Vừa nhắc đến hôm qua thì mặt Lạc Tử Phong liền đỏ lên, bưng chén cháo, giống như che giấu ho nhẹ một tiếng, "Ta ăn là được rồi chứ gì, ngược lại cũng sẽ có một ngày nàng nói cho ta biết, có đúng không?".
"Đến lúc đó rồi cho dù ta không nói thì ngươi cũng có thể tự mình lĩnh hội, đến khi đó sợ là ngươi cũng không nguyện ý nghe ta dong dài".
Nhìn Lạc Tử Phong ngoan ngoãn ăn hết cháo, trên mặt Cảnh Dung lúc này mới lộ ra ý cười không khác ngày thường bao nhiêu.
"Mới không có chuyện không muốn nghe a", Lạc Tử Phong ăn xong cháo, cắn cắn mép chén lầm bầm nói: "Giọng nói hay như vậy, người đẹp như vậy, còn có vẻ mặt lúc nói chuyện nữa, mặc kệ thế nào thì cũng đều muốn nha".
Cảnh Dung ngồi một bên chỉ nghe được Lạc Tử Phong lẩm bẩm gì đó nhưng căn bản không nghe rõ đối phương nói gì.
Nhìn gương mặt đỏ ửng khả nghi của đối phương nàng liền đoán không phải chuyện bình thường gì, nghiêng thân mình về trước, ngón tay lạnh lẽo xoa xoa mu bàn tay đang cầm chén cháo của Lạc Tử Phong, hết sức bày ra dáng vẻ liêu nhân, ở bên tai đối phương nhỏ giọng nói: "Hửm? Tử Phong đang nói gì vậy? Không phải là đang len lén nói xấu ta đấy chứ?".
"Làm sao có thể nói xấu chứ, Cảnh Dung nàng nghĩ nhiều rồi".
Lạc Tử Phong nhấc mắt liền đối diện với Cảnh Dung, chén cháo không biết bị Cảnh Dung lấy đi từ lúc nào, sau đó...!sau đó....!sau đó....!Lạc Tử Phong một trận đỏ mặt nhìn Cảnh Dung đang yên tĩnh nằm bên cạnh mình, bây giờ là tình huống gì vậy, cùng giường cùng gối sao?
"Cảnh Dung, nàng.....".
Lạc Tử Phong theo bản năng muốn nhích người vào bên trong, là không muốn nằm gần Cảnh Dung như vậy hay là sợ chen chúc người yêu, muốn nhường chỗ cho giai nhân, cũng không biết nữa".
"Hừm, Tử Phong không cảm thấy tay của ta rất lạnh sao?".
Cảnh Dung làm như chuyện đương nhiên đáp lại tiếng gọi của Lạc Tử Phong, ngón tay lạnh lẽo lướt qua mu bàn tay Lạc Tử Phong, trực tiếp chạm lên da thịt nhẵn nhụi ấm áp bên dưới trung y của đối phương, cảm nhận được đối phương vì hơi lạnh đột ngột mà run lên, nàng thầm than một tiếng, rút tay khỏi y phục đối phương, đổi thành ôm lấy vòng eo người kia.
"Tử Phong không cảm thấy không công bằng sao? Mỗi lần đều là ngươi nằm trong chăn ấm, mà ta thì ngồi bên ngoài, người ta ngẫu nhiên cũng muốn ấm áp một chút a".
Nói rồi, Cảnh Dung liền trầm thấp cười một tiếng: "Làm gì mà cứng ngắc như vậy, ta nhớ đây không phải lần đầu tiên chúng ta ôm nhau a, huống chi chúng ta đều là nữ tử không phải sao? Tử Phong, ta ôm ngươi sẽ khiến ngươi căng thẳng như vậy sao?".
"Đây đúng là không phải lần đầu chúng ta ôm nhau".
Lạc Tử Phong cười gượng đáp lại, nhưng trong lòng đang kêu gào, thế nhưng đây xác thực là lần tiên ôm nhau nằm trên cùng một giường a.
Đấu tranh trong lòng một hồi, thân thể Lạc Tử Phong vẫn không có cách nào bình tĩnh nổi, Cảnh Dung cứ như vậy khiến nàng căn bản không có cách nào tĩnh dưỡng, cứ cứng ngắc như vậy, eo của nàng đại khái cũng không chịu nổi nữa rồi?
"Lần trước ôm người khác ngủ đã là chuyện rất lâu rồi, lúc đó mẫu thân vẫn còn sống, ta thể hàn, mỗi đêm đều phải giống như ôm ngươi bây giờ, ôm lấy mẫu thân sưởi ấm mà ngủ.
Thật tốt, không có bất kì ai quấy rối, cũng chỉ có mẫu thân và ta....".
Mẫu thân? Lạc Tử Phong ngẩn người, lần đầu tiên nghe được từ "mẫu thân" trong miệng Cảnh Dung là lần trước nàng ấy triển lộ "bí thuật", bây giờ nghe lại thì nàng lại sinh ra nghi ngờ.
"Sao Cảnh Dung lại gọi mẫu thân? Không phải giống như gọi hoàng thượng là Phụ hoàng, nên gọi là Mẫu phi mới đúng sao?".
"Xem ra Tử Phong thật sự không biết chút nào nha, không phải ta muốn gọi mẫu thân là mẫu thân, mà là mẫu thân để ta gọi như vậy.
Lúc đó sức khỏe của mẫu thân đã rất kém, mà Phụ hoàng đã vài năm không bước vào tẩm cung, vì vậy ta mới có thể mỗi đêm ôm lấy thân thể ấm áp như vậy cùng ngủ, không phải sao? Nữ nhi của phi tử được sủng ái sao có thể thường xuyên ngủ cùng với phi tử được?".
Cảnh Dung nói rất nhẹ nhàng nhưng Lạc Tử Phong nghe được thì lại hoảng sợ, nhớ lại những chuyện biết được từ lúc đến kinh thành đến nay, rõ ràng là Cảnh Thái đế sủng ái Cảnh Dung như vậy, vì sao năm đó lại lạnh nhạt với mẫu thân của Cảnh Dung?
Cảnh Dung nằm trong lòng Lạc Tử Phong giống như nghe được tiếng lòng của đối phương, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Lạc Tử Phong, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân cũng giống như ta vậy, Tử Phong, ngươi cũng sẽ giống như Phụ hoàng sao?".
"Ta đương nhiên sẽ...."Lời nói đến đây Lạc Tử Phong lại nuốt trở về, nàng giống như hiểu ra gì đó, đợi đến lúc tỉnh ngộ thì vì lời mình bật thốt nên mà sợ hết hồn, chỉ sợ Cảnh Dung hiểu lầm liền vội vàng sửa lời: "Ta đương nhiên sẽ không giống như Hoàng thượng, ta không phải nam tử, cũng không phải Hoàng đế, đương nhiên sẽ không lạnh nhạt nàng, càng sẽ không để nàng khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy".
"Tử Phong, tim của ngươi lúc này đập thật nhanh, có phải đang nghĩ chuyện xấu không?".
Đáp án của Lạc Tử Phong, Cảnh Dung sao lại không hiểu, có vài người, một cái liếc mắt có thể cùng nhau cả đời, có vài người, cả đời nhưng lại không liếc mắt nhìn nhau một lần.
Nữ tử trinh liệt thì vẫn sẽ trinh liệt, tiểu nhân đê tiện vẫn sẽ đê tiện, mà lịch sử này lại không hẳn sẽ là lịch sự bất biến, chuyện này hẳn là may mắn đi.
Lạc Tử Phong cảm nhận được bàn tay vốn đang ở bên hông mình của Cảnh Dung đang dần hướng lên trên, cuối cùng dừng lại nơi trái tim, một hồi rồi một hồi vuốt ve lên nó, cảm thụ nhịp đập trái tim.
Không muốn tiếp tục bị động, nàng lập tức nắm lấy tay Cảnh Dung, không thèm đếm xỉa đến người kia, mạnh mẽ nghiêng người sang, nhấc cằm Cảnh Dung giơ lên, khiến cho đối phương đối mặt với mình: "Người đang nghĩ chuyện xấu sợ là Cảnh Dung mới đúng đó".
Cảnh Dung nghe vậy thì tia kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt, quả nhiên người này không thể ép quá mức, thế nhưng đây mới chính là mục đích của nàng không phải sao? "Lại bị ngươi phát hiện rồi~".
Nói rồi, nàng liền nhẹ nhàng nghiêng đầu, ở phần cổ lộ ra ngoài của Lạc Tử Phong in xuống một nụ hôn, tiếp đó chính là lật người Lạc Tử Phong lại, lấy tư thế cưỡi ngựa ngồi lên người Lạc Tử Phong, đem cả thân thể người kia giam giữ trong vòng tay của mình.
Lạc Tử Phong đang trong thời kì dưỡng bệnh nên ba ngàn tóc đen tản ra, sắc mặt hơi ốm yếu càng nổi bật lên da thịt trắng hơn tuyết của nàng, tư thái nữ nhi như vậy chính là người sẽ trở thành Phò mã của nàng vào đêm trung thu sao? Nghĩ đến đây Cảnh Dung lại lắc đầu, quả nhiên vẫn thích Lạc Tử Phong hóa nữ trang hơn, nam trang tuy rằng có tuấn lãng phiêu dật nhưng ít đi vài phần phong tình.
Dáng vẻ bây giờ nếu bị nam tử bên ngoài nhìn thấy được sợ là đến hồn cũng bay mất đi.
"Cảnh Dung nàng.....!nàng muốn làm gì?".
Lạc Tử Phong khẽ quát một tiếng khiến Cảnh Dung kéo về suy nghĩ của mình, nàng mỉm cười nhìn người dưới thân, trong mắt là trầm lắng chưa bao giờ có.
"Sao vậy, để Tử Phong đợi lâu?".
"Chờ chờ cái gì....", Lạc Tử Phong có chút tức giận, lại có chút luống cuống quay đầu đi: "Cảnh Dung nàng đừng có quên ta là người bệnh đó!".
"Xì~" một tiếng, Cảnh Dung bật cười, không muốn đùa nữa, vốn định thoát khỏi tư thế cổ quái này, ai ngờ đột nhiên cảm thấy một trận hư không, người nào đó vốn không thích hợp vận động mạnh lúc này lại nhân lúc nàng chưa sẵn sàng mà vững vàng đặt nàng dưới thân.
"Tử Phong ngươi làm gì vậy?".
Sau khi Cảnh Dung thét lên một tiếng sợ hãi, hiểu được mình đang ở thế yếu thì lúc này trên mặt mới lộ ra chút kinh hoảng: "Vết thương của ngươi....!vẫn là không nên lộn xộn mới tốt".
Lạc Tử Phong đột nhiên lắc đầu: "Vết thương của ta? Cảnh Dung, thiệt thòi nàng vẫn còn nhớ trên người ta có thương tích, nàng có biết cho dù cùng là nữ tử thì ta cũng....", nói đến đây nàng đột nhiên không nói được gì nữa.
"Ngươi cũng làm sao? Tử Phong hẳn là cho rằng ta không hiểu chuyện xảy ra trong lúc đó giữa nữ nữ, chuyện dục vọng sao? Hay là ngươi cho rằng ta không tiếp nhận nó?".
Đều đã đến mức này, Cảnh Dung cũng vứt bỏ lo sợ, dùng lời nói thẳng thắn đối mặt với tình trạng bây giờ.
"Ta....", Lạc Tử Phong nhất thời như bóng xì hơi, an ổn nằm lại trên giường, "Ta cũng không biết....!Cảnh Dung, chúng ta như vậy là đúng sao? Nàng và ta đều là nữ tử, nàng là Công chúa một nước, ta.....".
"Xác thực là không đúng nha, thân là Công chúa một nước lại cùng Tương Vương Thế tử giả mạo tạo nên một đoạn tình cảm bất luân như vậy, nếu bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị người đời chế nhạo.
Hơn nữa đôi mắt màu máu của ta chắc chắn sẽ bị người ta nói thành yêu nữ, mà Lạc Tử Phong ngươi cũng sẽ bởi vì tội khi quân mà chịu trừng phạt, thậm chí Tương Vương cũng sẽ bị liên lụy.
Nghĩ thế nào thì chúng ta đều không nên tiếp tục nữa, Lạc Tử Phong, ngươi là đang nghĩ như vậy, đúng không?".
Không có cách nào phủ nhận, Lạc Tử Phong chỉ có thể gật đầu.
"Vậy ngươi có muốn nghe suy nghĩ của ta một chút không?", Cảnh Dung nói.
"Suy nghĩ của nàng?".
Lạc Tử Phong một mặt mê man nhìn Cảnh Dung, lẽ nào suy nghĩ của Cảnh Dung không giống như nàng sao? Nếu như không giống, vậy thì Cảnh Dung nghĩ như thế nào?
Lạc Tử Phong không hề trả lời, thế nhưng vẻ mặt của nàng đã nói rõ tất cả, Cảnh Dung xoa gò má của nàng, như làm muốn một xác nhận, nói: "Tử Phong, nếu như ta nói ta không thích nam nhân, ngươi sẽ phản ứng như thế nào?".
Lạc Tử Phong nghe vậy hết sức phối hợp lộ ra sắc mặt kinh ngạc, Cảnh Dung gật đầu nói tiếp: "Quả nhiên giống như ta nghĩ, nếu như ta lại nói ta cũng không thích nữ nhân thì ngươi lại sẽ phản ứng thế nào?".
Cái gì? Không thích nam nhân thì thôi đi, ngay cả nữ nhân cũng không thích? Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lạc Tử Phong, sau đó liền gắt gao đem thân mình quấn lên người Cảnh Dung: "Huhu, Cảnh Dung, nàng không cần xuất gia làm ni cô, nếu như nàng muốn như vậy thì ta cũng không thèm quản nữa, cho dù ta bị thương, cho dù nàng là nữ tử, không, chỉ cần nàng không xuất gia thì muốn ta làm thế nào cũng được!" (chết cười độ ảo tưởng của tiểu Phong tử =)))
"..........".
Phản ứng này nằm ngoài dự đoán của Cảnh Dung, cảm nhận được người trên thân đang càng lúc càng ôm chặt, không khí xung quanh cũng càng loãng đi, nàng cũng không để tâm, trong lòng có thể nói là vô cùng vui mừng.
Thì ra người này thật sự vô cùng quan tâm đến mình, nàng ấy quan tâm đến nàng.
"Tử Phong, phản ứng của ngươi quá lớn rồi, triều đại này chưa từng có tiền lệ công chúa xuất gia, ta cũng không nghĩ đi mở đầu nó đâu".
Lời này của Cảnh Dung như là định tâm hoàn, tạm thời làm giảm bớt cảm giác nguy hiểm trong lòng Lạc Tử Phong, thế nhưng cũng chỉ là giảm bớt thôi, nàng chỉ giảm bớt lực ôm xuống chứ tư thế thì nhìn vẫn cứ như trước.
Cảm nhận được lực ôm của Lạc Tử Phong đã nhỏ đi, Cảnh Dung yếu ớt nói: "Ừm, lời lúc nãy ta nói nên thêm một cái tiền đề phía trước nữa, là chuyện trước khi gặp được ngươi"..