Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Trần Lệ Bình ở dưới bị dọa đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, kinh hô chạy tới: “Tiểu Huy, cẩn thận!” Đưa cánh tay ra chuẩn bị đón lấy con trai. Bà ngoại cũng vội vàng xông lên, thanh âm sợ tới mức đều thay đổi: “Huy Huy!”

Nghê Huy vội vàng nắm chặt nhánh cây trên tay, bất đắc dĩ thân mình đang bay bổng, nhánh cây kia không đủ để chống đỡ thể trọng của Nghê Huy, chỉ nghe một tiếng rắc, nhánh cây bị nứt ra, Nghê Huy nhận mệnh nhắm chặt mắt, đột nhiên trên lưng có một cánh tay. “Nghê Huy đừng sợ, ta tới cứu ngươi.” Là tiếng của Thủy Hướng Đông.

Nghê Huy mở to mắt, thấy Thủy Hướng Đông đang đứng sau lưng mình, một tay ôm lấy thắt lưng của mình, còn một tay thì nắm vào một nhánh cây: “Ngươi đừng hoảng, để chân lên nhánh cây, chậm thôi, đừng vội.”

Nghê Huy cũng trấn định trở lại, cái cây này mặc dù không cao, cách mặt đất cũng hơn hai mét, té xuống không gãy tay gãy chân, cũng phải nằm trên giường hai ngày, hắn cũng không muốn chịu khổ như vậy. Có lẽ Thủy Hướng Đông ôm lấy thân hắn, nhánh cây trên tay chịu lực cũng ít đi nhiều, không có lập tức bị gãy, hắn vội vàng đem chân dẫm lên thân cây, tay thì nắm một nhánh cây khác, ổn định cơ thể, cuối cùng cũng an toàn: “Được rồi, ngươi buông ta ra đi.”

Thủy Hướng Đông nói: “Ngươi xoay người lại, vịn vào nhánh cây to, như vậy liền an toàn.”

Nghê Huy nghe lời làm theo, Thủy Hướng Đông lúc này mới buông tay ra, đã sợ đến mức đầu đầy mồ hôi, cánh tay ôm lấy Nghê Huy cũng vô lực mà buông xuống, y tách hai chân ra, ngồi vào một thân cây, ghé vào bên trên mà thở.

Nghê Huy nhìn y một cái, phát hiện cổ và mặt của hắn đều sưng lên: “Ngươi bị ong vò vẽ chích rồi?”

Thủy Hướng Đông lắc đầu: “Không sao đâu, ngươi mau xuống đi.”

Nghê Huy thấy mấy con ong vò vẽ đó vẫn còn ong ong bay loạn khắp nơi: “Vậy ngươi thì sao?”

“Ngươi xuống đi rồi ta xuống.” Thủy Hướng Đông vừa mới bắt lấy Nghê Huy, bả vai phỏng chừng đã bị trật khớp, đau đến không chịu nổi, trên người còn có vài chỗ bị ong chích, đau đớn như thiêu như đốt, toàn thân khó chịu có điểm phát run, mồ hôi lạnh đều ướt đẫm cả áo.

Trần Lệ Bình ở bên dưới thúc giục: “Tiểu Huy, mau xuống đây. Hướng Đông, con sao rồi, muốn hay không ta lên giúp con?”

Bà ngoại nói: “Hướng Đông, con đừng vội, ta trở về kêu ông nội tới cứu con.”

Thủy Hướng Đông biết Trần Lệ Bình chắc chắn cũng không giúp được gì, bà trèo lên cây phỏng chừng rất khó khăn, lên được rồi lại có thể giúp được mình cái gì, liền khoát khoát tay: “Không sao đâu ạ, con một lát nữa sẽ xuống. Bà nội đừng về, con chính mình tự xuống.” Bả vai và những chỗ bị ong chích rất đau, nước mắt của Thủy Hướng Đông đều không nhịn được chảy xuống.

Trần Lệ Bình ôm lấy con trai đã leo xuống, lo lắng nhìn Thủy Hướng Đông trên cây, y là ân nhân cứu con trai mình, ngàn vạn lần không thể có chuyện gì a. “Hướng Đông, con có thể xuống không?”

Thủy Hướng Đông từ trên thân cây đứng lên, dùng tay áo lau nước mắt, sau đó dùng tay trái không bị thương chống vào thân cây, từng chút đi xuống. Nghê Huy thấy tay phải của y vô lực buông xuống, xem dáng vẻ dường như là bị thương không thể dùng lực, mày không khỏi nhíu lại: “Tay ngươi sao vậy?”

Thủy Hướng Đông nhìn thoáng qua Nghê Huy: “Không có việc gì.” Y di chuyển đến chỗ thân cây, bắt đầu dùng một cánh tay ôm lấy thân cây đi xuống, Trần Lệ Bình vội vàng đưa tay ra trước tiên đỡ lấy y: “Đứa nhỏ tốt, không sao đây. Chỗ nào không thoải mái?”

Thủy Hướng Đông nói: “Con muốn đi qua chỗ của Trương gia gia, bả vai dường như có chút khó chịu, rất đau.”

Trần Lệ Bình vội vàng ôm lấy y đi về hướng nhà Trương Dũng, Nghê Huy đi theo phía sau, bà ngoại nhìn một chút, cầm lấy cái giỏ, dắt Thủy Hướng Dương, đuổi theo phía sau.

Thủy Hướng Đông được Trần Lệ Bình ôm, má trái và cái cổ đã bị sưng đến không còn hình dạng gì, nhưng mà y không rên tiếng nào, cắn môi chịu đau, trên trán toàn là mồ hôi. Tràn Lệ Bình nhìn đứa nhỏ trong lòng, đau lòng không thôi: “Hướng Đông, con đau thì kêu ra đi, cám ơn con đã cứu Tiểu Huy.”

Thủy Hướng Đông lắc đầu: “Nghê Huy không sao là tốt rồi.”

Trương đại phu nhìn thấy Thủy Hướng Đông, bị dọa nhảy dựng: “Sao lại ra nông nỗi này? Bị ong chích sao?”

Thủy Hướng Đông nói: “Trương gia gia nhanh giúp con xem bả vai, bả vai của con rất đau.”

Trương đại phu giúp y kiểm tra một chút: “Bị trật khớp thôi, con đừng sợ, ta giúp con chỉnh lại.” Ông để Thủy Hướng Đông ngồi trên ghế, đỡ lấy khuỷa tay của y, nhẹ nhàng nhu nặng vài cái, sau đó dùng lực đẩy một chút, Thủy Hướng Đông kêu một tiếng, Trương đại phu nói, “Được rồi. Ta băng lại cho con, trong vòng ba tuần không thể lộn xộn. Nếu như chưa hồi phục, trật khớp thành tật, cánh tay này không được cầm đồ nặng.”

Trương đại phu vừa làm việc vừa hỏi, cuối cùng cũng đem chân tướng hỏi rõ ràng: “Các người a, đều là tham ăn mới gây ra nông nỗi này.

Nghê Huy ngượng ngùng nói: “Con sau này sẽ không muốn ăn bánh hoa hòe gì nữa.”

Trần Lệ Bình nói: “Đều trách ta, ta nếu như không đề ra chuyện này, ai cũng sẽ không nghĩ đến chuyện ăn bánh hoa hòe gì cả.”

Mọi người đều tự trách, Thủy Hướng Đông khuôn mặt sưng phù như đầu heo nói: “Con không tốt, không nên trèo cây.”

Thủy Hướng Dương nhìn vết thương, vốn dĩ rất muốn khóc, lại nhìn mặt của anh hai, không những không khóc, mà còn cười: “Anh, anh bây giờ giống như Trư Bát Giới.”

Thủy Hướng Đông giơ tay trái ra bóp mặt Thủy Hướng Dương: “Có đứa em trai nào khi dễ anh trai hay không? Sau này anh không quản em nữa, em tự mình ăn cơm tắm rửa đi.”

Nghê Huy ở một bên lên tiếng: “Ta giúp y.”

Thủy Hướng Đông nhìn Nghê Huy, cười với hắn: “Vậy thì cám ơn ngươi.”

Nghê Huy nói: “Ta phải cảm ơn ngươi mới đúng. Xin lỗi.”

Thủy Hướng Đông nhìn Nghê Huy, vội vàng lắc đầu: “Không có chuyện gì, không cần cảm ơn.” Trong lòng vui như nở hoa.

Trương Dũng từ bên ngoài trở về, thấy dáng vẻ của Thủy Hướng Đông, bị dọa nhảy dựng: “Hướng Đông ngươi bị gì vậy?”

Cánh tay của Thủy Hướng Đông đã được treo lên, cố định lại, Trương đại phu đang giúp hắn lấy nọc ong trên mặt của y, y không có cách nào trả lời, Nghê Huy nói: “Vì cứu ta, nên bị thương.” Sau đó lại đem chân tướng nói lại một lần.

Trương Dũng vỗ đùi: “Các ngươi sao lại không gọi ta đi theo a, trèo cây là ta giỏi nhất, ong vò vẽ ta cũng không sợ.”

Trương đại phu thấy cháu ngoại nói đến nước miếng bay tung tóe, vội vàng quát một tiếng: “Đủ rồi, không thấy Hướng Đông bị chích thành dạng này sao? Con cũng muốn đi để thành đầu heo sao?”

Thủy Hướng Đông trong lòng nghĩ, ai, hình tượng nay còn đâu.

Chỗ bị ong chích được bôi lên nước xà phòng, Thủy Hướng Đông cuối cũng cũng cảm giác được chưa từng đau như vậy. Nghê Huy thấy y nhe răng nhếch miệng, chính mình dường như cũng cảm giác được rất đau.

Mặt và cổ của Thủy Hướng Đông đến ngày hôm sau mới hết sưng, cánh tay phải không có cách nào hoạt động được, ở nhà của mình không thuận tiện, Trần Lệ Bình đem đồ đạc của hai anh em y thu dọn một chút, mang đến nhà mẹ của mình, đoạn thời gian này, hai anh em Thủy Hướng Đông ở lại bên này. Thủy Hướng Đông cảm thấy, đây cũng tính như là nhân họa đắc phúc, lại có thể ở cùng một chỗ với Nghê Huy.

Bánh hoa hòe hương vị rất ngon, cảm giác mềm mại, hương vị ngọt ngào ngon miệng, mang theo mùi thơm ngát của hoa hòe, nhưng phỏng chừng là Nghê Huy đời này đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng ăn, hắn cũng không muốn nghĩ đến đi hái hoa hòe gì để làm bánh hoa hòe nữa, quá nguy hiểm, xém chút là mất luôn cái mạng nhỏ này, cho dù là đồ có cũng được mà không cũng được, không ăn cũng hết. Trái lại Thủy Hướng Dương lại ăn đến nhớ mãi không quên: “Ăn xong rồi, còn muốn nữa.”

Nghê Huy nói: “Hết rồi.”

Thủy Hướng Dương nói: “Còn có hoa.”

Nghê Huy tức giận nói: “Có hoa cũng không được hái. Tay anh hai bị đau, hái không được.”

Thủy Hướng Dương chạy ra ngoài cửa, không biết từ đâu nhặt được một đóa hoe hòe đã bị bẩn: “Cái này thì sao?”

Nghê Huy nói: “Bẩn chết đi được, mau ném đi. Lấy ở đâu?”

“Nhặt được ngoài cửa.”

Nghê Huy đoán là hôm qua bà ngoại đem hoa hòe về làm rơi trên mặt đất, liền nói: “Sau này không được tùy ý nhặt đồ ở dưới đất, bẩn lắm.”

Thủy Hướng Đông ôm lấy cánh tay, ngồi ở sofa vừa ăn bánh hoa hòe vừa xem tivi, gợi lên khóe miệng nghe đoạn đối thoại của Nghê Huy và Thủy Hướng Dương, trong lòng chỉ cảm thấy bong bóng vui vẻ nhắm thẳng lên trên. “Dương Dương, đến đây, bánh hoa hòe cho em nè.”

Thủy Hướng Dương vui rạo rực chạy tới, Thủy Hướng Đông đem bánh hoa hòe còn lại của mình đưa cho y: “Đều cho em ăn hết. Phải nghe lời của anh Huy Huy, sau này không được nhặt đồ ở dưới đất nữa.”

Thủy Hướng Dương gật gật đầu, bưng cái chén, rung đùi đắc ý chạy đi, tiếng cám ơn cũng không nói, ăn của anh hai, y chưa bao giờ khách khí.

Nghê Huy nhìn thoáng qua Thủy Hướng Đông, không nói gì, đi vào phòng luyện chữ.

Thủy Hướng Đông cũng đi theo vào, dựa vào bàn nhìn hắn luyện chữ. Nghê Huy nhìn cánh tay treo trên cổ, hỏi: “Bài tập về nhà của ngươi làm sao bây giờ?”

Thủy Hướng Đông nở nụ cười: “Lão sư nói ta có thể không nộp bài tập về nhà. Kỳ thực có bài tập về nhà cũng không sao, tay trái có thể viết, chỉ có tắm rửa thì tương đối phiền phức thôi.”

Nghê Huy mặt vô biểu tình, có lẽ còn muốn chính mình giúp y tắm rửa, thật vô sỉ: “Để ông ngoại giúp ngươi tắm.”

Thủy Hướng Đông cười hắc hắc: “Được rồi. Thực ra tay trái cũng tắm được, chỉ là có khả năng là tắm không được sạch lắm.”

Nghê Huy cúi đầu trở mình xem thường, kia liên quan gì tới ta.

Thủy Hướng Đông lại nói: “Trương gia gia nói chỗ bị ông chích trên mặt ta có thể sẽ để lại vết sẹo, mặt mày sẽ hốc hác.”

Nghê Huy giương mắt nhìn mặt Thủy Hướng Đông, trên mặt bị ong chích hai chỗ, một chỗ là ở trên trán, một chỗ là ở má trái, mặc dù đã hết sưng, chỗ bị ong chích vẫn còn hai dấu màu đỏ, có thể thật đúng là sẽ để lại vết sẹo, Nghê Huy nhíu mày: “Xoa thuốc đi.” Trong lòng nói, một đại nam nhân, có chút vết sẹo thì có sao đâu, lại không phải đi tuyển mỹ nam.

“Xoa rồi.” Thủy Hướng Đông gãi gãi đầu, cười hắc hắc, “Thật ra cũng không sao, ta là nam nhân mà, không phải nữ nhân.”

Lúc ăn cơm, Thủy Hướng Đông một tay bới cơm không thuận tiện, y đem cái chén đặt ở bên cạnh cái nồi, mở nắp ra, dùng tay trái múc cơm, dáng vẻ tay chân vụng về.

Trần Lệ Bình nói: “Tiểu Huy, đi qua giúp Hướng Đông đi.”

Nghê Huy quay đầu nhìn thoáng qua: “Y tự mình có thể làm được a.”

“Nó vì cứu con mới bị thương, con phải báo đáp nó thật tốt.” Trần Lệ Bình có chút trách cứ nhìn con trai.

Ông ngoại bà ngoại cũng nhìn Nghê Huy, giống như hắn là một đứa nhỏ không hiểu sự quan tâm chăm sóc và cảm ơn. Nghê Huy chỉ cảm thấy sự kỳ vọng của trưởng bối đối với tấm lòng chân thật của mình kém quá xa, đành phải đứng dậy đi giúp Thủy Hướng Đông.

Thủy Hướng Đông đã bới đủ cơm, đang đậy nắp nồi, Nghê Huy giúp y lấy chén cơm đem qua bàn, Thủy Hướng Đông nhếch miệng cười với hắn: “Cám ơn.”

Nghê Huy trong lòng nói: “Cười gì mà cười, răng đều rụng hết, cười miệng đầy răng sún, cho rằng mình đẹp trai lắm sao.

Thủy Hướng Đông đang ở độ tuổi thay răng, răng cửa từ sớm đã thay xong, răng bên hông đã rụng hết một cái, mọc được một đoạn, còn có một cái cũng đang lung lay sắp gãy, Thủy Hướng Đông đang tận lực tránh cho nó bị gãy, hi vọng nó có thể bình thường một chút mà rụng xuống.

Bởi vì tay phải treo băng vải, chỉ có thể dùng tay trái bới cơm, y không thuận tay trái, cho nên phải tốn rất nhiều sức lực. Trần Lệ Bình thấy y gắp đồ ăn rất vất vả, liền nói với Nghê Huy: “Huy Huy, gắp đồ ăn cho Hướng Đông.”

Nghê Huy nhìn thoáng qua mẹ, sau đó không quá tình nguyện múc một muỗng đậu phụ lớn cho Thủy Hướng Đông.

“Cám ơn.” Thủy Hướng Đông lễ phép nói cám ơn, nhìn đậu phụ trong bát mà sửng sốt một chút, y dùng đũa không tiện, cho nên tận lực tránh những món ăn có viên tròn tròn, bởi vì gắp không được.

Thủy Hướng Đông thử ba lần, không gắp được một viên đậu phụ nào, thế là y đành phải đem bát đưa lên miệng, đem đậu phụ và cơm cào vào miệng.

Thủy Hướng Dương săn sóc nói: “Anh, cho anh thìa của em.”

Bà ngoại nói với Nghê Huy: “Huy Huy, đi lấy cái thìa đến cho Hướng Đông, nó gắp đồ ăn không được.”

Nghê Huy mặt vô biểu tình chạy đi lấy cái thìa, đặt bên cạnh chén của Thủy Hướng Đông, Thủy Hướng Đông ngẩng đầu lên nói cám ơn, sau đó sắc mặt đột nhiên biến hóa, vội vàng che miệng lại chạy vội ra ngoài. Mọi người điều có chút kinh ngạc: “Sao vậy?”

Thủy Hướng Đông ở ngoài cửa oa oa phun ra, trên mặt đất đều là cơm và đậu phụ đã nhai nát, còn có máu tươi, Trần Lệ Bình nói với con trai: “Con đi ra xem Hướng Đông bị làm sao?”

Nghê Huy không tình nguyện mà đứng dậy, thấy Thủy Hướng Đông đang tìm vật gì đó trong một đống dơ bẩn, sau đó xoay đầu lại hướng hắn cười, trên miệng vẫn còn dính máu tươi, Nghê Huy phát hiện trong miệng của y lại thêm một cái chỗ trống, răng bên hông bên phải đã không thấy đâu.

Thủy Hướng Đông cười: “Giúp ta múc một ít nước, răng gãy rồi.”

Nghê Huy đành phải giúp hắn lấy nước, Thủy Hướng Đông ngửa đầu súc miệng, sau đó nói với Nghê Huy: “Lại giúp ta múc thêm nước được không? Cám ơn.”

Nghê Huy lại đi múc thêm một ly nước, lần này Thủy Hướng Đông không tiếp nhận, mà là đưa tay trái ra nói với Nghê Huy: “Ngươi giúp ta đổ, chậm một chút.”

Nghê Huy liền giúp y rót nước, Nghê Huy rót được một chút mới nhìn thấy rõ, trong tay y đang cầm một cái răng vẫn còn dính máu: “Ngươi còn rửa cái này làm gì, ném đi a.”

Thủy Hướng Đông rửa xong, trịnh trọng nói: “Cái này phải ném dưới gầm giường, như vậy răng mới sẽ không bị hô. Mẹ ta nói như vậy.”

Nghê Huy: “…” Sau đó đi vào nhà.

Trên bàn người lớn đều hỏi: “Sao vậy?”

Thủy Hướng Đông từ phía sau đi vào nói: “Đậu phụ có chút cứng, răng con bị gãy.”

“A? Vậy thì đừng ăn đậu phụ nữa, ăn cá đi.” Ông ngoại vội vàng gấp cá cho y.

Trần Lệ Bình nói: “Tiểu Huy, răng của con có bị lung lay chưa?”

Nghê Huy nhe răng: “Vẫn chưa.” Răng sữa của Nghê Huy rất chắc chắn, lâu rồi mà chưa lung lay, cuối cùng là răng vĩnh viễn đợi không kịp, mọc ra trước, sau đó đem răng sữa chèn rụng, may mà sau này răng cũng mọc chỉnh tề.

Trần Lệ Bình nói: “Chắc cũng nhanh thôi. Đợi lúc thay răng đừng dùng đầu lưỡi khều, để nó mọc tự nhiên, nếu không sẽ bị hô.”

“A, dạ, con biết rồi.”

Trần Lệ Bình ngày hôm sau liền đi Thượng Hải, lần đầu, bà toàn quyền ủy thác cho luật sư, lần thứ hai kiện lên tòa án, yêu cầu ly hôn. Lần đầu, Trần Lệ Bình chưa có không dứt khoát, bọn họ bất đồng ly hôn lớn nhất, chính là vấn đề phân chia tài sản, Nghê Vệ Dương và Trần Lệ Bình đều muốn công ty, Trần Lệ Bình đem nghiệp vụ công ty phân chia thành hai nửa, mỗi người một nửa. Bởi vì luật sư có chứng cứ Nghê Vệ Dương phản bội hôn nhân, tiền mặt và tất cả tài sản trong nhà, toàn bộ đều thuộc về Trần Lệ Bình, Nghê Huy cũng theo Trần Lệ Bình, không cần Nghê Vệ Dương đưa bất kỳ chu cấp nào, cũng không cho Nghê Vệ Dương bất cứ quyền thăm hỏi nào.

Đến lúc này, cuộc hôn nhân sai lầm duy trì chín năm hoàn toàn phá sản. Ly hôn là làm thủ tục ở quê nhà, bởi vì hộ khẩu liên quan vẫn còn ở quê, Trần Lệ Bình cầm đến giấy chứng nhận ly hôn, ôm lấy Nghê Huy khóc rất lâu, sau đó lau khô nước mắt, ngẩng cao đầu, nắm tay con trai, hướng về cuộc sống mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui