Phượng Tê lâu tại Nhạc An môn ở thành Nam, lúc này rất náo nhiệt, khách nhân nối liền không dứt đến đây tìm vui.
"Thanh Tễ, tôi tới tìm Mộ đường chủ".
Ám Lạc nhìn về phía cô gái bên cạnh, lúc này cũng không cần che giấu nữa.
Cô gái tên Thanh Tễ cười cười với Ám Lạc: "Ám đường chủ, Thanh Tễ biết mục đích ngài tới đây.
Nhưng Mộ đường chủ không muốn gặp bất kỳ ai, tôi cũng không có cách nào".
Ám Lạc cau mày: "Cô vui lòng đi thông báo một tiếng đi, nếu không gặp cũng xin báo giúp, tôi phụng mệnh các chủ đến đón Mộ đường chủ trở về Lưu Li các".
Thanh Tễ nhìn Mặc Khanh Vân đang ngồi bên cạnh Ám Lạc cầm chén rượu: "Được rồi, tôi sẽ báo với Mộ đường chủ, mời hai vị công tử ngồi chơi".
Mặc Khanh Vân thấy Thanh Tễ đứng dậy đi ra cửa mới buông chén rượu trong tay xuống: "Rượu này thật sự không tệ, nhưng tôi không uống được nhiều, cùng lắm chỉ nhấm nháp một chút thôi, đúng là đáng tiếc".
"Nếu thích, bảo Thanh Tễ chuẩn bị một ít cho cậu mang về vương phủ nhấm nháp, rượu này đúng thật là không tệ, là một loại rượu tự ủ".
Ám Lạc cười giải thích với Mặc Khanh Vân.
Mặc Khanh Vân lắc lắc đầu: "Thôi bỏ đi, tôi chỉ nói vậy thôi, hơn nữa tôi cũng không uống rượu.
Vg cũng không thích loại rượu có vị thanh như vậy".
Ám Lạc nhìn Mặc Khanh Vân một chút rồi bật cười: "Tình cảm của Khanh Vân và Sở Vương thật đúng làm người khác hâm mộ".
Mặc Khanh Vân chợt nghe Ám Lạc nói thẳng ra như vậy thì ngại ngùng, tránh ánh mắt của Ám Lạc, cúi đầu cười: "Cũng tốt".
Ám Lạc thấy Mặc Khanh Vân có chút ngượng ngùng, cũng không tiện nói gì thêm liền chuyển đề tài, hai người nói vài chuyện phiếm cùng nhau.
Một lát sau Thanh Tễ lại bước vào lần nữa.
"Ám đường chủ, đã truyền đạt ý tứ của đường chủ, nhưng Mộ đường chủ vẫn không đồng ý".
Thanh Tễ cũng có chút bất đắc dĩ, lúc trước biết Mộ Hàn Yên ở Nhược thành, trong các đã có mệnh lệnh cho các cô đi tìm người.
Khó khăn tìm được người, cũng thuyết phục được người đến ở tại cứ điểm, nhưng vị tiểu thư kia lại không muốn trở về.
Ám Lạc thật ra không cảm thấy có gì kỳ lạ, hắn đã nghĩ Mộ Hàn Yên sẽ không đồng ý.
"Vậy có thể xin Thanh Tễ lại đi một chuyến hay không.
Tôi đã chạy đến hai chuyến, nếu lần này còn không về tin xác thực thì đúng là làm khó cho tôi.
Nếu không thì xin phép Mộ đường chủ viết một phong thư để tôi mang về cho các chủ, cũng có thể báo cáo kết quả".
Thanh Tễ sửng sốt rồi bật cười: "Được, tôi đi liền tôi đi liền".
Mặc Khanh Vân thấy Thanh Tễ đứng dậy đi rồi thì tâm tình cũng Ám Lạc giống như vừa trút được gánh nặng, trong lòng cũng có chút để ý: "Này, nếu vị Mộ đường chủ này không trở về với anh, các chủ sẽ không trách anh đó chứ".
Ám Lạc nghe Mặc Khanh Vân nói thì mới hoàn hồn cười lắc đầu: "Sẽ không, chỉ là bởi miệng thôi cũng nói không rõ, còn không bằng nói cô ấy viết một bức thư để tôi mang về, cũng có thể trực tiếp báo cáo kết quả tốt hơn".
"Vậy nếu không báo cáo được kết quả thì sao, sẽ không phải là bảo anh đi thêm một chuyến đó chứ".
Mặc Khanh Vân cau mày, y cảm thấy có chút bực, bắt người ta chạy qua chạy lại mấy chuyện như vậy, chỉ vì người ta nói không trở về thì không trở về đi, cũng không phải là chuyện gì lớn lao lắm.
Ám Lạc rất mẫn cảm với tâm tình của người khác, phát hiện Mặc Khanh Vân hình như không vui vẻ lắm: "Khanh Vân không cần để ý, cho dù có lần tới cũng không cần tôi phải đi".
Mặc Khanh Vân cũng cảm thấy mình có chút kích động, thở dài cười cười với Ám Lạc, "Xin lỗi, nhất thời có chút oán giận.
Có lẽ bởi vì tôi trùng hợp biết được tìm người có bao nhiêu thống khổ".
Lúc trước y đi tìm tộc nhân, vừa nghe có một chút manh mối đã bôn ba khắp nơi, loại cảm giác vẫn luôn để tâm này thật sự rất khổ sở, mà kết quả làm người ta thất vọng lại càng thêm khổ sở.
Ám Lạc tuy không biết Mặc Khanh Vân đã trải qua chuyện gì, nhưng chắc cũng không phải chuyện gì tốt.
Thấy không khí có chút nặng nề, Ám Lạc lại chuyển đề tài: "Tôi bảo người lên đồ ăn trước, đã đến giờ này rồi, ăn ở bên ngoài sẽ không sao chứ?"
Mặc Khanh Vân gật đầu: "Ừ, tôi cũng nghĩ sẽ không nhanh kết thúc như vậy, đã nói qua với Vương gia".
Ám Lạc đứng dậy gọi người, hắn mời Mặc Khanh Vân ở lại Phượng Tê lâu dùng bữa cũng bởi vì đồ ăn ở đây không tệ, nếu không cũng không dám mở miệng.
Không bao lâu mấy cô gái nối đuôi nhau đưa lên một bàn lớn thức ăn ngon, Mặc Khanh Vân nhìn món ngon có sắc có hương trên bàn lại thấy có chút đói bụng, nhấm nháp một lát mới phát hiện hương vị thật sự không tệ.
"Ăn rất ngon".
Ám Lạc thấy vậy cũng yên tâm: "Cậu thích là được, còn sợ cậu không ăn quen ở đây, dù sao cũng không thể so với trong vương phủ".
Mặc Khanh Vân lắc đầu: "Sao lại quý giá như vậy.
Trước kia không ở trong vương phủ, tôi cũng phải lấp đầy bụng chứ, sao lại có thể bắt bẻ như vậy".
"Trước kia? Không phải cậu ở phủ thượng thư sao?"
Mặc Khanh Vân nghe Ám Lạc nói như vậy thì cười cười.
Ám Lạc rõ ràng có thể dựa vào tình báo của Lưu Li các để biết được, nhưng không điều tra cậu.
Không phải, có lẽ Lưu Li các đã từng điều tra, nhưng bản thân Ám Lạc cũng không muốn thông qua điều tra để đánh giá một người.
"Tôi là người Vũ tộc, thượng thư phủ chỉ là nơi tôi ở nhờ trong Quận thành mà thôi, xem như là bị giám sát".
Ám Lạc mở to hai mắt, hắn thật sự không biết chuyện này.
Vũ tộc, hắn biết, năm đó toàn bộ Vũ tộc bị diệt, bởi vì một thần vật trong truyền thuyết.
Không ngờ Mặc Khanh Vân lại là người Vũ tộc may mắn sống sót, lúc trước hắn tới Nhược thành muốn ở nhờ vương phủ, chỉ biết Sở Vương cưới nam thê, còn lại cũng không nghe nói gì.
Trong các, hắn cũng không phụ trách mảng tình báo, chuyện mà hắn không cần biết từ trước đến nay hắn cũng không có hứng thú.
Mặc Khanh Vân cũng không nói thêm gì, ở đây cũng không phải nơi tốt để nói chuyện phiếm, liền chuyển đề tài lên thức ăn.
Hai người ăn cơm xong ngồi trên đệm mềm nghỉ tạm uống trà, Mặc Khanh Vân nhìn chén trà trong tay, thầm nghĩ, tới thanh lâu uống trà thì y chắc là người đầu tiên.
#Hết chương 51