta là người kiêu ngạo cỡ nào, chưa từng để Trần Phàm vào trong mắt, nhưng hôm nay lại bị Trần Phàm đánh bại trước mặt mọi, hơn nữa lại rất hời hợt.
Trong lúc nhất thời cảm thấy sự tự tin đã bị đã kích cực kỳ.
"Hừ, tiểu tử, cậu chớ đắc ý, quán chủ chúng ta còn chưa tới đây".
Huấn luyện viên Ngô không khỏi phẩn nộ hừ một tiếng nói.
"Nếu không phải quán chủ đi dự giải vô địch Taekwondo toàn quốc, sẽ không đến phiên cậu ở đây ngang ngược".
"Đúng đó, chúng ta vẫn còn có quán chủ".
Một thành viên trong Taekwondo quán nhất thời ánh mắt sáng lên, vội vã thốt lên.
"Ồ? Các người còn có quán chủ sao?" Trần Phàm không quan tâm chút nào.
"Cứ gọi quán chủ các người tới đây.
Tôi luôn sẵn sàng tiếp đón."
Nói xong, chắp tay đi xuống, tới bên cạnh Tưởng Đàm Thu, vỗ vỗ bả vai hắn nói:
"Đi ăn cơm không?"
"Đương nhiên đi" Tưởng Đàm Thu giật mình một cái, như cá chép lộn mình nhảy lên, dùng một loại ánh mắt xa lạ nhìn về phía Trần Phàm.
Cậu ta thật không nghĩ tới một người im lặng không lên tiếng ngồi cùng bàn lại khủng bố như vậy.
'Chả trách lúc đó cậu ấy không đem Tư Nghênh Hạ để vào mắt.
Có thể thành tích học tập không bằng Tư Nghênh Hạ, nhưng luận đánh nhau, mười Tư Nghênh Hạ cũng không phải đối thủ'.
Tưởng Đàm Thu thầm nghĩ, cảm giác mình muốn điều chỉnh định vị, không thể đem Trần Phàm như bằng hữu bình thường mà đối xử được.
Học sinh lớp 12A9 nhìn hai người rời khỏi Taekwondo quán, trong lòng rất nhiều tư vị vô danh.
Nam sinh chuyển trường nửa tháng, rất biết điều, không ai đem hắn để vào trong mắt.
Không nghĩ rằng hắn không lên tiếng thì thôi, một phần lên tiếng đến chín phần khủng bố.
"Từ hôm nay trở đi, cậu ấy sẽ nổi danh toàn trường"
Rất nhiều người trong lòng hiện lên cái ý niệm này..