Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Sau chuyện này, Thuỷ Hướng Đông liền có chút thận trọng, trở nên đặc biệt cẩn thận, sợ rằng chọc giận Nghê Huy, sau đó nếu hắn phân rõ giới tuyến với mình, cũng không bao giờ cho phép mình nhảy vào cuộc sống của hắn nửa bước.

Thuỷ Hướng Đông không đi chơi cùng Nghê Huy nữa, chạy đi lo chính sự của y, y một mình đi đến khu điện tử ở vùng ngoại ô, mua 200 máy chơi game, bởi vì đi nhiều lần, nên nhân viên bán hàng đó cũng nhớ y, đối với Thuỷ Hướng Đông nhỏ tuổi có ấn tượng rất sâu đậm, chưa từng thấy có đứa con nít nào nhỏ như vậy đến xưởng nhập hàng, số lượng mua lần này nhiều hơn lần trước hai lần, liền ưu đãi thêm một chút cho y, 9 đồng một cái.

Ông ngoại của Nghê Huy thấy Thuỷ Hướng Đông mua nhiều máy chơi game như vậy: “Hướng Đông, con mua nhiều như vậy có thể bán hết không?”

Thuỷ Hướng Đông gật đầu: “Con đã nói với một vài ông chủ rồi, giúp bọn họ lấy hàng.” Một cửa hàng nhỏ bình thường, cần hàng không nhiều lắm, cần 10 cái hay 8 cái, không thể vì số hàng ít như vậy mà chạy đến Thượng Hải lấy hàng, nên sẽ đến chợ bán lẻ ở địa phương, bởi vì cần số lượng hàng ít, giá cả cũng mắc hơn so với Thuỷ Hướng Đông cung cấp, cho nên Thuỷ Hướng Đông làm một cuộc buôn bán, vẫn có thị trường. Y cho dù là không có chuyện khác, cũng chỉ dự định kiếm một chút sinh hoạt phí, bán một cái cũng là kiếm tiền, bán càng nhiều thì kiếm được càng nhiều.

Kỳ thực nói ra thì y kiếm cũng không ít, một cái có thể lời từ 8 tới 10 đồng, bán lẻ còn có thể lời đến trên dưới 15 đồng, đủ tiền sinh hoạt phí cho y và em trai, đương nhiên, Thuỷ Hướng Đông cũng phải tích luỹ một ít tiền, để lại sau này làm vốn đầu tư, kiếm tiền lớn.

Mua xong máy chơi game, còn chưa đến lúc trở về, Thuỷ Hướng Đông không biết làm sao lại đối mặt với Nghê Huy, y có chút lo sợ bất an, thậm chí không dám nhìn vào mắt của Nghê Huy, liền mỗi ngày đều chạy ra ngoài, trên người y còn có hai trăm đồng, nghĩ có thể hay không mua vài thứ gì đó về bán lại, dù sao cũng đã đến rồi, đem về bán lời rất nhiều. Lúc trước chính mình một mình đến, bởi vì còn nhỏ nên sức lực ít, mang 100 máy chơi game rất vất vả, mỗi lần lên xuống xe, đều phải nhờ người khác giúp đỡ, lần này đi cùng với ông ngoại và Nghê Huy, lúc này mới nghĩ tới 200 máy chơi game, có người giúp mang hành lý, còn có thể mượn một chút sức lực của ông ngoại Nghê Huy.

Tuy nói những năm 90 đã coi như là tương đối cải cách mở cửa, có thể nói là thời đại của cơ hội khắp nơi, người ra ngoài kiếm sống hơn phân nửa đều phát đạt. Nhưng bởi vì ảnh hưởng của thói quen và quan niệm cũ, số người nguyện ý bỏ lại cuộc sống an nhàn ổn định để ra ngoài kiếm sống còn rất ít, người Trung Quốc có một bản tính trời sinh đó là thích ứng trong mọi hoàn cảnh, chỉ cần ngày vẫn tiếp tục, thì không nguyện ý ly biệt quê hương, làm ra thay đổi.

Thuỷ Hướng Đông nhìn những đồ vật nhỏ trong chợ bán sỉ, cảm thấy cơ hội kinh doanh luôn vô tận, nếu như có đủ tiền, làm một nhà bán sỉ cũng tốt a, nhưng mà trước mắt chỉ có thể kiếm tiền nhỏ thôi.

Y chọn rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định mua đồng hồ điện tử, bởi vì tiện mang theo, không chiếm diện tích, giá cũng rẻ, lợi nhuận hẳn là có thể. Ở Thượng Hải bán lẻ, đại khái là 15 đến 20 đồng một cái, còn ở quê mình, ít nhất phải bán được 35 đồng một cái, nhưng chợ bán sỉ ở bên này thì 10 đồng một cái có thể bán sỉ được, lợi nhuận lớn hơn so với máy chơi game, ưu thế là thể tích nhỏ a, mang đi cũng không khó, chỉ là y trước mắt không có ở nhà, cũng không hiểu tình hình, cho nên lần này chỉ mua 200 đồng đi thử nước, vô luận như thế nào, khẳng định sẽ không lỗ vốn.

Trước khi trở về nhà một ngày, Trần Lệ Bình cuối cùng cũng rút ra được ít thời gian để dẫn con trai và cha mình đi mua sắm, Thuỷ Hướng Đông tự nhiên cũng bị gọi đi chung. Lúc đi ra ngoài, hai đứa nhỏ đều không nói chuyện, mỗi đứa đường ai nấy đi, Trần Lệ Bình mấy ngày nay rất bận, không chú ý đến sự xa cách của hai đứa nhỏ, có chút kinh ngạc nói: “Tiểu Huy và Hướng Đông cãi nhau sao?”

Ông ngoại nói: “Không biết, không nghe cãi nhau a. Nhưng mà mấy ngày nay không có nói chuyện.”

Trần Lệ Bình cười lắc lắc đầu: “Giữa con nít với nhau đều là như vậy, vì một chút chuyện nhỏ mà làm mình làm mẩy, đợi qua hai ngày thì tốt rồi.”

Nghê Huy đi bên tay trái của mẹ, trong lòng nói, ta mới không vì một chút chuyện nhỏ mà làm mình làm mẩy, mà là thật sự căm thù sâu sắc.

Thuỷ Hướng Đông lén lút nghển cổ nhìn Nghê Huy một cái, mặt của hắn vẫn là biểu cảm lạnh lùng, biểu tình người lạ chớ tới gần, không nhịn được lại ủ rủ, ai, rốt cuộc là cần bao nhiêu thời gian mới có thể tha thứ cho chính mình chứ.

Trần Lệ Bình luôn luôn là người biết ăn mặc hợp thời, quần áo mua cho Nghê Huy cũng đều theo sát trào lưu thời thượng, ăn mặc rất đẹp trai.

Lúc mua quần áo, Trần Lệ Bình phối cho con trai một bộ, trên là áo T-shirt có cổ, dưới là quần tây lửng(西装三分裤), loại lộ chân dài, còn phối một cái dây lưng, áo bỏ vào trong quần, nhìn rất đẹp trai.

Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy thay quần áo đi ra, lộ ra đôi chân vừa trắng vừa thẳng, không nhịn được cong lên khoé miệng.

Nhưng mà Nghê Huy nói: “Mẹ, con không muốn mặc cái quần này, hoạt động không thuận tiện. Mua cái kia đi.” Hắn chỉ vào quần vải thể thao, dài một chút, cũng rộng một chút.

Trần Lệ Bình quay đầu nói với Thuỷ Hướng Đông: “Hướng Đông, con nói xem có phải cái này đẹp hơn không, hơn nữa mặc mát hơn a?”

Thuỷ Hướng Đông gật đầu: “Dạ, đẹp.”

Nghê Huy trừng mắt nhìn Thuỷ Hướng Đông, sau đó nói: “Mẹ, con thích cái kia.”

Trần Lệ Bình cười nói: “Đều mua hết.” Nói rồi lại từ trên giá lấy xuống một bộ khác giống với phong cách trên người Nghê Huy, màu khác đưa cho Thuỷ Hướng Đông, “Hướng Đông, con đi thay quần áo đi.”

Thuỷ Hướng Đông kinh ngạc nhìn Trần Lệ Bình: “Dì, cái này mua cho con sao?”

Trần Lệ Bình cười đẩy y: “Đúng a, đi thử đi.”

Thuỷ Hướng Đông đành phải chạy đến phòng thử đồ thay quần áo, trang phục trẻ em đầu những năm 90 kỳ thực rất đẹp, quần áo mùa hè đều là quần lửng, mát mẻ lại nhanh nhẹn, không giống con nít sau này, toàn bộ đều mặc quần ống rộng.

Thuỷ Hướng Đông thay quần áo rồi đi ra, Trần Lệ Bình nói: “Hướng Đông mặc cũng rất đẹp, đều mua hết. Dì mua cho con.”

Thuỷ Hướng Đông ngượng ngùng nói: “Cám ơn dì.” Quần áo của y và của Nghê Huy giống nhau, ngoại trừ màu sắc khác nhau, cũng chính là sau này người ta nói là đồ đôi, Thuỷ Hướng Đông trong lòng âm thầm vui vẻ.

Nghê Huy không vui nói: “Con không muốn.”

Thuỷ Hướng Đông nghe Nghê Huy nói không muốn, như bị tạt một chậu nước lạnh, liền nói: “Dì, hay là thôi đi, con cũng không muốn.”

Trần Lệ Bình vỗ nhẹ cái ót con trai một chút: “Sao lại không muốn, con không muốn mẹ mua quần áo cho con sao? Mẹ nói rồi, đều mua hết. Con còn muốn cái gì, tự đi chọn đi.” Trần Lệ Bình vẫn như cũ, tận lực cung cấp đầy đủ cho con trai về vật chất, hơn nữa theo thói quen làm chủ người khác.

Lúc Nghê Huy đi chọn quần áo, Trần Lệ Bình nói chuyện với Thuỷ Hướng Đông: “Dì rất bận, các con đến đây mà dì không có đưa các con đi chơi nhiều, đợi sau này công ty của dì đi vào quỹ đạo chính, không còn bận rộn như vậy nữa, các con lại đến đây chơi a, dẫn theo Dương Dương đến luôn.”

“Cám ơn dì, kỳ thực con đã chơi rất vui.”

Ông ngoại ngồi một bên nghỉ ngơi hỏi: “Hướng Đông đồ cùa con đều mua xong chưa? Chúng ta ngày mai phải về rồi.”

Thuỷ Hướng Đông gật đầu: “Dạ, đều mua xong rồi.”

“Vậy được rồi.”

Trần Lệ Bình hỏi: “Hướng Đông mua cái gì về nhà?” Bà biết Thuỷ Hướng Đông là đến đây mua hàng, tiện đường đi chơi cùng con trai của mình.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Mua máy chơi game và đồng hồ điện tử ạ.”

Trần Lệ Bình cười nhìn Thuỷ Hướng Đông nói: “Rất tốt a, những đồ này cầm về, ngay lập tức liền có thể kiếm được hơn gấp đôi.”

Thuỷ Hướng Đông gật đầu: “Đúng ạ, đồ ở Thượng Hải rẻ hơn nhiều so với ở quê mình, mua về kiếm được chút giá chênh lệch.”

“Ồ, con lại còn biết đến cụm từ “giá chênh lệch” a.” Ông ngoại cười nói.

Thuỷ Hướng Đông gãi đầu nói: “Lúc trước con đi mua máy chơi game ông chủ ở tiệm đó nói.”

Trần Lệ Bình tán thưởng nhìn Thuỷ Hướng Đông: “Hướng Đông là đứa nhỏ có đầu óc kinh doanh, tương lai khẳng định rất có tiền đồ.”

Ông ngoại cũng gật đầu phụ hoạ theo.

Trần Lệ Bình nhìn con trai mình đang lựa quần áo, nói: “Hướng Đông, dì muốn nhờ con một chuyện, tính cách của Tiểu Huy nhà chúng ta có chút hướng nội, ít nói, con hãy đi chơi nhiều với nó nha.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Con sẽ, dì.” Y nguyện ý vì Nghê Huy làm bất cứ chuyện gì, chỉ sợ Nghê Huy không tiếp nhận chính mình, gặp mình liền nói ít hẳn đi.

Trần Lệ Bình nói: “Đợi sau này ta bên này ổn định trở lại, ta liền đón hắn đến đây, đến Thượng Hải học.”

Thuỷ Hướng Đông vừa nghe đến dự định này, trong lòng liền nôn nóng, đây không phải là muốn mình và Nghê Huy phải ly khai sao, vậy sau này không thể nhìn thấy Nghê Huy nữa? Vốn dĩ không khí rất tốt, Thuỷ Hướng Đông thoáng cái bị đả kích đến ỉu xìu. Trần Lệ Bình thấy Thuỷ Hướng Đông vốn dĩ vẫn đang vui vẻ, đột nhiên tinh thần bị suy sụp, không biết là nguyên nhân gì, hỏi y chỉ nói là không có gì.

Thuỷ Hướng Đông trong lòng rất nhiều tâm sự, Nghê Huy phải đi Thượng Hải học, sau này y không thấy hắn, trừ khi cố ý chạy đến Thượng Hải nhìn hắn. Nhưng mà y phải đi học a, còn có em trai cần chiếu cố, cho nên một năm e rằng cũng thấy không được bao nhiêu lần, vốn dĩ Nghê Huy còn chưa tiếp nhận mình, về sau phỏng chừng càng khó. Y thậm chí trong tư tâm nghĩ, mẹ của Nghê Huy bận một chút, đừng sớm ổn định như vậy, như vậy Nghê Huy liền có thể lưu lại thêm một ít thời gian nữa.

Về quê nhà, đã là lúc trời nóng nhất. Trương Dũng thấy bọn hắn trở về, vui vẻ mà chạy đến, hưng phấn nói: “Hướng Đông, Nê Ba, chúng ta đi bắt ve sầu khỉ đi bán đi, bây giờ bán hai mao tiền một con, ta đã bán được hai lần, kiếm được hơn 10 đồng.” Trương Dũng nói sự gặt hái của mình, cười đến không thấy mắt đâu.

Thuỷ Hướng Đông có chút kinh ngạc, giá cả đã tăng lên gấp bội so với nắm ngoái rồi sao, liền nói: “Được a, ta buổi sáng phải đi bán máy chơi game, tối sẽ cùng đi bắt.”

Thì ra năm nay không biết sao lại lưu hành trào lưu ăn ve sầu khỉ, giá cả cũng cao hơn năm ngoái rất nhiều, nhưng mà người bắt ve sầu khỉ cũng càng ngày càng nhiều, có thể bắt được tự nhiên cũng ít đi.

Sau khi Nghê Huy trở lại, cũng gọi Sa Hán Minh qua, chuyện mùa hè năm ngoái đi bắt ve sầu khỉ bán y không có tham gia cùng, sau này nghe nói, luôn la hét cũng muốn đi bắt cùng, Nghê Huy còn nhớ chuyện này, liền gọi y qua.

Thuỷ Hướng Đông đặc biệt ngưỡng mộ Sa Hán Minh, Nghê Huy chỉ có lúc ở cùng với y, mới thật sự mở rộng lòng mình, bọn họ ở cùng nhau ngủ cùng nhau, có đôi có cặp, giống như không thể chia cắt. Nhưng mà Nghê Huy vừa đối diện với mình, liền lập tức thay đổi sắc mặt, tất cả các biểu cảm tự động khoá lại. Cảm giác này, khiến cho tâm của Thuỷ Hướng Đông đau đớn(哇凉哇凉), nhưng mà y vẫn nhịn không được đối tốt với hắn, ai kêu y áy náy, ai kêu y thích.

Sa Hán Minh bây giờ đang phát triển, vóc dáng mảnh khảnh, so với Trương Dũng hơn y một tuổi còn cao hơn, Trương Dũng cho y một cái biệt danh mới, kêu là “cây sào đồ”, Sa Hán Minh tung chân đá y: “Hừ, Trương Dũng chết tiệt, ta cũng muốn cho ngươi một cái biệt danh, mắt nhỏ như vậy, gọi là, gọi là một đường chân trời!”

Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông đều ha ha cười rộ lên, Trương Dũng không hiểu ra sao: “Cái gì kêu là một đường chân trời.”

Thuỷ Hướng Đông cuối cùng cũng cười đủ, sờ sờ bụng đến thắt lưng: “Chính là nói mắt nhỏ như là một đường may.”

Trương Dũng nhảy dựng lên: “Được a, ngươi cái cây sào đồ này, ngươi xem ta không giáo huấn ngươi không được.”

Sa Hán Minh cũng nhảy dựng lên, vừa chạy vừa làm mặt quỷ: “Một đường chân trời, một đường chân trời, ngươi dám kêu ta cây sào đồ, ta liền kêu ngươi một đường chân trời!”

Hai người một rượt một chạy, chạy khắp sân, chơi đến bất diệt nhạc hồ, Nghê Huy nói: “Sa Tử, ngươi tắm rồi đó, lát nữa người đầy mồ hôi bây giờ.” Lúc này đã là xế chiều rồi, mọi người đều tắm rửa sạch sẽ đợi ăn cơm, sau đó đi bắt ve sầu khỉ.

“Vậy ngươi mau kêu y đừng đuổi theo ta nữa.” Sa Hán Minh nói.

Trương Dũng chạy rất nhanh, đã bắt được Sa Hán Minh, Sa Hán Minh chỉ được cái vóc dáng cao, sức lực cái gì đều không bằng Trương Dũng, bị Trương Dũng cù lét: “Ngươi sau này còn dám kêu nữa không, dám nữa không?”

Sa Hán Minh nằm trên đất, lăn đến nổi toàn thân toàn là tro bụi, cười khanh khách đến không thở nổi, nói đều nói không ra, Trương Dũng nhường y cầu xin tha thứ. Nghê Huy nhìn bọn hắn, không nhịn được có chút ngưỡng mộ, mặc dù nói chính mình bây giờ cũng là một đứa con nít, lại không có cách nào không chút kiêng kị gì mà vui chơi giống như bọn hắn.

Nghê Huy nói: “Được rồi, Trương Dũng, ngươi đừng cù lét y nữa, y đều nói không ra lời rồi. Trên người bị bẩn rồi, lại phải tắm rửa thay quần áo mới.”

Trương Dũng ngồi dậy: “Còn kêu không? Lần sau dám kêu, ta sẽ cù lét ngươi.”

Sa Hán Minh thở hổn hển nói: “Ngươi dám kêu ta cây sào đồ, ta liền kêu.”

Trương Dũng làm bộ như còn muốn đi cù lét y, Thuỷ Hướng Đông đi qua kéo Trương Dũng: “Trương Dũng, ngươi cũng không mệt sao, dù sao ngươi đều đặt biệt danh cho mọi người, còn không cho phép người khác đặt biệt danh cho ngươi a?”

Kết quả của lần đặt nickname này, chính là Trương Dũng một cái biệt danh một đường chân trời, mà cây sào đồ Sa Hán Minh tóm lại không có thuận miệng như Sa Tử, cuối cùng vẫn là không có kết quả. Trương Dũng vì chuyện này đặc biệt hối hận, ai kêu y lắm mồm làm chi. Sa Hán Minh sở dĩ sẽ nghĩ đến cái tên một đường chân trời, là vì mùa hè năm ngoái cùng cha mẹ đi chơi, có một quang cảnh chính là đường chân trời, làm cho người ta ấn tượng sâu sắc, Sa Hán Minh nhanh trí đụng một cái liền nghĩ đến, thành công đặt biệt danh cho Trương Dũng.

Con nít sợ nhất chính là cô đơn, bây giờ bốn đứa nhỏ xúm lại với nhau, còn có một Thuỷ Hướng Dương như con sâu nhỏ, chỗ nào náo nhiệt tự nhiên đừng nói nữa. Bọn họ thường thường buổi trưa đi đào giun câu cá, buổi tối mở đèn pin đi bắt ve sầu khỉ, vui vẻ như là dòng nước trong khe suối, vui vẻ như vậy, lại trong sáng thuần khiết như vậy, không lẫn bất kỳ tạp chất gì.

Nghê Huy cố gắng quên đi tâm hồn biến cố thăng trầm kia, làm cho mình cũng như đứa con nít giống Trương Dũng và Sa Hán Minh, Trương Dũng đi mạo hiểm, lớn gan đi gây sự, giống như đá banh không cẩn thận đá vỡ cửa kính nhà người ta, dưới sự xúi bậy của Trương Dũng đi hái trộm ngô của người ta để nướng ăn, kết quả của việc đi ra ruộng nướng chuột đồng là không cẩn thận làm cháy lều dưa của người ta, mấy đứa con trai đi bắt thằn lằn đi hù doạ mấy đứa con gái phụ cận… Sau đó để ông bà ngoại đi hốt cứt cho ai(làm những việc người khác làm không xong còn bỏ lại đó – nguyên văn của từ điển đó), thu thập tàn cục.

Ông ngoại bà ngoại thấy cháu ngoại và Sa Hán Minh ở cùng nhau, liên tiếp gây rắc rối, không khỏi lắc đầu thở dài, nhưng mà thấy cháu ngoại càng ngày càng vui vẻ hoạt bát, ông ngoại và bà ngoại lại cảm thấy rất vui, con nít mà, phải nghịch ngợm phá phách giống như vậy, mà không phải giống như một ông cụ non quy củ, dáng vẻ già nua bí ẩn, chỉ cần làm không quá giới hạn, cũng đều là có thể tha thứ được.

Sa Hán Minh ở nhà Nghê Huy chơi đến quên trời quên đất, hoàn toàn không đề cập tới chuyện về nhà, sau nửa tháng, trong nhà gọi điện thoại đến, bà nội hết lần này đến lần khác thúc đẩy, y mới luyến tiếc không rời mà trở về. Lúc đi là Nghê Huy cùng đi, Nghê Huy đi học thư pháp, thuận đường tiễn Sa Hán Minh về một đoạn: “Nê Ba, đợi ta trở về bồi bà nội ta xong, ta sẽ trở lại nữa a. Chúng ta cùng đi đào khoai lang nướng ăn.”

Nghê Huy cười: “Ngươi còn đào a, bác kia đã đến nhà chúng ta tố cáo hai lần rồi.”

Sa Hán Minh nói: “Chúng ta không phải đã đưa tiền cho ông ấy rồi sao.”

Lần trước Sa Hán Minh và Trương Dũng phát hiện một ruộng khoai lang, lén lút đào lên xem, khoai lang đã chính rồi, thế là ba đứa nhỏ liền đào a đào, đào ra ba củ khoai lớn, sau đó đem bùn đất lắp lại, đem dây khoai lang và lá tiếp tục phủ lên, chạy đến một bên đi nướng khoai lang.

Gia hoả này làm việc không dứt khoát, xử lý căn bản không sạch sẽ, kết quả chủ nhà liền men theo khói đen mà đến, đem ba đứa bọn hắn bắt tại trận, dẫn đến nhà ông ngoại Nghê Huy cáo trạng. Đúng lúc ông bà ngoại không có ở nhà, Thuỷ Hướng Đông vừa từ bên ngoài buôn bán xong trở về, liền khuyên can mãi, đền tiền cho người ta, nhiều lần bảo đảm sẽ không có lần sau, lúc này mới không vạch trần đến chỗ ông ngoại.

Kết quả một vài ngày, bệnh tham ăn của Sa Hán Minh và Trương Dũng lại tái phát, cầm tiền bán được từ ve sầu khỉ, chạy đến nhà người ta, đào một đống khoai lang, sau đó đem tiền ném trên mặt đất, rồi đi. Kết quả chủ nhà ngày hôm sau vẫn cầm tiền đuổi đến nhà, nói chuyện này với ông ngoại Nghê Huy, bởi vì đưa tiền, trái lại cũng không có gì khó, nói rồi bọn họ vừa thông suốt liền đi.

Ông ngoại và bà ngoại cũng không nói gì, con nít ham chơi, biết là lấy đồ của nhà người ta còn đưa tiền, đây không phải vấn đề phẩm chất, dạy bảo một trận, cũng không sao.

“Hay là thôi đi, khoai lang lần trước của ngươi đều không nướng chính, ăn còn rất cứng, ăn xong còn đánh rắm, thúi chết ta luôn.” Nghê Huy nhíu mày nói, Sa Hán Minh tham lam, chính mình muốn ăn củ khoai lang lớn nhất, kết quả nướng đế nửa đời không chính, sau khi ăn xong buổi tối đó không cùng ngủ với Nghê Huy cho thúi chết.

Sa Hán Minh hắc hắc cười: “Vậy thì đợi ta đến bắt ve sầu khỉ, ta nửa tháng kiếm được 40 đồng, cha của ta bảo đảm khen ngợi ta. Ta trở về mua chút rượu hiếu kính ông ấy, hắc hắc, con trai cũng có tiền hiếu kinh ông ấy.”

“Cũng làm cho ngươi tốt đẹp.” Nghê Huy trong lòng đặc biệt ngưỡng một tình cảm của hai cha con Sa Hán Minh, giống như bạn bè, đáng tiếc hắn hai đời đều không có người cha tốt, Thuỷ Hướng Đông cũng đồng bệnh tương liên, hai đời đều không có cha, nhưng mà nếu như giống cha của mình, ngược lại thà rằng hy vọng không có cha.

Sa Hán Minh nói: “Nê Ba, ta xuống xe đây, ngươi học xong có thể đến nhà ta chơi a.”

Nghê Huy nói: “Ừ, nếu như tan học sớm, còn trễ thì thôi.”

“Ừ, bái bai Nê Ba! Đợi ngươi đến chơi.” Xe dừng lại, Sa Hán Minh đứng dậy xuống xe, hướng Nghê Huy vẫy vẫy tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui