Trọng Sinh Chi Hạ Trạch

Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [29] Manh Mối

*****

Phía bãi đỗ xe bên kia, trong khoảng trống giữa hai làn xe đậu có bốn năm người đàn ông bộ dáng côn đồ nằm la liệt.

Vài bảo vệ hội quán vây xung quanh, cảnh giác nhìn chằm chằm mấy người nọ. Bạch Hiểu Tề mặc một chiếc áo sơ mi chữ T bị xé mất tay áo ngồi xổm dưới đất, cầm điện thoại chụp mặt mặt đám côn đồ.

Hạ Trạch đứng phía sau, huých tay Bạch Hiểu Tề khó hiểu hỏi: “Bạch Hiểu Tề, cậu chọc tới ai vậy? Đối phương cư nhiên đuổi đánh tới tận đây.”

Khi nãy Trì Dĩ Hoành rời đi, Hạ Trạch một mình đợi đến phát chán nên lấy điện thoại ra nghịch, không ngờ đảo mắt lại thấy Bạch Hiểu Tề lái xe chạy vào bãi. Hạ Trạch vừa định xuống xe gọi một tiếng thì bất thình lình một chiếc xe gia dụng màu trắng chạy tới chặn ngay đầu xe Bạch Hiểu Tề. Vài người đàn ông vừa nhìn đã biết không phải người tốt từ trên xe nhảy xuống, bao vây Bạch Hiểu Tề vừa mới xuống xe.

Bạch Hiểu Tề phản ứng cực nhanh, lập tức quay đầu bỏ chạy, bất quá lại chọn sai hướng chạy sâu vào trong bãi giữ xe. Hạ Trạch sốt ruột gọi bảo vệ đứng cách đó không xa một tiếng, sau đó ném điện thoại đuổi theo Bạch Hiểu Tề. Mới chốc lát, Bạch Hiểu Tề đã bị đám người nọ bao vây, bị đấm vài cú. Hạ Trạch xuất hiện làm Bạch Hiểu Tề mừng rỡ, tiếp đó là bảo vệ đuổi tới. Đám người kia thấy không ổn định chạy, nhưng bảo vệ Thiên Hải hội quán đều xuất thân từ quân nhân xuất ngũ, nói ra thì những người giống như Hạ Trạch cùng Bạch Hiểu Tề tới nơi này đều không phải người thường, vì thế đám bảo vệ không dám thả đám người kia đi mà đánh gục hết.

Bảo vệ chạy tới trước hết vừa liên hệ đội trưởng bảo an vừa thầm mắng, rốt cuộc là tên nào ăn gan hùm mật gấu, dám chạy tới đây đánh người, không biết nơi này là sản nghiệp của ai sao?

Bạch Hiểu Tề chậm rì rì chụp hình đám người nằm gục trên mặt đất, nghe Hạ Trạch hỏi thì oán giận nói: “Có thể là ai? Còn không phải đứa con riêng mà ba tôi dưỡng bên ngoài sao, nó thay mẹ nó trút giận a.”

Mấy hôm trước phụ thân Bạch Hiểu Tề một lòng một dạ nhắm tới tình yêu thật sự, kiên quyết đòi ly hôn. Ông ngoại Bạch Hiểu Tề giận giữ, quyết định cắt đứt nguồn cung ứng nguyên liệu của phụ thân Bạch Hiểu Tề, vì thế ông già thấy tình huống không đúng, liền chạy về làm huề. Kết quả đứa con riêng kia không vui, mấy ngày nay không ít lần phá rối Bạch Hiểu Tề.

Bạch Hiểu Tề ghét bỏ ngẩng đầu, gương mặt búp bê đáng yêu chỗ xanh chỗ tím, thoạt nhìn ăn không ít khổ: “Thế nào? Nhìn tôi có thảm lắm không?”

Hạ Trạch gật gật đầu: “Cũng khá thảm.”

“Có làm người ta vừa nhìn đã nảy sinh đồng tình không?”

“…tàm tạm.”

Bạch Hiểu Tề nhăn mặt nhíu mày: “Nghe giọng điệu cậu thì có vẻ không đủ thảm lắm.”

Hạ Trạch đoán được Bạch Hiểu Tề định làm gì, bỡn cợt nói: “Muốn thảm không phải quá dễ sao, lại đây tôi cho cậu hai bạt tay.”

Bạch Hiểu Tề trừng mắt nhìn Hạ Trạch, cư nhiên ngoan ngoãn đi tới, nhíu mày nói: “Đến, đánh ngay mắt ấy, đánh càng mạnh càng tốt.”


Hạ Trạch: “…”

Chần chờ một lúc lâu, Hạ Trạch thật sự không xuống tay được, chỉ đành gọi bảo vệ bên cạnh tới giúp mình đánh vài cú. Bảo về bị Hạ Trạch gọi tới trợn mắt há hốc, không biết hai đứa nhỏ này phát điên cái gì. Hạ Trạch cười xấu xa: “Một cú trả một vạn, yên tâm, có tôi bảo kê.”

Bảo vệ vẫn còn do dự, Bạch Hiểu Tề mất kiên nhẫn trừng mắt: “Mau lên.”

Người nọ cọ cọ tiến tới tát lên mặt Bạch Hiểu Tề ba cái, hiệu quả phải nói là ngay tức thì, mặt Bạch Hiểu Tề lúc này bầm dập xưng phù, thê thảm hết chỗ nói.

Hạ Trạch tấm tắc hai tiếng, cậu nhìn thôi cũng thấy đau rồi. Bạch Hiểu Tề bị đánh xong liền đưa điện thoại cho Hạ Trạch, bảo cậu chụp từ nhiều góc độ. Đương nhiên còn không quên nhắc nhở chụp luôn mấy tên côn đồ nằm dưới đất vào.

Hạ Trạch chụp một hơi hơn hai chục tấm, Bạch Hiểu Tề hài lòng nhìn qua một lượt, tiếp đó tầm mắt đảo qua Hạ Trạch, vẻ mặt tinh ranh. Quàng một tay qua cổ Hạ Trạch, thân thiết nói: “Chúng ta có phải anh em tốt không?”

Hạ Trạch cảnh giác nhìn qua, Bạch Hiểu Tề cười hắc hắc hai tiếng: “Cậu hiểu mà, một mình tôi bị thương thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu có công tử nhà phó thị trưởng bị thương chung thì trở thành chuyện lớn ngay, ba ba phải cho tôi một cái công đạo a.”

Hạ Trạch: “…”

Mẹ nó, ông đây vừa nãy không nên xuống xe! Hai người đối mặt một lúc lâu, Hạ Trạch thật sự không chịu thấu cái đầu heo của Bạch Hiểu Tề, chỉ đành đồng ý chịu vài đấm. Bạch Hiểu Tề cũng không dám đánh Hạ Trạch thành bộ dáng như mình, mà bản thân cũng không xuống tay được, vẫn là chú bảo vệ khi nãy tới đấm một cú.

“Tê!” Hạ Trạch rên một tiếng. Tuy bảo vệ không dám dùng sức nhưng da dẻ Hạ Trạch quá trắng, cơ hồ mắt thường có thể thấy nửa gương mặt đã bằm xanh.

Bạch Hiểu Tề nịnh nọt quấn lấy, vừa châu đầu chụp gương mặt bị thương của cả hai vừa không ngừng hứa hẹn: “Anh em tốt đúng là có khác, Thúy Vi lâu, một tháng, tôi mời.”

Hạ Trạch hừ một tiếng, đá Bạch Hiểu Tề một cú, nhắc nhở: “Nhớ trả tiền cho bảo vệ.” Cậu đã hi sinh tới mức này, tiền này phải do Bạch Hiểu Tề ra.

Bạch Hiểu Tề không ngừng đáp ứng, đồng thời cũng không rãnh tay gửi mớ hình vừa chụp cho ba ba cùng ông ngoại. Gửi xong, có chút bùi ngùi mỉm cười: “Lần này xem xem ba ba làm thế nào bao che nó, để ba ba cùng mụ kia tự đấu đi.”

Hạ Trạch nhìn Bạch Hiểu Tề, không thể không thừa nhận Bạch Hiểu Tề ác hơn mình nhiều, cũng có kinh nghiệm hơn. Có lẽ cậu nên hướng Bạch Hiểu Tề học hỏi, tiết lộ chuyện Hàn Linh cho Chu Hàm Thanh, để bọn họ tự đầu, cũng để phụ thân cảm thụ cái gì gọi là ‘tề nhân chi phúc’? (cảm giác hạnh phúc khi có lắm bà vợ)

Hạ Trạch cùng Bạch Hiểu Tề ầm ĩ một phen, đã bị Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên tới đón Phương Lạc Duy nhìn thấy hết thảy.

Cách cửa sổ xe, Trầm Hi từ xa xa nhìn vết bằm xanh tím trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Trạch, cảm khái một câu: “Hai cậu nhóc này đối với bản thân đúng là đủ ngoan độc.”


Lý Minh Hiên ngừng xe, đầy hàm ý nói: “Tiểu Hi, em cảm thấy mình có lập trường nói người ta sao?”

Trầm Hi lấy lòng sáp qua hôn lên mặt Lý Minh Hiên một cái: “Chúng ta không phải đã nói không nhắc tới chuyện cũ sao?”

Đối với gương mặt tươi cười gần trong gang tấc của Trầm Hi, Lý Minh Hiên một chút biện pháp cũng không có, chỉ hung ác cắn môi đối phương một ngụm, giọng có chút khàn khàn: “Xuống xe.”

Trầm Hi khẽ mỉm cười.

Hai người rất nhanh xuống xe, Trầm Hi gọi cho Phương Lạc Duy: “Lạc Duy, cậu ở Thiên Hải hội quán à? Tôi tới đón cậu này.”

Phương Lạc Duy sửng sốt một chút, rất nhanh liền nói: “Tiểu Hi tới rồi à? Tôi ra tới bãi đỗ xe hội quán rồi, bất quá Hạ Trạch không thấy đâu, mọi người đang tìm.”

Trầm Hi không rõ Phương Lạc Duy cùng Hạ Trạch làm thế nào lại nhấc lên quan hệ, bất quá… cậu có hứng thú nhìn Hạ Trạch cách đó không xa, cười nói: “Không cần tìm, tôi thấy Hạ Trạch rồi, cậu ta đang ở bãi đỗ xe khu B, cách chỗ tôi không xa.”

Trầm Hi rất nhanh nghe Phương Lạc Duy lặp lại với người bên cạnh một lần, chỉ chốc lát sau Phương Lạc Duy liền vội vàng cúp máy.

Nghe nói đã tìm được Hạ Trạch, Trì Dĩ Hoành vốn đang định gọi cho Trần Huy. Thiên Hải hội quán là sản nghiệp của Trần Huy, hi vọng Trần Huy để mình xem băng ghi hình camera ngoài bãi đỗ xe. Hạ Trạch không mang di động trên người, đây là biện pháp nhanh nhất tìm ra cậu.

Đã biết Hạ Trạch ở khu B, Trì Dĩ Hoành nhanh chóng cúp điện thoại, chạy sâu vào trong bãi đỗ xe. Rất xa, Trì Dĩ Hoành liền nhìn thấy mấy người nằm tứ tung trên mặt đất, xung quanh còn có bốn năm bảo vệ vây quanh. Hạ Trạch đứng đưa lưng về phía anh, đang cùng người bên cạnh nói gì đó, xem bộ dáng thì không giống có việc gì. Trái tim vốn thấp thỏm của Trì Dĩ Hoành bình ổn trở lại, lo lắng cùng sợ hãi vì Hạ Trạch đột nhiên biến mất cũng dần tan biến, thế vào đó là cơn tức giận vì Hạ Trạch không nghe lời dám chạy loạn.

“Hạ Trạch.” Trì Dĩ Hoành trầm mặt gọi một tiếng.

Mấy người phía trước quay đầu, Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên rõ ràng đều ở. Hạ Trạch ngoan ngoãn xoay người: “Anh họ.”

Cơn giận trong lòng Trì Dĩ Hoành lúc nhìn thấy gương mặt Hạ Trạch thì lại càng dâng cao, thực âm trầm bước tới trước mặt Hạ Trạch, đưa tay nâng cằm Hạ Trạch, tay kia cẩn thận chạm phần mặt xanh tím của cậu, lạnh giọng hỏi: “Ai đánh?”

Bảo vệ động thủ khi nãy có chút run rẩy.

Tầm mắt Hạ Trạch do dự đảo qua đám người nằm trên mặt đất, sắc mặt Trì Dĩ Hoành khó coi vô cùng: “Sao lại thế này?”


Hạ Trạch ý bảo Bạch Hiểu Tề, Bạch Hiểu Tề dưới bầu không khí áp suất thấp của Trì Dĩ Hoành sáp tới, vẻ mặt áy náy biểu thị Hạ Trạch vì cứu mình mới bị thương, hoàn toàn là bị mình liên lụy.

Trì Dĩ Hoành lúc này mới chú ý tới Bạch Hiểu Tề, anh nhớ rõ đứa nhóc này là bạn học Hạ Trạch. Tuy bộ dáng lúc này quá mức thê thảm nhưng nghĩ tới Hạ Trạch chính là bị Bạch Hiểu Tề liên lụy, Trì Dĩ Hoành thực khó cho Bạch Hiểu Tề sắc mặt hòa nhã.

Bạch Hiểu Tề ngoan ngoãn cúi đầu đứng qua một bên, bộ dáng thực xin lỗi Hạ Trạch, nhưng kỳ thực trong lòng chỉ ước chi Trì Dĩ Hoành càng giận càng tốt. Chuyện này huyên náo càng lớn thì áp lực ông già mới lớn, mới không dám bao che đứa con riêng kia nữa.

Hạ Trạch từng nghĩ anh họ thấy mình bị thương mà tức giận nhưng không ngờ lại giận tới vậy, cậu chột dạ lôi kéo Trì Dĩ Hoành, ý bảo mình không có việc gì.

Trì Dĩ Hoành nén giận gật đầu với Trầm Hi cùng Trì Dĩ Hoành, quay qua phía Phương Lạc Duy nói: “Tôi đưa Tiểu Trạch tới bệnh viện, Mặc Chính nhờ cậu.”

Hạ Trạch vừa nghe thấy phải tới bệnh viện liền nhăn mặt, Trầm Hi thấy vẻ mặt của cậu không khỏi bật cười. Cậu vừa nhìn, mặt Hạ Trạch thoạt nhìn xanh xanh tím tím nhưng không nghiêm trọng lắm, bôi chút dầu là tốt rồi, đi bệnh viện ngược lại càng phiền. Nghĩ vậy liền chủ động mở miệng: “Khách sạn của chúng tôi ở ngay gần đây, không bằng tới khách sạn để tôi giúp Hạ Trạch xử lý đi. Có vấn đề thì hẵn tới bệnh viện. Thế nào?”

Không đợi Trì Dĩ Hoành nói gì, Hạ Trạch đã gật gù lia lịa.

Trì Dĩ Hoành trừng mắt liếc Hạ Trạch, Hạ Trạch trông mong nhìn anh, biểu tình Trì Dĩ Hoành dịu xuống, đồng ý với đề nghị của Trầm Hi. Vết thương của Hạ Trạch có thể đơn giản xử lý, nhưng Bạch Hiểu Tề thì không. Nói tới thì Bạch Hiểu tề còn tính toán chạy tới bệnh viện lấy giấy kiểm tra thương tích mang về lừa lão cha nhà mình, tự nhiên phải càng phiền càng tốt.

Đám người quyết định xong, Bạch Hiểu Tề liền đá đá mấy kẻ nằm dưới chân: “Đám này làm sao bây giờ?”

Trì Dĩ Hoành thản nhiên nói: “Ông chủ Thiên Hải hội quán là Trần Huy, bọn họ dám gây chuyện ở đây, cứ giao cho bảo vệ xử lý là được.” Tiếp đó anh lại gọi điện cho Trần Huy, cam đoan đám này sau này vừa thấy bóng Hạ Trạch liền bỏ chạy.

Bạch Hiểu Tề cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ Trì Dĩ Hoành, trái tim nhỏ bé run lẩy bẩy, không khỏi hâm mộ liếc mắt nhìn Hạ Trạch. Cậu ở Tề gia cũng có không ít anh em họ, nhưng không có ai để ý cậu như Trì Dĩ Hoành đối với Hạ Trạch. Hâm mộ xong, Bạch Hiểu Tề vác cái đầu heo tạm biệt Hạ Trạch. Xoay lưng về phía Trì Dĩ Hoành dùng khẩu hình nói: “Anh em tốt, tôi ở Thúy Vi lâu chờ cậu.”

Bạch Hiểu Tề cường điệu dùng khẩu hình phối hợp với gương mặt sưng phù xanh tím, Hạ Trạch nhịn không được muốn cười, nhất thời ảnh hưởng tới vết thương trên mặt, đau đớn ‘tê’ một tiếng.

Trì Dĩ Hoành nắm tay Hạ Trạch kéo một chút, cảnh cáo quét mắt trừng Bạch Hiểu Tề, Bạch Hiểu Tề lập tức ngậm miệng.

Đám người phân chia lên xe, Phương Lạc Duy do dự một chút, sau khi nói với Trầm Hi một câu thì lên xe Mặc Chính. Mặc Chính đang ở ghế sau ngủ vù vù, Triệu Văn Bình đang trông bên cạnh. Hơn mười phút sau, mọi người đã về tới khách sạn Trầm Hi ở. Sau khi an bài Mặc Chính ở phòng khách có Phương Lạc Duy chiếu cố, Trầm Hi xách hộp cứu thương tới ngồi đối diện Hạ Trạch.

“Sẽ đau một chút, nhóc cố nhịn.” Trầm Hi kiên nhẫn nói.

Hạ Trạch gật gật đầu.

Trầm Hi nhìn bộ dáng nhu thuận của Hạ Trạch, ý muốn trêu chọc nổi lên, xoay lưng về phía Trì Dĩ Hoành nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Khi nãy tôi thấy bảo vệ kỳ thực cũng không dùng bao nhiêu lực, mặt nhóc sao lại bằm ghê như vậy?”

Hạ Trạch nháy mắt trợn tròn mắt làm Trầm Hi nhịn không được bật cười ha hả.

Lý Minh Hiên cùng Trì Dĩ Hoành nhìn qua: “Làm sao vậy?”


Trầm Hi nén cười, cố ý nói: “Hạ Trạch nói mình sợ đau.”

Hạ Trạch: “…”

Bộ dáng giận mà không dám nói gì hệt như con mèo con xù lông, nếu không phải mặt Hạ Trạch bằm tím một mảng, Trầm Hi quả thực hận không thể niết mặt đối phương một phen.

Nghe Trầm Hi nói vậy, Trì Dĩ Hoành nghĩ Hạ Trạch thật sự sợ đau, liền đi tới ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu, an ủi nói: “Không đau, có anh ở đây.”

Hạ Trạch buồn bực gật gật đầu, bị ép phải thừa nhận lời Trầm Hi.

Vẻ mặt hai người rơi vào mắt Trầm Hi làm cậu có chút kinh ngạc, tiện đà lại thêm chút đăm chiêu.

Thương thế Hạ Trạch quả thực không nghiêm trọng như Trầm Hi nói, Trầm Hi cẩn thận giúp cậu bôi thuốc, hành động có vẻ đầy kinh nghiệm. Hạ Trạch ngẩng mặt, chỉ cảm thấy nửa bên mặt bị bôi thuốc lành lạnh, trừ bỏ chút đau đớn lúc bôi thuốc, hiện giờ một chút cũng không đau. Nghe Hạ Trạch nói vậy thì Trì Dĩ Hoành rốt cuộc mới an tâm, hướng Trầm Hi nói cám ơn.

Trầm Hi không chút để ý: “Nói ra thì tôi phải cám ơn anh mới đúng, không ngờ Trần Huy kia cư nhiên dám bày Hồng Môn Yến.”

Trì Dĩ Hoành cười cười, thủ đoạn lập nghiệp của Trần Huy không phải chỉ để làm màu, tác phong làm việc cũng có mùi bất chính. Lúc đầu Trần Huy hẳn không có ý định gì, chính là thấy Mặc Chính một lòng che chở Phương Lạc Duy, cảm thấy mất thể diện mới khó chịu. Mặc Chính cũng vì quá quan tâm nên bị loạn.

Trầm Hi nghe Trì Dĩ Hoành nói vậy, thử tưởng tượng một chút cũng buồn cười.

“Nghe Lạc Duy nói hôm nay Quách Hoa Đình cũng ở, phỏng chừng Trần Huy cảm thấy Quách Hoa Đình bị mất thể diện đi.” Nói tới đây, Trầm Hi không khỏi than thở: “Sớm biết Trần Huy hôm nay mời cơm, tôi liền về sớm một chút.”

Lý Minh Hiên ở bên cạnh nghe thấy liền chọc: “Cũng không biết là ai ở Di Nhiên cư chơi đến quên cả trời đất, chết sống không chịu về.”

Trầm Hi trừng mắt liếc Lý Minh Hiên, Lý Minh Hiên nuông chiều nhìn cậu khẽ cười mỉm.

Trì Dĩ Hoành chú ý tới nơi bọn họ tới, ngoài ý muốn nói: “Hai người tới Di Nhiên cư?”

Di Nhiên cư nghe tên liền lộ ra phong cách cổ xưa, vì thế rất hiếm người liên hệ nó cùng một chỗ với sòng bạc ngầm lớn nhất Hải thành. Anh cả Mặc Ngự của Mặc Chính từng mang Trì Dĩ Hoành cùng Mặc Chính tới chơi vài lần, nơi đó cũng là sản nghiệp của Trần Huy, nhưng nghe nói Mặc Ngự cũng nắm một phần cổ phần. Di Nhiên cư sừng sững trụ vững ở Hải thành suốt mười năm nay, có thể nói là ngày hốt đấu vàng. Chẳng qua người bình thường rất hiếm khi biết tới nơi này, mà Di Nhiên cư cũng không tiếp đãi khách lạ, muốn vào chơi phải có khách quen giới thiệu cùng đảm bảo.

Lý Minh Hiên gật đầu, cười nói: “Tiểu Hi còn ở đó xem trọng một bức họa, nghe nói là bản gốc‘Báo Xuân Đồ’ của Đường Dực Niên cuối thời Tống (thông tin hư cấu), đáng tiếc sòng bạc không chịu bán, nói phải thu đổ bộ mới bán.”

Lý Minh Hiên tùy ý nói nhưng sắc mặt Trì Dĩ Hoành lại trở nên ngưng trọng. Sau chuyện‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’, mấy lúc nói chuyện phiếm phụ thân đã kể cho anh nghe mấy thứ mà hai nhà Trì Hạ cất giữ, trong đó từng nhắc tới Đường Dực Niên. Nghe nói một vị tổ tiên Hạ gia rất si mê bức họa của Đường Dực Niên, từng bỏ một số tiền rất lớn mua tranh. Nếu Trì Dĩ Hoành nhớ không nhầm, Báo Xuân Đồ của Đường Dực Niên có tổng cộng bốn bức, chia làm bốn mùa xuân hạ thu đông, quả thực là đồ Hạ gia cất giữ, sao lại xuất hiện ở Di Nhiên cư?

Trì Dĩ Hoành theo bản năng liếc nhìn Hạ Trạch ở bên cạnh, liên hệ tới lời Hạ Trạch nói ban sáng, ẩn ẩn cảm thấy lần này Hạ gia không thể không tra rõ ràng.

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận