Phiên ngoại Cảnh Dung (3)
Nếu đã biết mối quan hệ nhiều năm trước của Thạch Vân Phi cùng Tôn gia nhị phu nhân, Cảnh Dung sao lại không có động tĩnh gì được.
Nàng cũng muốn nhìn một chút Thạch Vân Phi luôn ra vẻ chính nhân quân tử, dáng dấp đạo mạo nếu bị vạch trần quá khứ xấu xí thì sẽ có vẻ mặt thế nào.
Năm đó cũng vừa vặn Tôn lão gia tử chết không được bao lâu, cũng chỉ có Thạch Vân Phi loại người đọc đủ sách thánh hiền mới làm ra chuyện xấu xa cỡ này.
Nói đến Tôn gia nhị phu nhân này, Cảnh Dung chỉ có thể dùng ba chữ "hồ ly tinh" để hình dung, cũng không biết vì sao Tôn lão gia tử mất chính thê nhiều năm vẫn không hề tái giá, nhưng lại rơi vào tay của Nhị phu nhân Xảo Nương này.
Cho dù là tuổi già mờ mắt thì cưới một nữ nhân như vậy về kết quả lại làm khổ con trai của mình, cuối cùng còn đội trên đầu cái mũ xanh thật to.
Nếu nói đến dung mạo, Xảo Nương này cũng coi như là có được nét thanh tú của nữ tử Giang Nam chính thống, đôi mắt mị mị như hồ ly, vóc người cũng không tệ.
Thảo nào mà Tôn lão gia tử không nhịn nổi mà cưới vào phủ, đều nói người nào tính đó, đạo lí này dùng trên người Xảo Nương quả không sai.
Giờ Mão, Cảnh Dung chỉnh chu thỏa đáng liền ra khỏi phòng, chẳng biết vì sao đêm hôm qua lại bụng dạ không yên, sáng nay liền nhận được tin nữ tử tên Lạc Thi Kiều kia nhảy sông tự vẫn, trong lòng càng thêm buồn bực.
Nàng tùy ý khoác một chiếc áo choàng, chậm rãi đi trên hành lang uốn khúc trong Tôn phủ, trong lúc vô tình lại đi đến tiền viện của Tôn phủ.
Giờ này trời vẫn còn tờ mờ sáng, bên trong một mảnh hôn ám, một bóng người mặc áo choàng đen lặng lẽ tiếp cận tiền viện Tôn phủ, lắc người một cái liền tiến vào.
Nhìn rõ dáng vẻ không biết võ công của đối phương, lại còn cố tình bày ra động tác như vậy, Cảnh Dung chỉ cảm thấy hết sức buồn cười, lập tức vận khinh công, vững vàng đáp xuống mái ngói phòng ngủ của Xảo Nương.
Nhẹ nhàng nhấc một viên ngói lên, Cảnh Dung liền thu hết tình cảnh bên dưới vào đáy mắt, mà nam tử mặc áo choàng đen kia cũng đã cởi áo, lộ ra hình dáng.
"Thạch lang, mười tám năm không gặp, có còn nhớ ta hay không?".
Xảo Nương thấy người đến quả là Thạch Vân Phi đã ước hẹn hôm qua, mau chóng tiến lên, cả người liền dính chặt trên lồng ngực Thạch Vân Phi.
Cảnh Dung ngồi trên mái nhà nhìn thấy mà giật mình, Xảo Nương này cũng đủ buồn nôn, nhìn thấy nam nhân nào cũng liền nhào lên như vậy sao?
Thạch Vân Phi thấy tư thế hùng hổ của nữ nhân dựa vào, liền cuống quýt đẩy người trong lòng ra, hắn nhỏ giọng cả giận nói: "Tôn nhị phu nhân xin tự trọng, bây giờ Công chúa còn ở trong phủ, chớ quá mức".
Xảo Nương nghe vậy nhưng không để bụng, lại dính lên người hắn, nói: "Làm sao mà leo lên thân phận này rồi thì lá gan cũng nhỏ lại như vậy.
Năm đó lúc cùng ta cộng phó vu sơn sao không thấy chàng sợ sệt, lúc hại chết lão già kia sao không sợ sệt.
Phò mã gia đừng quên, lúc trước là ai bảo ta đi câu dẫn Tôn lão gia, sau đó nghĩ trăm phương ngàn kế để ta trở thành Tôn gia nhị phu nhân, là ai bị người ta đánh vỡ chuyện tốt liền giết người diệt khẩu".
"Xảo Nương, ngươi có chừng mực một chút cho ta, năm đó ta có thể giết Tôn lão gia, bây giờ cũng có thể giết ngươi, có biết không?", Thạch Vân Phi dùng sức không nhỏ, một cái liền ném người này lên giường.
Bị Thạch Vân Phi đối xử thô bạo như vậy nhưng Xảo Nương vẫn một bộ ý cười, vô tình cố ý xốc lên ngoại sam của mình, bên trong không có nội y, Thạch Vân Phi thấy thế lập tức xoay người, "Ngươi đang làm gì vậy?".
"Thạch lang, chàng còn không hiểu sao? Người ta chờ chàng lâu như vậy, tương tư đã sớm như cỏ dại lan tràn, lẽ nào chàng không muốn người ta sao? Hay là nói, Công chúa so với ta càng đem đến nhiều niềm vui cho Thạch lang?".
"Đừng nhắc đến nữ nhân kia trước mặt ta!", Thạch Vân Phi nghe vậy một mặt dữ tợn xoay người, nhìn Xảo Nương trên giường, ai ngờ đối phương lúc này dĩ nhiên đã cởi bỏ lớp vải duy nhất dùng để che kín thân thể, bây giờ chính là đang xích lõa nằm trên giường, lấy ánh mắt khiêu khích phong tình nhìn hắn.
"Thạch lang, bây giờ còn sớm, Công chúa không thể thức dậy sớm như vậy, chàng...!A...a....".
Còn chưa mở miệng nói hết một câu thì đã hóa thành tiếng rên rỉ.
Nhìn thấy cảnh này, Cảnh Dung cũng không còn tâm tư xem tiếp nữa, nàng không có hứng thú xem cảnh xuân của cẩu nam nữ, có điều nàng có hứng thú với chuyện khác.
Nếu như bây giờ nàng đột nhiên xuất hiện, không biết hai người kia sẽ có vẻ mặt như thế nào? Thạch Vân Phi thật đúng là làm người khác bất ngờ a, lá gan lớn như vậy, không chỉ dùng nữ nhân của mình đi câu dẫn Tôn lão gia, mà còn sau khi bị người ta phát hiện thì liền giết người diệt khẩu.
Chậc chậc, chuyến đi đến trấn Thanh Hà lần này thật đúng là quá mức thú vị, có thể mang nhiều lạc thú cho nàng như vậy, nàng có nên khen thưởng cho Phò mã gia một chút hay không đây? Nghĩ như vậy, Cảnh Dung liền thả mình nhảy xuống, đứng trước cửa phòng Xảo Nương, lẳng lặng lắng nghe tiếng thân ngâm đứt quãng bên trong.
Tuy nói nàng không hiểu chuyện này lắm, thế nhưng nàng vẫn tính toán thời gian, đẩy cửa phòng ra, trùng hợp đánh gãy thời khắc quan trọng nhất kia.
Tiếng mở cửa đột ngột khiến Thạch Vân Phi đang nằm trên người Xảo Nương lập tức lăn qua một bên, sau khi thấy rõ người đến là ai, mặt hắn càng xám như tro tàn, lập tức nhặt y phục che vị trí quan trọng của mình, lúc này mới quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ: "Công....!Công chúa....!chuyện không như người nghĩ đâu....!Vi thần....".
Không muốn nghe Thạch Vân Phi giải thích, Cảnh Dung lạnh lùng lên tiếng cắt ngang: "Thạch Vân Phi, làm ra chuyện bôi nhọ hoàng thất thế này, ngươi còn dám ở trước mặt bản cung xưng vi thần, thử hỏi ngươi bây giờ còn xứng làm Phò mã của Cảnh Dung công chúa ta không?".
"Công chúa tha mạng, người củng Phò mã một ngày phu thê trăm năm tình nghĩa, cầu người không cần trách phạt hắn.
Huống chi lỗi không phải của Phò mã, đều là ta chủ động câu dẫn hắn, Xảo Nương ở đây để Công chúa giết phạt, Xảo Nương không một câu oán trách", người nói chuyện là Tôn nhị phu nhân Xảo Nương vừa mới bò từ trên giường xuống quỳ trên mặt đất.
Thấy Xảo Nương nói thế, Thạch Vân Phi sau khi hoảng sợ cũng mãnh liệt gật đầu phụ họa: "Không sai, Công chúa, người phải tin tưởng ta, đều là do nữ nhân này câu dẫn ta, ta nhất thời nhịn không được mới gây ra sai lầm lớn như vậy".
"Xảo Nương, ngươi nghe thấy không? Nam nhân này thế nhưng đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu ngươi đấy".
Cảnh Dung lúc này cũng không vội, xoay người đóng kỹ cửa, ngồi xuống bàn trà, một bộ xem kịch vui nhìn hai người quỳ trên đất.
Vẻ thất lạc trên mặt Xảo Nương tất nhiên không thoát khỏi mắt nàng, lại là một nữ nhân ngu xuẩn bán mạng vì Thạch Vân Phi sao? Không, nữ nhân trước mắt này sao có thể so sánh với người không chịu thua kém hôm qua, không thể đánh đồng cùng nhau được.
"Trách nhiệm vốn là của Xảo Nương, Phò mã không có sai", Xảo Nương khẽ cắn răng, nhịn xuống nước mắt sắp tràn mi, một mặt kiên định nói.
Kiên định? Đã chuẩn bị tốt chịu chết rồi sao?
Cảnh Dung ấm trà trên bàn, mở nắp ấm ra thì liền thất vọng, bên trong là nước trà hôm qua, đã sớm nguội lạnh.
Thấy vậy nàng cũng bỏ dự định uống trà xem cuộc vui, chỉ lắc đầu một cái, xem thường biện giải của Thạch Vân Phi và Xảo Nương, nói: "Các ngươi đoán xem bản cung bắt đầu nghe được từ chỗ nào? Là lúc Xảo Nương ngươi nói một câu "Công chúa không thể dậy sớm như thế", hay là lúc Thạch Vân Phi ngươi nói một câu "chớ nhắc đến nữ nhân đó trước mặt ta", hoặc cũng là....".
"Công chúa, đừng nói nữa!", lúc này Thạch Vân Phi đã từ bỏ, những thứ không nên nghe Công chúa đã nghe được.
Xong rồi, việc làm năm đó đều bị Công chúa biết hết rồi, từng chuyện từng chuyện hiện lên trong đầu hắn, cuối cùng hóa thành một tiếng nỉ non: "Nếu đã như vậy, vi thần mặc cho Công chúa xử trí".
"Thạch lang, sao chàng có thể từ bỏ dễ dàng như vậy, Công chúa tốt xấu gì cũng là thê tử của chàng, một ngày phu thê trăm năm tình nghĩa, cầu xin Công chúa thật tốt, nàng nhất định sẽ buông tha cho chàng mà", đối với hành vi tự bỏ mặc mình của Thạch Vân Phi, Xảo Nương không hề tán thành, lên tiếng khuyên bảo.
Cảnh Dung nghe vậy thì cười lạnh: "Nếu thật sự là phu thê thì lúc này bản cung sẽ không hờ hững ngồi đây xem kịch vui như vậy, nam nhân này, hắn không xứng làm Phò mã của bản cung, Xảo Nương ngươi có hiểu không?".
"Cái gì?", Xảo Nương giống như bị đả kích nhìn Thạch Vân Phi, "Thạch lang, lời Công chúa nói có thật không? Hai người không có.....".
"Đúng vậy, chúng ta chưa từng viên phòng, mười tám năm qua ta chỉ đội trên đầu một chức vị Phò mã hư danh mà thôi".
Nói đến đây, Thạch Vân Phi tự mình nở nụ cười giễu: "Thạch Vân Phi ta đọc đủ thi thư, nhưng không thoát khỏi ràng buộc của tám chữ "công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý", làm mười tám năm Phò mã uất ức, sớm biết như vậy.....".
Cảnh Dung đánh gãy lời Thạch Vân Phi, giúp hắn nói ra suy nghĩ trong lòng: "Sớm biết như vậy ngươi liền không vào kinh đi thi làm Phò mã, ngươi tiếp tục ở lại trấn Thanh Hà này, dựa vào Tôn gia là có thể phong quang nghênh Thanh Hà trấn đệ nhất mỹ nhân Lạc Thi Kiều vào nhà, ngồi hưởng tề nhân chi phúc, vinh hoa phú quý suốt quãng đời còn lại.
Thạch Vân Phi, bản cung nói như vậy có đúng không?".
Thạch Vân Phi nghe Cảnh Dung nói ra tên của Lạc Thi Kiều thì lập tức ngẩn người, sau đó cười khổ nói: "Hóa ra Công chúa đã biết hết rồi...!Quả nhiên ta không nên đề nghị hồi hương, cách để đẩy ngươi đi có nhiều như vậy, cớ sao lại quay về đây làm gì? Chỉ có điều, Công chúa ngươi sai rồi, nếu lúc trước Hoàng thượng không khâm điểm cho ta làm Phò mã, ta cũng có thể làm một Quận mã.
Không biết Công chúa có từng nghe qua Tử Cẩm quận chúa và Lạc công tử năm đó, Lạc Thi Kiều chính là huyết thống duy nhất còn lưu lại nhân gian của Tư Cẩm quận chúa.
Nếu không phải Hoàng thượng khâm điểm ta làm Phò mã, ta đã sớm nói thân phận của Lạc Thi Kiều với Tương Vương, trở thành rể hiền của Tương Vương, có cuộc sống cơm no áo ấm.
Nhưng mà, tất cả đều bị đạo thánh chỉ kia phá hủy, bây giờ hối hận cũng đã muộn, Thi Kiều nàng sợ là đã sớm lập gia đình, mà Tương Vương cũng đã qua đời năm ngoái rồi, haha...".
"Xác thực là đã muộn, có điều, Lạc Thi Kiều còn chưa lập gia đình, ngươi còn nhớ nữ tử bán rượu ở bến đò hôm qua không? Nàng chính là Lạc Thi Kiều, nàng vì chờ đợi ngươi mà mười tám năm không gả, nhưng mà hôm qua nhìn thấy ta và ngươi đồng hành thì mới biết chuyện ngươi trở thành Phò mã"..