Nháy mắt liền đến Tết, tuy hòn đảo này cách xa Trung Nguyên nhưng tập tục và bầu không khí vẫn được kế thừa rất tốt, Cảnh Dung cùng Lạc Tử Phong nắm tay nhau đi dạo trên đường phố trên đảo, rất là thích ý.
"Cảnh Dung, bách tính ở đây cũng giống như ở Thanh Hà trấn, giăng đèn kết hoa chuẩn bị tân niên rất là náo nhiệt".
Lạc Tử Phong vừa đi vừa viết những lời này trên bàn tay Cảnh Dung, để nàng ấy có thể biết được.
"Tử Phong, sao lại không đi nữa?".
Không biết vì sao mà Lạc Tử Phong đột nhiên dừng bước, không biết xảy ra chuyện gì nên Cảnh Dung kì quái hỏi.
"Là mấy đứa trẻ đang chắn lối đi của chúng ta".
Lạc Tử Phong giải thích.
"Hài tử sao?".
Đột nhiên vẻ mặt của Cảnh Dung ôn nhu hơn, nàng có chút hài lòng ôm lấy cảnh tay Lạc Tử Phong, một tay khác thì vươn ra làm tư thế mời, nhẹ giọng nói: "Nhất định là hài tử vô cùng đánh yêu, đến đây với tỷ tỷ nào!".
Sau khi Cảnh Dung nói như thế thì ba đứa trẻ ban đầu còn do dự lập tức tiến lên, chen nhau muốn nhào vào lòng Cảnh Dung, cho nên như thế mà Cảnh Dung vô cùng tự nhiên bỏ cánh tay Lạc Tử Phong ra, một cái ôm ấm áp liền kéo cả ba tiểu gia hỏa vào lòng mình.
"Nho nhỏ, mềm mại, trên người còn có mùi sữa rất dễ ngửi, đây chính là trẻ con sao?".
Cảnh Dung chớp chớp đôi mắt sáng sủa, dáng vẻ tràn ngập mong ước.
Lạc Tử Phong đứng một bên ngơ ngác nhìn hình ảnh phát sinh trước mắt, xưa nay nàng chưa từng biết hóa ra Cảnh Dung lại yêu thích trẻ con đến vậy.
"A, Tử Phong, lúc nào đó chúng ta cũng sinh một đứa nhỏ đáng yêu đi, ngươi nói có được không?".
Không biết lúc nào mà đám trẻ đã bị Cảnh Dung đuổi đi, mà nàng dựa theo khí tức quen thuộc bên cạnh mình, theo thói quen kéo lấy cánh tay phải kia ôm vào lòng.
"Chúng ta?".
Lạc Tử Phong viết hai chữ này, bên trong lộ ra nghi vấn không xác định được.
Lời đáp của Cảnh Dung nhưng lại kiên quyết không rời: "Đúng vậy, chúng ta, chúng ta là phu thê mà, muốn trẻ con cũng là điều đương nhiên mà không phải sao?".
"Haha, cũng đúng, chúng ta là phu thê a, như vậy thì một khi có cơ hội chúng ta cũng sinh một đứa đi".
Tuy rằng chuyện này đối với các nàng là hi vọng xa vời cả đời không thể thực hiện được, thế nhưng thế gian rộng lớn, nếu một ngày nào đó các nàng gặp phải kì ngộ này thì hi vọng xa vời cũng có thể biến thành sự thật.
"A, Cảnh Dung, chúng ta mau rời đi thôi".
Lạc Tử Phong có chút sốt sắng viết lên lòng bàn tay Cảnh Dung.
"Hả? Làm sao vây? Có chuyện gì sao?".
Hoang mang hoảng loạn như thế, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
"Vừa nãy chúng ta đứng trước cửa của căn nhà kia, người nhà họ chuẩn bị đốt pháo đó!".
Đợi khi hai người rời khỏi "khu vực nguy hiểm" thì Lạc Tử Phong mới lòng còn hoảng sợ giải thích.
"Vậy thì có liên quan gì?".
Một giây trước Cảnh Dung còn nghi ngờ, nhưng một giây sau thì liền bật cười khanh khách: "Tử Phong, đừng nói với ta ngươi lớn thế này rồi mà còn sợ thứ đồ chơi cỏn con như đốt pháo đó nha".
"Mới không sợ, là nàng không nhìn thấy bó pháo mà nha đinh nhà đó định đốt có bao nhiêu lớn a, thật sự là một bó rất lớn, chúng ta ở chỗ này nói chuyện nãy giờ mà tiếng pháo nhà hắn còn chưa dứt kìa!".
Cảm nhận được dáng vẻ Lạc Tử Phong lúc này như gặp được chuyện kì lạ, còn mở lòng bàn tay mình viết lại miêu tả chân thực như vậy, khiến cho nàng cũng cảm nhận được, Cảnh Dung liền muốn nở nụ cười, có điều vẫn nhịn lại một chút đi, dù sao cũng cuối năm rồi, không nên để cho đối phương lưu lại cái gì mà "bóng tối tự ti", dù sao đó cũng chỉ là món đồ chơi mà bọn trẻ chơi đến vui vẻ mà.
Phủ đệ của Tế ti nằm giữa hòn đảo tuy không chịu ảnh hưởng của mọi người, không lộ ra ý vị tân niên, phủ trạch vẫn có dáng vẻ như ngày thường.
Chỉ có một thứ không giống chính là tất cả bọn hạ nhân trong phủ đều đã được cho về nhà nghỉ ngơi đoàn viên.
"Hoàn Nhi, lại đến một cái Tết nữa rồi, ta biết nàng thích nhất là không khí náo nhiệt của Tết, thế nhưng không có nàng thì Tết với ta cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
May mà chỉ còn nửa tháng nữa là nàng có thể tỉnh lại, sau này chúng ta có thể cùng nhau đón cái Tết tiếp theo, đồng thời lại cùng nhau trải qua tân niên vui vẻ, được không?".
Tế ti đại nhân cực kì ôn nhu vươn tay vuốt lên bề mặt quan tài băng, khóe miệng mang cười nhưng gương mặt đầy nước mắt.
Trong khi đó ở một nơi khác, Kinh thành, sẽ có quang cảnh gì đây?
Hơn ba tháng qua Tương Vương vẫn luôn ở lại hoàng cung, không có Lạc Tử Phong thì hắn một bước cũng không dám bước vào Tương Vương phủ, càng không muốn bước vào.
Toàn bộ ngóc ngách trong phủ đều là bóng dáng của Tư Cẩm, Tử Phong, hắn không có cách nào lần thứ hai đối mặt với Tương Vương phủ lạnh lẽo như vậy, chẳng bằng ở lại hoàng cung, như vậy thì bên Cảnh Thái đế nếu có bất kì tin tức gì hắn cũng có thể nhanh chóng biết được.
"Vẫn không có bất kì tin tức nào sao?".
Bước chân Tương Vương uể oải tiến vào Ngự thư phòng, bóng người kiên cường tráng kiện ngày xưa không biết làm sao mà giờ phút này trở lên lọm khọm, mà Cảnh Thái đế ngồi trên long ỷ cũng không khá hơn là bao.
Từ khi bắt đầu mùa đông thì hắn đã nhiễm phong hàn, thân thể ngày càng sa sút, nghĩ đến chắc là đèn sắp cạn dầu.
Nghe Tương Vương hỏi, Cảnh Thái đế cũng vô cùng khó khăn trả lời: "Vẫn vậy, khụ khụ....!vẫn không có tiến triển chút nào....!khụ khụ....!có điều lại nghe được một chuyện lạ....!khụ khụ khụ...".
Nói đến chỗ này thì Cảnh Thái đế không ngừng ho khan, nhìn đối phương khó chịu như vậy thì Tương Vương cũng không đành lòng, tiến lên nhẹ nhàng vỗ về lên lưng Cảnh Thái đế, nhẹ giọng nói: "Lão đệ ngươi cũng chú ý thân thể của mình nhiều hơn a, chỉ có chút bệnh phong hàn mà kéo dài cả nửa tháng không hết, đến lúc chờ Cảnh Dung hài tử kia quay về nhìn thấy dáng vẻ của ngươi hư vậy còn không biết sẽ đau lòng cỡ nào".
"Trẫm không sao!".
Cảnh Thái đế vỗ vỗ cánh tay Tương Vương, an ủi nói: "Năm đó trên chiến trường mặc kệ bao nhiêu vết thương thì trẫm cũng gắng gượng vượt qua, bây giờ chỉ là một cơn phong hàn thôi, khụ khụ, không muốn được mệnh của ta đâu!".
"À, ngươi mới vừa nói có chuyện kì lạ, đến tột cùng là chuyện gì a, có liên quan đến hai hài tử Tử Phong và Cảnh Dung không?".
Cảnh Thái đế lắc đầu nói: "Cụ thể có liên quan hay không trẫm không rõ lắm, vốn dĩ tháng này ở Dong Thành có tổ chức đại hội võ lâm, vậy mà có hai lão nhân vật lớn lại bất ngờ không tham gia đại hội quan trọng lần này, khụ khụ....".
Nói đến đây thì Cảnh Thái đế không nhịn được mà ho lên.
Tương Vương thấy thế vội bưng chén trà sâm bên cạnh đưa cho Cảnh Thái đế: "Không nên gấp, từ từ, uống chút trà nhuận giọng đi, chuyện này tựa hồ không có liên quan đến hai đứa trẻ mất tích kia".
Cảnh Thái đế tiếp nhận chén trà uống một ngụm, quả nhiên cảm thấy yết hầu thoải mái hơn nhiều, lúc này mới nói tiếp: 'Nếu chỉ xét riêng việc này thì xác thực không liên quan, hai vị cao nhân nhân kia không có xuống núi, thế nhưng có người từng thấy một chiếc thuyền hoa đi về hướng nơi hai người đó ẩn cư, mà trên thuyền hoa lại có hai nữ tử ôm hôn nhau.
Chuyện này đã gây nên gợn sóng không nhỏ cho dân cư hai bên bờ, nghe người ta miêu tả lại thì tướng mạo cử chỉ của hai người kia cực kì giống Tử Phong và Cảnh Dung, cũng giống như chúng ta biết, một trong hai thiếu nữ đó cụt một cánh tay, một người khác thì bởi vì cách hơi xa nên thật sự không nhìn rõ được mặt của nàng".
"Hai người này nhất định là Tử Phong và Cảnh Dung không thể nghi ngờ, vậy nguyên nhân các nàng lên thuyền hoa đi đường thủy là gì?".
Tương Vương suy nghĩ một chút lại nói: "Ngươi vừa mới nhắc đến hai vị cao nhân, ngươi có biết hai cao nhân đó có tuyệt kĩ gì không?".
"Một người được thế nhân gọi là Công Thâu cao nhân, chính là một thuật sĩ chế tạo cơ quan đức cao vọng trọng, một vị khác thì có người nói lúc người đó còn trẻ đã từng gây náo loạn với võ lâm Trung Nguyên, không biết vì nguyên nhân mà sau đó hòa giải, bởi vì võ nghệ siêu quần mà được giới võ lâm nâng đỡ".
Cảnh Thái đế đem tư liệu mình điều tra được khái quát một phen.
"Thuật sĩ chế tạo cơ quan....".
Nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó, hai mắt Tương Vương liền sáng lên: "Cuối cùng cũng có thể khẳng định Tử Phong cùng Cảnh Dung nhất định là đi tìm hai vị cao nhân đó, nguyên nhân không có gì khác, có thể vị thuật sĩ đó có thể có biện pháp chữa cánh tay bị cụt của Tử Phong không biết chừng!"
*****
Đảo mắt lại qua mười ngày, trời vừa sáng thì Lạc Tử Phong còn đang ngủ say đã bị người ngoài phòng gọi tỉnh, nhìn sắc trời một chút thì bây giờ mới chỉ giờ Dần, là ai đến gõ cửa vào giờ này?
Lạc Tử Phong mông lung buồn ngủ, cẩn thận từng li từng tí bò dậy khỏi chăn, vì không muốn khiến Cảnh Dung tỉnh dậy mà nàng tận lực nhẹ nhàng rời giường, cũng tận lực không chạm vào cơ thể Cảnh Dung.
Sau khi dằn vặt một phen thì cuối cùng cũng không ảnh hưởng gì đến Cảnh Dung mà rời giường.
"Kẹt kẹt ~" một tiếng, Lạc Tử Phong mở cửa ra, đập vào mi mắt chính là một ông lão đầu tóc tán loạn, trên người còn tản ra mùi lạ, lần này nàng cả kinh hét lớn: "Ngươi là người hay quỷ?!".
Người đến thấy đối phương sợ mình như vậy thì không biết nói gì, đem mấy sợi tóc che mặt mình vuốt ra đằng sau tai, lộ ra tấm mặt đen thui bẩn bụi, cũng may lúc này bầu trời đã hơi sáng, cho nên cũng có chút ánh sáng chiếu vào, khiến cho Lạc Tử Phong cuối cùng cũng nhìn rõ người đến là ai.
"Tạ tiên sinh?".
Lạc Tử Phong có chút không xác định hỏi, người này so với lão tiên sinh ngày đó một thân trường sam màu xám, y quan sạch sẽ thì đúng là một trời một vực.
"Đúng đúng đúng, là ta, đây, cánh tay của ngươi, vội vội vàng vàng cuối cùng cũng làm xong nó, mau mau cởi áo của ngươi ra, để ta gắn nó vào cho ngươi!".
Lúc nói lời này thì hai mắt của Tạ Ky tỏa ra ánh sáng dị thường, hoàn toàn không còn là ông lão bụng đầy bực tức vì bị Tế ti đại nhân mắng ngày đó, khiến cho người ta có cảm giác rợn tóc gáy....!Quả nhiên người làm ra những đồ vật kì quái thì cũng có tính cách kì quái, có điều Lạc Tử Phong đúng là quá nhiều xấu hổ, vạch vạt áo đem bờ vai trái của mình hoàn toàn lộ ra ngoài.
Nói cho cùng thì nàng cũng là một đại phu, đối với việc trong quá trình trị liệu cần phanh ngực lộ lưng cũng đã không còn quá để ý từ lâu..