"A, được!", Tôn Hân lập tức gật đầu đáp ứng, đây là lần đầu tiên sau mười tám năm hắn bước vào tiểu viện của Lạc Thi Kiều, lại không ngờ rằng cũng là lần cuối cùng.
Lạc Thi Kiều vừa vào nhà thì liền rót một chén trà cho Tôn Hân, cũng coi như lễ nghi chu đáo, nhưng mà lúc lên tiếng vẫn lạnh lẽo như cũ: "Nói đi".
"Đó là sau khi Thạch Vân Phi đi được nửa năm, có người truyền tin về nói Thạch Vân Phi đỗ trạng nguyên.
Lúc đó ta liền cho rằng đây là chuyện tốt, nghĩ Thạch Vân Phi sẽ rất nhanh vinh quy bái tổ, như vậy ngươi cũng có một nơi quy túc tốt.
Thế nhưng người kia lại nói cho ta biết Thạch Vân Phi được Hoàng thượng ban hôn, bây giờ đã trở thành Phò mã gia."
"Vì vậy ngươi liền giấu tin tức này, nếu không phải hôm nay Thạch Vân Phi mang theo Công chúa hồi hương, ngươi còn muốn giấu ta đến khi nào?".
Tôn Hân nghe vậy, thống khổ nhắm hai mắt, "Ta giấu tin tức này là vì sợ ngươi thương tâm, nghĩ nếu ngươi đợi vài năm không được thì liền sẽ tự động hết hi vọng.
Đến lúc đó nếu ta may mắn cưới được ngươi thì nói chân tướng cho ngươi biết cũng không muộn.
Ai ngờ....".
Lạc Thi Kiều cười khổ, "Ai ngờ ta đợi một lần chính là mười tám năm?".
"Lạc cô nương, nếu ngươi không chê Tôn mỗ lớn tuổi, ta....!ta đồng ý ngay ngày mai dẫn lễ hỏi lại đây, đại kiệu tám người nâng.....".
"Tôn lão gia, mời trở về đi, ta muốn yên tĩnh một mình".
Nói xong, Lạc Thi Kiều liền quay về phòng mình, cũng không để ý Tôn Hân còn ở phòng khách.
Nàng biết người này chẳng mấy chốc sẽ rời đi.
Đêm đó, thu hoạch lớn nhất của con sông Thanh Hà từng cùng Lạc Thi Kiều chờ đợi mười tám năm chính là cuối cùng mang theo sinh mệnh của Lạc Thi Kiều.
như vậy, cũng là giải thoát cho nàng.
Nước sông rót vào lỗ mũi, miệng, cảm giác nghẹt thở vẫn còn phảng phất, thời khắc này, Lạc Thi Kiều đột nhiên mở mắt ra, nhìn giường thơm quen thuộc.
Nàng hoảng hốt một trận, lẽ nào nàng không chết, được người ta cứu?
"Huhuhu....".
Ngoài cửa truyền đến tiếng nam nhân nghẹn ngào, nghe được tiếng này, Lạc Thi Kiều chỉ cảm thấy cực kì quen thuộc.
Cha, đó là tiếng của cha, nhưng mà không đúng, cha rõ ràng đã chết hơn hai mươi năm rồi, là năm nàng mười hai tuổi.
Tại sao lúc này còn có thể nghe thấy tiếng khóc của cha? Nghĩ như vậy, nếu cha cũng ở đây, như vậy hẳn là nàng chết rồi, chỉ là không ngờ được đi đến cõi âm này dĩ nhiên lại giống như lúc nàng còn sống ở nhà.
"Cha, người ở bên ngoài sao?".
Lạc Thi Kiều lên tiếng gọi, nàng đã hơn hai mươi năm chưa nhìn thấy cha, cũng không biết dáng dấp bây giờ của hắn ra sao.
Mọi người đều nói quỷ đều có gương mặt dài màu xanh, răng nanh vàng, vô cùng kinh khủng, nàng cũng không nói gì, cha nàng nhất định sẽ giống như lúc còn sống, anh tuấn nho nhã, nhất định! Nhưng mà vừa gọi ra tiếng, Lạc Thi Kiều liền che miệng lại, sao giọng nói này lại yếu ớt non nớt như vậy? Hơn nữa cánh tay cử động cũng ê ẩm vô cùng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Nghe tiếng gọi của Lạc Thi Kiều, tiếng khóc bên ngoài im bặt đi, một nam nhân anh tuấn khoảng ba mươi, một thân trường sam màu xanh liền hiện ra trước mặt Lạc Thi Kiều.
Nhìn cha quả nhiên vẫn tuấn tú nho nhã như năm đó, Lạc Thi Kiều cũng quên đi khác thường của mình, lòng tràn đầy vui mừng nhìn nam nhân trước mặt, nhìn nhìn, dĩ nhiên vành mắt đỏ ửng.
"Cha~", Lạc Thi Kiều vong tình gọi một tiếng, nhiều năm không gặp cha, nàng lại giống như lúc nhỏ, chỉ muốn đem hết buồn khổ oan ức trong lòng phát tiết ra ngoài, dựa vào nam nhân không tính là vĩ đại nhưng vững chắc như núi, kể ra tất cả thống khổ chờ đợi suốt mười tám năm.
Đôi mắt của Lạc Tri Thu cũng sưng đỏ, nhìn con gái cũng giống như mình thì không thể làm gì khác là phải cố nén nước mắt an ủi: "Kiều nhi không khóc, tuy rằng mẫu thân đã đi đến nơi rất xa rất xa, không thể quay về nữa.
Thế nhưng con vẫn có cha, còn có cha bồi bên cạnh con đây".
"Cha, người đang nói gì vậy, không phải chúng ta đã chết rồi sao?", Lạc Thi Kiều giống như nhớ ra thứ gì đó, những lời này giống như những lời nàng nghe được năm mười tuổi, khi mẹ của nàng vĩnh viễn rời khỏi nàng và cha.
Nguyên nhân cũng không có gì khác, năm đó trấn Thanh Hà gặp phải trận hồng thủy trăm năm khó ngộ, vô số đồng ruộng hoa lúa đều bị hủy hoại trong một ngày, thật vất vả đợi đến lúc hồng thủy rút lui thì lại nghênh đón một trận ôn dịch lớn.
Nàng mới mười tuổi, thân thể hư nhược nên rất nhanh đã bị nhiễm bệnh, mà mẫu thân của nàng vẫn luôn tận tâm chăm sóc nàng rất tốt, cuối cùng Lạc Thi Kiều uống thuốc trị ôn dịch mà kiếm về một cái mạng nhỏ.
Nhưng mà trong lúc vô tình thì bệnh của nàng truyền sang mẹ nàng, lại là đột nhiên phát bệnh, vĩnh viễn rời đi.
"Đứa nhỏ ngốc, nói mê sảng gì vậy, nhờ có thuốc của Trương thần y mà con có thể nhặt về một mạng.
Thế nhưng mẹ của con...!bệnh xâm nhập lục phủ ngũ tạng, vừa mới, vừa mới....".
Nói rồi, Lạc Tri Thu lại nghẹn ngào, đều nói nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa đến lúc đau lòng mà thôi.
Bởi vậy có thể thấy được đây là một đôi phu thê tình cảm sâu đậm.
Trương thần y? Thuốc? Mẹ? Bị bệnh? Tất cả những điều này đảo quanh trong đầu Lạc Thi Kiều, mà chân tướng vô cùng chân thực, nàng chưa chết mà mà mang theo trí nhớ của kiếp trước quay về năm nàng mười tuổi.
"Mẹ đâu? Con muốn nhìn mẹ một chút....", đời trước nàng bởi vì hôn mê bất tỉnh mà không kịp đưa tiễn mẫu thân đoạn đường cuối cùng.
Đời này nếu nàng đã tỉnh rồi, như vậy có thể nhìn thấy một lần cuối cùng chứ?
Lạc Tri Thu gật đầu, cẩn thận ôm Lạc Thi Kiều đang nằm trên giường vào lòng.
Lạc Thi Kiều mười tuổi bởi vì ôn dịch mà đã gầy đến không thành người, chỉ một thư sinh yếu đuối như Lạc Tri Thu cũng có thể tùy ý ôm được.
Vì không để Lạc Thi Kiều lại bị phong hàn, đối với thân thể suy yếu này chó cắn rách áo, Lạc Tri Thu tìm chiếc áo choàng duy nhất trong nhà bọc lấy nữ nhi, bọc rất chặt, lúc này mới ôm Lạc Thi Kiều ra khỏi phòng.
Thi thể mẫu thân Lạc Thi Kiều được đặt trên nền đất trong sân, một tấm chiếu cũ nát bao bọc lấy thân thể của nàng, chỉ lộ ra bàn chân cùng gương mặt xinh đẹp, nhưng đã không còn sinh khí, trắng xám nhợt nhạt.
Nàng sắp bị kéo ra ngoài cùng hỏa táng với những người chết vì ôn dịch.
Cuối cùng thì Lạc Thi Kiều cũng gặp lại gương mặt này, xa cách hơn hai mươi năm cuối cùng có thể một lần nữa nhìn thấy mẫu thân của mình, tuy rằng vẫn là âm dương xa cách.
Lạc Thi Kiều vốn cho rằng, chuyện qua lâu như vậy, bi thương trong lòng đã sớm hòa tan, thế nhưng vừa nhớ đến đoạn thời gian mình bị ôn dịch đó, mẫu thân tỉ mỉ chăm sóc, ngay cả bản thân cũng bị lây bệnh, nhưng vẫn chịu đựng không nói lời nào thì mũi của nàng liền cay xót, nước mắt nhịn không được chảy xuống.
Mẹ, người lên đường bình an, Lạc Thi Kiều con xin thề, đời này nhất định sống tốt, không giống như kiếp trước vì Thạch Vân phi mà lãng phí thanh xuân tươi đẹp.
Mẹ, là người sao? Là người cho con cơ hội làm lại sao? Nhất định là như vậy, nhất định người có linh thiên, tạo ra kì tích này.
Mẹ, người hãy nhìn thật kĩ, đời này, con nhất định sẽ sống tốt hơn Thạch Vân Phi, nhất định!
Đợi đến lúc những người phụ trách xử lí thi thể trong trấn Thanh Hà đến tiểu viện Lạc gia thì chỉ thấy hình ảnh một lớn một nhỏ khóc sướt mướt.
Người đến cũng chỉ thở dài một tiếng, sau đó liền nhấc thi thể đem đi.
"Mẹ, mẹ, không được mang đi, mẹ.....".
Lạc Thi Kiều kích động nhìn những người muốn lật chiếu, muốn đuổi theo nhưng thân mình bị cha ôm chặt, không thể động đậy, thân thể ốm yếu giãy dụa vài lần thì chịu không nổi, hai mắt nàng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
"Trương thần y, bệnh tình của tiểu nữ thế nào?", nhìn thần sắc nghiêm túc của Trương thần y, Lạc Tri Thu lo lắng hỏi.
Trương thần y lắc đầu nói: "Tiểu Thi Kiều tính tình cương liệt, lúc nãy lửa nóng công tâm, mạch tượng hỗn loạn, phải điều trị một phen cho tốt mới được".
Nhìn Lạc Thi Kiều vẫn đang hôn mê, Lạc Tri Thu thống khổ gật đầu, "Kiều nhi từ nhỏ đã như vậy, tính tình này cũng giống như mẹ nó".
Vừa nhớ đến thê tử của mình, Lạc Thi Kiều lại đỏ cả mắt.
"Lạc tiên sinh thỉnh nén bi thương, tiểu Thi Kiều còn nhỏ, ngươi không thể thương tâm quá độ a".
Trương thần y lắc đầu than nhẹ, nếu không phải lúc trước hắn ra ngoài hành tẩu thì cũng sẽ không biết tin tức ôn dịch chậm trễ như vậy.
Nếu có thể đến sớm một chút thì bị kịch này đã không xảy ra.
"Trương thần y không nên tự trách, này là số mệnh, bây giờ Trương thần ý cứu tiểu nữ, Lạc mỗ không có gì báo đáp, chỉ có....".
Lạc Tri Thu suy nghĩ trái phải một chút, bây giờ hắn là tiên sinh dạy học, trong nhà chỉ có bốn bức tường, có thể cho Trương thần y thù lao gì? "Chỉ có thể khấu tạ đại ân đại đức của Trương thần y", Lạc Thi Kiều liền quỳ xuống, liên tục dập đầu xuống đất.
Nhìn động tác của Lạc Tri Thu, Trương thần y cũng không ngăn cản.
Hắn biết đây chính là khí tiết của văn nhân, nếu hắn ngăn cản, chỉ sợ cả đời Lạc Tri Thu đều cảm thấy nợ hắn món ân tình này, đã như vậy, thì cứ nhận cái cúi đầu này đi.
Lạc Thi Kiều hôn mê một ngày một đêm, Lạc Tri Thu cũng một ngày một đêm không chợp mắt chăm nom.
Kiều nhi là thân nhân duy nhất trên đời này của hắn, nếu lại mất đi, e sợ người nam nhân này sẽ đánh mất dũng khí sống tiếp.
Bên này, Lạc Tri Thu đang chăm sóc Lạc Thi Kiều hôn mê, còn Lạc Thi Kiều lại đang ở trong mơ đi đến một vùng thế ngoại đào nguyên.
Nơi đó không có sự tàn tạ sau khi hồng thủy rút lui, không có ôn dịch gào thét cả trấn, chỉ có cầu nhỏ nước chảy, bích hải lam thiên, cũng có núi cao sông sâu, hoa thơm chim hót, so với Thanh Hà trấn vừa trải qua hồng thủy và ôn dịch thì nơi này quả thực là thiên đường nhân gian.
Thế nhưng, vì sao nàng lại đến nơi này?
Nghi hoặc trong lòng Lạc Thi Kiều vừa mới dâng lên, bên tai liền truyền đến tiếng thì thầm cả đời nàng khó quên: Kiều nhi~".
"Mẹ.....", Lạc Thi Kiều kinh hô: "Mẹ, là người sao? Mẹ, người ở nơi nào?".
"Kiều nhi, mẹ ở ngay bên cạnh con".
Giọng nói là vang từ sau lưng Lạc Thi Kiều, biết được phương hướng nàng liền cấp tốc quay đầu, nhưng mà vẫn không thấy gì, tình cảnh như vậy không khỏi khiến nàng sốt ruột.
"Mẹ, người ở chỗ nào? Người đi ra đi, Kiều nhi có rất nhiều chuyện muốn nói với người.
Mẹ~".
Nhưng mà bất luận Lạc Thi Kiều gọi thế nào thì vẫn không có cách nào nhìn thấy mẫu thân của nàng, nhìn thấy nữ nhân yêu nàng còn hơn tính mạng của mình.
Trong không gian đột nhiên truyền đến tiếng thở dài của mẫu thân Lạc Thi Kiều: "Kiều nhi, vô dụng thôi, con không thể nhìn thấy ta, mẹ đã trở về thành một mảnh sông núi này rồi"..