Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên


Editor: Hoa Hạ
Không khí bữa ăn rất nghiêm túc, nhà họ Khương gia giáo rất nghiêm, luôn theo quy củ 'ăn không nói ngủ không nói'.
Trần Phàm nhàn nhạc, vừa ăn, vừa yên lặng thưởng thức hương vị.
"Rất lâu rồi không ăn được món quê nhà, lại còn do Đường di đích thân xuống bếp".

Trong lòng hắn cảm khái.
Kiếp trước, Đường di lúc tuổi già hôn nhân cũng không được hạnh phúc, Khương Hải Sơn sau khi ngồi ở vị trí cao, xã giao ngày càng nhiều, rất ít khi về nhà.
Lúc đó hắn cũng đang khốn cùng chán nản, thường hay đến nhà Đường di ăn uống chùa.

Đối với hắn, Đường di làm món ăn so với những người khác ăn ngon hơn rất nhiều.
"Đường di huệ chất lan tâm*, đẹp người, đẹp nết, trù nghệ lại cao siêu đáng tiếc gả cho Khương Hải Sơn, người chỉ mãi lo truy đuổi quyền lực" Trần Phàm âm thầm lắc đầu thở dài.

(* chỉ người hiền hòa, nhân hậu=cao nhã thanh khiết)
Lúc lấy thêm thức ăn, Đường di quay đầu nhìn Trần Phàm nói: "Tiểu Phàm, con mới tới Sở Châu, để Nhiên Nhiên dẫn đi trung tâm thành phố dạo, thuận tiện mua chút đồ dùng cá nhân, dù sao cũng là nhà thuê, không giống như ở nhà cái gì cũng đầy đủ"
"Dạ, như thế thì phiền Nhiên Nhiên quá" Trần Phàm tự mình đi cũng được.
Khương Sơ Nhiên bất đắc dĩ gật đầu, nhưng trong lòng đã đưa ra chủ ý, ra khỏi cửa liền đem tên này đuổi đi.
Ăn xong, Trần Phàm nhìn Đường di cười nói lời từ biệt.
Ra đến cửa, Khương Sơ Nhiên vẻ mỉm cười trên mặt liền phai nhạt hẳn.

Cô nàng không thèm nhìn Trần Phàm, lãnh đạm nói: "Tớ còn có việc, cậu tự mình đi dạo đi"
Nói xong, dừng một chút, lại không yên lòng nói tiếp: "Từ nơi này bắt xe đi thẳng là đến trung tâm thành phố cậu biết chứ?"
Vốn tưởng rằng Trần Phàm mặt dày đeo bám, sẽ nói mình không biết đường, để cho nàng dẫn đi.


Không nghĩ tới hắn chỉ gật đầu nói: "Biết rồi"
Khương Sơ Nhiên đứng đó nhìn bóng lưng cô đơn của thiếu niên đi xa, trong lòng lóe lên một tia không đành lòng, có loại xúc động định gọi hắn trở lại.
Nhưng nghĩ đến tên kia cùng chính mình quá chênh lệch, không khỏi nén xuống, trong lòng tự nhắc nhở chính mình:
"Khương Sơ Nhiên, tên kia cùng mày khoảng cách quá chênh lệch, hai người không có khả năng, vẫn là mau cắt đứt ảo tưởng của cậu ta đi"
Về đến nhà, Đường di kỳ quái hỏi: "Tiểu Phàm đâu? Con không cùng nó đi dạo phố?"
Khương Sơ Nhiên lạnh nhạt nói: "Cậu ta nói tự đi mình được"
Khương Hải Sơn ở bên cạnh cười lạnh: "Tiểu tử này cũng muốn theo đuổi con gái ta, thật không biết trời cao đất rộng"
Ông ta làm được vị trí này, tâm tư muốn lên trên nữa, vào trong bộ máy chính phủ hoặc chí ít đứng đầu một tỉnh.

Nếu lúc này nội bộ thị ủy có người giúp hắn một tay, ra chút lực, vậy thì có thể giảm bớt vô số thời gian cùng công phu.
Quan trường chính là như vậy, trong triều phải có phe có cánh.
Phó thị trưởng Lý có con trai dường như đối với Khương Sơ Nhiên con gái ông ta rất có hảo cảm, lại là đồng học.
Lý phó thị trưởng thấy ông cũng đề cập mấy lần, ông liền lưu tâm.

Có điều con gái còn nhỏ, ông chủ động quá cũng không tốt.
Lần này Trần Phàm đến nhà, ông còn tưởng bối cảnh gia đình hoặc năng lực của tiểu tử này không kém so con trai Lý phó thị trưởng, nên hắn chưa chắc không có cơ hội.

Không nghĩ tới, vừa thấy lại hoàn toàn thất vọng, so với Lý Dịch Thần chênh lệch thực sự quá lớn.
Hắn nói xong quay đầu oán giận nói tiếp: "Sau này đừng tùy tiện gán ghép cho con bé.

Nó còn nhỏ, việc học là quan trọng nhất"
Đường di nhất thời sắc mặt đại biến, đôi mi thanh tú giận dữ dựng lên: "Khương Hải Sơn, ông nói vậy là sao? Con gái của tôi tôi không thể quản?"
Nhìn thấy tư thế giương cung bạc kiếm của cha và mẹ, Khương Sơ Nhiên thở dài, quay đầu trở về phòng.

Cô nàng nghĩ nếu thấy cảnh này, Trần Phàm không biết có thấy vui hay không?
...
Trần Phàm đúng là không nghĩ như vậy nhiều, Cha con Khương gia ở trong mắt hắn không có tí gì gọi là quan trọng.
Hắn ra khỏi khu biệt thự 'Long cảnh hoa viên', không bắt xe về nhà, mà chậm rãi đi dạo ven theo bờ hồ Yến Quy.

Vừa đi, vừa cảm ứng biến hóa linh khí thiên địa.
Mỗi cảm nhận linh khí cũng không phải là nhất thành bất biến.
Linh khí cũng tựa như nước, nơi nào thấp liền lưu tới chỗ đó.

Bởi thế, có nơi linh khí nồng đậm tựa như vực sâu đáy biển, đây chính là động thiên phúc địa, có ít cho việc tu luyện.

Còn nhiều chỗ linh khí lại rất nhạt, tựa như dòng sông cạn lại gặp mùa hạ, nơi này đối với tu luyện là không có khả năng.
Hắn đi dọc theo bờ hồ Yến Quy vài cây số, cuối cùng đứng lại.
"Nơi này trong phạm vi mười mấy cây số linh khí dầy đặc nhất, muốn tìm chổ tốt hơn, phỏng chừng chỉ có thể đi sâu vào trong Vân Vụ sơn" Hắn đánh giá chung quanh, nơi đây có rừng liễu rất yên tĩnh, tuy rằng ngày hè chói chang, nhưng nơi đây nhưng từng trận gió mát.
Trần Phàm tìm một cây liễu khá to, xếp bằng ngồi xuống, mặt hướng về hồ Yến Quy.
Yến Quy là hồ lớn nhất Sở Châu, lại gần nội thành, có rất nhiều tiểu khu cùng hàng quán, khách sạn xây dựng quanh hồ Yến Quy.

Bởi thế Sở Châu tuy vị trí nằm ở phía bắc tỉnh Giang Nam, nhưng có mấy phần hơi hướng Nam Phương ý nhị.
Ngồi xếp bằng dưới cây liễu, đối diện mặt hồ trống trải vô ngần, cảm nhận được làn gió nhè nhẹ, tuy là ngày hè chói chang, nhưng cũng làm toàn thân thoải mái.
Người tu tiên chia làm tám đại cảnh gới: Luyện Khí, Tiên Thiên, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phản Hư, Hợp Đạo, Độ Kiếp.
Luyện Khí chỉ là cảnh giới ban đầu, nhưng cũng chia làm ba cảnh giới nhỏ, đó là: 'Trúc Cơ, Thông Huyền và Thần Hải'
Trúc Cơ kỳ là nhập môn tu tiên, sau khi tu thành giơ tay nhấc chân có thể nâng được nghìn cân, tốc độ nhanh như tuấn mã, kích hoạch tiềm lực ẩn sâu trong cơ thể, bắt đầu tiến vào trạng thái tiên nhân.


Đồng thời trong cơ thể ngưng tụ chân nguyên, có thể vẽ phù lục, triển khai một ít tiểu phép thuật.
Thông Huyền kỳ cùng Thần Hải kỳ gọi chung là 'Thần thông cảnh giới', khi đến hai cảnh giới này, sẽ có phép thuật thần thông, có thể hô mưa gọi gió, tát đậu thành binh**, trong mắt người phàm sẽ giống như thần thánh.
**chỉ một loại phép thuật rải ra hạt đậu có thể hóa thành binh lính
Còn khi tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên, 'ngự khí thừa phong' chín vạn dặm, tuổi thọ đạt đến 500 trăm tuổi trở lên, cái này không phải tiên nhân, thì cái gì là tiên nhân?
"Tiên Thiên quá xa, trước tiên vẫn từ Trúc Cơ bắt đầu tu luyện"
"Bây giờ dùng công pháp Trúc Cơ nào đây?" Trần Phàm suy nghĩ tự hỏi.
"Kiếp trước mình sở dĩ độ Thiên kiếp thất bại, ngoại trừ tâm ma ra, căn cơ bất ổn cũng là nguyên nhân rất lớn" Trần Phàm bắt đầu tổng kết lại và nhắc chính mình.
"Lúc đó nóng lòng tu luyện, chỉ cần đột phá, không quan tâm cũng cố căn cơ mỗi cảnh giới.

Lần này tuy mất hết tu vi nhưng cũng là chuyện tốt, cho mình cơ hội làm lại từ đầu.

Chỉ có nền móng vững chắc mới xây được cao ốc vạn trượng" Nghĩ tới đây, Trần Phàm không khỏi thở dài một tiếng.
Không chỉ tự trách mình kiếp trước mười phần sai, mà cũng mừng thầm cho vận may của chính mình, tạo hóa không tuyệt diệt, cho nên có thể sống lại một lần.
Trúc Cơ kỳ tuy chỉ là tu tiên cảnh giới thứ nhất, nhìn như không trọng yếu.

Nhưng vì đúc thành vô thượng đạo cơ, Trần Phàm đời này quyết định một bước thật vững chắc, đem mỗi cái cảnh giới đều tu đến viên mãn nhất.
"500 năm qua, mình thu thập vô số bí pháp, thần công vô cùng nhiều, đừng nói đến đại đạo tiên pháp, chỉ công pháp nhập môn Trúc Cơ kỳ thôi cũng có đến 1 vạn 3.726 loại.

Kiếp trước mình tu luyện chính là Chân Võ tiên tông hạ bảo môn đồ thông tập 'Chân Võ Trúc Cơ Thiên', nhưng mình nghĩ để tu thành hoàn mỹ, khẳng định không thể dùng loại công pháp dễ hiểu này"
Đời này đối với con đường tu hành, trong lòng hắn sớm có kế hoạch:
"Hay dùng Đại Đạo tông 'Hư không luyện thể quyết' đi"
Đại Đạo tông cũng là đại phái trong vũ trụ tu tiên giới, tông môn này tuy không xuất hiện tuyệt đại cao nhân, nhưng công pháp luyện khí Trúc Cơ lại rất nổi tiếng ở hậu thế.
Nghe nói 'Hư không luyện thể quyết' nếu tu luyện đại thành, pháp lực so với tiên nhân Luyện Khí kỳ khác thâm hậu hơn mấy lần, đồng thời nền móng rất vững chắc, sau khi chuyển tu cũng không ảnh hưởng chút nào.
"Hơn nữa công pháp này nói biển nạp trăm xông, hấp thu tất cả.

Mình ở trái đất linh khí hiếm hoi, chắc phải dựa vào dược liệu, thuốc quý thậm chí là sát khí và âm khí để hổ trợ tu luyện.


Dùng công pháp Đại đạo tông là rất thích hợp" Trần Phàm thầm nghĩ.
Cái gọi là sát khí, âm khí, tử khí kỳ thực cũng như linh khí, đều là một dạng năng lượng trong vũ trụ, có điều nơi có linh khí nồng đậm, dày đặc có ở các Thần Tinh thì thích hợp cho người tu tiên hấp thụ hơn.

Muốn hấp thụ các loại năng lượng khác cần phải có một công pháp đặc biệt.
Bình thường người tu tiên, nếu như không có công pháp đặc thù, ít nhất phải đến Kim Đan kỳ, mới thu nạp được các loại năng lượng khác trong vũ trụ.
Nhưng đối với "Hư không luyện thể quyết" mặc dù ở Trúc Cơ kỳ lại sớm có được một số năng lực như Kim Đan kỳ.
Cái gọi là hai chữ 'Hư không', chính là chỉ vũ trụ bao la, không gian vô hạn, năng lượng vạn ngàn, nhưng tất cả đều có thể quy về một thể.

Bất kể năng lượng từ Thần Tinh hay ma khí địa mạch, 'Hư không luyện thể quyết' đều không cự tuyệt.
Đại Đạo tông có thể nói 'Công pháp ngàn vạn, Quy về một mối'
"Đáng tiếc Đại Đạo tông tuy rằng có hùng tâm tráng chí, nhưng muốn đem tất cả đại đạo quy về một mối, so với phi thăng còn khó hơn? Cho nên trong các đại tông phái tại tu tiên giới nó chỉ xếp bậc trung"
Trần Phàm lắc đầu than nhẹ, Đại Đạo tông tuy nghĩ tới được, nhưng tu luyện đến cuối cùng, lại hướng đến duy tinh duy nhất.

Chân Võ tiên tông thì khác, chính là tách riêng từng sở trường, nên tài năng chân tiên xuất hiện lớp lớp, hoành ép Chư Thiên.
Trong lòng hắn đã đưa quyết định, bắt đầu nhớ lại khẩu quyết "Hư không luyện thể quyết".
Công pháp Đại Đạo tông Trúc Cơ không chỉ là luyện khí thuật, mà còn coi trọng toi luyện thân thể, có thể nói nội ngoại kiêm tu.
Hắn từ từ tiến vào trạng thái tu luyện, thân thể hắn phảng phất đã biến thành một hố đen, xung quang các loại linh khí, năng lượng dồn dập tràn vào thân thể.

Trung tâm trong phạm vi mười mét lại rất quỷ dị không hề có gió, những cành liễu đứng yên giống như một xác chết.
Thời gian trôi qua, mặt trăng dần khuất, bình minh dần hé, lúc này trời đã lờ mờ sáng.
Hắn dĩ nhiên ngồi xếp bằng dưới tàng cây tu luyện suốt cả đêm.
Cũng may nơi này hẻo lánh, tuy thuộc công viên, nhưng không có bao nhiêu người qua lại, vì lẽ đó cũng không ai quấy rầy đến hắn.
Mặt trời mọc, Trần Phàm đột nhiên hé miệng, một đạo hào quàng giống như khí lưu đột nhiên lao ra kéo dài mấy mét, phóng vào không trung vang lên tiếng "xoẹt xoẹt" xé gió, giống như muốn xuyên thủng cả không khí.
Hào quang này trên không trung kéo dài mấy phút, mới từ từ tiêu tán, trông rất quỷ dị..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận