"Thôi, vẫn nên nói cho ngươi nghe đi", Cảnh Dung khẽ thở dài, nếu Lạc Tử Phong đã bị cuốn vào thì nàng cũng có quyền được biết tất cả.
Lạc Tử Phong nghe vậy liền quay đầu, gật gật nói: "Nàng nói đi, ta sẽ nghiêm túc lắng nghe".
Thấy dáng vẻ khiêm tốn thỉnh giáo của Lạc Tử Phong, Cảnh Dung cảm thấy hơi kinh ngạc.
Nàng ấy biết rồi sao? Bây giờ là đang hướng về nàng lấy kinh nghiệm sao? Haha, Lạc Tử Phong, nếu ngươi thật sự có thể học được chút gì đó từ trên người ta thì cứ học đi, ít ra còn có thể tự bảo vệ mình.
"Trong lần bị tập kích này, chỉ có ngươi, ta, Tương Vương cùng người đánh lén biết rõ mọi chuyện.
Hơn nữa chuyện này không cần nghĩ nhiều cũng biết là do mấy vị hoàng huynh kia của ta làm ra.
Thế nhưng ai tham dự, ai không tham dự, những chuyện này không thể biết được.
Nếu để Phụ hoàng biết thì sẽ tra rõ một phen, tra ra được thủ phạm là chuyện tốt, thế nhưng nếu như cả bốn bị hoàng huynh đều tham dự thì nên làm thế nào? Giáng tội bọn họ, như vậy tương lai của vương triều Thanh Lam nên giao vào tay ai? Như vậy quần thần cũng không đáp ứng, tra hay không tra thì kết quả cũng là sống chết mặc bay.
Nếu đã như vậy thì nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, coi như chúng ta bán cho đối phương một ân tình.
Chỉ có điều không biết người ta có cảm kích hay không".
Nói đến cuối cùng, Cảnh Dung lạnh lùng nở nụ cười, cảm kích sao? Chuyện đánh lén này có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, nàng khoan dung tính đến phần ân tình này, nhưng ai sẽ chấp nhận nó? Hơn nữa, nàng có linh cảm, nếu để Phụ hoàng biết được thì không khác nào có lợi cho người đó, bực lòng dạ tâm cơ này sợ là nàng cũng không có cách nào sánh cùng.
Chỉ có điều, bách mật nhất sơ*, đến cuối cùng vẫn để lại nhược điểm.
*bách mật nhất sơ: cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót.
"Nhưng mà, cứ như vậy mà buông tha bọn họ sao? Đường đường là tương lai của vương triều Thanh Lam ta liền phải giao vào tay một hoàng tử không từ thủ đoạn như vậy sao? Công chúa là muội muội cốt nhục chí thân của bọn họ mà họ còn đối xử như thế, sau này làm sao có thể đối tốt với lê dân?".
Câu trả lời của Cảnh Dung đã đáp ứng rất tốt nghi vấn của tử phong, thế nhưng lại dẫn ra một nghi vấn càng lớn hơn.
Nhìn vẻ mặt oán giận của Lạc Tử Phong, Cảnh Dung có chút vô lực, cho nên nàng mới không muốn nói a.
Nhìn đi nhìn đi, một phiền toái nhỏ vừa giải quyết, một phiền toái lớn lại kéo đến rồi.
Đang lúc nàng đang suy nghĩ nên làm sao để Lạc Tử Phong bỏ qua nghi vấn không có đáp án này thì Tương Vương được nàng nhờ đi xóa dấu vết đã mang theo đội quân mã Hoàng thượng phái ra đi lại đây.
Trong chớp mắt đối mặt với Tương Vương, Cảnh Dung liền biết chuyện nàng nhờ đối phương đã hoàn thành rồi.
"Sao Thế tử lại không nghĩ đến chuyện bất luận là ai trong bọn họ thì cũng không thể trở thành Hoàng trữ.
Đừng quên sứ mạng Phụ hoàng giao cho ta".
Lạc Tử Phong sững sờ nhìn Cảnh Dung bị Cảnh Thái đế ôm vào ngực, câu nói vừa nãy có ý gì? Chẳng lẽ Cảnh Dung có ý định đem vị trí Hoàng trữ giao cho người không phải trong bốn người kia sao? Nhưng mà rõ ràng người cuối cùng trở thành Hoàng thượng chính là Tứ hoàng tử mà? Có điều, chuyện này cũng chỉ có nàng sau khi sống lại mới biết được, Cảnh Dung không hề biết, phải làm sao để nói cho nàng ấy biết người trở thành Hoàng đế chính là Tứ hoàng huynh của nàng ấy đây?
"Cảnh Dung, đều do trẫm không phái thêm nhiều thị vệ cho con, hại con bị thương, trẫm....".
Cảnh Thái đến một mặt thương tiếc nhìn cánh tay bị thương của Cảnh Dung, vội vội vàng vàng quát người phía sau: "Ngự y đâu? Gọi tất cả ngự y đến đây cho trẫm, phải nhanh, bằng không đưa đầu đến gặp".
"Phụ hoàng....", Cảnh Dung nhìn Cảnh Thái đế đang nổi giận với mọi người, nhẹ nhàng lắc đầu: "Phụ hoàng đã làm rất tốt, đã cho nhi thần một Phò mã tốt như vậy.
Nhờ có Thế tử dũng mãnh mà nhi thần mới có thể thoát khỏi độc thủ của gấu đen, vết thương trên cánh tay nhi thần đã được Thế tử xử lí, không cần gọi ngự y đâu".
Cảnh Thái đến nghe Cảnh Dung nói như vậy thì liền giương mắt nhìn Lạc Tử Phong, trên thân người này tuy không có bị thương nhưng nhìn qua thì thật sự đã từng đối đầu với gấu lớn.
Xem như đã gặp phải gấu đen, hắn liền nổi lòng từ bi không đi tính toán chi tội không bảo vệ tốt Cảnh Dung của người này.
Được rồi, kỳ thực chủ yếu là bởi vì có Tương Vương ở đây, hắn làm sao có thể lên tiếng răn dạy ngoại tôn được lão nhân kia xem như bảo bối quý giá được.
Tội bảo vệ bất lực của Lạc Tử Phong có thể không tính, thế nhưng vết thương trên tay Cảnh Dung không thể bỏ mặc.
Lạc Tử Phong đã xử lí qua? Y thuật của Lạc Tử Phong dù có tốt thì cũng không thể tốt hơn đám ngự y của hắn chứ? Không để ý Cảnh Dung phản đối, Cảnh Thái đế vẫn mang nàng về doanh trướng.
Đám ngự y lúc nãy được Cảnh Thái đế phái người đi gọi thấy hoàng thượng quay về lều thì cũng hùng hục chạy theo sau.
Nghe người truyền lời nói Hoàng thượng có vẻ rất tức giận, ai, đáng thương cho cái mạng lao lực này của bọn họ, nếu không nhanh lên một chút thì cái đầu này cũng phải dọn nhà rồi.
Các ngự y ra sức đuổi theo cuối cùng cũng may mắn đến được trước cổng doanh trướng ngay sau khi Cảnh Thái đế mang Cảnh Dung trở về.
Đợi đến lúc Cảnh Thái đế tuyên thì bọn họ liền nối đuôi đi vào, cúi đầu, yên lặng kiểm tra thương thế của Cảnh Dung.
"Công chúa, vi thần đắc tội", người nói chuyện chính là Thủ viện (người đứng đầu) Thái y viện, Ngô thái y.
Hắn tuổi chừng bốn mươi, là Thủ viện trẻ tuổi nhất được tuyển, nếu không phải do có y thuật cao minh thì không thể mới chừng này tuổi đã bò lên được chiếc ghế cao nhất Thái y viện.
Cảnh Dung không bận tâm gật gật đầu, tùy ý Ngô thái y cẩn thận tháo lớp vải lúc nãy Lạc Tử Phong băng bó cho nàng, ngay lúc một góc thảo dược lộ ra ngoài thì Ngô thái y liền ồ lên một tiếng, sau đó liền vội vã hỏi: "Xin hỏi vết thương của Công chúa là do ai xử lí?".
Cảnh Dung nghe vậy thì nhướng mày nhìn Ngô thái y một chút, thành thực trả lời: "Là Thế tử giúp bản cung xử lí.
Sao vậy, có thứ gì không thích hợp sao?".
Ngô thái y nghe vậy liền vội vàng lắc đầu, sau đó lại một lần nữa quấn lại miếng vải.
Nhìn động tác này của hắn, lại thấy Cảnh Thái đế muốn nổi giận, nhưng đã bị ánh mắt của Cảnh Dung ngăn lại, bên trong giọng nói của nàng mang theo ngữ điệu có chút tự hào, "Phụ hoàng, nhi thần đã nói rồi, thương thế kia đã được Thế tử xử lí, không cần mời thái y, nhưng mà Phụ hoàng vẫn cứ một mực muốn thái y chạy đi một chuyến".
Lời này của Cảnh Dung vừa nói ra thì lúc này Ngô thái y mới nhớ ra mình đang phụng mệnh Hoàng thượng đến đây xử lý vết thương cho Cảnh Dung công chúa.
Bây giờ hắn tháo lớp vải xuống rồi lại băng bó lại như ban đầu, không biết Cảnh Thái đế ngồi một bên sẽ có suy nghĩ gì? Ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, hắn liền mau chóng tiếp lời Cảnh Dung, nói: "Hoàng thượng, Tương Vương Thế tử y thuật tuyệt vời, lúc nãy vi thần đã cẩn thận kiểm tra một phen, thảo dược Thế tử dùng chính là cỏ Tinh Lung được xưng là thánh phẩm chữa thương.
Có loại cỏ này bổ trợ, cộng với hằng ngày dùng kim sang Hoàng cung thì vết thương của Công chúa sẽ khỏi hẳn, không để lại vết sẹo nào".
"Cỏ Tinh Lung? Sao trẫm chưa từng nghe nói về loại cỏ này?".
Cảnh Thái đế cau mày, một bộ không giận tự uy khiến Ngô thái y nhiều năm phụng dưỡng bên cạnh nhịn không được run rẩy hai chân, thiếu chút nữa mềm chân quỳ xuống.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, cỏ Tinh Lung là do hơn hai mươi năm trước sư phụ vi thần trong lúc hái thuốc trong núi phát hiện được.
Trước đây trong sách không hề có ghi chép, thế nhưng hiệu quả chữa thương vô cùng tuyệt vời.
Bây giờ Thế tử dùng lại loại thảo dược này, như vậy hẳn là có chút liên quan với sư phụ vi thần năm ấy".
"Ồ?.
Ngô thái y đã gợi nên hứng thú của Cảnh Thái đế, phất tay để các thái y ngoại trừ Ngô thái y lui ra ngoài, sau đó dặn dò Trần Nghĩa đi mời Tương Vương cùng Tương Vương Thế tử lại đây.
Có liên quan đến sư phụ của Viện thủ Thái y viện của hắn sao? Lạc Tử Phong ngươi thực sự khiến cho người ta chấn động.
"Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Công chúa".
Bởi vì không phải ở trong cung cho nên lễ tiết đều được giản lược, sau khi Tương Vương chắp tay hành lễ thì liền dắt Lạc Tử Phong tiến vào.
"Thế tử, trẫm có chuyện không rõ, Viện thủ Thái y viện của trẫm nói ngươi có chút liên quan đến sư phụ dạy y của hắn.
Trẫm liền nghĩ không biết có phải các ngươi là đồng môn hay không, cho nên liền gọi ngươi đến đây".
Rõ ràng là lòng hiếu kì quấy phá, lại còn có thể nói đường hoàng như thế, Tương Vương liếc mắt nhìn Cảnh Thái đế một chút sau đó lại nhìn sang Lạc Tử Phong.
Ừm, hắn cũng có chút để ý, Lạc Tử Phong nói lúc còn nhỏ nàng từng bái một vị thần y học tập y thuật, vị thần y này sẽ không phải là sư phụ trong lời Ngô thái y chứ?
Cảnh Thái đế đã nói như vậy, Ngô thái y đứng một bên liền đi đến trước mặt Lạc Tử Phong, trước hành lễ sau liền hỏi: "Không biết sư phụ Thế tử là người phương nào?".
Chính Lạc Tử Phong cũng cảm thấy vi diệu, lẽ nào ở chỗ này gặp được đệ tử của sư phụ sao? Lập tức liền nói sư phụ của mình họ Trương, được người đời xưng là Trương thần y.
"Quả nhiên là sư phụ, nhiều năm qua vi thần chỉ nghe nói sư phụ đi khắp nơi hành y tế thế, nhưng mà vẫn không tìm được người.
Không ngờ rằng Thế tử cũng từng bái người làm sư phụ.
Tính toán thời gian thì lúc Thế tử gặp sư phụ cũng là lúc ta và người đã chia cách hơn mười năm, thân thể lão nhân gia người vẫn khỏe chứ?".
Ngô thái y nhất thời vong tình ở trước mặt Lạc Tử Phong nói một hơi dài, hoàn toàn quên bốn phía còn có Tương Vương, Cảnh Thái đế, Cảnh Dung công chúa, vẫn mãi chìm đắm trong bi thương biệt ly sư phụ nhiều năm.
"Sư phụ....!Nói đến cũng đã bảy năm ta không gặp lại người.
Năm đó sư phụ chỉ nói phương Bắc phát sinh sốt rét, không có cách nào bỏ mặt liền rời khỏi trấn Thanh Hà.
Vừa đi chính là bảy năm, hoàn toàn không có tin tức, bây giờ ta cũng không có cách nào gặp lại sư phụ, có điều lúc chúng ta gặp gỡ thì thân thể sư phụ vẫn rất cường tráng.
Hơn nữa, Ngô thái y, ta nói với ngươi, sư phụ không biết pha trà, năm đó bởi vì chuyện này mà ta chế nhạo người rất lâu".
Đến kinh thành lâu như vậy, cuối cùng cũng có người liên quan đến mình, Lạc Tử Phong cực kì vui vẻ, lôi kéo Ngô thái y đến gần mình, bắt đầu tán gẫu về đề tài Trương thần y.
"Thì ra Thế tử cũng đã phát hiện, lúc đó ta không biết còn uống trà do sư phụ pha.
Trời ạ, cả đời ta đều không quên được mùi vị đó, so với cỏ Tinh Lung càng khiến người ta khó quên hơn", nói rồi, trên mặt Ngô thái y lộ ra biểu tình không muốn nhớ lại..