Trọng Sinh Chi Dung Thiếu

Ngay sau khi tiếng hô "Action!" vang lên, Vương Duyệt Lâm trong vai Tống Hàng Năm xách ba lô cùng tất cả hành lí đi vào trong đại sảnh sân bay. Lữ khách đi lại nhiều vô số nhưng dường như không ảnh hưởng gì đến cô, tưởng chừng cô cùng thế giới chỉ như người dưng xa lạ.

Đúng lúc này, có một thân ảnh len lỏi giữa đám đông, chạy ngược hướng với đoàn người vô tận mà tiếp cận Tống Hàng Năm.

"Hàng Năm! Tống Hàng Năm!"

Thanh âm của Dung Phi đánh động không gian, chiếm lấy toàn bộ sự chú ý của Vương Duyệt Lâm.

Cô xoay người lại, nhìn thân ảnh đang dần tiếp cận mình. Đây là lần đầu tiên cô hi vọng đối phương có thể mau hơn, nhanh đến hơn một chút.

"Hàng Năm!" Dung Phi rốt cuộc chạy đến trước mặt cô, thở phì phò, tuy nhiên cặp mắt trong suốt kia không hề dời khỏi thân ảnh của cô.

"Em đến tiễn chị à..." Vương Duyệt Lâm cười, cái biển người tấp nập này khiến cô mệt mỏi vô cùng, chỉ có chàng trai trước mặt cô lúc này mới có thể khiến cô cười không hề miễn cưỡng. "Bây giờ chị chỉ muốn đi đến một nơi thật xa."

Dung Phi nuốt nước miếng, há miệng thở dốc, hắn muốn nói nhưng không biết nên nói gì, nhưng từ biểu tình rất nhỏ trên gương mặt hắn có thể thấy được: Hắn muốn cô ở lại, nhưng hắn cũng không muốn cản trở cô lựa chọn bản thân sẽ sống như thế nào.

"Em biết, chị muốn đi Canada. Đi Canada cũng tốt ha... Chỗ không giống, người cũng khác. Chị vẫn luôn muốn thay đổi, thay đổi như vầy cũng không tồi."

Vương Duyệt Lâm hơi rũ đầu, nhẹ giọng nói. "Thầy chị cho chị một cái tên tiếng Anh, Daisy. Em thấy sao?"

"Daisy nghĩa là bông cúc non, cũng giống như chị vậy." Dung Phi dừng mọt chút, trên mặt xuất hiện nụ cười rạng rỡ. "Nở rộ dưới ánh mặt trời, đón lấy gió lay động."

Trong mắt hắn xuất hiện tia chờ mong, cuối cùng thì hắn cũng có thể thấy Tống Hàng Năm vỗ cánh bay đi.

Cảnh vật xung quanh như thu về một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người đều theo dõi biểu tình của Dung Phi. Cái loại sung sướng hòa cũng nỗi tịch mịch này, cái loại ái mộ cùng thành kính lại thêm sự kích động nơi ánh mắt này, rốt cuộc đã khiến Vương Duyệt Lâm rơi nước mắt.

Chính cô cũng không thể ngờ nước mắt lại có thể rơi tự nhiên như vậy.


"Giờ chị đi rồi, đừng ngây ngốc đuổi theo chị nữa. Chị cũng chỉ là mối tình đầu của em thôi."

Theo kịch bản, đây là lần đầu tiên Tống Hàng Năm rơi nước mắt trước mặt Trần Thiển Phong, không phải khóc đến tê tâm liệt phế, cũng không có khoa trương một tí nào.

Mà Dung Phi đóng vai Trần Thiển Phong không còn giống như trước nữa, không còn vì Tống Hàng Năm ban cho cái liếc mắt mà sung sướng nữa. Thấy Tống Hàng Năm nghiêng đầu không nhìn mình, hắn lắc đầu, nói đến chắc chắn. "Em tưởng, em sẽ không kiềm chế được mà tiếp tục đuổi theo chị, bởi vì chị không chỉ là mối tình đầu của em."

Những người vây xem đứng yên tại chỗ. Bọn họ không biết cốt truyện mô tê ra sao, chỉ đơn giản dõi theo diễn xuất của Dung Phi và Vương Duyệt Lâm, như thể chỉ cần họ chưa diễn xong thì quần chúng sẽ không hồi phục tinh thần lại được.

Thẳng đến khi đạo diễn hô "Cắt!", toàn bộ đoàn phim yên tĩnh được hai giây liền vui mừng lên. Dung Phi lúc này mới hồi thần, Vương Duyệt Lâm cũng lau khô nước mắt của mình.

"Cô diễn rất tốt." Dung Phi thật lòng khen một câu.

Vương Duyệt Lâm nín khóc mà cười. "Thật vậy ư? Tôi đây còn sợ sau này còn diễn không tốt bằng hôm nay ấy chứ."

"Vì sao lại thế?"

"Bởi vì, lúc đó đối thủ của tôi không phải là ngài."

Lý đạo vỗ tay, những nhân viên công tác cũng vỗ tay rần rần theo.

Người xem tụ tập đông đúc, trong đó có mấy nam nhân dáng người thon dài, bọn họ vừa xách ba lô vừa hứng thú hóng chuyện.

Một người đàn ông trung niên vuốt bộ râu quai nón của mình, dùng tiếng Anh hỏi nam nhân châu Á đứng bên cạnh. "Kevin, diễn viên kia là ai thế?"

Ánh mắt của An Khải Văn thật lâu vẫn dán chặt lên sườn mặt của người kia, thẳng cho đến khi một người mẫu khác dùng tay thúc thúc anh. "Này Kevin, Anthony (*) tiên sinh hỏi anh người trẻ tuổi kia là ai kìa."


"Cậu ta là Dung Phi..." An Khải Văn nhăn nhăn hàng mi. Anh còn nhớ rõ, mới hai ba tháng trước mình và Dung thiếu kia đúng chuẩn oan gia ngõ hẹp. Lúc ấy Dung thiếu kiêu ngạo lại ương ngạnh, vĩnh viễn không có khả năng để lộ biểu tình như lúc này. Hơn nữa, An Khải Văn nhìn ra, Dung Phi thực sự thành công trong việc nhập vai Trần Thiển Phong, từ đó Vương Duyệt Lâm đã có thể đắp nặn một Tống Hàng Năm cũng hoàn hảo như thế.

Cười nhạo một tiếng, An Khải Văn vẫn không thể tin vào hai mắt của mình, Dung Phi thế nhưng cũng có kĩ năng diễn chân thành đến vậy, hay là hắn cùng với đoàn phim ôn hòa như vậy cũng chỉ là giả vờ?

"Tên là Dung Phi à?" Anthony tiên sinh trong mắt lập lòe quang mang. "Cậu ta rất mê người."

An Khải Văn dừng một chút, buồn cười dùng tiếng Anh đáp lại. "Ngài đây là muốn chiêu mộ cậu ta làm người mẫu đấy ư?"

Anthony hơi mỉm cười, lộ vẻ cao thâm khó đoán. "Kevin, anh giống như ánh nắng mặt trời chói chang, quá mãnh liệt, khiến ai cũng phải ngước nhìn. Nhưng, quá chói chang cũng là vấn đề, anh cần bóng đêm để cân bằng điều đó."

Anthony quay người rời đi, những người mẫu khác cũng theo sau ông, chỉ có mỗi An Khải Văn vẫn không thể dời mắt được.

Lúc này, Dung Phi nắm tay Vương Duyệt Lâm, nhẹ nhàng đem cô xoay tròn một cái, nhẹ nhàng mà thoải mái, phảng phất như hai người họ đang đứng trên bầu trời đêm, dưới chân là hằng ha sa số những vì tinh tú lấp lánh.

Buổi tối cùng ngày, không ít tạp chí đăng bức ảnh hai người lên, nhưng nội dung viết không hề giống nhau. Có người nói những người có mặt tại đó đều vỗ tay, nghi là do Dung đại thiếu dùng tiền mời để lăng xê bản thân. Người khác lại nói Vương Duyệt Lâm là tân sủng trong hậu cung của Dung thiếu. Tin tức không ngừng được phát tán, phần lớn dùng từ ngữ chẳng có gì hay ho.

Cùng ngày hôm đó, Vương Duyệt Lâm bị truyền thông vây quanh như ong vò vẽ, không ngừng thay nhau hỏi cô cùng Dung thiếu có quan hệ thế nào, có hay không cô muốn dùng tai tiếng của Dung thiếu làm bàn đạp, thậm chí các vấn đề lỗ mãng khác đều bị họ hỏi tới. Vương Duyệt Lâm nghẹn đến mặt đỏ tía, mỗi khi mở miệng muốn nói gì liền bị phóng viên chặn họng. Đám phóng viên này cũng chẳng quan tâm câu trả lời của cô là gì, họ chỉ muốn tin tức mới mà thôi.

"Dung thiếu kì thực là một người tốt a!" Vương Duyệt Lâm bị áp lực đến không chịu nổi nữa, sau đó các phóng viên lại múa bút, biến câu nói này thành một màn nữ minh tinh thanh thuần trở thành đối tượng theo đuổi của Dung thiếu.

Dung Phi nhìn thông tin bát quái kia, khóe miệng trễ hẳn xuống. "Vệ Tử Hành, anh nói coi, tôi thật vất vả mới hoàn thành một bộ phim hoàn chỉnh, truyền thông không thèm khích lệ một tiếng nào! Họ chỉ muốn kiếm chuyện bát quái mang lên đầu đề thôi! Sao bọn họ không bỏ nghề đi làm tiểu thuyết gia luôn đi, thật quá lãng phí tài năng đi!"

Vệ Tử Hành vừa lái xe vừa tươi cười như hoa. "Tôi nói ngài nghe, Dung thiếu. Ngài hẳn nên cảm thấy vui mừng vì ảnh chụp của ngài và Vương Duyệt Lâm xuất hiện trên nhiều trang báo đến vậy, chứng minh ngài vẫn rất nổi tiếng. Chờ đến khi truyền thông không thèm bày chuyện bát quái cho ngài nữa, nghĩa là ngài hết thời rồi."

"Duyệt Lâm thì làm sao đây? Cô ấy mới xuất đạo đã bị phóng viên bắt nạt như vậy... Cô ấy hẳn rất sợ hãi!" Dung Phi ném tạp chí qua một bên, xoa xoa cái gáy.


Lúc này, Tô Trăn ngồi xe đi đến tiệc từ thiện buổi tối. Hai tai y đều mang tai nghe, lặng yên nhìn bóng đêm cùng ánh đèn sặc sỡ qua cửa kính.

"Hắc! Tin tức mới về Dung thiếu này! Tôi nói mà, hắn yên lặng lâu như vậy giờ cũng bắt đầu tán gái a! Phỏng chừng ngày mai liền có tin tức hắn uống rượu say mèm đây!" Thẩm Ngạn nghe mùi ngon, không ngừng dúi tạp chí về phía Tô Trăn. Trên đó là ảnh chụp Dung Phi cười dịu dàng, nhẹ nhàng nâng tay của Vương Duyệt Lâm cùng tà váy nhẹ bay, trông như một cặp đôi trai tài gái sắc.

Mày Tô Trăn liền nhíu lại.

"A, Vương Duyệt Lâm còn nói Dung thiếu là người tốt này. Anh nói xem, cô ta có phải đang giữ gìn hình ảnh cho bạn trai không, xem ra bị Dung thiếu mê hoặc mất rồi?"

"Anh là một người đại diện, chẳng lẽ không rõ truyền thông lăng xê kiểu gì sao?" Tô Trăn quay đầu qua chỗ khác, Thẩm Ngạn mất hứng ném tạp chí sang một bên.

Đêm nay khách khứa rất đông, trong đó có cả ba của Dung Phi, Dung Cẩn Nghiêm. Tô Trăn hôm nay mặc một bộ tây trang thuần đen, đường may khéo léo đem mọi ưu điểm về ngoại hình của y khoe ra. Những người khác mặc tây trang trông vừa nội liễm lại cũ kỹ, riêng Tô Trăn giống như vị sứ giả của ánh trăng, đem lại vẻ huyền bí khó cưỡng.

Dung Cẩn Nghiêm chạm mặt y, gọi phục vụ đưa lên rượu sâm panh cùng rượu vang đỏ.

"Tới rồi hả?" Dung Cẩn Nghiêm nở nụ cười hiếm hoi.

"Dung bá bá." Tô Trăn nho nhã lễ độ cạn ly với ông, khoảnh khắc ấy đèn flash bỗng lóe lên, bị phóng viên chụp như vậy đối với Tô Trăn cùng Dung Cẩn Nghiêm là việc vô cùng bình thường.

"Dung tiên sinh, hôm nay bộ phim của con trai ngài vừa đóng máy. Trước kia Dung Phi không hề có hứng thú đóng phim, có thể kiên nhẫn hoàn thành một bộ phim rất hiếm, nhưng giờ thái độ của cậu ta đã thay đổi bất thường, có phải do ngài tạo áp lực với cậu ta hay không?"

Dung Cẩn Nghiêm cười cười. "Lý Thành là một đạo diễn chuyên nghiệp, có lẽ sự nghiêm khắc của ông ta đã ảnh hưởng đến Dung Phi. Đôi khi lời cha mẹ nói không bằng bị người ngoài mắng cho một lần. Hơn nữa, Dung Phi gần đây rất ngoan ngoãn, tôi rất vui."

"Như vậy Tô thiên vương thì sao? Trước đây ồn ào vụ cậu ta đòi bao dưỡng anh, vì thế mà nhiều người bắt đầu muốn gây khó dễ cho phim của Dung thiếu, nói khó nghe thì có lẽ sẽ không nhiều người đến xem phim. Ý kiến của anh về vấn đề này là gì?"

Tô Trăn gợi khóe môi, điển nhã nhưng không hề mang theo ý cười khiến vị phóng viên kia chững lại. Y một tay đút túi quần, kéo gần khoảng cách với gã, nghiêng người đáp lời. "Tôi sẽ xem phim của cậu ấy. Chúng ta vĩnh viễn không thể biết được người khác nghĩ gì, nhưng trong lòng mỗi người đều mang theo sự thật của riêng mình."

"Ý của anh là?" Phóng viên lùi về sau một bước, Tô Trăn tính ra cũng không đem lại cho gã cảm giác áp bách, chỉ là ngũ quan tuấn tú tựa non nước trù phú kia khiến gã có cảm giác vừa gần lại xa trùng khơi, rất có ý nhị.

"Ý của tôi là, bộ phim này Dung Phi diễn rất nghiêm túc. Đối với một người chuyên nghiệp như vậy, tôi sẽ không keo kiệt cho cậu ấy sự tôn trọng đáng có." Tô Trăn gật đầu cáo biệt, xoay người mà đi.


Vốn dĩ Dung Phi còn đang sầu đời vì đống tin tức linh tinh trên báo, hắn còn phải vào trang web do fan của Tô Trăn lập nên để đọc tiếp. Bỗng nhiên hắn nhìn thấy tin tức mới hiện lên, đó là clip phỏng vấn ngắn của Tô Trăn, mà câu nói "không keo kiệt cho cậu ấy sự tôn trọng đáng có" của Tô Trăn khiến Dung Phi ngốc lăng chừng hai giây. Vẫn luôn bị đè bẹp bởi những lời phê bình, nhìn thấy câu khẳng định kia của Tô Trăn khiến hắn hưng phấn nhảy dựng lên.

"Nga--"

Đầu gối đập vào cạnh bàn kêu một tiếng, hắn ôm đầu gối nhảy như con thỏ, đau đến khóe mắt ngấn nước, nhưng trong lòng lại cao hứng như muốn bắn pháo hoa.

Không được vênh váo, Dung Phi. Đây chỉ là bộ phim đầu tiên của mày thôi!

Đến tối, Dung Phi nằm ở trên giường, lần thứ hai lại mất ngủ. Nhưng lần này, không phải vì nôn nóng, mà vì sung sướng.

Điện thoại trên đầu tủ rung lên. Dung Phi mở ra thì thấy tin nhắn của Tô Trăn.

"Có phải cậu không ngủ được là vì báo chí đưa tin?"

Mặt mày Dung Phi nháy mắt hớn hở, Tô Trăn thực sự quan tâm đến hắn, đang dự tiệc từ thiện mà vẫn nhắn tin hỏi han.

"Đúng là không ngủ được, bởi vì tôi đang rất vui!"

Chưa đến hai giây sau, tin nhắn từ Tô Trăn lại hiện lên.

"Vì bộ phim đầu tiên cậu đóng nghiêm túc quay rất thuận lợi?"

Là vì anh.

Đánh xong ba chữ này, Dung Phi liền 囧. Chỉ sợ khi Tô Trăn nhìn thấy nó, đang ăn phải phun hết mọi thứ ra. Hắn nhanh chóng xóa đi ba chữ ấy, đánh tin nhắn khác.

"Đúng vậy, tôi thực mong chờ ngày nó ra mắt!"

- -------------------------------------------------------

(*) Anthony: Bản dịch là Bội Lí Ni, mình dịch ra tiếng Anh như thế này không biết đúng không, mọi người góp ý giúp nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận